Phụ đạo sau giờ học wattpad

Phụ đạo sau giờ học wattpad

438K 7.7K 200

Tác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt Thể loại: ngôn tình, hiện đại, ngược,He Nguồn: vietwriter.com, truyenfull.vn Giới thiệu truyện: Nam Cung Phong bị tổn...

Phụ đạo sau giờ học wattpad

195K 4.6K 85

Tác giả : Thiện Tâm Nguyệt Độ dài : Khoảng >500 chương Tình trạng : đang cập nhật "Hôn nhân vốn là một toà thành, bị vây khốn, lại đâu chỉ là hai...

Phụ đạo sau giờ học wattpad

46.3K 718 12

Anh là ca sĩ nổi tiếng vì đam mê ca nhạc nhưng bị anh cô phản bội hại anh bị oan nên anh tức giận. Anh hành hạ cô, trả thù với cô nhưng do cô đã phải...

Phụ đạo sau giờ học wattpad

8.2K 396 18

Tác giả:TTNN_0701 Truyện : tự sáng tác Thể loại: ngôn tình, trọng sinh, sủng, h Nhân vật: Chu (Ninh) Mẫn Nhi và Lạc Thiên Phong

Tác giả: 喵喵酱酱

Dịch bởi: Đường Nhỏ Dưới Núi

Link truyện: https://miaomiaojiangjiang597.lofter.com/post/311931d3_1c8ab3a33

Tag: Thầy trò, văn phòng play.

Thơm, ngon, bổ dưỡng~~~

Vui lòng không mang bản dịch truyện đi bất cứ đâu, hãy ủng hộ thả tim tác giả trên lofter nếu có thể. Vui lòng tôn trọng tác giả và người dịch. Chúc các bạn đọc truyện dui dẻ.

...............................................................................................................................................................

CHUYỆN SAU GIỜ HỌC

-- Níu xuống--

" Ể? Đây chả phải là thầy giáo trẻ mới đến ư?"

Vương Nhất Bác đang ôm quả bóng rổ, áo khoác phanh rộng trễ xuống một bên vai vắt trên cánh tay, kéo cổ áo thun trắng giũ giũ cho mát, nghe thế thì ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt rơi trên bóng dáng thon gầy của người phía trước.

Tiêu Chiến tay cầm sách, vận một chiếc áo sơ mi kiểu dáng quy chuẩn; bên dưới cũng là một chiếc quần âu quy chuẩn; thắt lưng da màu đen siết lấy cái eo gầy khiến nó càng thêm thon nhỏ; gò mông cong mẩy được vải quần màu đen bao chặt, theo động tác bước đi, lắc lắc lắc.

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, nắm vai thằng bạn cùng lớp: " Tiết sau là tiết gì?"

" Toán số đó."

Thằng bạn kia trả lời xong thì hoảng hồn, nắm lấy cái tay đang trên vai mình của Vương Nhất Bác lôi hắn chạy: " Bố đệch, thầy sắp vào lớp rồi, chạy lẹ!"

Lúc chạy ngang qua Tiêu Chiến còn gật đầu một cái gào một câu: " Chào thầy ạ!"

Vương Nhất Bác chạy sau giả vờ không cẩn thận va phải Tiêu Chiến, suýt nữa làm văng cả sách của anh.

" Chào thầy Tiêu ạ!" Vương Nhất Bác xoay người lại, vừa chạy lùi vừa nhếch môi nói câu chào, lọn tóc ướt đẫm mồ hôi, hướng về phía Tiêu Chiến nhướng nhướng mày; cái bộ dạng tràn ngập sự phấn chấn pha lẫn kiêu ngạo của thiếu niên tuổi mới lớn.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cậu: " Mấy đứa chạy nhanh vậy làm gì?"

Khóe môi Vương Nhất Bác nhếch càng cao, hai cái ngoặc hai bên má trông càng hồn nhiên lại bướng bỉnh, giơ ngón trỏ chỉ chỉ về hướng đàng trước " Vội chạy vào lớp ạ, chuông reo lần hai rồi." Nói xong hất hất cằm về phía Tiêu Chiến: " Thầy Tiêu hôm nay đẹp trai ghê!"

Ngay khi Tiêu Chiến vừa giơ tay lên định bắt thì cậu ta vội vàng xoay người chạy mất.

Thằng bạn kia chạy vào lớp trước, vừa mở cửa thì trúng số, nguyên cái giẻ bảng rớt lên đầu ụp một mặt toàn bụi phấn.

" Tao đệch, đứa nào chơi đấy?"

Trong phòng học bùng lên một trận cười như điên, đứa đầu têu đứng lên nói: " Hôm nay là cá tháng tư, cái này vốn là dành cho thầy Tiêu, ai biết được mày chạy vào lớp ngay lúc chuông reo chứ!"

