Thiên sơn mộ tuyết truyện review năm 2024

Thiên sơn mộ tuyết là truyện mình mới đọc gần đây nhất, nên có thể nói cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên trong từng câu chữ review. Truyện của má Phỉ thì mang danh ngược với SE rồi nên mình chú ý cuốn này là vì đây là truyện duy nhất có kết HE.

Thiên sơn mộ tuyết truyện review năm 2024

Nội dung truyện Thiên sơn mộ tuyết

Nhân vật chính là Đồng Tuyết, bố mẹ cô mất sớm trong một vụ tai nạn năm cô 11 tuổi. Từ một đứa bé được sống trong tình yêu thương đầy đủ của bố mẹ – cả về vật chất lẫn tinh thần, cô trở thành một đứa trẻ mồ côi, phải đi ở nhờ nhà cậu.

Hoàn cảnh đặc biệt như vậy ảnh hưởng đến tính cách của cô, càng làm cô sống rụt rè với bạn bè, và những người xung quanh, giống nỗi đau khổ cho riêng mình, nhưng tính cách ấy đã thu hút Tiêu Sơn, anh chàng hot boy bạn cùng lớp với cô.

Những tưởng hạnh phúc rồi xảy ra hiểu lầm, rồi sẽ gặp lại nhau… Nhưng bạn nên biết, truyện má Phỉ không bao giờ có kết thúc nhạt như vậy. Không phải ân oán tình thù, đời cha ăn mặn đời con khát nước như Gấm Rách, thì cũng bệnh qua đời như truyện Giai kỳ như mộng. Vì cha mẹ Tiêu Sơn không có quen biết gì với cái chết của bố Đồng Tuyết nên anh chỉ dừng lại ở nhân vật nam phụ ngôn tình thôi.

Sau khi chia tay thì nam chính xuất hiện, đó là Mạc Thiệu Khiêm – con trai của người bị bố cô hại chết. Hại anh phải kết hôn với người vợ mình không hề yêu thương, hy sinh bản thân để cứu lấy sản nghiệp của bố. Và tất nhiên với tính cách này thì anh phải đi tìm nữ chính để báo thù rồi, và từ đó mở ra một nồi ngược ngược to bự.

Thiên sơn mộ tuyết truyện review năm 2024

Anh uy hiếp cậu ruột cô, bắt cô phải làm tình nhân cho anh trong 3 năm đại học. Trong từng ấy thời gian, cô từng bị giày vò đến nỗi phải tìm cách tự tử nhưng không thành, rồi chỉ mong một ngày anh chán cô, có thể buông tha cho cô để cô tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình.

Ngày Mạc Thiệu Khiêm chán cô chưa đến thì ngày cô gặp lại mối tình đầu ngọt ngào của mình lại đến trước. Cô gặp lại Tiêu Sơn.

Những tưởng bọn họ sẽ quay lại với nhau, nhưng định mệnh thật trớ trêu thay, má Phỉ không cho quay lại. Người con gái thầm thích anh ba năm qua cố gắng ngăn cản hai người đến với nhau nên bảo có bầu với anh. Trong khi đó việc cô là tình nhân cho đại gia có vợ bị mọi người phát hiện và từ đây mở ra những khúc mắc, những bí mật bị che giấu phía sau… Và cô phải làm gì để vượt qua được?

Muốn biết thì các bạn hãy đọc truyện nhé.

Và tới đây là phần review các nhân vật của mình

Thứ nhất phải kể đến nữ chính Đồng Tuyết, là nhân vật nữ giống các nhân vật nữ khác trong truyện má Phỉ, cô ấy đơn giản, thiện lương và khép kín.

Thứ hai là nhân vật nam chính Mạc Thiệu Khiêm, qua giọng kể tự truyện của nữ chính thì anh là người độc đóan, ít nói, kiệm lời, như một tảng băng. Nếu mối tình đầu của cô – Tiêu Sơn – ấm áp như mặt trời, những ký ức với anh như những viên kẹo ngọt, thì với Mạc Thiệu Khiêm lại như một tảng băng, lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng ẩn chứa sau sự tàn nhẫn ấy là một mối tình nồng nàn với Đồng Tuyết. Hận thì thật hận nhưng lại yêu thấu tân tâm can, mặc dù biết thứ cô đưa chỉ là một cái bẫy nhưng anh vẫn chấp nhận đánh đổi, đánh đổi cả sản nghiệp mà anh đã cố gắng gìn giữ để được ở bên cô 30 ngày.

