Truyện gia đấu hay review

Thể loại: hiện đại, trùng sinh, nam truy nữ, sủng

Số chương: 12 chính văn + 2 phiên ngoại

Thành Uyên x Diệp Tố Kỳ

Đêm giao thừa, nữ chính Diệp Tố Kỳ vào bệnh viện với tình trạng tức ngực, khó thở, thế nhưng người bạn trai đời trước là Thượng Trình lại xem như chẳng có gì. Đó là người đàn ông chẳng thèm ngó đến cô mà đã vứt bỏ tình thân để đổi lấy. Diệp Tố Kỳ chết đi trong niềm hối hận, cô thầm nhủ, nếu có kiếp sau thì sẽ không dây dưa với Thượng Trình nữa, sẽ quý trọng bạn bè và người thân.

Những tưởng đã chết, ai ngờ trời cao cho cô cơ hội được làm lại, Diệp Tố Kỳ được trùng sinh lại bốn năm trước, khi cô mới vừa quen với Thượng Trình.

Trong sự mừng rỡ xen lẫn áy náy, hối hận, Diệp Tố Kỳ quyết định làm lại từ đầu, không để uổng phí cơ hội ngàn năm có một. Cô sẽ không bỏ mặc bạn bè, anh trai mà bám theo tên bạn trai bội bạc. Cô cũng sẽ tập trung chăm lo cho tương lai của bản thân hơn. Cô cũng sẽ không dính dáng đến bạn trai cũ Thượng Trình vì đó là một tên tra nam đích thực.

Một sự bất ngờ của Diệp Tố Kỳ là Thành Uyên vẫn luôn đứng đằng sau quan tâm, lo lắng cho cô. Trong mắt người yêu hoá Tây Thi, cuối cùng gu thẩm mỹ của Diệp Tố Kỳ cũng chuyển từ kiểu “tiểu bạch kiểm” sang kiểu đàn ông trưởng thành. Sau vài lần cố gắng trốn tránh tình cảm vì còn ám ảnh đời trước, Diệp Tố Kỳ đã thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình, khiến Thành Uyên không khỏi mừng rỡ vì không cần ngóng trông nữa.

Tuy truyện chỉ có 12 chương nhưng mỗi chương cũng khá dài, tổng cộng cũng khoảng 30 chương của những truyện bình thường. Vì thế, các bạn không cần sợ truyện ngắn nên nhạt nha!

Ưu điểm:

Nam chính Thành Uyên là một nam nhân đầu gỗ, nhưng cũng rất biết cách quan tâm, lo lắng cho người thương, đúng là một soái ca đúng nghĩa: đẹp – giỏi – giàu.

Đối phó với tình địch, anh không ngại dụng tâm đuổi bọn họ đi xa. Có thể kể đến Hình Tử Dương bị anh cố tình giao việc ở nước ngoài khi phát hiện anh có ý với Diệp Tố Kỳ. Có thể kể đến Thượng Trình dám giở trò xấu xa bị anh đưa đi thật xa để hắn không thể quấy rầy Diệp Tố Kỳ nữa.

Anh cũng đối đãi với người thân của Diệp Tố Kỳ rất tốt. Có thể kể đến anh trai Diệp Vĩnh Kỳ của cô bị tai nạn khiến mũi bị gãy. Thành Uyên đã gọi anh trai Thành Huống làm bác sĩ trưởng khoa để phụ trách ca mổ cho Vĩnh Kỳ. Nhờ thế, chiếc mũi của Vĩnh Kỳ mới có thể phục hồi gần giống như bình thường.

Thành Uyên rất lo sợ hình ảnh của mình trong lòng Diệp Tố Kỳ xấu đi, nên hay có những gì hành động rất đàn ông. Như là việc anh cố gắng nhịn xuống dục vọng, không động chạm vào người cô vì lo rằng cô sẽ sợ anh, sẽ nghĩ anh không tốt.

Về phần Diệp Tố Kỳ, ở kiếp trước và kiếp này, cô đều là người tài giỏi. Thế nhưng vì kiếp trước trao tâm sai người nên mọi nỗ lực đều về số không. Ở kiếp này, tuy thành tựu của cô không lớn như Thành Uyên nhưng cũng không tồi.

Điểm mình yêu thích thứ hai sau nam chính là việc tác giả không đưa “nữ tiểu tam” vào. Cũng không phải là không có, mà là tiểu tam cực kỳ vô dụng, cô ta đã bị Thành Uyên “đá bay” chỉ trong chốc lát. Còn nam tiểu tam có hai người, một người là Thượng Trình đã bị bay màu không bao lâu, người còn lại là Hình Tử Dương nhưng cũng chỉ làm màu một chút thôi.

Một điểm cộng nữa là ở chỗ, tuy nam chính là người có thân phận, nhưng truyện không sa đà vào lối mòn của mô tuýp hoàng tử – lọ lem. Nữ chính không phải là một nàng lọ lem, đối với người khác, cô cũng không phải là một nàng công chúa, nhưng trong mắt nam chính thì cô chính là công chúa được sủng ái tận trời.

Khuyết điểm:

Nữ tiểu tam bị quên lãng nhanh chóng sẽ dễ khiến một vài bạn cảm thấy không thật. Có lẽ vì quen trong game nên cũng không quá lún sâu vào.

Kết thúc HE với một cặp chính và một cặp phụ Diệp Vĩnh Kỳ và Tiểu Đồng. Có điều, Hải Đường hình như vẫn chưa có đôi có cặp hạnh phúc, nên mình thấy có một chút chưa thoả mãn.

Nhìn chung, truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt, thích hợp đọc giải trí. Bình thường mình cực ghét những truyện đều đều như thế này vì dễ gây buồn ngủ, nhưng mình phải công nhận, độ dài của truyện này vừa đủ khiến mình cảm nhận được vị ngọt vừa không khiến mình phát ngấy.

Cho truyện này 4.5/5 điểm.

P.s: Kiếp trước nữ chính không sạch vì đã trao trọn con tim và thể xác cho Thượng Trình. Thế nhưng kiếp này được trùng sinh đúng lúc giữa hai người chưa có phát sinh gì cả. Vì thế, chung quy là nữ chính vẫn sạch nhé :3

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Thể loại: cổ đại, song trùng sinh, sủng, nhẹ nhàng

Số chương: 160

Chân Bảo Lộ x Tiết Nhượng

Mình được nhiều bạn giới thiệu bộ này. Tuy mình không hảo truyện cực sủng (vì sợ truyện quá nhẹ nhàng), văn án cũng không hấp dẫn mình lắm, nhưng mình vẫn cố gắng thử xem sao :3

Kiếp trước, Chân Bảo Lộ được phụ thân Chân Như Tùng hết mực nuông chiều nên tính tình kiêu căng, ích kỷ, ham hư vinh, hay ghen tị. Đến khi phụ thân gặp bệnh dịch bất hạnh qua đời thì Chân Bảo Lộ không còn được hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ nữa. Nàng đến phủ Trường Trữ Hầu (nhà ngoại) để tá túc, cữu cữu thương yêu nhưng cữu mẫu lại không thích nên cuộc sống của nàng cũng chẳng dễ dàng gì. Nàng muốn gả cho biểu ca Từ Thừa Lãng (thế tử của phủ Trường Trữ Hầu) để có lại cuộc sống ăn sung mặc sướng như trước, nhưng cuối cùng hắn vẫn cưới người khác. Cuối cùng nàng chết đi và trùng sinh lại lúc còn nhỏ.

Truyện không chứa đựng những âm mưu báo thù như một số truyện trùng sinh khác. Sống lại đời này, Chân Bảo Lộ tu tâm dưỡng tính, trở thành một người tốt, không ghen tị, ham hư vinh, yêu thương các đệ đệ và tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh.

Không chỉ Chân Bảo Lộ trùng sinh mà nam chính Tiết Nhượng cùng đệ đệ Chân Cảnh Thượng cũng được trùng sinh. Đời trước, Tiết Nhượng đã cố gắng dẹp bỏ tham niệm muốn có được nàng để thành toàn cho nàng cùng Từ Thừa Lãng. Đời này, hắn quyết định nắm lấy cơ hội hòng chiếm được tâm của nàng.

Khuyết điểm:

1. Điểm đầu tiên mà mình muốn nói, sao ở cổ đại mà editor lại dịch là “cậu, mợ” nhỉ? Mình thiết nghĩ nên để là cữu cữu và cữu mẫu mới đúng. Việc này cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều nhưng editor vẫn nên chú ý một chút.

2. Khúc kết truyện, các văn võ bá quan trong triều quá dễ bị lay động, nhất mực tin tội trạng của Tuyên Vũ Đế.

  • Tuyên Vũ Đế đúng là đã khiến lòng người lạnh tanh khi đối xử tệ với người đã từng có ơn, tàn nhẫn thẳng tay với trung thần khi bọn họ lên tiếng về chuyện nam sủng của Mộc Thái hậu. Nhưng chưa đến mức khiến mọi người đều phủ nhận.
  • Chuyện mưu hại Tiên hoàng có Từ thái y ra làm chứng cùng bức thư có nét chữ tương đồng với Tuyên Vũ Đế làm lòng người lung lay một phần. Chuyện này mình cho là hơi nhanh, nhưng có thể chấp nhận được.
  • Có điều, việc Ngọc phi ôm bụng bầu bước ra chỉ chứng Tuyên Vũ Đế giả thánh chỉ khiến mọi người tin tưởng hoàn toàn thì hơi miễn cưỡng. Dù Ngọc phi có lấy đứa bé trong bụng ra thề thốt, mình vẫn cảm thấy chuyện này quá nhanh. Vì sao văn võ bá quan lại tin tưởng lời nói một phía của một nữ nhân? Tội giết phụ hoàng đoạt vị là một tội lớn, Tuyên Vũ Đế không thể bị kết án dễ dàng như vậy được.
  • Một điểm nữa cũng khiến mình thắc mắc, đó là vì sao Tuyên Vũ Đế lại kể chuyện bí mật động trời đó cho Ngọc phi? Ngọc phi đang giả trang thành một nữ tử ngây thơ, trong sáng nên không thể dẫn dụ Tuyên Vũ Đế, chỉ có hắn ta tự mình kể thôi. Mình nghĩ tác giả không nên cắt chi tiết này vì có thể khiến người đọc thấy hơi phi lý.
  • Còn có lý do vì sao Ngọc phi lại chịu trả giá lớn như vậy? Vì Tiết Nhượng đã cứu mạng nàng ta sao? Là tình cờ gặp và cứu hay đã tính kế trước? Mình nghĩ tác giả không nên cắt chi tiết này, tuy chỉ là một điểm nhỏ nhưng cũng khiến mình cảm thấy chưa thoả mãn.

