1. Khi nào bệnh nhân tâm thần phân liệt cần nhập viện?Yêu cầu nhập viện khi lần đầu tiên khởi phát bệnh. Bác sĩ cần phải xác định rõ chẩn đoán, đánh giá bệnh nhân có các hành vi làm tổn hại đến bản thân và những người khác như tự sát, giết người, không thể tự chăm sóc được bản thân như ăn uống, vệ sinh, mặc quần áo hay không. Các trường hợp khác có thể điều trị ngoại trú (đến khám và lấy thuốc về uống), thường là trong giai đoạn ổn định của bệnh. Show
Chẩn đoán bệnh tâm thần phân liệtBác sĩ chuyên khoa tâm thần là người khám và đưa ra chẩn đoán về tình trạng bệnh. Họ sẽ xem xét hồ sơ bệnh án, hỏi bệnh nhân các câu hỏi về các triệu chứng hiện tại và quá khứ, quan sát các chức năng cơ thể, có thể hỏi thêm tiền sử gia đình về bệnh tâm thần của người bệnh. Để nhận được chẩn đoántâm thần phân liệt, một người phải trải qua các triệu chứng bệnh trong hơn một tháng, các triệu chứng bao gồm:
Bác sĩ tâm thần cũng sẽ loại trừ các chẩn đoán cho bệnh khác, ví dụ như: rối loạn phân liệt cảm xúc, rối loạn lưỡng cực, và kiểm tra chắc chắn các triệu chứng không phải do thuốc đang sử dụng hoặc một bệnh nào khác. Khi một người được chẩn đoán tâm thần phân liệt, bác sĩ tâm thần có thể kê đơn thuốc cho người đó để bắt đầu điều trị các triệu chứng. Bác sĩ cũng có thể giới thiệu bệnh nhân đến một chuyên gia trị liệu hoặc tư vấn viên về tâm lý trị liệu, hoặc một nhóm điều trị, để hỗ trợ điều trị hoặc giám sát. Nguyên nhânMặc dù nguyên nhân cụ thể không được biết rõ, tâm thần phân liệt có một cơ sở sinh học, được minh chứng bằng
Một số chuyên gia cho rằng tâm thần phân liệt xuất hiện ở những người có đặc tính dễ bị tổn thương về phát triển thần kinh và sự khởi phát, thuyên giảm và tái phát các triệu chứng là kết quả của những tương tác giữa những đặc tính dễ tổn thương và những yếu tố căng thẳng của môi trường. Tính dễ bị tổn thương về phát triển thần kinhTính dễ bị tổn thương có thể là kết quả của
Mẹ thiếu dinh dưỡng và nhiễm cúm trong quý hai của thai kỳ, cân nặng khi sinh < 2500 g, Rh không tương thích trong lần mang thai thứ hai, và thiếu oxy làm tăng nguy cơ. Mặc dù hầu hết những người bị tâm thần phân liệt không có tiền sử gia đình, các yếu tố di truyền đã được chỉ ra. Những người có quan hệ họ hàng bậc 1 với người bệnh tâm thần phân liệt có khoảng 10% nguy cơ phát triển rối loạn này, so với 1% nguy cơ trong quần thể chung. Các cặp song sinh cùng trứng có tính đồng nhất vào khoảng 50%. Các trắc nghiệm thần kinh và thần kinh tâm thần có độ nhạy cao cho thấy rằng vận động nhìn đuổi theo bất thường, suy giảm nhận thức và chú ý, và sự tiếp nhận của giác quan bị thiếu hụt xảy ra phổ biến hơn ở những bệnh nhân tâm thần phân liệt hơn so với dân số chung. Những