Thiên sơn mộ tuyết truyện review năm 2024

Mạch truyện đọc của má Phỉ thường miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật hay, hợp lý, truyện viết đoan đầu có vẻ mượt mà trau chuốt nhưng phần cuối viết hơi đuối, kiểu như từ một người mình ghét cay ghét đắng chuyển sang yêu lại anh nam chính chưa thật hợp lý lắm. Và ngay cả diễn biến tâm lý của anh nam chính nữa, tưởng như không yêu ai ngờ lại yêu không tưởng vậy, truyện thường spoil và gây nhiều bất ngờ ở đoạn cuối nhưng đối với mình kết thúc của truyện hơi nhạt.

Phần ngoại truyện được thêm vào không ăn khớp với tính cách nhân vật lắm, giả dụ như trong truyện Đồng Tuyết là một người học hành khá chăm chỉ, IQ cũng thuộc hàng cao mà qua ngoại truyện sau khi lấy chồng lại trở nên ngốc nghếch, nhân vật nam thì thuộc hàng tổng tài bá đạo qua đến phần ngoại truyện thì giống như băng tan ra hết vậy.

Nói chung so với các truyện trước đây mình đọc của má Phỉ thì truyện này chỉ tầm 7/10, điểm cộng duy nhất của truyện là HE.

P/s: vì mình đọc bản ebook nên phần ngoại truyện không biết có phải của tác giả viết không nên nhận xét có hơi thiếu chủ quan nên mong các bạn thông cảm.

Tôi trước nay vẫn luôn yêu thích những cuốn tiểu thuyết tình cảm Trung Quốc. Tôi cũng đã đọc qua rất nhiều, từ Hồng Lâu Mộng, cho đến Ai là ai của ai?, Bong bóng mùa hè, Anh có thích nước Mỹ không?... Nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn ấn tượng nhất với truyện Thiên sơn mộ tuyết của Phỉ Ngã Tư Tồn. Đầu tiên là tên truyện rồi những tuyến nhân vật khác nhau và đến cả những cung bậc tình cảm trong từng nhân vật đó nữa, rất chân thực.

Ba năm chấp nhận sống chung với Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Tuyết cũng hiểu, cô chỉ là kẻ mà người đời vẫn khinh miệt, phỉ báng - gọi là vợ bé. Nhưng cuộc tranh chấp giữa ba người đàn ông khiến cuộc sống cô mong chờ lại phức tạp hơn nhiều. Tiêu Sơn là mối tình đầu đẹp đẽ mà bi thương, "là châu báu duy nhất đời tôi, là thứ tốt nhất tôi từng có". Nhưng tuổi trẻ không phải bao giờ cũng hiểu được những việc mình làm.

Còn Mộ Chấn Phi chỉ như cơn gió mát lành, đến mãi sau này cô vẫn không hiểu tại sao xuất hiện, tại sao lai gần gũi? Mạc Thiệu Khiêm là đồ cầm thú, độc đoán, ít nhất là trong mắt cô. Không ai biết được trong đôi mắt đen đó ẩn chứa cái gì, không ai đoán được hắn đang nhìn ai. Ba người đàn ông này đã làm thay đổi tất cả mọi thứ của cuộc đời của cô.

Đồng Tuyết từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ và được cậu nuôi dưỡng. Do cuộc đời bất hạnh nên cô rất thương yêu những người thân của mình. Vì bảo vệ họ, cô bất đắc dĩ chấp nhận làm người tình của Mạc Thiệu Khiêm và bắt đầu mối nghiệt duyên kỳ lạ với anh. Cô luôn phải chịu đựng sự dày vò tàn nhẫn của anh. Suốt cả câu chuyện chỉ là cảm giác căm hận Thiệu Khiêm đến tột cùng. Căm hận anh cướp đi cuộc sống yên bình, sự tự do của cô, căm hận anh đày đọa cô.

Thiên sơn mộ tuyết truyện review năm 2024

Chỉ đến giây phút ra đi, sau khi thoát khỏi anh, cô mới vỡ òa, mới hiểu ra tất cả lúc cầm trên tay chiếc điện thoại của anh đã được giấy kín dưới đáy valy. Trong đó, chỉ có ba bức ảnh của cô, chỉ có vỏn vẹn ba chữ ngắn ngủi, giản đơn: "Anh yêu em". Giữa sân bay nhộn nhịp, ồn ào, chỉ có cô ngồi òa khóc như một đứa trẻ. Tình cảm Mạc Thiệu Khiêm dành cho cô và cả tình cảm cô dành cho anh nữa, rốt cuộc là do cô vô tình không nhận ra hay vì cô đã luôn nhất mực phủ nhận?.

Lại nói về Mạc Thiệu Khiêm, trong suy nghĩ của Đồng Tuyết, anh đích xác là một kẻ cầm thú. Anh tra tấn Đồng Tuyết cả thể xác lẫn tinh thần một cách dã man. Anh dùng cái ánh mắt sâu thẳm, bí ẩn khiến Đồng Tuyết phải sợ mình, phải phục tùng mình. Thực ra, anh đã thích cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt khi cô "vẫn là một con bé, còn giả bộ đi giầy cao gót, trang điểm đàng hoàng, bưng khay đựng kéo cắt băng". Là anh yêu cô trước khi hận cô. Nếu không phải là vì ân oán đời trước, có lẽ mọi chuyện đã khác. Anh và cô đã không phải vướng vào mối tình này.