– Vì là truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào nên tác giả lượt bỏ những tình tiết về mưu kế của Tiết Nhượng. Đối với một số bạn, việc này không gây ảnh hưởng gì nhiều. Thế nhưng đối với mình, đây là một nhược điểm. Vì mình rất tò mò muốn biết Tiết Nhượng đã làm thế nào để trả thù Thẩm Trầm Ngư, Trình thị, Chân Bảo Chương, rồi làm thế nào tìm được Ngọc phi rồi gài nàng ta vào cung…

– Một chi tiết mà mình cảm thấy có chút không cần thiết, đó là chi tiết Chân Cảnh Thượng trùng sinh. Mình cảm thấy ngoài vẻ ngoài lạnh lùng ra, Cảnh Thượng không có vai trò gì nhiều. Vì thế, chi tiết này trông khá dư thừa, giữ cũng được mà bỏ cũng được.

Ưu điểm:

– Truyện sủng ngọt từ đầu đến cuối, văn phong tốt, thích hợp cho những bạn nào yêu thích sủng văn.

– Hình tượng của nam chính không có điểm nào để chê. Vừa có sự mạnh mẽ vì là võ tướng, vừa có sự ôn nhu trước người thương. Tiết Nhượng là một người chung tình, sủng thê như mạng, còn đối với kẻ thù hãm hại Bảo Lộ thì ra tay ngoan độc. Mình rất thích tính cách của nam chính.

– So với nam chính đầy ánh hào quang, nữ chính có vẻ mờ nhạt hơn một chút. Vì nàng không phải là nữ cường, nên không giúp được gì nhiều cả. Có điều, mình vẫn thích tính cách dứt khoát và nhạy bén của Bảo Lộ, nên mình cảm thấy nhân vật này khá ổn.

– Trừ những sạn được nêu ở phần khuyết điểm, mình thấy cốt truyện khá logic, đều có nhân quả cả.

  • Từ đầu đến cuối, mình luôn thắc mắc vì sao Tiết Nhượng lại để tâm đến Chân Bảo Lộ trong khi đời trước nàng chẳng phải là một người quá tốt, giữa hai người cũng chẳng có quan hệ gì sâu xa. Hoá ra, nàng chính là ân nhân cứu mạng hắn ở đời trước. Sự xuất hiện của nàng giống như một ánh mặt trời chiếu sáng một không gian đầy lạnh lẽo. Mặc dù việc Tiết Nhượng động tâm chỉ với cái nhìn đầu tiên cũng vẫn có một chút khiên cưỡng, nhưng cũng có thể cho qua được.
  • Mình cũng từng thắc mắc vì sao An Quốc công lại ghét bỏ Tiết Nhượng đến như vậy. Cuối cùng cũng đã rõ, thì ra vì thê tử mà mình yêu thương chết do sinh Tiết Nhượng nên An Quốc công mới đổ hết oán hận lên người hắn. Chỉ là… đến cuối cùng ông vẫn không mảy may thay đổi suy nghĩ. Thật đáng buồn!

– Kết thúc HE, đa số những nhân vật phụ tốt tính đều có đôi có cặp, còn những người ác thì gặp quả báo.

  • Chân Bảo Chương tham mê phú quý, cuối cùng phải chết. Quả báo của đời trước hợp với những gì ả ta đã làm. Ở đời này, Tiết Nhượng đã làm rất tốt nên Chân Bảo Chương không dám động tay động chân với Chân Bảo Lộ. Vì thế, kết cục ả ta phải nhận ở đời này khá hợp lý.
  • Ngay cả việc nương ruột của Bảo Lộ – Từ thị bất hạnh qua đời, mình cũng thấy rất đáng. Chỉ vì muốn phu quân thấy mình là người hiền lành, tốt bụng, Từ thị coi con của vợ trước (Chân Bảo Quỳnh) như con ruột, riết rồi lại coi con ruột như con ghẻ, đối xử lạnh nhạt. Vì phu quân bị bệnh mà đổ hết lên đầu nữ nhi ruột thịt. Mình đọc mà thấy lạnh tâm, sao lại có một người mẫu thân như vậy nhỉ?
  • Chân Bảo Quỳnh cùng Tống Chấp có một chút trục trặc nhưng cuối cùng cũng qua.
  • Chân Cảnh Thượng và Giang Mi cuối cùng cũng thành đôi.
  • Đời trước lẫn đời này, Từ Thừa Lãng và Thẩm Trầm Ngư đều là phu thê. Mình thích việc Tiết Nhượng gây ra cho Thẩm Trầm Ngư, rất đáng!
  • Mạnh Húc cùng Đường Đường, nữ nhi của cặp chính cũng là một cặp dễ thương.

Nhìn chung, ngoài trừ tính cách của nam chính cùng một nội dung siêu ngọt, truyện không quá đặc sắc, chỉ phù hợp đọc giải trí và đặc biệt dành cho những bạn yêu thích cái ngọt đến rụng răng :3

Cho truyện này 4.5/5 điểm, trừ 0.5 điểm ở những chi tiết bị tác giả lược bỏ.

Thể loại: cổ đại, trùng sinh, sắc, nhẹ nhàng, ngọt ngào, đoản văn

Số chương: 18

Phỉ Huyễn Minh x Thẩm Phạn

Mình tình cờ thấy truyện này trên truyện full với văn án khá hấp dẫn, truyện lại chưa có ai cmt nữa chứ. Thế là mình quyết định nhảy hố để bóc tem :3 Tuy nhiên lúc mình đọc và review xong thì đã không thể bóc tem nữa :((((

Tuy truyện có 18 chương nhưng 1 chương khá ngắn, tính ra truyện chỉ khoảng 8 chương thôi, nên mình xếp truyện này vào đoản văn.

Nữ chính Thẩm Phạn là công chúa còn nam chính Phỉ Huyễn Minh là một cẩm y vệ. Kiếp trước, khi quân địch vào hoàng cung, Thẩm Phạn gởi đệ đệ Thẩm Dật cho Tần đại nhân còn nàng ở lại trong cung. Huyễn Minh cùng nàng đồng sinh đồng tử. Trước lúc chết, nàng mới biết hắn cũng yêu nàng. Nàng hi vọng kiếp sau có thể lại được hắn bảo vệ. Thẩm Phạn được trùng sinh về ba năm trước khi xảy ra phản loạn. Nàng quyết tâm dùng mỹ nhân kế dụ dỗ “Tiểu Minh”.

Truyện khá ngắn, chỉ có 18 chương thôi, trong đó còn có nhiều đoạn sắc. Vì thế, nội dung của truyện khá nhạt nhoà: một nàng công chúa trùng sinh lại quyết tâm có cuộc sống hạnh phúc cùng chàng cẩm y vệ. Chỉ vậy thôi! Những tình tiết khác rất nhạt, như nam phụ Thẩm Chi Ngọc chẳng hạn… mình thậm chí chưa kịp cảm nhận cái gọi là tình cảm của hắn dành cho Thẩm Phạn thì hắn đã chết rồi :v Uổng cho một mối tình cấm kỵ đơn phương giữa “hoàng thúc” Thẩm Chi Ngọc và công chúa Thẩm Phạn không được xây dựng tốt. Mình cứ tưởng nam phụ sẽ gây sóng gió cho đôi chính, ai ngờ, hắn đoản mệnh như vậy :v Hình tượng nam nữ chính đều mờ nhạt. Nam chính giỏi võ, có chút thông minh nhưng vì thắng quá dễ dàng nên mình chẳng phục chút nào. Về phần nữ chính, mình hi vọng sau khi trùng sinh nàng sẽ làm nên trò trống gì đó, ai ngờ, việc duy nhất nàng làm được là bắt lấy Huyễn Minh :v Sau khi đọc xong, mình chẳng có cảm xúc nào ngoài suy nghĩ: ngọt, sắc và… hết 😐

Truyện này miễn cưỡng đọc giải trí cũng được vì nhẹ nhàng, sủng ngọt, phù hợp với mấy bạn thích H. Riêng mình, mình không thích cho lắm và sẽ không đọc lại.

Cho truyện này 1.5/5 điểm thôi.

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, nữ cường, cung đấu, báo thù, sủng, có chút ngược, nam có tâm lý vặn vẹo và độc chiếm

Số chương: 251

Tịch Tình/Mộc Tịch Bắc x Ân Cửu Dạ

Dạo này mình đọc quá nhiều truyện sủng, nhẹ nhàng nên muốn tìm một truyện báo thù đầy âm mưu đen tối để thay đổi khẩu vị. Tên truyện này làm mình liên tưởng đến truyện Thứ nữ hữu độc của Tần Giản. Thế nhưng, những bình luận về truyện lại mang tính trái chiều. Người thì khen nức nở, người chê nội dung không logic, người lại ghét nam nữ chính vì họ quá tàn độc. Vì thế, động lực review của mình đột nhiên tăng lên, mình quyết định sẽ đọc truyện này để xem thực hư thế nào.

Nàng là Tịch Tình, một tỳ nữ được Nhiếp chính vương An Nguyệt Hằng đem về và huấn luyện. Hắn lợi dụng tình cảm của nàng, lừa gạt nàng rằng hắn thích nàng để nàng làm nhiều việc cho hắn. Để lấy một thanh kiếm mà hắn thích, nàng không tiếc chặt 2 ngón tay để đổi lấy. Nhưng Nguyệt Hằng lại là tra nam đích thực: vừa lừa gạt tình cảm vừa cực kỳ ngoan độc. Khi Tịch Tình biết về tình cảm của hắn và “tỷ muội tốt” Ngũ Thanh Thanh, nàng đã bỏ đi. Nhưng hắn không bỏ qua mà đuổi giết nàng để diệt khẩu vì nàng đã biết quá nhiều chuyện của hắn. Nàng chết vì vạn tiễn mà đám thuộc hạ của hắn bắn còn chưa đủ, hắn còn móc mắt của nàng để tặng cho Ngũ Thanh Thanh. Đời trước Tịch Tình ôm mối hận mà chết.