Vương Nhất Bác chạy ngay sau, vừa đến cửa phòng nghe thấy câu trò này dành cho thầy Tiêu thì liếc mắt nhìn học sinh kia một cái, bặm môi sầm mặt vung tay hung hăng ném quả bóng rổ tới.

Cậu học sinh kia đơ người, hoảng hốt gào lên một tiếng rồi đưa tay lên đỡ, quả bóng sượt qua đầu cậu ta bay "vèo" một cái, đập vào bức tường sau lưng.

Nam sinh kia nghe thấy âm thanh bóng đập vào tường, cả người túa mồ hôi quay lại nhìn, thấy quả bóng đập vào tường xong văng ngược lại đã bị một bạn nam khác ngồi đàng sau chụp được. " Đệch cụ, Vương Nhất Bác mày hù tao."

Vương Nhất Bác nhặt giẻ lau bảng lên, cười như không cười giơ về hướng cậu ta lắc lắc: " Ngày cá tháng tư mà."

Vừa nói xong thì giẻ trên tay bị ai đó lấy đi mất.

Tiêu Chiến cầm giẻ lau bảng đứng ngay sau cậu, lớp học ồn ào ngay lập tức im phắc.

" Em về chỗ ngồi đi!" Tiêu Chiến dùng roi tre trên tay phét vào mông Vương Nhất Bác một cái, sau đó xoay người bước đến cạnh cậu bạn bị ăn một mặt bụi phấn ban nãy nói: " Em đi rửa mặt đi, nhớ đừng để trôi vào mắt."

Vắt áo khoác đồng phục màu xanh dương phối trắng lên lưng tựa ghế, cánh tay với đường cong bắp thịt đẹp đẽ lộ ra bên dưới áo sơ mi cộc tay. Tiêu Chiến vừa đọc đáp án vừa quét mắt nhìn khắp lượt cả lớp, ánh mắt kín đáo dừng lại nơi Vương Nhất Bác hơi lâu hơn một chút rồi liếc sang chỗ khác.

Một tay Vương Nhất Bác chống cằm nhìn người trên bục giảng, tay kia xoay bút như bay. Ngoại trừ Tiêu Chiến, chẳng có ai cảm thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác nhìn thầy có gì bất thường, bởi vì học trò nhìn thầy giáo giảng bài là chuyện hiển nhiên mà.

Tiêu Chiến buông sách, chỉnh mắt kính, thò tay vào hộp phấn thế nhưng chỉ sờ thấy cái hộp trống không. Anh nhìn đám học trò đang cúi đầu nín cười, gõ gõ bục giảng*, hỏi: "Phấn đâu cả rồi?"

(*Bục giảng ở trường học bên Trung là chỉ cái bục đứng tương tự như bục để phát biểu bên mình.)

Vương Nhất Bác bấm bút lạch tạch lạch tạch, nói: " Thầy ơi, thầy xem cái hộp còn lại kia có không."

Tiêu Chiến trừng cậu một cái, mở hộp phấn kia ra. Bên trong quả thật có phấn, anh cầm một viên lên phát hiện hộp phấn lại bị đổ keo vào, lấy một viên lại kéo ra cả một cục.

Học trò cả lớp cười ầm lên, Vương Nhất Bác nâng cằm nhìn quanh, thấy Tiêu Chiến lại trừng mình một cái nữa thì dẩu môi ra chiều oan ức lắm, miệng mấp máy: Không phải em mà.

Tiêu Chiến để hộp phấn xuống bàn, chọn trong hộp ra vài mẩu có thể tạm dùng được, gõ gõ lên mặt bảng đen; " Đừng cười nữa, đọc đề bài này!"

Vương Nhất Bác cắn đầu bút nhìn nét chữ xinh đẹp trên bảng đen, cánh tay Tiêu Chiến gầy gò lộ ra bên dưới tay áo sơ mi xắn cao, nổi bật trên nền bảng đen trông càng thêm trắng trẻo. Anh xoay người khẽ khàng đặt phấn xuống, tay tì lên mép bàn, đầu ngón tay dính chút bụi phấn trắng, lúc rũ mắt đọc đề bài nốt ruồi nho nhỏ nhảy múa theo chuyển động của viền môi.

Ngay lúc Tiêu Chiến vừa quay lưng lại viết lên bảng, Vương Nhất Bác thò tay vào ngăn bàn lấy ra một viên phấn rồi bẻ một mẩu nhằm anh mà ném, trúng phóc quả mông cong đang đong đưa theo động tác viết chữ, để lại trên đó một vệt phấn trắng.

Tay Tiêu Chiến trên bảng sựng lại, quay đầu lại nhìn.