điểm nhấn mạnh này (kiểu nội hình) cũng xảy ra trong số những người họ hàng bậc 1 của những người bị tâm thần phân liệt và có thể là cấu phần di truyền của tính dễ bị tổn thương. Những yếu tố căng thẳng của môi trườngNhững yếu tố căng thẳng có thể gây ra sự xuất hiện hoặc tái phát các triệu chứng ở những người dễ bị tổn thương. Các yếu tố căng thẳng có thể chủ yếu là sinh hóa (ví dụ, lạm dụng chất, đặc biệt là cần sa) hoặc xã hội (ví dụ như bị thất nghiệp hoặc nghèo túng, rời khỏi nhà đi học đại học, sự tan vỡ của một mối quan hệ lãng mạn, gia nhập Lực lượng Vũ trang); tuy nhiên, những yếu tố căng thẳng này không phải là nguyên nhân. Không có bằng chứng nào chứng minh rằng tâm thần phân liệt gây ra do kém nuôi dạy từ cha mẹ. Các yếu tố bảo vệ có thể làm giảm tác động của stress lên sự hình thành triệu chứng hoặc tính trầm trọng bao gồm hỗ trợ xã hội tốt, các kỹ năng ứng phó và thuốc chống loạn thần Điều trị Tâm thần phân liệt được đặc trưng bởi loạn thần (mất liên hệ với thực tại), ảo giác ( các tri giác sai), hoang tưởng (các niềm tin sai lạc), tư duy và ngôn ngữ thiếu tổ chức, cảm xúc thờ ơ vô... đọc thêm . TT - Một nghiên cứu cho thấy tỉ lệ người VN có khả năng bị bệnh tâm thần một lần trong đời là 15-20%. Buồn chán, bực tức, căng thẳng, mất ngủ kéo dài, chán ăn... có phải “bị” tâm thần? Diễn tiến thế nào thì gọi là bệnh tâm thần?
BS Lê Quốc Nam - trưởng phòng kế hoạch tổng hợp, BV Tâm thần TP.HCM - cho biết: - Theo phân loại, hiện có đến hơn 300 loại rối loạn tâm thần (RLTT) và hành vi như: RLTT sau chấn thương sọ não hay viêm não, các RLTT do sử dụng rượu và ma túy, tâm thần phân liệt, rối loạn giấc ngủ (mất ngủ, ngủ nhiều, ác mộng, mộng du...). Đa số các rối loạn này sẽ khỏi hay ổn định nếu được phát hiện sớm và điều trị kịp thời. Chỉ có một tỉ lệ rất thấp - khoảng 1-2% - là diễn tiến ngày càng nặng và không đáp ứng với điều trị. * Thưa bác sĩ, áp lực công việc, học tập... ngày càng cao có làm tăng nguy cơ bị RLTT?
Nghiện rượu, ma túy có thể gây các RLTT. Áp lực về việc làm, học tập ngày càng cao dẫn đến căng thẳng tâm lý ngày càng tăng và có thể đưa đến các dạng RLTT liên quan đến stress... * Trong các bệnh trên, loại nào là nặng và khó chữa? - Tâm thần phân liệt là một loại bệnh tâm thần nặng. Các triệu chứng chính là hoang tưởng, ảo thanh, rối loạn khả năng suy nghĩ, mất ý muốn làm việc, giảm sự biểu lộ tình cảm, cách ly xã hội, trở nên trầm tư, lo âu hay sợ hãi. Bệnh khởi phát nhanh với các triệu chứng cấp tính xuất hiện trong vài tuần hay có thể khởi phát chậm trong nhiều tháng, nhiều năm. Bệnh thường bắt đầu ở tuổi trẻ (ở nam 15-25 tuổi, ở nữ với độ tuổi trễ hơn - từ 25-35 tuổi) và thường kéo dài suốt cả cuộc đời.