Khác với Thứ nữ hữu độc, Tịch Tình được trọng sinh vào một thân thể khác. Đó là Ngũ tiểu thư Mộc Tịch Bắc của phủ Thừa tướng. Nói là Ngũ tiểu thư vậy thôi, vì nàng là thứ nữ, lại không được sủng ái nên bị đối xử thua cả hạ nhân. Cuối cùng, sau rất rất rất nhiều sóng gió, đạp lên rất nhiều kẻ thù, Tịch Bắc cũng sống vui vẻ bên Ân Cửu Dạ. Hai người còn có một nam hài và một nữ hài cực kỳ dễ thương. Kết thúc HE, có hậu cực kỳ :3

Nghe thấy tên truyện thì các bạn có thể thấy nữ chính rất độc ác rồi nhỉ? Nhiều bạn không thích điểm này, với mình, mình không hoàn toàn đồng tình nhưng nữ chính như vậy mình vẫn chấp nhận được. Thật ra, đa số người Tịch Bắc đối phó mình đều thấy rất đáng, như Mộc Tịch Hàm, Mộc Vãn Tình, Liễu gia, Tề Tuấn… Mình rất thích nữ cường, đủ thông minh, đủ ngoan tuyệt, không thích kiểu bánh bèo hay thánh mẫu. Có điều, đôi lúc mình không hoàn toàn đồng tình cách xử lý của Tịch Bắc. Có thể kể đến việc nàng tương kế tựu kế lôi Tề phi xuống mà liên luỵ Thái tử khiến mình thấy rất tội cho hắn. Thái tử tuy vô dụng nhưng hắn không động chạm gì đến nàng, chỉ bị Tề Tuấn lợi dụng vu oan thôi. Tịch Bắc tính kế ngược lại Tề gia và không bỏ qua cho Thái tử. Cuối cùng Thái tử bị tội tư thông cùng phi tử của hoàng đế. Tuy hắn chỉ bị phế truất thôi, nhưng mình cũng thấy hơi tội tội. Tề gia rất không an phận, bị kết cục như vậy là tự làm tự chịu, đặc biệt là Tề là Tề Tuấn và Tề Huy. Có điều, mình thấy tội cho là đại ca của Tề Tuấn, hắn nhận tội giết hoàng tử để cứu con, nhưng cuối cùng con của hắn cũng trở nên ngớ ngẩn (do Tịch Bắc làm). Cũng có một lần Tịch Bắc vì tương kế tựu kế với Tề gia mà làm hại một hoàng tử mới được khoảng một tuổi. Lần này, Tịch Bắc có một chút thương cảm, nhưng nàng không hối hận. Đối với mình, đây không hẳn là nhược điểm, chỉ không đồng tình một chút, nhưng đây có thể là một nhược điểm lớn đối với nhiều bạn.

Về phần Ân Cửu Dạ, hắn bị mẫu thân ruột liên tục truy sát, hoàn cảnh lớn lên khắc nghiệt nên tính cách có chút vặn vẹo. Hắn cùng Tịch Bắc đều ra tay rất ngoan tuyệt. Mình thấy tính cách như vậy cũng ổn. Điểm mình thích nhất ở hắn là việc hắn không hề “thương hoa tiếc ngọc”: tiểu tam (cả nam lẫn nữ) tính chen chân vào thì hắn đều xử đẹp cả. Câu nói của hắn mà mình thích nhất:

Ân Cửu Dạ trên cao nhìn xuống Ngũ Lưu Ly có chút phát điên âm thanh lạnh lùng nói: ” Ta nhân từ với ngươi chính là tàn nhẫn với nữ nhân ta yêu.”

Nhược điểm:

1. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Đó là Mộc Tịch Hàm, ở trong trí nhớ thì nàng ấy là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ với nàng, dường như đối xử rất tốt với nàng, ở trong phủ vốn không có Chủ mẫu di nương làm chỗ dựa chu toàn, vậy mà vẫn không quên chiếu cố đến nàng. Vì thế Mộc Tịch Bắc gật đầu chào vị tỷ tỷ của nàng.

=> Vì sao lại dùng từ “chủ mẫu di nương”? Theo mình biết, chủ mẫu là chính thê, khác hoàn toàn với di nương, cách dùng như vậy mình lần đầu tiên thấy @@ Bạn nào cho mình ý kiến nhé!

2. Tại sao lúc Mộc Tịch Hàm bị Tam tiểu thư Mộc Kiến Ninh làm ngã, Tịch Bắc lại không quan tâm gì cả? Dù gì Tịch Hàm cũng là “tỷ tỷ ruột”, trước đó cũng đó xử tốt với nguyên chủ mà?? Dù Tịch Bắc không tin nàng ta đi chăng nữa, mình thấy nàng mang bộ mặt tươi cười như cách nàng đối diện với người khác sẽ hợp lý hơn.

3. Cách Tịch Bắc gài bẫy để Lão thái phi không thích chủ mẫu Liễu Chi Lan có chút vô lý. Nguyên chủ nghèo túng, quần áo xác xơ, tiền bạc ắt hẳn chẳng có bao nhiêu vì bị Liễu thị cắt xén. Vậy mà nàng lại có bạc để mua chuộc một nha đầu bên cạnh Thôi di nương để hại Liễu thị. Nhiều bạn có thể lập luận rằng do trước đó Tịch Bắc tương kế tựu kế lấy mấy cây trâm vàng nên có tiền. Cho dù vừa lấy trâm xong nàng đi tìm nha đầu đó, nàng dám lấy trâm để đưa sao? Nếu sau này chuyện nha đầu đó bị lộ, đây là gián tiếp để lộ Tịch Bắc là hung thủ lấy trâm rồi @@ Hơn nữa, sau đó tám cây trăm bị nàng đem đến chỗ Kim chủ quán nung chảy ra. Tám cây là đủ số lấy được nên vốn dĩ Tịch Bắc không đem cây trâm cho ai cả. Vậy bạc ở đâu ra để nàng mua chuộc nha đầu kia?

4. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Mộc Tịch Bắc rút ra một cây trâm cài trên đầu, một tay chế trụ cổ tay một hắc y nhân, thừa dịp giữa một hơi này, một tay còn lại đã cắm trâm cài vào cổ họng hắc y nhân.

=> Nguyên chủ trước giờ thân thể bị tổn hại do bị bắt nạt, chèn ép. Tuy kiếp trước Tịch Bắc rất giỏi võ công, nhưng để điều khiển một thân thể yếu ớt, nhỏ tuổi đánh lại một đám sát thủ là một việc hết sức khó khăn. Tuy Tịch Bắc cũng thừa nhận việc nàng không có nội lực mà phải đối phó với cao thủ là rất phí sức. Nhưng mình vẫn không tin được việc đám cao thủ vô dụng như vậy, thua trong tay một bé gái có thân thể tổn hại, chưa điều dưỡng đủ. Điều này có chút vô lý, miễn cưỡng.

5. Hôm hoàng đế sai sát thủ giết Tịch Bắc, nàng ở lại một đêm ở cung điện của Cửu Dạ. Sáng hôm sau, lúc nàng quay lại chỗ ở của tú nữ, chẳng ai hỏi gì, cũng chẳng ai châm chọc gì. Tôn Lộ có kế hoạch nên không làm gì, mình chấp nhận. Còn những tú nữ khác thì sao? Một hoàng khuê nữ ban đêm không về, ai cũng biết mà không ai có ý kiến gì cả :3 Một con thiêu thân lao vào hố lửa cũng không có :3

6. Có một điểm mà mình cho rằng khá vô lý. Đó là việc Cửu Dạ giết người rất nhiều, xác chết thành đống, ai ai cũng không dám đến gần cung điện bỏ hoang đó. Hắn còn mắc bệnh sạch sẽ nên bắt thuộc hạ “dọn dẹp hiện trường” như xây lại hồ nước chẳng hạn. Ở trong cung, muốn đi lại đem người vào, giết người, sửa chữa, quăng xác dễ dàng như vậy mà không kinh động đến hoàng đế và Nguyệt Hằng thì Cửu Dạ và thuộc hạ ắt rất giỏi võ công, che giấu tốt. Thế nhưng, vấn đề là, một hoàng đế ngu dốt không biết gì thì cũng đúng, nhưng một Nhiếp chính vương được miêu tả là ngoan độc, gian xảo, tay nắm thế lực… cũng không biết gì cả. Đó thật sự là một vấn đề! Hẳn là hào quang nam chính của Cửu Dạ khá mạnh :v Kể cả việc Tịch Bắc ở lại trong cung điện đó và vắng mặt tại chỗ ở của tú nữ cả tháng trời mà chẳng ai biết cả :3

7. Tác giả viết là Tôn Lộ bị trượng hình bởi hai thị vệ lúc trước bị ả ta cào mặt. Mình không nhớ Tôn Lộ cào mặt thị vệ lúc nào… sao Tôn Lộ lại gây thù kết án với thị vệ trong cung? Bạn nào nhớ thì nói mình nha, lỡ mình bỏ sót chi tiết nhỏ này thì sao :3

8. Ở kiếp này, Tịch Bắc quyết định không học võ công để bản thân cố hết sức. Cái cách tác giả lý giải cho việc này không thuyết phục lắm đối với mình. Nghe thì có vẻ ngầu nhưng lại chẳng mấy logic. Mà ngặt nỗi, không có võ công nhưng rất hay “ham hố” tiến vào phủ của người khác. Thường nàng hay được Cửu Dạ ôm vào, như vậy cũng tạm chấp nhận, vì Cửu Dạ được tác giả buff là võ công khó ai địch lại. Nhưng có một lần tỳ nữ thân cận (Bạch Lộ) bị giết, Tịch Bắc kêu Thanh Từ đem nàng vào phủ Nhiếp chính vương để gặp Ngân Bình, điều này làm mình thấy có chút phi lý. Nơi đó được Nguyệt Hằng bảo vệ kỹ lưỡng, nhiều cao thủ, Thanh Từ chỉ có một, vừa không phải người giỏi nhất vừa phải “rinh” theo một người không có võ công như Tịch Bắc, thật không biết làm sao hai người đó vào phủ mà thần không biết quỷ không hay. Cũng có một số lần, vì Tịch Bắc không có nội lực mà gây khó khăn, ảnh hưởng đến người khác, ví dụ như khi gặp ám sát. Điều này làm mình có chút khó chịu.

9. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Như vậy xem ra, Mộc Tịch Bắc nói là đúng, trước đó An Nguyệt Hằng phát điên phát cuồng một phần là chịu sự ảnh hưởng của dược vật của Ngũ Thanh Thanh, nhưng một phần lại là hắn cố ý làm ra, để mê hoặc mọi người.

=> Tình hình lúc đó Nguyệt Hằng không phát cuồng thì sẽ tốt hơn chứ… Hắn không phát cuồng thì có thể Ngũ gia sẽ không phản. Trừ phi hắn đoán chắc bản thân sẽ thua, bằng không… mình khó lý giải được vì sao hắn lại phải cố ý làm thế. Nhưng mà việc hắn đoán bản thân sẽ thua là không hợp với tính cách và hành động lúc đó của hắn.

10. Editor dịch cũng khá mượt, tuy nhiên lâu lâu cũng phạm lỗi sai. Có khi là sai chính tả, chữ “gi” và “d” bị lầm lẫn, lâu lâu lại quên viết hoa tên riêng. Có lúc dùng sai từ, “thọ yến” là dành cho người lớn tuổi, ở hiện đại thường được gọi là “tiệc mừng thọ”. Tịch Bắc vẫn còn nhỏ nên không dùng “thọ yến” mà phải dùng là “sinh thần”. Có một lần editor dùng từ quá thô tục:

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, có thể động thủ nhanh như vậy, cũng chỉ có Hoàng đế, chẳng qua Liễu Lão gia tử hẳn sẽ không tùy ý để Hoàng Đế chụp cái bô ỉa này ở trên đầu Liễu gia, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, mình chỉ cần gắng gượng qua thời gian này là được rồi.

11. Ân Tiêu (tỷ tỷ của hôn quân vô dụng) là hoàng hậu của Nam Kiều. Ân Tiêu được miêu tả là người nắm quyền lực lớn ở Nam Kiều, có dã tâm lớn trong việc thống nhất thiên hạ. Bà ta luôn coi Tây La là “đồ trong túi”. Nhưng mình thắc mắc vì sao bà ta không giúp cho đệ đệ giữ nước mà lại giúp An Nguyệt Hằng có đủ thế lực để chèn ép đệ đệ? Chẳng lẽ bà ta sợ không khống chế nổi đệ đệ hay sao? Điểm này không giống với tính cách của Ân Tiêu cho lắm. Còn nếu bà ta thấy đệ đệ quá vô dụng, muốn có một con cờ hữu dụng hơn… điều này cũng có thể. Có điều, thực hư chuyện này quá mức mông lung…

12. Bạch Lộ, Bạch Hàn quá mờ nhạt, lại biến mất tăm. Bạch Hàn biến mất không thấy nhắc lại, người đáng lý phải bảo vệ Tịch Bắc lại không thấy tác giả đả động đến. Lúc Bạch Lộ bị bắt, mình tưởng Bạch Hàn sẽ xuất hiện cuối cùng cũng không thấy. Về phần Bạch Trúc thì lâu lâu mới xuất hiện trợ giúp Tịch Bắc, xong rồi lại mất tăm, tới cuối cùng làm một cú lớn rồi lộ ra thân phận :v

13. Ở chương 233, Hiên Viên Ngưng Sương cầm dao đến gần nam nữ chính thì sang chương 234 đột nhiên có hoả hoạn ở trong động. Theo như tác giả viết, Tịch Bắc cũng không biết trận hoả này đến từ đâu. Cuối cùng mình cũng không biết tại sao hang động lại đột nhiên bốc hoả?? Do Ngưng Sương sao? Nhưng mình không thấy tác giả viết là ả ta làm.

14. So với Thứ nữ hữu độc, phần mưu kế của truyện này không nổi bật bằng. Ban đầu Tịch Bắc chẳng có tâm phúc, nàng vẫn thoát khỏi âm mưu của Liễu thị, Bách Sa… Sau này khi có tỳ nữ Thanh Từ với võ công cái thế thì lại dễ dàng đoán được mưu kế của kẻ địch, y như thần vậy :v Tịch Bắc chỉ có đoán đoán đoán, nhưng đoán lần nào cũng trúng. Chỉ có lúc đối đầu với Nguyệt Hằng bị hắn “chơi” một chút, còn đối đầu với Ân Tiêu thì bị ăn hành xém mất mạng thôi. Còn lại thì nàng toàn đoán trúng cả :v Phần chiến tranh cũng không tốt lắm, còn sơ sài, buff hơi nhiều, đặc biệt là khi quân địch đánh tới Tịch Bắc liền biết cách ứng phó trong khi trước đó chưa có những tình tiết chuẩn bị. Những điều này làm cho nội dung truyện có chút phi lý, cũng là nữ chính có bàn tay vàng nhưng Thứ nữ hữu độc làm tốt hơn.

15. Mình đôi lúc thấy Tịch Bắc hơi tự cao tự đại. Mình cũng không thích việc tác giả ngược nam chính. Có nhiều lúc, cách đối xử của Tịch Bắc với Ân Dạ làm mình thấy Tịch Bắc hơi quá đáng.

16. Tác giả đa số cho nữ phụ làm nhân vật phản diện. Trừ người lớn tuổi cùng vài người phe nữ chính, đa số nữ phụ đều “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với nam chính và từ đó trở nên điên cuồng muốn chiếm lấy. Trong khi nam phụ lại không như vậy, An Nguyệt Hằng quá điên còn Bạch Trúc quá hiền, chỉ vậy thôi. Đối với mình, như vậy quá phản cảm và một màu khi cứ liên tục xử nữ phụ độc ác này, lại có người khác xuất hiện. Mình mong muốn một bộ truyện có các nam phụ tranh giành nữ chính với nam chính, bởi vì mình nghĩ nam nhân nên chủ động chứ không phải nữ nhân.

Nhìn chung, truyện cũng ổn. Tuy vẫn có nhiều chỗ phi lý, nhưng tạm chấp nhận được. Nếu bạn nào có cùng gu “nam nữ siêu cường” như mình thì có thể nhảy hố thử. Truyện sủng ngọt, có chút ngược do nữ chính từng bị tổn thương nên ban đầu khó tiếp nhận nam chính và có chút ngược khi nam nữ chính bị thử thách quá nhiều. Đến phiên ngoại mình cứ tưởng yên bình rồi, ai ngờ nam nữ chính vẫn gặp phải Dược vương. Nếu không “nhờ” Dược vương “phế” quá, muốn hại Cửu Dạ ai ngờ khiến hắn mạnh hơn, thì nam nữ chính chắc tiêu rồi :v Mình thấy truyện này vẫn thua Thứ nữ hữu độc như nhiều bạn nhận xét.

Cho truyện này 4/5 điểm. Điểm này mình ước lượng thôi, tuy truyện khá thiếu sót, đáng lý chỉ được khoảng 3.5 điểm thôi, nhưng vì mình thích tính cách của nam chính nên cộng thêm 0.5 điểm. Vậy nên điểm số của truyện này mới cao như vậy :3

Thể loại: cổ đại, nam nữ trùng sinh, sủng, nhẹ nhàng

Số chương: 53

Mạnh Uyển x Triệu Sâm

Trong lúc đang đói khát truyện thì mình được một bạn giới thiệu cho truyện này. Mình thấy nhiều người khen hay nên quyết định nhảy hố liền :3

Kiếp trước, Mạnh Uyển là nữ nhi của Thừa tướng, còn Triệu Sâm là tam hoàng tử. Nàng và hắn có hôn ước, nhưng chỉ vì một hiểu lầm, nàng đã đi vào đường không thể quay đầu, bỏ lỡ hắn và khiến bản thân phải đau khổ. Nàng ôm áy náy, hối hận mà sống, cuối cùng ưu tư thành bệnh mà chết đi.

Sau khi trọng sinh, nàng nhận rõ được Triệu Sâm là người tốt, nhớ lại những hành động bảo vệ, che chở nàng của hắn. Kiếp này, nàng quyết tâm không để quá khứ tiếp diễn và bù đắp cho hắn. Nàng không có ý định báo thù, nàng chỉ muốn bù đắp lỗi lầm kiếp trước thôi.

Hắn là tam hoàng tử được hoàng thượng coi trọng, là người có cơ hội được lên làm hoàng đế nhất. Hắn đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng thật ra hắn luôn ngầm đối xử tốt với nàng, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Hắn không dây dưa với nữ nhân nào, toàn thân trong sạch. Hắn cũng là một bình dấm chua lớn nhưng ngoài mặt luôn cố tỏ ra bình thản. Có một chi tiết hắn tỏ ra bình thân nhưng nội tâm dậy sóng: Khi Mạnh Uyển đến phủ tặng hà bao cho hắn, trước mặt hắn dặn nàng một câu chú ý lễ tiết nhưng lại nhanh chóng đeo hà bao vào hông; trước mặt ra vẻ chẳng có gì nhưng lại hớn hở đứng trước gương soi, lại thưởng cho hạ nhân nữa :3 Mình thích nhất là việc Triệu Sâm không nương tay với những nữ phụ độc ác ví dụ như Lý Tương, Mạnh Nhu, Cửu công chúa… Hắn đã hi sinh nhiều cho Mạnh Uyển, lớn nhất chính là sinh mạng và mệnh thiên tử của hắn. Hắn đã dùng hai thứ đó để đổi một lần trùng sinh được làm lại mọi thứ. Triệu Sâm đúng là một nam chính tốt, không có gì để chê cả.