Vương Nhất Bác ngồi trở lại, một chân duỗi bên cạnh bàn, chân kia banh ra; một tay gác lên thành ghế dựa người về phía sau, mặt cười cười ngứa đòn. Tiêu Chiến không thèm để ý đến cậu, quay lại tiếp tục viết, được một chốc lại thêm một mẩu phấn ném trúng mông.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, xoay người ném thẳng viên phấn trên tay về phía Vương Nhất Bác, viên phấn bụp một phát trúng quần Vương Nhất Bác làm cậu vội vàng nhảy lên tránh.

" Thầy, thầy không được ném chỗ đó đâu."

Tiêu Chiến phủi phủi bụi phấn trên tay, cầm roi tre lên chỉ hắn: " Vương Nhất Bác, giờ tự học tối nay đến văn phòng tôi giải vài đề, tôi xem thử em học Toán giỏi cỡ nào!"

" Ê!" thằng ngồi bàn trước đang ngoác miệng cười, bị Vương Nhất Bác đạp lên lưng ghế khiến cả người ập về phía trước. " Cười cái đít á, mày chưa ăn phấn đúng không, tao còn đây nè!"

--Tan nát--

" Thầy Tiêu, thầy chưa đi à?"

" À, tôi còn đang dạy." Tiêu Chiến buông sách xuống, cười tươi chỉ chỉ Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh.

" Ô, Thiên vị thế!" cô giáo thò cổ nhìn sang, " Ủa đây chẳng phải Vương Nhất Bác sao, không lo học hành đàng hoàng để thầy Tiêu phải phạt à!"

Vương Nhất Bác cúi đầu vờ ngoan hiền cười nói: " Thầy Tiêu là vì tốt cho em cả đấy, thầy ấy thích phạt."

Tiêu Chiến tay Tiêu Chiến dưới gầm bàn thò sang âm thầm đét lên đùi Vương Nhất Bác một cái, ấy mà hắn không biết sợ lại còn cười càng thâm ý hơn.

- Đúng là miệng chó chả phun được ngà voi ha*!

(* Câu nói mang ý chửi mắng, người xấu xa tệ hại chẳng thể nói được lời tốt lành.)

Cô giáo Tùy cười khẩy cúi đầu cài nút áo khoác, lời nói hiện rõ sự châm chọc.

Vương Nhất Bác ngay lập tức khựng lại không cười nữa, cúi đầu giải đề.

Tiêu Chiến cũng thu lại nụ cười: " Làm gì có học sinh nào vốn giỏi sẵn kém sẵn chứ, các em ấy đều có điểm mạnh yếu riêng của mình."

" Thầy Tiêu à, anh mới đến đây mấy tháng thôi, chờ đến ít lâu sẽ biết thế nào là đau đầu. Thôi tôi đi trước nhé." Sau đó chỉ Vương Nhất Bác nói: " Nghịch vừa thôi để thầy ấy còn làm việc."

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, giọng kéo dài lười biếng: " Tạm biệt cô ~~~"

"Nói gì đấy."- Tiêu Chiến cuộn vở lại gõ lên cánh tay Vương Nhất Bác- "Em có thể tôn trọng giáo viên một chút không hả?"

Vương Nhất Bác kéo khóa áo khoác đồng phục xuống một nửa, ngã người dựa lên lưng ghế xoay rồi xoay qua xoay lại.- " Làm người phải biết tôn trọng lẫn nhau! Thành tích của em tính ra cũng đâu có quá tệ đâu, cô ấy coi em không ra gì, em cũng đâu cần phải coi trọng cổ."

Tiêu Chiến trợn trắng mắt- " Còn nữa, sau này bớt hù dọa bạn học đi, em đập bóng vỡ đầu người ta thì biết làm thế nào?"

Vương Nhất Bác nghe xong nóng nảy quăng bút lên bàn: " Thế thì đáng kiếp chứ, bọn nó đều biết mắt thầy yếu dễ nhiễm trùng, bà mẹ nó còn dám làm thế!"

Tiêu Chiến sửng sốt, hóa ra là vì mình. Đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, ly nước kề bên môi rồi cũng quên uống. Anh hớp một ngụm nước, không dám nhìn Vương Nhất Bác, hỏi: " Em uống nước không?"

Vương Nhất Bác liếm liếm môi: " Uống!"

Ngẫm nghĩ một chút lại bồi thêm : " Muốn uống Sprite, làm phiền thầy chạy đi mua nha, em mời thầy uống cô ca.

Tiêu Chiến đặt mạnh ly lại lên bàn- " Đúng là được nước làm tới."

Lúc Tiêu Chiến quay lại thì trong văn phòng không còn ai, anh gọi thử một tiếng " Vương Nhất Bác" cũng không có ai đáp lời.

Áo khoác đồng phục còn vắt trên ghế, đề toán trên bàn mới làm được một nửa, nắp bút cũng không đậy lại.

- Cục nợ chết bầm này lại chạy đi đâu rồi!