Người ăn mặc quái dị, có những hành vi không giống ai, la hét, có tính khí hung dữ bất thường hoặc hành vi ghê gớm không đoán trước được... chỉ gặp ở một bộ phận rất ít bệnh nhân bị các loại bệnh tâm thần nặng và không được điều trị kịp thời. * Bệnh trầm cảm có nguy hiểm?- Trầm cảm là một RLTT thường gặp, bao gồm nhiều triệu chứng, nhưng dễ nhận diện nhất là sự buồn bã một cách sâu sắc. Người bệnh luôn cảm thấy mệt mỏi, mất hi vọng... Các triệu chứng khác như sụt cân, khó ngủ, bồn chồn, dễ tức giận, cảm thấy bản thân vô giá trị hoặc bị một tội lỗi gì đó ghê gớm, khó tập trung và thường xuyên nghĩ đến cái chết hay chuẩn bị tự tử - đây là lý do quan trọng khiến bệnh phải được điều trị sớm. Bệnh có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào nhưng thường gặp ở lứa tuổi 24-44. Cần lưu ý là có 25% nữ giới và 10% nam giới có thể bị trầm cảm vào một lúc nào đó trong cuộc sống. Một dạng RLTT khác là rối loạn lưỡng cực: có lúc hưng phấn quá mức, lại có lúc trầm cảm quá mức. Khi trầm cảm thì với các triệu chứng như rối loạn trầm cảm, đến khi hưng phấn thì vui vẻ quá mức, hoang tưởng tự cao, cảm giác mình là vô địch, có những hành vi nguy cơ cao như lái xe không cẩn thận, không kiểm soát được nhịp độ suy nghĩ hay nói chuyện, ngủ ít, dễ giận dữ bất ngờ... Khoảng 1% người có thể sẽ bị rối loạn này vào một thời điểm nào đó trong đời. * Đề cập đến rối loạn ăn uống, BS có nói đến chán ăn? - Đó là chán ăn tâm thần. Khoảng 100 thanh thiếu niên thì có một người mắc bệnh này, tỉ lệ nữ cao hơn nam gấp 10-20 lần, 85% trường hợp khởi phát bệnh trong khoảng thời gian 13-20 tuổi. Tỉ lệ bệnh thường rất cao ở những nghề cần sự thon mảnh như người mẫu, diễn viên múa. Đặc điểm là bệnh nhân từ chối duy trì trọng lượng cơ thể bình thường tối thiểu, rất sợ tăng cân và có nhận thức sai lầm về trọng lượng hay hình dáng cơ thể mình. Bệnh có thể gây tử vong nếu không được can thiệp kịp thời - thường là do hậu quả của suy dinh dưỡng hoặc tự tử. * Khi mắc bệnh tâm thần, thời gian điều trị là bao lâu? - Nguyên tắc chung trong điều trị các loại bệnh tâm thần là phối hợp giữa thuốc và tâm lý trị liệu. Hiện đã có rất nhiều tiến bộ với các loại thuốc mới điều trị tâm thần ngày càng hiệu quả hơn. Liệu pháp tâm lý cũng có rất nhiều như liệu pháp phân tâm, liệu pháp nhận thức hành vi, ám thị và thư giãn, các liệu pháp tâm lý nâng đỡ. Đa số là điều trị khỏi, chỉ một số bệnh phải điều trị lâu dài như tâm thần phân liệt, trầm cảm mãn tính nhưng tỉ lệ cũng thấp. Thời gian trung bình để điều trị một rối loạn - ví dụ như rối loạn lo âu - là 3-6 tháng. * Rất có thể một lần trong đời chúng ta có những triệu chứng của tâm thần nhưng không biết. Vậy bác sĩ có lời khuyên gì? - Nếu bạn có một hay nhiều triệu chứng cảnh báo sau đây: thay đổi tính tình rõ rệt, không có khả năng đối phó với các vấn đề trong cuộc sống hằng ngày; có các ý tưởng tự cao hay xa lạ, lo âu quá mức và kéo dài, buồn bã kéo dài, thay đổi rõ rệt trong cách ngủ và ăn uống, nghĩ đến hay nói về vấn đề tự tử, cảm xúc thay đổi quá nhanh từ hưng phấn sang buồn nản và ngược lại, nghiện rượu hay ma túy, giận dữ quá mức, thù địch hay hành vi bạo lực... thì bạn nên đến bác sĩ chuyên khoa tâm thần để được khám và điều trị đúng cách càng sớm càng tốt. Nỗi đau 40 năm sống ở bệnh viện- “Thân thể khỏe mạnh bình thường, nhưng họ lại mất đi phần quan trọng nhất, là sự tỉnh táo về tinh thần. Họ là những người rất cần tình yêu thương…” Bác sĩ Hải gọi dõng dạc: “Ông Lương Văn Minh. Bệnh nhân Lương Văn Minh đâu nhỉ”. Không gian xung quanh vẫn im ắng. Một vài bệnh nhân đọc báo, chơi cờ ngước đầu lên nhìn rồi lại mau chóng tập trung vào việc đang làm. Gọi thêm đôi lần không được, bác sĩ Hải rảo bước tìm quanh khu sân chơi. Bệnh nhân Minh ngồi khoanh tay, bó gối bên góc tường nhỏ, một mình chìm vào thế giới riêng. Nghe bác sĩ hỏi chuyện xong, ông Minh lại nhanh chóng trở về nơi góc tường với tư thế ngồi quen thuộc. Ông Lương Văn Minh * (sinh năm 1952, Hà Nội) là bệnh nhân lâu năm nhất tại khoa Điều trị người bệnh mạn tính, Bệnh viện Tâm thần Hà Nội.