Ở kiếp này, Mạnh Uyển không lựa chọn trả thù, nàng chỉ đi đúng con đường và bù đắp cho những người đã đối xử tốt cho nàng ở kiếp trước là Triệu Sâm, Mạnh tướng quân. Nàng không phải kiểu nữ cường, thông minh, tài giỏi mà mình thích mà khá mờ nhạt, bình thường. Bởi vậy, mình không ghét nhưng cũng không ấn tượng lắm về Mạnh Uyển.

Nam phụ Tô Ký Trần chỉ làm màu thôi chứ kiếp này Mạnh Uyển tránh hắn như tránh tà, lại có Triệu Sâm cản trở nên chẳng làm gì cả. Đây là một trong số ít truyện có nam phụ không xấu xa nhưng mình lại chẳng thích. Về phần Cửu công chúa, vì không được yêu nên hận, từ đó lầm đường, mình chẳng tiếc nuối gì cho nàng ta cả, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ :v

Nhược điểm:

– Truyện quá ngọt, quá nhẹ nhàng đối với mình cũng là một nhược điểm. Các nhân vật phản diện bị xử lý quá dễ dàng: các nữ phụ độc ác bị ngã dễ dàng thì cũng tạm chấp nhận; Đại hoàng tử Triệu Hiên tình cờ được làm Thái tử rồi bị “ngã” sấp mặt mình cũng tạm chấp nhận vì hắn vốn dĩ không phải là ứng cử viên sáng giá; thế nhưng rồi Triệu Ân cũng “out” khỏi cuộc chiến ngôi vị quá dễ dàng; sau này Triệu Ân trả thù cũng quá thường… Mình cũng không hi vọng sóng gió ập đến quá nhiều, nhưng việc mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng làm mình có chút hụt hẫng.

– Ngoài việc xử lý người xấu quá dễ dàng, cái kết còn khiến mình hụt hẫng ở chỗ mình không biết đứa bé trong bụng Mạnh Uyển là nam hay nữ. Mình nghĩ tác giả nên ra ngoại truyện thì tốt hơn.

Truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt, nữ chính trùng sinh lại chỉ để bù đắp lỗi lầm, nam chính trùng sinh lại chỉ để không bỏ lỡ người thương. Bạn nào không thích truyện trùng sinh với những âm mưu trả thù thì có thể nhảy hố. Mình là fan của truyện trả thù nên đây không phải là ưu điểm đối với mình :3 Một số bạn nhận xét truyện có vài chi tiết hài nhưng mình không thêm tag “hài” vì mình không thấy buồn cười chút nào. Có một web review gắn tag “cung đấu” cho truyện này, nhưng truyện có rất ít chất cung đấu, mình cảm thấy chưa đủ “level” để xếp vào thể loại cung đấu nên đã không thêm vào. Bạn nào thích truyện sủng, tiểu tam vô dụng thì hãy nhảy hố nhé!

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, trùng sinh, sủng

Số chương: 173

Nguỵ La (A La) x Triệu Giới

Mình thấy truyện này vừa full edit hôm 26/11 và nhiều người khen nên liền nhảy hố.

Nguỵ La là tứ tiểu thư của phủ Anh Quốc Công. Đời trước, vào năm nàng sáu tuổi, kế mẫu Đỗ Nguyệt Doanh tính kế bán nàng nhưng A La mạng lớn nên thoát được, nàng được một đôi vợ chồng nông dân (Lâm Tuệ Liên, Bạch Dương) nhặt về nuôi. Nhưng không ngờ, năm nàng 15 tuổi, nàng nhận ra rằng họ nuôi nàng chỉ vì muốn tế nàng cho nhi tử đã chết. Nàng liều mạng chạy trốn, trở về Anh Quốc Công phủ nhận thân nhưng chưa gặp được Nguỵ Côn liền bị Đỗ thị và kế muội huỷ dung. Nàng phải lưu lạc đầu đường, sau đó sinh bệnh và chết. Khi tỉnh lại, nàng đã trọng sinh về năm nàng tròn sáu tuổi.

Cuối cùng nàng thành công tính kế làm ngã Đỗ thị, không để bản thân bị bán đi. Nàng còn được Triệu Giới (Tĩnh vương gia) che chở, quan tâm từ nhỏ. Cuối cùng nàng còn làm Tĩnh vương phi.

Mình thấy nhiều bạn tội nghiệp cho Tống Huy và Lý Tụng. Riêng mình thì không cảm thấy như vậy. Tống Huy đối xử tốt với Nguỵ La, nhưng hắn lúc nào cũng ôn nhu thân thiết với nữ nhân. Điều này làm cho nữ nhân dễ hiểu lầm rằng hắn thích họ. Ví dụ như Nguỵ Tranh thấy Tống Huy mỗi lần gặp mặt đều cười thân thiết, ả ta tưởng hắn cũng thích ả ta. Không tính đến việc kiếp trước hắn cưới Nguỵ Tranh, cách hành xử này của hắn khiến mình không thích. Mặc dù mình cũng cảm thấy có chút tội nghiệp, nhưng cảm giác đó không nhiều. Tống Huy đối với mình chỉ như một nam phụ thoáng qua thôi. Về phần Lý Tụng, vì hắn nhận tội thay Lý Tương để ả ta tiếp tục tác oai tác oái, nên mình cũng chẳng có hảo cảm với hắn.

Truyện này có tình tiết gia đấu không đậm lắm. Có bạn còn chê Nguỵ La do đời trước chết trẻ nên khá non nớt. Mình thấy Nguỵ La tuy không cường và đầy mưu kế như Lý Vị Ương, đa số đều là những định kiến chủ quan từ kiếp trước (ví dụ như chuyện của Tống Huy, Lý Tụng), nhưng nàng cũng có kinh nghiệm nhìn người qua ánh mắt, hành động. Nguỵ La không phải là nữ cường trong mắt mình nhưng nàng cũng không phải là bánh bèo. Điểm mình thích ở Nguỵ La là việc nàng có tính chiếm hữu rất cao, mình rất thích kiểu bệnh “kiều” này. Về phần Triệu Giới, mình không có điểm nào chê về hắn cả: thông minh, mưu lược, tuấn tú, giỏi võ, có quyền thế, chung thuỷ, bao che khuyết điểm, giữ thân trong sạch, không thương hoa tiếc ngọc cũng không dây dưa với nữ nhân nào, lạnh lùng với người khác nhưng ôn nhu với Nguỵ La, còn là một bình dấm chua cực lớn :v Triệu Giới đúng là một soái ca đích thực!

Nhược điểm:

– Mình có chút thắc mắc ở chương 42 (Lặng lẽ lớn lên). Nguỵ La nhớ rằng lúc nàng ba tuổi, Nguỵ Côn đã mang nàng đi xa, không đi qua Long Thủ Thôn. Trong khi Triệu Giới điều tra thì xác thực Nguỵ Thôn có đi qua Long Thủ Thôn. Mình không biết là do Nguỵ La còn quá nhỏ nên nhớ sai hay là Triệu Giới điều tra sai?

– Mình không thích việc Lương Ngọc Dung quá mức hiền lành, dễ tính. Nếu là mình, bị bằng hữu lợi dụng như vậy ắt hẳn sẽ rất tức, dù vì lý do gì đi chăng nữa. Lý do của Nguỵ La có thể khiến Ngọc Dung cảm thông, không đoạn tuyệt quan hệ nhưng mình thiết nghĩ Ngọc Dung nên có chút tức giận chứ không nên dửng dưng bỏ qua như vậy… Lần này lừa gạt, lợi dụng Ngọc Dung vì ý định của bản thân, ý định đó không xấu nhưng lần sau thì sao? Ngọc Dung chẳng có tâm tư đề phòng gì cả! Dù mình biết thừa nữ chính làm sao ác được, nhưng vẫn thấy kỳ.

– Mình cũng có thắc mắc ở chương 78 (Mèo nhỏ ăn vụng). Có một đoạn tác giả viết rằng Lưu Ly rơi xuống nước ngoài mặt là do Thất hoàng tử, nhưng thật ra là Lý Tương và Triệu Lâm Lang. Theo mình nhớ, lúc trước tác giả viết là Lục hoàng tử, không biết mình có nhớ sai không…

– Mình thắc mắc một điểm nữa ở chương 81 (Phủ Tĩnh vương), mình trích nguyên văn từ truyenfull:

Tống Huy nhìn Nguỵ La, trong mắt không có ôn nhu sủng ái như nhìn Nguỵ Tranh và Tống Như Vi.

=> Câu này mình thấy sai sai làm sai đó. Tống Huy thích, để ý đến Nguỵ La, lúc nào cũng dõi mắt nhìn, cưng chiều A La. Tại sao lại không có ôn nhu sủng ái?? Đọc xong câu này mọi người có nhầm tưởng rằng Tống Huy ghét Nguỵ Lạ không? Mình thấy câu này kỳ quá @@

– Kiếp trước A La thê thảm nhưng kiếp này lại quá thuận lợi. Phụ thân thương yêu, Triệu Giới bảo vệ, đệ đệ Nguỵ Thường Hoằng bao che khuyết điểm, Trần hoàng hậu ưa thích… Điều này làm truyện trở nên quá sủng ngọt, quá nhẹ nhàng, có thể gây nhàm chán với một số bạn (ví dụ như mình).

Truyện nhẹ nhàng, cực sủng, ngọt ngào. Bạn nào thích truyện sủng thì hãy nhảy hố. Bạn nào đang tìm truyện cung đấu, gia đấu thì đừng vào vì tình tiết gia đấu nhạt, quá bình thường vì Đỗ thị, Liễu thị dễ đổ quá, Nguỵ La được phụ thân và Triệu Giới bảo hộ… Tóm lại, truyện để đọc giải trí khá ổn.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, nữ tôn, trùng sinh, điền văn, nam sinh con, nam độc chiếm, sủng

Vi Sinh Lan x Kỳ Yến

Mình thấy truyện này full edit hôm 12/11 (cũng mới đây thôi), nên liền ham hố nhảy vào xem thử.