Tiêu Chiến đặt túi đồ ăn vặt lên bàn, mở chai cô ca uống một ngụm, ngã người ngồi vào ghế, sau đó đẩy đẩy ghế về phía bàn làm việc lật xem đề thi Vương Nhất Bác đang làm.

Tiêu Chiến sửa bài chăm chú, bỗng dưng một bóng đen chui lên từ gầm bàn nắm lấy eo anh đẩy vào lưng ghế, sức lực mạnh kinh khủng khiến anh không tránh được, rồi kéo cằm Tiêu Chiến hôn lên.

Lúc người kia đè lên Tiêu Chiến liền nhận ra hắn là ai, tóc mái có hương dầu gội giống mùi anh dùng; khoang miệng thơm mùi kẹo cao su bạc hà, còn có bàn tay nóng hổi đang xoa nắn bên eo anh.

--Đón nhận--

Hôn quá gấp gáp, môi bị răng cậu bập vào khiến anh suýt xoa một tiếng, Vương Nhất Bác cắn môi dưới của anh, vội vàng định luồn đầu lưỡi vào thì bị Tiêu Chiến xô ra, một bàn tay chống cái cằm của cậu đẩy ra xa không cho cậu lại nhào đến.

- Vương Nhất Bác em điên à? Đang ở trường đó!

- Ở trường mới càng kích thích chứ thầy Tiêu.- Vương Nhất Bác dễ như bỡn khống chế hai tay Tiêu Chiến, khụy một gối xuống đất cúi người cắn lên túp lều nhô cao giữa hai chân anh.

- A~~ Tiêu Chiến hít sâu một hớp không khí, thở hổn hển cố ép giọng mình xuống.

Vương Nhất Bác như ngựa quen lối cũ cởi thắt lưng Tiêu Chiến ra, ngẩng đầu híp đôi mắt hẹp dài ngắm anh, khóe môi gợi lên nụ cười gian manh: " Suỵt! Thầy Tiêu đừng phát ra tiếng thì không ai biết đâu."

Bị ánh mắt ấy của Vương Nhất Bác ghim chặt khiến da đầu Tiêu Chiến tê dại, tựa như một con sư tử khổng lồ đang nhìn con mồi ngon đang bị dồn trong góc tường, còn mình thì không một mảnh vải che thân bày ra trước mặt hắn, không có chỗ trốn cũng không biết chỗ mà trốn, chỉ có thể hoàn toàn nghe lời mà thôi.

Đầu lưỡi áp lên cách một lớp vải quần lót, toàn thân Tiêu Chiến nhũn ra, chỉ có thể ngửa đầu ngồi sõng sượt trên ghế xoay, một tay nắm chặt tay vịn ghế, tay kia luồn vào tóc xoa lên gáy Vương Nhất Bác mà thở.

Tiêu Chiến cứ ngỡ mình nhắm mắt sẽ bớt đi cảm giác hổ thẹn khi vụng trộm chốn văn phòng, thế nhưng sau khi thị giác biến mất lại chỉ khiến cảm xúc cùng biến hóa cơ thể anh càng rõ ràng hơn, khoái cảm từ thân dưới rần rật chạy lan khắp toàn thân, căng thẳng cùng với kích thích khiến cơ thể anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tay Vương Nhất Bác trượt từ gốc đến chỏm nấm, quẹt lấy giọt dịch rỉ ra trên đỉnh rồi xoay tròn, Tiêu Chiến ngoẹo đầu trừng hắn, lúc hắn ngẩng lên ánh mắt chạm nhau thì vờ như liếc về hướng khác, cau mày cắn chặt môi một vẻ không chịu nghe lời, thế nhưng khóe mắt đỏ ửng cùng với tính khí cương lên lại bán đứng anh.

Nhìn bộ dạng ấy của anh, Vương Nhất Bác cười ra thành tiếng. Ngay lúc Tiêu Chiến liếc mắt nhìn lại thì há miệng ngậm cả vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh không buông tha bất cứ biểu tình nào dù là nhỏ nhất.

" Ưm ~" . Bị giọng của chính mình làm hoảng sợ, Tiêu Chiến vội vàng ngậm miệng ưỡn cong người trên ghế, trừng lớn mắt bấu chặt tóc Vương Nhất Bác. Một khoảng eo thon gầy trắng nõn lộ ra bên dưới áo vét đen, Vương Nhất Bác nhìn thấy liền thò tay bắt lấy sau đó dịu dàng vuốt ve tựa an ủi.

Vương Nhất Bác phun ra hút vào, cẩn thận không để răng cạ đau anh; một tay xoa nắn túi trứng bên dưới, thỉnh thoảng lại liếm liếm cạ cạ nó. Mỗi một chỗ đều được phục vụ tận tình chu đáo khiến nhịp thở Tiêu Chiến càng lúc càng nặng nề, ưỡn eo thêm về phía trước.