Ai cũng nghĩ vĩ đại nhất chính là ái tình nhưng nào ai biết tàn khốc nhất chính là định mệnh. Sự thật cay nghiệt khi cô chính là con gái của kẻ thù năm xưa. Chính cha cô đã khiến anh không còn cha, gia nghiệp cũng mất. Anh tra tấn cô để thỏa mãn lòng thù hận của mình. Nhưng có ai biết, trong những phút giây ấy, lòng anh cũng day dứt không lối thoát. Dưới ánh mắt bình tĩnh, bí ẩn ấy là sự giằng xé nội tâm giữa lý trí và tình yêu, giữa yêu và hận. Thực ra anh yêu cô, rất yêu cô. Anh đày đọa cô nhưng lại âm thàm bảo vệ, trân trọng cô, luôn ngầm che chở mọi thứ.

Anh lạnh nhạt với cô nhưng bên trong lại đối với cô rất tốt, đến nỗi không thể để cô tránh xa khỏi trái tim mình. Anh đối xử với cô như một cầm thú để cô căm hận anh, để anh bớt yêu cô một chút. Tình yêu của anh sâu sắc đến nỗi cuối cùng đã hy sinh cả sự nghiệp của bố mà anh tính toán, chờ đợi suốt 10 năm, vứt bỏ thù hận của đời trước ra một góc mà che chở cho Đồng Tuyết. Anh lặng lẽ dõi theo cô, làm mọi thứ để có được nụ cười yên bình, giản dị mà hạnh phúc của cô.

Tôi thích những cảnh anh say mê ngắm nhìn những sợi tóc dài bay nhẹ trong gió của cô. Bàn tay anh rõ ràng đã giơ lên, tưởng chừng như đã nắm lấy được, đã vuốt ve được. Nhưng rồi anh lại buông thõng bàn tay mình một cách bất lực. Hóa ra, đằng sau cái vẻ mặt luôn bình tĩnh, giỏi giang ấy, có những thứ anh không biết mình phải làm gì, phải đánh đổi cái gì và lấy cái gì để đánh đổi? Có lẽ vì thế mà khi đọc Thiên sơn mộ tuyết, Mạc Thiệu Khiêm là nhân vật gây được cho tôi nhiều ấn tượng nhất chứ không phải một Đồng Tuyết đáng thương hay một Mộ Vinh Phi xinh đẹp nhưng đầy toan tính.

Tôi cũng đặc biệt thích cảnh anh và Đồng Tuyết đi du lịch ở biển mười mấy ngày trước khi anh đồng ý giúp cô có được bản hợp đồng cho Duyệt Oánh. Hai người đã có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, quên đi tất cả. Nhắm mắt lại, trước tôi chỉ còn cảnh Mạc Thiệu Khiêm đạp xe trên bờ biển, Đồng Tuyết ngồi sau xe ôm anh thật chặt, mái tóc dài bay trong gió. Tôi nhìn thấy cảnh anh đi chợ, mặc cả, làm bếp.

Còn có cả cảnh anh lao tới bảo vệ cô, cõng cô trên lưng đi dọc bờ biển đầy sóng và gió, rồi cảnh cô dựa vào bờ ngực rộng rãi, an toàn của anh mà ngủ ngon lành, không mộng mị. Rất chân thực, rất ngọt ngào như thể suốt cả cuộc đời mình, anh chỉ dành những giây phút này cho cô - người anh yêu. Rõ ràng anh hận cô nhưng lại rất yêu cô, yêu đến mức không chỉ làm đau cô mà anh còn đau đớn hơn vạn lần. Đó có lẽ mới là Mạc Thiệu Khiêm.

Tôi từng ước truyện sẽ kết thúc ở cảnh anh và cô hạnh phúc trong ngôi nhà bên bờ biển, đến đó là đủ. Nhưng truyện vẫn nên là truyện. Một cái kết rõ ràng, ngọt ngào chưa hẳn đã là kết cục hay. Thiên sơn mộ tuyết kết thúc bằng cảnh Đồng Tuyết ngồi ôm chiếc điện thoại của anh rồi khóc giữa sân bay, trước mắt cô là ba chữ "Anh yêu em" ngắn ngủi. Thế cũng đủ để cô hiểu ra ba năm nay, cái mà anh dành cho cô ngoài thù hận, còn là tình yêu. Những chuyện gì xảy ra sau nữa, tất cả còn phải xem lòng bao dung của tạo hóa, phải chờ duyên phận của cô và của cả anh.