Kiếp trước, nữ chính Vi Sinh Lan an phận là một vương gia nhàn tản. Nàng từng ngây thơ nghĩ, dù ai làm tân đế cũng sẽ không đối phó với một vị vương gia không có thực quyền như nàng. Thế nhưng sự thật không phải vậy, cuối cùng nàng bị nhị hoàng tỷ Vi Sinh Kỷ giết chết.

Kiếp trước, trong một buổi tiệc, Sinh Lan bị thất hoàng muội hạ dược. Lúc tỉnh lại, nàng thấy nam chính Kỷ Yến đã không còn thủ cung sa nằm bên cạnh. Mọi việc xảy ra quá trùng hợp, nên nàng luôn nghi ngờ Kỷ Yến là người nằm vùng. Kỷ Yến tính kế giả chết qua mắt Cảnh đế để rời vì sợ lòng ghen tị của hắn trỗi dậy khiến hắn tổn thương nàng. Không ngờ nàng lại xảy ra chuyện, ngay cả Cảnh đế cũng băng hà, thứ còn lại chỉ là cỗ quan tài lạnh băng… tất cả đều do một tay Vi Sinh Kỷ gây ra. Hắn dùng cách trả thù tàn bạo với Vi Sinh Kỷ nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hối hận… Nếu hắn không rời đi, có lẽ nàng đã không sao…

Tình cờ được trùng sinh lại ba năm trước, nàng không chỉ quyết tâm tranh giành quyền lực, không để Sinh Kỷ lên ngôi, mà còn trả thù những người đã nợ nàng, đền đáp người nàng mắc nợ.

Mẫu hoàng của nàng (Cảnh đế) chọn và đào tạo Kỷ Yến làm người để phụ tá nàng từ năm hắn 10 tuổi. Hắn trầm luân, si mê nàng từ lúc nào không hay. Từ “trung khuyển” trong tên truyện là chỉ hắn :v Bạn có thể tưởng tượng hắn coi nàng là trời như thế nào rồi chứ gì :3 Hắn là người thâm trầm, có tâm cơ, lại là bình dấm chua, có tính chiếm hữu cực lớn. Sư tôn Dung Cảnh với dung mạo trẻ trung, người hầu Vân Sanh… khi đến gần Sinh Lan đều bị đóng băng bởi không khí lạnh, có khi còn đầy sát khí :v Khuyết điểm duy nhất là hắn bị tàn tật ở chân, phải ngồi xe lăn.

Vì truyện thuộc thể loại nữ tôn nên có rất nhiều nam phụ si mê vọng tưởng đến nữ chính ví dụ như nam phụ Diệp Khởi Duẫn, nam phụ Thương Chỉ… Thế nhưng, Sinh Lan chỉ thú một mình Kỷ Yến mà thôi, theo editor, có vẻ lúc lên ngôi hậu cung của nàng cũng chỉ có mình hắn.

Mình đọc được 40 chương (2/3 truyện) liền cảm thấy mạch truyện quá nhẹ nhàng. Sau đó mình lục lại văn án mới biết mình đã bỏ sót “tag” điền văn trong văn án. Bạn nào thường xuyên xem review của mình thì sẽ biết mình không hợp với thể loại điền văn. Hèn chi lúc mình đọc luôn cảm thấy có gì đó sai sai :v Vậy nên dù sắp hết truyện rồi nhưng mình vẫn phải dừng ở đây.

Cảm nhận sau 2/3 truyện:

– Truyện thuộc thể loại nữ tôn nên nữ đóng vai trò trụ cột của nam. Vì vậy nữ chính trong thể loại này thường khá cường, Sinh Lan cũng vậy. Sinh Lan giỏi võ, vì sống lại 3 năm nên biết tìm và cướp cánh tay đắc lực trong tương lai của Sinh Kỷ, biết tính toán kế hoạch để đạt được mục đích. Mặc khác, nàng không hi sinh Kỷ Yến để đạt mục đích, có thể kể đến việc không cưới Thương Chỉ để có thế lực hỗ trợ.

– Đa phần truyện thuộc thể loại nữ tôn đều có nam chính khá uỷ mị. Riêng truyện này thì khác, Kỷ Yến chỉ uỷ mị, yếu đuối, ngây thơ với Sinh Lan mà thôi. Đối với tiểu tam hoặc “tiểu tam tiềm năng”, hắn luôn tỏ ra sát ý hoặc luôn dè chừng. Đối với những kẻ dám động đến nàng, hắn ra tay ngoan độc, quyết không tha. Mình rất khâm phục sự kiên nhẫn chờ đợi suốt 9 năm của hắn. Cũng may, sau khi sống lại, Sinh Lan đối với hắn phi thường dung túng: chấp nhận con người bị che giấu của hắn, chấp nhận hắn ghen tị, đố kỵ…

Nhược điểm:

– Dù Sinh Lan biết được một số việc do được trùng sinh, mình vẫn thấy Sinh Kỷ thua quá nhanh. Người này luôn được mô tả là lắm mưu nhiều kế, cực kỳ gian xảo… Ngoài ra sau khi Sinh Lan trùng sinh đã thay đổi rất nhiều việc, vì nàng không những vào triều mà còn xây dựng thế lực. Chính vì thế, “bàn tay vàng” của Sinh Lan không nên quá lớn như vậy.

– Một điểm nhỏ chẳng mấy quan trọng, nhưng mình vẫn thắc mắc. Đó là việc Kỷ Yến tàn phế là do bẩm sinh hay do đã phát sinh chuyện gì lúc nhỏ…

– Từ đầu, mình luôn cảm thấy editor dịch có chút không mượt như những truyện khác. Mình nghĩ không phải do truyện thuộc thể loại điền văn đâu, mà có vẻ là do editor. Không giống như convert nhưng lại không hề mượt, dễ hiểu như những truyện khác. Mình đọc cmt không thấy bạn nào nhắc đến điều này, chỉ có một bạn nói rằng khúc đầu khá khó hiểu. Mình nghĩ chắc tuỳ mỗi người.

Tóm lại, truyện sủng ngọt, nhẹ nhàng, rất thích hợp đọc giải trí. Bạn nào yêu thích thể loại điền văn thì có thể nhảy hố thử.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, điền văn

Quế Thanh Thanh x Lý Tùng

Cuộc đời của Quế Thanh Thanh là một chuỗi bi kịch. Khi còn ở nhà thì phụ thân không thương, kế mẫu bắt nạt. Nàng từng có một phu quân, gia đình cũng khá hoà thuận, có điều, bao nhiêu tiền đều dùng để chữa bệnh cho hắn. Thế mà phu quân của nàng vẫn không qua khỏi. Nàng có một nhi tử nhưng sau khi phu quân nàng mất được một năm, nhi tử cũng bạo bệnh mà qua đời.

Kế mẫu vì bạc nên ép gả nàng đến Tống gia. Tại đó, Quế Thanh Thanh bị phu quân thứ hai bắt gian tại trận (mặc dù nàng không có), bị đánh chết, bị bắt mất nhi tử.

Sau đó nàng được trùng sinh vào thời điểm trước khi tái giá cùng phu quân thứ hai. Nàng quyết tâm không làm thiếp nhà giàu. Nàng gặp được nam chính Lý Tùng, người đại ca đã bỏ xứ ra đi từ lâu của phu quân. Cuối cùng hai người đến với nhau và HE. Nam phụ Tống Tử Kiều bị diệt tộc, mối thù của Thanh Thanh được trả đủ.

Bạn nào thường đọc review của mình sẽ biết mình không thích điền văn. Truyện này tuy không dài lắm, nhưng cũng đủ làm mình thấy ngán 😦 Có điều, nam chính thương và nghe lời nữ chính lắm. Nữ chính đã qua một đời nên hiểu chuyện, trưởng thành hơn, không yy, bàn tay vàng. Truyện nhẹ nhàng lắm, bạn nào thích điền văn có thể nhảy hố thử. Mình vẫn là quay lại với nữ cường thôi :3

Cho truyện này 3.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, sủng, có chút ngược do hiểu lầm (tầm vài chương thôi)

Lãnh Thanh Nghiên x Thương Diễm Túc

Nữ chính là người hiện đại xuyên đến cổ đại vào thân thể của một đứa bé. Mẫu thân của nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, bỏ đi theo một kiếm khách. Mộc gia không chịu, đuổi theo, phụ thân của nàng bị giết. Mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Mộc gia nể mặt mẫu thân của nàng nên mới để nàng sống.

Mới ba tuổi nhưng Thanh Nghiên phải vào phòng tối để tranh giành sự sống cùng chín đứa trẻ khác. Đáng lý phải có cuộc sống như một tiểu thư, hoặc ít nhất như một đứa trẻ bình thường, nhưng không, Thanh Nghiên bị buộc trở thành ám vệ của Mộc gia.

Nam chính Thương Diễm Túc là Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính là khi hắn ghé Mộc gia để xem cách Mộc gia huấn luyện ra ám vệ. Ghé mắt vào lỗ nhỏ trên tường, hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của nàng. Hắn chú ý tới nàng và cũng nhờ thế mà hắn gián tiếp cứu nàng một mạng.

Ghen tị Thanh Nghiên có khuôn mặt đẹp hơn, Mộc Thanh Dao sai người khắc hoa sen lên khoé mắt của Thanh Nghiên. Thế nhưng hoa sen đó không làm nàng xấu đi, mà còn làm tăng thêm vẻ diễm lệ.

Mộc Thanh Dao đào hôn nên Thanh Nghiên phải thay nàng ta gả đến Lạc vương phủ. Thương Diễm Túc nổi tiếng là người vô tình, lãnh khốc, thế nhưng hắn đã từng gặp và có mối duyên với Thanh Nghiên, nên hắn không hề tức giận khi phát hiện ra tân nương bị đổi. Sau đó là một loạt tình tiết sủng ngọt giữa cặp chính.

