Cô ấy nói lời chia tay trong chốc lát. Ừ mình nhắn tin, điện thoại. Tất nhiên cô ấy không trả lời. Tìm cách nhắn tin quậy thì cô ấy nhắn tin lại nói: hết rồi, chả còn gì, chả có gì mà nói, chả có gì để gặp cả.Mình nói thôi thì chúng mình đã có những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc, yêu thương nhau. Tình yêu không có gì sai cả, nhưng khi bên nhau cứ cho mình chưa đúng bao giờ. Bằng ấy sự quan tâm, chăm sóc và sẻ chia hai đứa dành cho nhau. Hạnh phúc có, ấm áp có. Tất cả đều có cả mà giờ không đáng để gặp nhau một lần nói chuyện cho rõ rồi cả hai cùng bước đi nhẹ nhàng, êm đềm và sống cuộc sống mới của mình thì cô ấy bảo: hết rồi, không có gì gặp và chẳng có gì nói. Quả thực mình buồn lắm. Đã tự nhủ dù không có người ta nữa thì mình cũng sẽ sống tốt, không níu kéo và không quan tâm nữa. Mình sẽ chuyển tới thành phố khác sinh sống để đỡ phải phiền người ta. Cũng là để bắt đầu cuộc sống mới sau nhiều năm mệt nhoài ở cái thành phố này. Muốn dứt khoát để sau này khỏi ân hận nữa các bạn à.Rồi mình bảo: nếu không thể gặp nhau để nói chuyện sợ gặp nhau lại không thể xa nhau được thì thôi em nói lời chia tay trước. Anh chỉ cần em chặn số điện thoại của anh để khi tin nhắn anh gửi đi sẽ bị trả về thì anh sẽ coi đó như một lời khẳng định rằng em muốn buông tay và anh sẽ tự biết phải làm gì. Thế mà người ta chả chịu làm. Hàng ngày người ta vẫn cứ mở điện thoại và đọc tin nhắn của mình. Thế là làm sao? Nói chia tay, bảo gặp để dứt khoát không chịu. Bảo chặn số điện thoại để giúp mình thanh thản hơn, nhanh quên đi và làm lại cuộc đời thì lại chả chịu.(tụi mình đã từng sống chung với nhau gần một năm, nói chung cô ấy rất hài lòng với việc quan tâm, chăm sóc, lo lắng của mình).Tất cả mọi chuyện là thế nào? Giờ mình phải làm sao nhỉ?