Bầu không khí càng lúc càng đặc quánh lại, bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa đánh thức Tiêu Chiến đang đê mê trong mộng choàng tỉnh, vội vàng kéo lấy áo đồng phục vắt trên ghế che khuất eo, trùm luôn lên đầu Vương Nhất Bác rồi nhét cậuxuống gầm bàn.

" Đừng cử động!"

Cửa hé ra một khe nhỏ, giáo viên nữ vừa đi ban nãy ló đầu vào cười với Tiêu Chiến một cái sau đó đẩy cửa bước vào: " Thầy Tiêu chưa về sao? Tôi để quên mất còn bài kiểm tra, quay lại lấy về nhà chấm."

" Cộp! Cộp! Cộp!"- Cô mang giày cao gót lướt đến bàn của mình cầm lấy xấp bài.

" Ha! Một lát nữa tôi về ấy mà." Tiêu Chiến thở phào một tiếng, chẳng ngờ ngay lúc đó cái kẻ đang trốn dưới gầm bàn kia đỡ lấy tính khí vừa được nhả ra lúc nãy đem ngậm trở vào.

" !" Tiêu Chiến mím chặt môi không để phát ra tiếng, thở dốc một tiếng cực nhẹ thế nhưng trong văn phòng rộng rãi yên ắng này có thể nghe được thực rõ ràng.

Tiêu Chiến gắt gao nhìn bóng lưng giáo viên kia đang sắp xếp bài kiểm tra, thò tay xuống bàn đẩy đẩy đầu Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lại càng làm tới,đầu lưỡi cố ý gảy gảy đầu nấm mẫn cảm, tay thì cầm thân trụ sục lên xuống.

Tiêu Chiến gác tay lên bàn, bịt miệng lại, ngay lúc cô giáo Tùy quay người lại thì buông tay xuống nở một nụ cười hơi cứng đơ.

" Vậy tôi đi trước nhé thầy Tiêu."

Tiêu Chiến gật gật đầu, ánh mắt nhìn cô cũng mừng rỡ như bắn ra pháo hoa.

" À đúng rồi!"

Cô giáo Tùy đến ngay cửa rồi đột nhiên dừng lại, quay người dẫm giày cao gót cộp cộp tiến về hướng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vừa mới yên lòng bỗng hoảng thót cả ruột, cuống quýt kéo áo đồng phục đang che dưới eo lên, đá vào chân Vương Nhất Bác ra hiệu cho hắn chui sâu vào gầm bàn rồi nhích ghế sát vào che thật kín, giọng lắp bắp, nụ cười càng cứng ngắc.

" Chuyện gì vậy cô Tùy?" Tiêu Chiến nói xong câu liền nghiến chặt răng, sợ mình lại phát ra âm thanh không phù hợp nào đó.

Cô Tùy đứng ngay trước bàn làm việc của anh, còn Vương Nhất Bác dưới gầm bàn cũng không phát ra âm thanh liếm láp nữa. Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn sợ hắn lại tạo ra động tĩnh, liên tục bật cái móc trên lọn cô ca.

" Thầy Tiêu à, tôi nhớ anh không có bạn gái thì phải? Anh xem anh đẹp trai thế này, công việc cũng ổn định rồi, cũng nên tìm một người đi thôi. Tôi có quen một cô điều kiện không tệ, tuổi tác cũng tầm như anh, hôm nào giới thiệu cho hai người gặp nhau nhé!"

Tiêu Chiến vừa hé miệng còn chưa thốt nên lời thì tên dưới gầm bàn kia đã nổi máu khó ở, nuốt sâu một cái làm Tiêu Chiến suýt chút nữa rên lên.

" A~ À ... chuyện này tôi vẫn đang cân nhắc, cảm ơn cô nhiều nhé!

" Vậy thầy thích kiểu như nào cứ nói với tôi nhé, tôi giúp thầy để ý cho."

Cô giáo Tùy định đi thì liếc thấy áo đồng phục trên eo Tiêu Chiến- " Ủa mà Vương Nhất Bác đâu?"

" Em ấy... em ấy đi lấy tài liệu rồi!"

Cô Tùy gật gù: " Tôi thấy nó vẫn là nghe lời thầy nhất, thầy để ý kỹ nó nhé! Thôi tôi về trước đây!"

Tiếng giày cao gót cuối cùng cũng một lần nữa biến mất nơi hành lang, Tiêu Chiến tựa như sức lực xẹp hết, nằm sõng soài ra bàn, ấy nhưng đề phòng lại có kẻ đột kích nên không dám xốc áo khoác trên eo lên.

" Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến áp mặt lên cánh tay nằm bẹp trên bàn mà thở dốc, nói không ra hơi " Ưm ..."

Vương Nhất Bác nuốt sâu thêm, bàn tay chui vào trong áo sơ mi lần mò lên ngực anh, niết đầu vú đã cương lên dựng thẳng.