Mình đọc truyện này cách đây một năm. Lúc đó mình cũng bị lừa vì văn án. Thật ra truyện có ngược một chút, tầm vài chương thôi, do hiểu lầm. Đoạn ở trên văn án là vầy: Thanh Nghiên bị trúng độc khi làm ám vệ cho Mộc gia do Mộc gia hạ độc để kiểm soát ám vệ; hoàng thượng có băng tằm trị độc nhưng ra điều kiện Diễm Túc phải cưới sườn phi nhưng không được nói với Thanh Nghiên, nếu không ông sẽ huỷ băng tằm. Sử Vân Kiều chưa kịp bái đường với Diễm Túc, nhưng mà ả ta mặt dày ở lại vương phủ, Diễm Túc mặc kệ cho ả ta tự sinh tự diệt. Chỉ vậy thôi, Thanh Nghiên cũng chẳng chết thật đâu. Bốn năm sau cùng con trai về tống Sử Văn Kiều đi :3 Kết thúc HE cả :3

*lỗi editor* editor đánh máy dính chữ quá. Đọc mà bị hack não, nhức mắt :3

Nhận xét:

Nam chính lạnh lùng, tàn khốc nhưng thủ thân như ngọc và thâm tình. Mình không có gì chê ở nam chính cả. Hắn vì lo cho nàng nên không dám giải thích cho nàng hiểu. Mình rất thông cảm cho hắn.

Về phần nữ chính, theo mình, tác giả xây dựng chưa đồng nhất lắm. Ở kiếp trước ở trong quân đội nàng lãnh khốc vô tình ngay cả với em trai ruột. Sau khi xuyên đến thì buộc phải tàn nhẫn hạ thủ với những đứa bé, bản thân nàng sống lạnh lùng vì phải trải qua khoá huấn luyện ám vệ chỉ chém giết. Thế nhưng, về sau mình lại cảm thấy tính cách nữ chính có chút thay đổi khá nhanh: dễ mở lòng hơn; khi mới gặp nam chính lần đầu thì liền cảm thấy yên tâm; bước vào vương phủ thì liền cảm thấy cả đời không thể thoát ra, ngủ mê đến mức có người đứng đầu giương cũng không biết (ám vệ mà như vậy không phải nữ chính chắc chết sớm quá :3 )… Ít nhất thì nữ chính không não tàn, phá team, nhưng hình tượng lúc sau không phù hợp với hình tượng lãnh khốc ban đầu. Cũng có thể do tác giả không đủ thời lượng để viết thêm về tình tiết thay đổi từ từ trong tính cách của nữ chính.

Mình hi vọng Trạch Trạch tìm được một nửa cuộc đời của hắn. Vì Trạch Trạch quá dễ thương =))

Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Một năm trước không chê gì cả, một năm sau bắt đầu xét nét rồi :3

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, trùng sinh, nữ phụ văn, sủng, nhẹ nhàng

Lâu Nghiêu Nghiêu x Tần Chí

Lâu Nghiêu Nghiêu trước khi trọng sinh là nữ phụ luôn chạy theo giành nam chính Trần Hạo với nữ chính Lâu Thanh Thanh. Ai ngờ đâu tên nam chính đó chẳng ra gì. Khi Nghiêu Nghiêu lỡ tay giết “nữ chính” Lâu Thanh Thanh, nam phụ Tần Chí xuất hiện và ngồi tù thay cô.

Sau khi trọng sinh, Nghiêu Nghiêu thay đổi, bỏ “nam chính” cặn bã, theo đuổi nam phụ Tần Chí. Hoá ra, Tần Chí luôn đứng sau lưng yêu thương Nghiêu Nghiêu, nhưng tới lúc xảy ra chuyện cô mới biết. Tên truyện cũng là tiếng lòng của Tần Chí, cuối cùng người anh yêu đã thấy được tình cảm của anh.

Lâu Nghiêu Nghiêu khá bưu hãn nhưng mình rất thích. Thanh Thanh thích làm Thánh mẫu thiện lương sao? Nghiêu Nghiêu huỷ sạch hình tượng thiện lương của cô ta :3 Còn Tần Chí, anh là người thâm tình, có chút lạnh lùng, ít nói, là người thể hiện tình cảm bằng hành động thay vì lời nói. Cả hai nam nữ chính mình đều rất thích.

Mình tiếc vì truyện chỉ có 31 chương thôi, nhưng mình hiểu rằng nếu truyện dài hơn nữa thì sẽ trở nên lê thê, không còn hấp dẫn. Vậy nên đành chấp nhận thôi :3

Tra nam Trần Hạo thì mình không thích rồi, kết cục của hắn cũng tạm ổn, có điều, tác giả vẫn khá nương tay với Trần Hạo :3

Còn về Lâu Thanh Thanh, vì hoàn cảnh tạo ra con người nhưng cũng do con người mới hình thành nên hoàn cảnh. Chung quy cũng do tra nam Trần Hạo, nên mình có chút thương cảm cho cô ta (dù không nhiều lắm).

Truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt. Mình rất thích hai câu này:

Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh!

Cảm ơn anh đã kiên nhẫn chờ em!

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, sủng, đoản văn 19 chương

Mạc Linh Lan x Đoàn Lỗi

Trước khi trọng sinh, Linh Lan vì không dám biểu lộ tình cảm với Nhị thiếu gia Đoàn Lỗi (do ngại thân phận tỳ nữ), nên gián tiếp hại Đoàn gia (do thiếu phu nhân Tô Như Yên là người độc ác), bản thân nàng cũng gặp kết cục xấu.

Sau khi trọng sinh, Linh Lan quyết tâm thay đổi vận mệnh. Nàng giúp Đoàn Lỗi nhanh chóng “hồi sinh” Đoàn gia nhờ kiến thức của mười năm trước và biết trước thời cục. Người đời đồn rằng Linh Lan là tiên nữ giáng trần. Cũng chính vì thế nên dẫn đến sự chú ý của nam phụ tham lam.

Đoàn Lỗi có tình cảm với Linh Lan, muốn cưới nàng làm thê và không nạp thiếp. Đoàn phu nhân không chịu vì thân phận tỳ nữ của Linh Lan. Cùng lúc đó, Tô Như Yên xuất hiện sớm nửa năm. Trong một lần bị bắt cóc (do Đoàn phu nhân gây ra), Linh Lan bị mất trí nhớ, nhưng được Đoàn Lỗi kể lại, nàng từ từ lấy lại trí nhớ, nhưng vẫn giả vờ như còn mất trí để Đoàn Lỗi đưa nàng về Lam Châu, gặp lại Đoàn phu nhân. Cuối cùng, HE.

Trong truyện có một khúc thế này:

Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ?

Lúc đầu mình nghe nhắc đến kiếp trước Tô Như Yên có thai với Hà Thiên Lâm, mình cũng đoán hai người đó có gì với nhau từ trước rồi :v Hơi dễ đoán mà hai nhân vật chính đến gần cuối truyện mới đoán được :3

Vì là đoản văn nên 2 lần nữ chính bị bắt cóc đều được cứu rất nhanh, vừa bị bắt liền được cứu rồi. Mình cứ nhầm tưởng nam chính phải làm chức cao ghê gớm, có nhiều hộ vệ tài giỏi lắm… thật ra nam chính là thương nhân có nhiều tiền thôi. Tuy mình không thích truyện ngược nhưng như vậy khá buồn cười =))

Tính cách nữ chính tạm chấp nhận được. Vì là tỳ nữ nên Linh Lan cũng chẳng có nhiều tâm kế, được một cái là tấm lòng nàng thiện lương, nhờ kiếp trước nên biết trước tiên cơ, có kinh nghiệm sống, nên dù bị bắt cóc hai lần, mình vẫn không đưa Linh Lan vào kiểu nữ chính bánh bèo vô dụng.

Một điểm khó hiểu, kiếp trước Tô Như Yên đâu bị bắt gặp lúc đang gặp Hà Thiên Lâm, kiếp này lại bị. Không phải do nam chính làm, vì hắn cũng rất ngạc nhiên. Vậy chắc do nữ chính trọng sinh nên có vài việc thay đổi chăng? Hơi vô lý một chút!

Truyện sủng ngọt, tạm ổn, đọc giải trí cũng được. Thế nhưng để đọng lại ấn tượng thì không.

Cho truyện này 2/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, trọng sinh, showbiz, đô thị, sủng

Người mẫu Tĩnh An tự sát (do tông xe) khi nghe tin thần tượng Tiêu Mạc Phàm sắp kết hôn. Cùng lúc đó người mẫu kiêm diễn viên Đan Ninh cận kề cái chết. Đan Ninh trọng sinh vào thân xác của Tĩnh An.

Đan Ninh là một người mẫu có năng lực. Bởi vì yêu Tiêu Mạc Phàm nên chuyển sang làm diễn viên để đồng hành cùng anh. Thế nhưng anh lại kết hôn với Lý Na. Hôm anh kết hôn, Đan Ninh tới dự nhưng vì quá đau lòng nên đã bỏ về. Đó cũng là lúc cô bị tông xe, tỉnh lại thì đã ở thân xác của Tĩnh An. Có lẽ ông trời cho cô cơ hội làm lại trong thân xác của Tĩnh An.

Lý Na là đối thủ của Đan Ninh. Trong những “cuộc chiến” về thần thái, Lý Na đều thua Đan Ninh, nhưng đổi lại, cô ta có Tiêu Mạc Phàm. Lý Na là người kiêu căng, ngạo mạn, ích kỷ, xấu xa.

Nữ phụ Bắc Huyên là người mẫu mới lên nhưng lại quá kiêu căng, xấu xa. Cũng do cô ta có Đường Khải Thắng – em trai của Đường Kiến Thành (người nắm quyền ở Đường gia) chống lưng. Cô ta ghen tị cũng như tức giận với Tĩnh An nên xúi Đường Khải Thắng cưỡng bức cô. Cũng may là Đường Dự và Trần Sâm đến cứu kịp thời. Cuối cùng cô ta hại Tĩnh An nhưng bị cô hại lại, Bắc Huyên phải rút khỏi giới giải trí nhưng rất tức giận, không biết cô ta có gây sóng gió gì nữa không?

