Tác phẩm còn chút gì để nhớ bao nhiêu chương năm 2024

Lấy bối cảnh trước ngày giải phóng đất nước, câu chuyện xoay quanh Chương, chàng trai 18 tuổi đầy ước mơ và hoài bão, rời vùng quê nghèo miền Trung nắng gió vào Sài Gòn để kiếm cho mình tấm bằng đại học. Nơi đất khách ồn ào náo nhiệt, anh gặp gỡ những con người mới. Có những người chỉ đi qua cuộc đời anh, nhưng cũng có những người gắn bó với anh cả trọn cuộc đời. Đó là những người bạn đại học thân thiết Kim Dung và Bảo. Đó là gia đình bác Tám với ba cô con gái: Kim, Trâm, Quỳnh. Kim, cô chị cả của gia đình nhỏ; Trâm lanh lẹ, "ác khẩu" nhưng tốt bụng; và đặc biệt một Quỳnh đáng yêu xinh xắn, dịu dàng, khiến Chương xao xuyến ngày từ lần đầu nghe giọng. Nhưng rồi chiến tranh và dòng đời xô đẩy mỗi người một phương. Và rồi tất cả chỉ còn lại là "chút gì để nhớ"... Bốn năm, một khoảng thời gian không dài nhưng chất chứa biết bao kỷ niệm, ký ức của cả một quãng đời tuổi đôi mươi của Chương. Những tình bạn đẹp, những mối tình ngây ngô, vụng dại và lỡ làng. Sài Gòn chỉ đủ níu kéo chân Chương bốn năm của quãng đời đại học, nhưng những kỷ niệm nơi mảnh đất ấy đủ níu kéo những hoài niệm trong anh cả một đời. Nhẹ nhàng, không có quá nhiều kịch tính nhưng lại là một câu chuyện khiến lòng người dậy sóng và để lại không chỉ "chút gì để nhớ" cho từng nhân vật mà còn cho cả độc giả. Để rồi dù ở độ tuổi nào, 18, 20, 24 hay ngoài 30, mỗi lần đọc lại "Còn chút gì để nhớ" là một lần ta chìm đắm trong những cảm xúc khác nhau của những hoài niệm.

Nguyễn Nhật Ánh, ai cũng biết đây là một nhà văn đại tài của Việt Nam. Những câu chuyện của ông, tình huống thay đổi bất ngờ, khiến cho cả trẻ con lẫn người lớn đều phải bật cười sảng khoái. Có lẽ những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh đã không còn gì để bàn về chất lượng. Với hàng loạt những tác phẩm đã hằn sâu trong tâm trí mọi lứa tuổi, Nguyễn Nhật Ánh đã trở thành tượng đài sống với những tác phẩm của ông. “Còn chút gì để nhớ” cùng là một trong những tác phẩm đáng nhớ như thế. Đối với cá nhân tôi, tác phẩm này để lại cho người đọc quá nhiều những cảm xúc!

Tác phẩm còn chút gì để nhớ bao nhiêu chương năm 2024

Lấy bối cảnh trước ngày giải phóng đất nước năm 1975, câu chuyện xoay quanh Chương, chàng trai 18 tuổi đầy ước mơ và hoài bão, rời vùng quê nghèo miền Trung nắng gió vào Sài Gòn để kiếm cho mình tấm bằng đại học.

Nơi đất khách ồn ào náo nhiệt, anh gặp gỡ những con người mới. Có những người chỉ đi qua cuộc đời anh, nhưng cũng có những người gắn bó với anh cả trọn cuộc đời. Đó là những người bạn đại học thân thiết Kim Dung và Bảo. Đó là gia đình bác Tám với ba cô con gái: Kim, Trâm, Quỳnh và cậu em út Tạo. Kim, cô chị cả của gia đình nhỏ; Trâm lanh lẹ, "ác khẩu" nhưng tốt bụng; và đặc biệt một Quỳnh đáng yêu xinh xắn, dịu dàng, khiến Chương xao xuyến ngày từ lần đầu nghe giọng. Nhưng rồi chiến tranh và dòng đời xô đẩy mỗi người một phương. Và rồi tất cả chẳng còn "chút gì để nhớ"...

Câu chuyện kể về mối tình đầu của Chương khi anh lần đầu tiên vào Sài Gòn để học Sư Phạm , anh đã trót trao tim mình cho Quỳnh (cô gái hàng xóm) . Tình cảm trong sáng ngây thơ hồn nhiên của chàng trai 18 , khiến bao người đọc cảm nhận được phần nào chính bản thân mình trong Chương. Trong những năm ở Sài Gòn anh thấy rất vui và hạnh phúc vì được ở cạnh Quỳnh , những lần hái hoa trộm cho Quỳnh, những lần dạy cô học , những lần hai người “trốn” ánh mắt của mọi người mà trao tặng nhau những cái bánh , hộp sữa chua ... Tuy những điều này rất giản đơn , nhưng chúng lại là một phần ký ức mà mãi sau này anh cũng không thể nào quên. Trong suốt 4 năm đại học, anh luôn ấp ủ một ước mơ là học hành thật tốt để mai này có thể lo cho Quỳnh . Tuy vậy khi anh sắp sửa bước ra khỏi ngưỡng cửa đại học , anh nhận thấy tình cảm của Quỳnh đối với anh không còn như trước, Chương rất đau khổ. Anh đã xin đi dạy ở một tỉnh miền tây nhằm cố quên đi những kỷ niệm về Quỳnh. Vài năm sau đó, Chương mới trở lại Sài Gòn thăm mọi người và biết được sự thật. Trâm tham gia bộ đội và đã hy sinh. Chỉ để lại một bức thư cho anh, nói rõ sự thật mà Chương vẫn luôn muốn biết trước đó..rằng tại sao tình cảm của Quỳnh lại thay đổi..Quỳnh không xứng với tình cảm của anh như thế .Và Chương đã khóc.