" Ha~..." bụng dưới Tiêu Chiến run rẩy, bắn thẳng vào khoang miệng Vương Nhất Bác, trán mướt mồ hôi, áo sơ mi cũng đã ướt đẫm.

Vương Nhất Bác giật áo đồng phục trên đầu xuống, thè lưỡi liếm tinh dịch đọng trên khóe môi, nghiêng đầu cười với Tiêu Chiến: " Thầy ơi, anh sướng không?"

Tiêu Chiến nhặt cái áo khoác bị hắn vứt dưới đất lên đập vào ngực hắn: " Gan em to quá ha? Không sợ bị phát hiện nữa?"

" Em biết thầy Tiêu sẽ nhịn được mà" Vương Nhất Bác cười hi hi, đem áo khoác cột quanh eo Tiêu Chiến, sau đó chỉ xuống háng mình.- " Em vẫn còn cứng nè, nên là nhờ thầy Tiêu đi khóa cửa đi. Chắc chân vẫn chưa run đâu ha."

" Run cái đầu em!"

Vương Nhất Bác banh chân ngồi trên ghế xoay, cầm thước tre Tiêu Chiến dùng mỗi khi lên lớp trong tay, còn Tiêu Chiến áo sơ mi nửa cởi đang quỳ giữa hai chân hắn, tư thế khiến gò mông được quần tây ôm càng chặt, căng tròn cong mẩy, quần ôm sát khe mông ngăn ra thành hai quả đồi ưỡn cao ngạo nghễ.

Tiêu Chiến gian nan ngậm cây hàng to thô vào miệng, phun ra nuốt vào lên lên xuống xuống, ma sát khiến khuôn miệng nhỏ đỏ bừng, căng đầy. Hai tay ôm tuốt phần gốc không nuốt hết. Nước bọt tràn ra khóe môi trôi xuống cổ thon, lưu lại một vệt nước dâm mĩ.

Vương Nhất Bác dùng thước tre vỗ vỗ mặt Tiêu Chiến, sau đó kéo kính mắt của anh xuống, ấn đầu anh sát lại đâm sâu hơn vào khoang miệng nhỏ. " Thầy Tiêu học môn này kém thế, đã dạy bao nhiêu lần vẫn không ngậm hết được."

Tiêu Chiến phồng má nhả ra, dùng hai tay nắm lấy cây gậy dính đầy nước bọt lắc lắc. Đôi bàn tay lúc này không cầm phấn, ngón tay thon dài non mềm tạo nên hiệu ứng tương phản mạnh mẽ với cây hàng to dài đỏ tím kia. Anh hướng về phía Vương Nhất Bác, chớp chớp đuôi mắt, môi nhỏ sưng đỏ oán trách hắn: " Bự quá mà..."

Vương Nhất Bác cười, phét roi lên mông anh: " Bài khó quá học không nổi cũng không thể trách em được."

Tiêu Chiến lườm hắn." Em học không giỏi lại còn viện cớ."

Vương Nhất Bác đỡ gáy anh, lần nữa nhét vào miệng anh thầy của mình: " Vậy thầy Tiêu cũng đừng qua loa cho xong, cố gắng nuốt hết vào nào."

Quy đầu đâm vào cổ họng, Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác chọc sâu vào miệng nhỏ xinh xắn. Tiêu Chiến bị đâm thật sâu, đôi tay dính nước bọt níu chặt quần thể thao của hắn, cây gậy thịt đâm vào rút ra trong khoang miệng phát ra tiếng nước lép nhép.

Tiêu Chiến bị bắn đầy mặt, liếm lấy tinh dịch nếm. Sau đó lại bị roi tre phét một cái vào mông.

Vương Nhất Bác đưa bao cao su lên môi Tiêu Chiến, cầm roi luồn vào cạp quần âu của anh, nhấn nhấn thứ ở giữa hai đùi. "Dùng miệng xé cho em!"

Tiêu Chiến trần truồng cưỡi trên người Vương Nhất Bác, áo sơ mi lỏng lẻo phủ trên khủy tay, hai tay khoác lên vai hắn, thân trên áp lên người hắn, mông vểnh cao thò ba ngón tay xuống cắm vào bên trong, rụt rè tự mở rộng.

Tiếng nước dinh dính chui vào lỗ tai Tiêu Chiến, anh một nhà giáo nhân dân mà lúc này lại cưỡi trên người học trò mình, để học trò dẫn dắt, đây nào có phải là chuyện một người thầy tài đức làm ra. Vì thế Tiêu Chiến đầu càng lúc càng cúi gằm xuống, cho đến khi bị Vương Nhất Bác đưa tay vỗ vỗ lên mông dùng giọng nói khàn khàn do nhiễm đầy tình dục hùng hổ nói: " Được rồi."