Không ai nhớ chính xác thời điểm ông Minh mắc bệnh tâm thần phân liệt. Chỉ biết rằng, căn bệnh này đã theo ông hơn 40 năm nay, từ ngày ông Minh vẫn còn là một cậu trai trẻ tuổi. Mắc bệnh đã lâu, cảm xúc của ông Minh cũng trở nên cùn mòn, khô lạnh. Ông ít giao tiếp, gần như chỉ sống trong thế giới nội tâm riêng. Khoa Điều trị người bệnh mạn tính hiện có hơn 60 bệnh nhân đang sống và điều trị, trong đó hầu hết là các trường hợp tâm thần phân liệt như ông Minh. Mỗi bệnh nhân có một hình thái bệnh khác nhau: người thấy có tiếng nói trong đầu, người nghĩ rằng mình bị ma nhập, người sợ hãi tiếng động,… Sau mỗi đợt điều trị kéo dài từ 50 đến 60 ngày, bệnh viện sẽ gọi người nhà tới đón bệnh nhân về. Tuy nhiên, hầu hết bệnh nhân quay lại viện chỉ sau ít ngày về nhà bởi gia đình không thể chăm sóc, trông coi họ. “Có những gia đình hôm trước bác sĩ gọi đến đón về, hôm sau lại đưa vào ngay. Nhiều người thậm chí còn nổi nóng với các bác sĩ nếu chúng tôi nhận bệnh nhân muộn. Có lẽ, họ quá mệt mỏi với việc phải chăm sóc bệnh nhân”, bác sĩ Bùi Thị Thanh Hải, Trưởng khoa Điều trị người bệnh mạn tính chia sẻ.
Ở lại lâu ngày, bệnh viện trở thành ngôi nhà thứ hai với nhiều bệnh nhân. Có những người ở lại 10 năm, 20 năm, thậm chí 40, 50 năm như ông Minh. Hàng ngày, họ sinh hoạt theo một lịch trình định sẵn. Sáng thức dậy sẽ đi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, vệ sinh râu tóc móng, kiểm tra mạch, đo huyết áp, uống thuốc, ăn cơm trưa, nghỉ trưa,… Khoảng thời gian trước giờ uống thuốc buổi sáng và sau giờ nghỉ trưa buổi chiều, họ được chọn lựa các hoạt động cá nhân: đọc báo, chơi cờ, đánh cầu lông,… “Rối loạn tâm thần không có nghĩa là tất cả các chức năng (bao gồm trí nhớ, trí tuệ, cảm xúc, khả năng giao tiếp, sự tập trung chú ý,…) của họ đều mất. Có bệnh nhân vẫn có cảm xúc, phản ứng như những người bình thường”, bác sĩ Hải cho biết. Chỉ vào cậu thanh niên chạc 30 tuổi, liên tục níu lấy tay áo bác sĩ khẩn khoản “Cho cháu về với gia đình. Cháu sắp ở đủ hai tháng rồi. Bác gọi bố cháu đến đón cháu về”, bác sĩ Hải nói tiếp: “Nhớ nhà là cảm xúc cơ bản nhất. Thông thường, những bệnh nhân lâu năm sẽ ít khi có người thân vào thăm. Đến ngày Tết, họ sẽ còn xáo động hơn nhiều. Họ luôn trông ngóng người nhà đến đón về. Có người được như ý. Có những người lại không”. Trường hợp bác sĩ Hải nhớ nhất là