Bốn năm, một khoảng thời gian không dài nhưng chất chứa biết bao kỷ niệm, ký ức của cả một quãng đời tuổi đôi mươi của Chương. Những tình bạn đẹp, những mối tình ngây ngô, vụng dại và lỡ làng. Sài Gòn chỉ đủ níu kéo chân Chương bốn năm của quãng đời đại học, nhưng những kỷ niệm nơi mảnh đất ấy đủ níu kéo những hoài niệm trong anh cả một đời...

Hồi kết câu chuyện, những người thân của Chương đều có cuộc sống riêng của mình. Anh thì vẫn ở vậy. vẫn nhớ về mối tình đầu của mình, dù Anh biết chắc rằng nó đã chết. Song Anh vẫn tự hỏi, trong vô vàn kỷ niệm đẹp đẽ ấy, đối với Quỳnh, liệu có còn chút gì để nhớ …

Tác phẩm còn chút gì để nhớ bao nhiêu chương năm 2024

“ Còn chút gì để nhớ ” – một câu hỏi tu từ không cần câu trả lời. Một câu chuyện nhẹ nhàng, dễ thương, lãng mạn mang chút gì đó bồng bột, ngây thơ của tuổi mới lớn. Nguyễn Nhật Ánh như là người từng trải, mang cả tâm hồn và cảm xúc thật vào trong câu chuyện. Chương yêu Quỳnh, Quỳnh cũng thế.. Dù cái tình cảm ấy không đủ lớn để hai người đến được với nhau, nhưng cũng khiến cho người đọc nghẹn ngào suy nghĩ. Tình yêu đúng là chẳng bao giờ dễ dàng.

“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”Ai cũng sẽ có hoặc đã đi qua thời thanh xuân đẹp đẽ “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.” Và có lẽ ai cũng có một mối tình thuở thiếu thời để nhớ về. Ai đó đã từng nói “Yêu đúng người là tình yêu, yêu sai người là tuổi trẻ.” Một tình yêu không cần nói thành lời mà ai cũng cảm nhận được. Nhưng cũng chính vì không nói, mà người ta có cớ để rời xa nhau.“ Em chưa bao giờ nói yêu anh Chương, anh Chương cũng chưa bao giờ nói yêu em, nên không thể bảo em phản bội anh ấy được.” Thật ra tình yêu trong tác phẩm này nó dễ thương, tôi thích cái tình cảm trong sáng, ngô nghê của hai nhân vật Chương và Quỳnh nhưng lại ghét cái sự nhu nhược, không có can đảm bảo vệ tình cảm của hai người mà lại trốn tránh nó . Điều làm tôi thất vọng là Quỳnh người con gái đã trao hy vọng cho Chương , và rồi chính cô cũng là người dập tắt đi tia hy vọng đó . Cô dễ dàng chọn cho mình con đường bằng phẳng ,không phải đối mặt với sóng gió,để lại một cuộc tình dang dở trong Chương .

Và thứ làm tôi cảm động nhất là nỗi lòng khó nói của Trâm được thể hiện qua bức thư từ chiến trường, nó làm tôi bật khóc. Và thích cả tình bạn gắn bó của Bảo, Chương và Kim Dung. Chuyện không chỉ kể về mối tình dang dở của Chương mà còn cho chúng ta thấy được tình bạn tuyệt đẹp giữa các nhân vật Kim Dung , Bảo . Họ luôn đoàn kết, sát cánh bên nhau vượt qua khó khăn trong hoàn cảnh bấy giờ , câu chuyện đề cao giá trị tương thân, tương ái vượt qua hoạn nạn khó khăn,đề cao giá trị tình bạn trong cuộc sống. “Còn chút gì để nhớ” là một câu truyện xúc động. Một kí ức buồn nhưng có nhiều điều đáng nhớ .

Tác phẩm buồn của Nguyễn Nhật Ánh lần này như gióng lên một hồi chuông thức tỉnh tình yêu các đôi lứa trai gái. Nếu yêu nhau thì cần phải cố gắng vượt qua. Đôi lần ,tôi tự hỏi bản thân mình liệu mai này khi tôi rơi vào hoàn cảnh của Quỳnh liệu rằng tôi có đấu tranh cho hạnh phúc của chính bản thân mình ,như chính tôi của thời điểm hiện tại. Hay chỉ đành chấp nhận mọi thứ để con đường tôi đi không gặp trắc trở hay không ?