Lúc này Tiêu Chiến mới hạ người xuống, tay bấu chặt vai Vương Nhất Bác rồi nâng con chim bự đang ngẩng cao đầu kia lên, từ từ ngồi xuống. Cây đao bằng thịt khó khăn khai mở cơ thể anh, Tiêu Chiến hơi hấp tấp đến không biết làm sao, thở hào hển thì bị Vương Nhất Bác bóp eo dùng lực nhấn mạnh xuống.

" Ức ..." Tiêu Chiến rên lên một tiếng nhỏ xíu. Cây gậy thịt đã vào rất sâu rồi, anh thử nhún nhún, thấy dễ chịu rồi mới bắt đầu mạnh dần lên.

Vương Nhất Bác cười cười nhìn Tiêu Chiến tự tìm vui trên cơ thể cậu, thước tre trên tay quất từng roi từng roi lên mông anh; chậm quá sẽ quất một roi, nhanh quá cũng quất một roi, đánh một lúc gò mông đã vừa sưng vừa đỏ; đánh một cái Tiêu Chiến lại rên một tiếng, giọng rên vừa gợi cảm vừa êm tai vô cùng.

Vương Nhất Bác ép ham muốn như thiêu đốt của mình xuống, xoay ghế xoay một vòng dọa Tiêu Chiến cuống quýt ôm lấy hắn.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đặt nửa thân trên ngửa lên bàn, nắm lấy eo hung hăng đâm lên, nhún đến mức ghế xoay kêu kẽo cà kẽo kẹt.

Gậy thịt trơn nước nhằm vào lỗ nhỏ điên cuồng chọc, mỗi một lần đều thọc đến nơi sâu nhất cho đến khi điểm G mẫn cảm bị nghiền qua, Tiêu Chiến há miệng phát ra tiếng rên rỉ đè nén.

" A... Ha~~ a... a... ưm~~~"

Mỗi một tiếng rên tựa như giọt mưa xuân rơi vào bể dục, gõ nên những tiếng vang trong trẻo đọng trên đầu quả tim* của Vương Nhất Bác.

(*Đầu quả tim: nơi yếu ớt nhất, quan trọng nhất. Nói đặt nơi đầu quả tim ý chỉ sự trân quý.)

Lúc tính khí tiến vào bên trong xoang huyệt, ở góc độ của Vương Nhất Bác thì mỗi một biểu hiện buông thả của anh đều có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm nơi hai người giao hợp, bàn tay bấu chặt eo anh làm nổi lên mấy dấu hằn đỏ, cơ bắp trên cánh tay căng chặt vẽ nên đường cong vô cùng đẹp đẽ, mồ hôi tích lại dưới cằm rồi trượt xuống hầu kết sắc bén.

Ánh mắt Tiêu Chiến mê ly đuổi theo giọt mồ hôi ấy, trước khi nó trượt đến hầu kết thì rướn người ngậm nó vào miệng.

Hành động này khiến sợi dây lý trí của Vương Nhất Bác đứt phực, cậu bóp lấy mông anh nhấc bổng đặt lên bàn làm việc, ghì lấy đôi mông mềm mại đ* thật mạnh vào, miệng huyệt bị quấy nổi lên bọt trắng dần dần theo dịch thể trào ra.

Vương Nhất Bác ngậm vành tai Tiêu Chiến, bóp hai đầu vú trước ngực vừa xoa vừa ngắt nó sưng đỏ cả lên, chỗ kết hợp phía dưới phát ra tiếng nước phùm phụp phùm phụp.

"Tiêu Chiến, anh bị em đ* ra nước luôn này, tiếng nghe hay phết."

" A~... Vương Nhất Bác... em có biết tôn sư trọng đạo không... a~~ Nhẹ chút! "

Vương Nhất Bác nhấp eo càng lúc càng nhanh, bình thường vốn thích chơi thể thao nên cơ thể thuộc hàng ngon nghẻ. " Tất nhiên em biết chứ, chẳng phải là nên chú ý cảm nhận của giáo viên, chú trọng mạnh yếu. Em làm không tốt hử?"

" Vương Nhất Bác...! A~~ ư ~~"

... sâu quá đi.

" Thầy ơi, nếu không thì chơi như này nhé, chim của em đang đâm bên trong lỗ nhỏ của thầy đây là góc bao nhiêu độ?"

" Ưm... A~~~" Điểm mẫn cảm bị cạ không ngừng, đầu óc Tiêu Chiến chỉ còn một khoảng hỗn độn, tiếng rên mỏng mảnh hòa cùng tiếng thở hổn hển làm cho khoảng không khí nhỏ bé trong căn phòng trở nên sền sệt lại, tựa hồ có thể kết lại thành một đám mây đẫm tình.

" Thầy Tiêu ơi, học trò cưng của anh đ* anh sướng không?"