một bệnh nhân nam, được gia đình đưa từ trại tâm thần về, gửi gắm vào bệnh viện. Xa người thân đã lâu, bệnh nhân tha thiết được về nhà, nhưng người thân khóc và van xin anh ở lại viện. Bệnh nhân sau đó đồng ý. Đến đêm cùng ngày, anh tìm cách tự sát vì tổn thương. “Những bệnh nhân tâm thần phân liệt rất thiệt thòi. Nếu hoàn toàn sa sút, không nhớ nổi mình là ai có lẽ sẽ bớt khổ hơn những người chỉ sa sút một phần. Chính vì xác định họ rất nhạy cảm và có thể làm hại bản thân bất cứ lúc nào, chúng tôi luôn phải hạn chế tối đa các vật dụng gây nguy hiểm cho bệnh nhân, rào chắn nơi ở của họ cẩn thận và lắp các camera theo dõi. Tuy nhiên, đôi lúc cũng không thể loại bỏ hoàn toàn các nguy cơ”, bác sĩ Hải chia sẻ.
Chính vì xác định bệnh nhân tâm thần phân liệt mạn tính rất thiệt thòi, các bác sĩ luôn cố gắng hết sức để bệnh nhân thoải mái, vui vẻ trong mái nhà thứ hai này. Hầu hết bệnh nhân lâu năm không có người nhà đi theo chăm sóc, nên những sinh hoạt cơ bản như tắm rửa, ăn uống, cắt tóc, cạo râu,…, nhân viên y tế đều phải giúp họ. “Nhiều khi, họ giằng co, đánh cả bác sĩ. Chúng tôi quen rồi nên sẽ có cách để xử lý trong những tình huống như vậy”, bác sĩ Hải bảo. Tết đến, khắp khoa phòng đều được trang hoàng đào quất. Các bác sĩ sẽ chuẩn bị những món ăn đặc trưng ngày Tết, phát quà, sinh hoạt văn nghệ cùng bệnh nhân để giúp họ vơi đi nỗi nhớ nhà. “Có những bệnh nhân rất tình cảm. Họ quan tâm đến cả sắc mặt của bác sĩ, sẽ chạy tới hỏi thăm nếu thấy tôi có chuyện buồn. Có bệnh nhân dành dụm số tiền trợ cấp ít ỏi, tới sinh nhật, ngày thầy thuốc lại mua món quà nhỏ như cái khăn mặt, đôi tất tặng bác sĩ”, bác sĩ Hải mỉm cười kể. Với nhiều bệnh nhân, bệnh viện là nhà, các bác sĩ giống như người thân của họ. Tuy nhiên, ở một góc nào đó, họ vẫn không vơi nỗi khao khát được trở về nhà, gặp lại gia đình của mình. Nam thanh niên 30 tuổi vẫn chưa thôi níu lấy tay áo bác sĩ Hải, nài nỉ: “Bác nhớ gọi điện cho bố cháu đón cháu về nhé. Cháu sắp điều trị được 2 tháng rồi”. Phía xa xa, bệnh nhân người đọc báo, người đánh cờ, người vẫn ngồi bó gối, với những khoảng suy tư riêng… * Tên nhân vật đã được thay đổi Nguyễn Liên Làm xong đám ma cho con, 2 ngày sau mới biết con còn sống- Khi bác sĩ tìm được đến gia đình, thông báo con đang ở bệnh viện, họ không thể tin nổi, bởi cách đây 2 ngày họ đã làm đám ma cho con. |