Giọng nói thầm thì bên tai anh, đôi chân mỏi nhừ của Tiêu Chiến treo vắt vẻo trên cánh tay Vương Nhất Bác, eo thì tê cứng, hoảng hốt ôm đôi vai dày rộng của hắn, tiếng rên rỉ tràn qua từ cổ họng: " A~~ Nhất Bác... to quá... đâm sâu quá rồi...!"

Tiếng thở và âm thanh giao hợp vang vọng lại trong văn phòng vắng lặng, bên ngoài cửa sổ là một mảnh trời đêm đen đặc như sơn, chẳng có ai biết được trong khuôn viên trường ngay sát lớp tự học ban đêm, nơi chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút rơi trên giấy, ở văn phòng giáo viên tầng sáu đã xảy ra điều gì.

Chuông hết giờ tự học reo rồi, ngay thời điểm tiếng chuông ngân lên Tiêu Chiến không kiềm nén nữa hét lên một tiếng, cắn lên đầu vai Vương Nhất Bác, gọi lên tên cậu trong cơn cực khoái. Cần cổ vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, nốt ruồi nhỏ dưới môi đã ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt đen thẫm xinh đẹp ngày thường luôn giấu dưới cặp kính gọng vàng không thể nhìn rõ bây giờ long lanh ngấn nước. Tất cả tiếng rên rỉ phóng túng ấy đều bị tiếng chuông tan học che lấp hết, đợi đến khi tiếng chuông ngưng, anh sẽ lại là một vị giáo viên tuân thủ khuôn phép của thường ngày.

Nếu bỏ qua đôi tay cài nút áo đang phát run kia.

Tiêu Chiến bỏ vạt áo sơ mi nhăn nhúm vào trong quần âu, cài lại thắt lưng da, cười ha ha: " Tan học rồi, em đi lấy cặp sách đi!"

Vương Nhất Bác giũ chiếc áo đã trải qua bao nhiêu thăng trầm hôm nay, vắt lên vai: " Hôm nay cùng thầy Tiêu về nhà không được sao?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, thở một hơi: " Thôi được~ Vậy em đi lấy cặp sách trước rồi đứng dưới lầu đợi tôi, tôi thu dọn một chút rồi xuống sau."

" Sao thế?" Tiêu Chiến nhìn cậu nhóc đang nghiến chặt răng, phồng má phụng phịu, hỏi. " Rời xa tôi một chút thì chịu không nổi à?"

Vương Nhất Bác lườm anh một cái: " Hành lang tối thui hà."

Tầng sáu là văn phòng giáo viên, tầng năm là phòng thí nghiệm, hiện tại ngoại trừ căn phòng giáo viên bọn họ đang đứng này đều tắt đèn cả rồi; cầu thang từ lầu sáu xuống lầu năm đèn đã hỏng càng tối đến đáng sợ.

" Ồ!" Tiêu Chiến nhìn nhóc con khó chiều rồi cười phì ra tiếng. " Tôi quên mất, vậy chờ một lát nhé!"

Bước đi trên hành lang tối đen, Vương Nhất Bác lặng lẽ nắm lấy tay Tiêu Chiến; ngón cái ngoắc vào khớp ngón tay anh. Sắp đến đoạn ngoặc góc cầu thang thì bị Tiêu Chiến kéo lại, câu lấy cổ trao cho một nụ hôn gấp gáp.

Vương Nhất Bác níu lấy eo Tiêu Chiến, bụng ngón tay vuốt ve khóe môi anh, nói: " Nếu mà thầy Tiêu ngày nào cũng phụ đạo cho em thì chắc chắn cả năm em đều sẽ dành vị trí đứng đầu toàn khối đó."

Tiêu Chiến thình lình ngắt trứng của cậu, nhân lúc cậu cong eo ôm súng thì thoát ra, quay mông bỏ chạy trước: " Nếu em có thể đứng đầu cả năm thì mỗi ngày tôi đều phụ đạo riêng cho em chịu không?"

" Nói rồi đó nha!" Vương Nhất Bác đuổi theo, đổi cặp sách sang bên kia vai, dùng một tay ngoặc lấy cổ Tiêu Chiến: " Nếu thầy phụ đạo cho em như thế này sớm vài năm thì bây giờ có khi em đã đạt nhất thành phố rồi!"

Vương Nhất Bác áp sát môi lên vành tai Tiêu Chiến, hô hấp nóng rực.

" Đúng không, anh Chiến?"

- HẾT PHẦN 1-

------

Tâm sự xíu nha.

Kể ra cũng lâu lắc rồi tôi mới up đoản mới, không phải tại tôi lười đâu, tại chưa tìm được truyện thực sự tâm đắc thôi. Cảm ơn bạn nhỏ hôm trước nhắc tôi cập nhật chương mới nhé, nhờ thế tôi mới có thêm động lực kiếm truyện nè.