Nam phụ Tiêu Mạc Phàm từng có được tình yêu của nữ chính, nhưng không biết quý trọng. Đến lúc cô “đi” rồi, anh mới day dứt. Anh cũng nhìn thấy hình bóng của Đan Ninh trong người Tĩnh An nên đã để cô làm nữ chính đóng cặp với anh trong phim. Mình chẳng hiểu lý do vì sao Mạc Phàm lại bỏ rơi Đan Ninh, trông anh ta còn yêu Đan Ninh, không hề yêu Lý Na, nhưng vẫn kết hôn với Lý Na.

Nam chính Đường Dự luôn thầm mến Đan Ninh, nhưng cô không hề biết, thậm chí cô còn không biết anh là ai. Lúc Đan Ninh là Tĩnh An, anh đã nhận ra hình bóng của Đan Ninh trong Tĩnh An. Anh tạo cơ hội cho cô toả sáng. Nhưng anh không coi Tĩnh An là thế thân cho Đan Ninh mà thật lòng muốn chăm sóc cô.

Truyện có 60 chương thôi, mình cày được tới chương 47 rồi, nhưng vì truyện quá nhẹ nhàng nên mình phải drop. Tuy vẫn có âm mưu hại nữ chính của nữ phụ, nhưng cũng dễ dàng phá giải (tính tới khúc mình đang xem). Lý Na cũng tiếp tục thua, tuy mình không biết trong 13 chương còn lại cô ta có gây sóng gió gì không. Một phần do mình không thích việc nữ chính đã từng yêu nam phụ đến si mê như vậy, mình thích nữ chính lạnh lùng, mạnh mẽ, dứt khoát, không luỵ tình hơn.

Cho truyện này 3/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, trùng sinh, thanh mai trúc mã, sủng, nhẹ nhàng

Tô Xán x Vương Thuyết

Nữ chính Tô Xán đã 21 tuổi, bị đụng xe nên trùng sinh lại vào năm 12 tuổi, lúc cô còn thân hình béo. Được cho cơ hội trùng sinh, Tô Xán quyết tâm giảm cân và đuổi “hồ ly tinh” Cung Lan giành chồng của mẹ cô, khiến ba mẹ phải li dị.

Cá nhân mình nghe kiếp trước ba của Tô Xán bỏ vợ theo nhân tình, mình liền không có cảm tình với ông ta. Ông ta bị Xán Xán mời luật sư đến chia tài sản, đòi tiền cấp dưỡng là đáng lắm.

Những tưởng chỉ có như vậy, nhưng không, thật ra tất cả chỉ là giấc mộng. Đúng là Tô Xán có trùng sinh, nhưng là đến thế giới trong mộng, còn ở ngoài đời, cô bị xe tông không tỉnh lại. Cuối cùng vẫn HE, mình thấy có chút huyền huyễn vì có nhắc một chút đến tu luyện, Mạnh Bà…

Mình thấy tội cho nam phụ Tô Cẩm Niên quá, tình cảm không được đáp lại, còn giúp nam nữ chính đến với nhau. Cũng may, cuối cùng anh cũng uống canh Mạnh Bà và từ bỏ ký ức để bắt đầu cuộc sống mới.

Truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt. Nam chính dễ thương, hay ăn dấm chua (với cả con trai :v ). Nữ chính bình thường. Vì truyện sủng nên không có sóng gió gì thử thách hai người cả. Mình thấy truyện như vậy là hợp lý rồi, nếu được, mình mong có ngoại truyện Tô Cẩm Niên tìm được hạnh phúc. Với 40 chương, truyện diễn tả đủ nội dung, có bí ẩn, có giải thích, có sủng ngọt, có chút hài hài… nếu truyện dài hơn nữa thì thành lê thê, 40 chương là đủ rồi. Truyện thích hợp cho mấy bạn thích truyện sủng, nhẹ nhàng.

Cho truyện này 3.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, cung đấu, ngược nam

Diệp Linh Sương/Hoa Lê Nguyệt x Tề Thiên Hữu

Mình nhảy hố vì truyện này ngược nam. Mọi người đa số khen, chỉ có vài người chê cung đấu sơ xài, có vài người chê nữ chính chẳng có gì thông minh. Vì để chứng thực sự thông minh của nữ chính cùng cung đấu của truyện, mình quyết định bỏ qua sở thích đọc truyện sạch, mà chuyển sang đọc truyện cung đấu với nam chính ngựa đực thế này.

Ấn tượng của mình khi đọc 5 chương về nữ chính khá không tốt. Do tác giả cứ miêu tả nữ chính thông minh, nguy hiểm (lúc nào cũng nhoẻn miệng cười nguy hiểm, có vẻ thâm trầm), nhưng cũng chẳng phải thông minh kiệt xuất.

Diệu phân nghi này tuy bề ngoài dễ thân, nhưng nhìn thái độ của cung nữ thân cận này liền biết, Diệp phân nghi này chưa chắc sẽ đơn giản như bề ngoài.

(Suy nghĩ của 4 nô tì – nô tài mới được chọn đến phục vụ)

Mình trích dẫn chi tiết này là bởi vì Mặc Nguyệt – cung nữ thân cận của Linh Sương, không phải là người thông minh, hiểu chuyện, nàng ta có phần nóng nảy, không có tâm kế. Vậy mà mấy cung nhân mới lại nghĩ như vậy, mình thấy hơi phi lý :3 Thêm nữa, ngay cả Hoàng thượng còn bị Linh Sương “lừa” mà những cung nhân này lại “thấu hiểu” như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng không thông minh bằng cung nhân, hay là bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi =)

Vân Kiều nói: ” Dựa theo ngôn ngữ, hành động, cử chỉ của tiểu chủ, nô tỳ có thể thấu được tiểu chủ không phải là người bình thường. Hơn nữa… dã tâm không nhỏ.”

(Khi cung nữ Vân Kiều kể cho Linh Sương nghe về quá khứ)

Chi tiết này lại một lần nữa khẳng định “sự bất tài” của Hoàng thượng khi không nhận ra được điều gì. Lỡ như yêu phải nữ nhân ác độc thì Hoàng thượng không sống nổi đâu =) Chi tiết này cũng một lần nữa khẳng định, nữ chính trông nguy hiểm nhưng thật ra chẳng có gì. Đáng lẽ đối với cung nhân mới, Linh Sương phải diễn tốt “vai” của nàng để tránh bị “lệch” chứ. Hoàng thượng cũng bị Linh Sương qua mặt khi thành công vu oan cho Tôn dung hoa chuyện giả thần giả quỷ. Trong chi tiết Diệp Linh Sương bị Hiền phi thiết kế vu oan nàng hãm hại long tử của An mỹ nhân, Hoàng thượng dựa theo lời của Linh Sương mới tìm ra được hướng điều tra, trước đó tìm hướng khác, sau khi nghe ý kiến của nữ chính thì sai Lý Phúc Thắng (Lý công công) đi điều tra theo hướng của Linh Sương.

Tính cách của nữ chính trước mặt Hoàng thượng rất giả, suốt ngày cứ phải đeo mặt nạ là người hiền lành, ngây thơ, hoạt bát như vậy chẳng khác nào mấy nữ phụ giả tạo ở mấy truyện khác. Nếu tác giả không cố tình viết những nữ phụ não tàn thì nữ chính chẳng có đất dụng võ đâu =) Nếu có thì cũng do Hoàng thượng cũng não tàn thôi =)

Nam chính Tề Thiên Hữu đúng chuẩn ngựa đực. Hắn đang đi dạo với nữ chính thì gặp Liễu tài tử đang bày ra dáng vẻ phong tình, hắn thất thần một lúc, có nhen nhóm dục vọng. Sau đó lúc Linh Sương tìm cớ về trước và giả bộ mất mát thì dục vọng mới giảm đi và hắn không sủng hạnh Liễu tài tử. Tuy Tề Thiên Hữu không sủng hạnh, nhưng hắn cũng đã bị dấu trừ rất to trong mắt mình rồi. Sau này Tề Thiên Hữu và Diệp Linh Sương có Tam hoàng tử Tề Thiên Thuỵ và Tứ hoàng tử Tề Thiên Cẩm. Trừ với nữ chính, Tề Thiên Hữu khá thông minh, là một minh quân. Nhưng chẳng biết vì sao luôn bị Diệp Linh Sương đeo bộ mặt giả lừa gạt đến đánh mất trái tim.

Phụng Thái hậu có tư tình với phụ thân của Hoa Lê Nguyệt – Hoa Thi Vũ. Thế nhưng lại vu oan cho Liên phi – mẫu phi của Tề Thiên Hữu. Do đó Tề Thiên Hữu mới bày kế gán tội thông đồng địch quốc cho Hoa Thi Vũ. Để tìm di chiếu gì, hắn cho giết hết người của Hoa gia.

Mình không phản cảm truyện yy, buff nữ chính. Thế nhưng, truyện cũng đừng dìm nữ phụ như vậy chứ. Truyện viết về cung đấu, thế nhưng hậu cung toàn não tàn không, Đức phi não tàn từ đầu rồi, Kỳ quý phi tưởng chừng boss cuối ai dè rớt đài chỉ bằng một vụ việc, Uyển quý tần cũng chỉ vì một việc mà chết, Tôn dung hoa càng thảm hơn gánh tội doạ ma thôi cũng phải chết… Các nữ phụ đều là hòn đá lót đường cho nữ chính, không có nữ phụ nào đấu quá 3 hiệp cả, kể cả phân vị thấp lẫn phân vị cao. Đồng ý là nữ chính làm hoàng hậu tốt nhiều năm phải thông minh, hiểu đối thủ. Thế nhưng hiểu đối thủ khác với đối thủ “cùi bắp” :3 Ngay cả Liễu tần cùng Lý quý nhân cũng đều là não tàn, không một ai đủ “bản lĩnh” để đối phó với nữ chính cả. Điều đó làm mình hết sức phản cảm khi đọc cung đấu, đặc biệt là với tên truyện nghe rất “kêu” – Hậu cung xoay người ký, mà tình tiết cung đấu lại đơn giản như vậy.

Như mình đã nói, mình coi vì ngược nam. Cơ mà chẳng thấy ngược gì. Căn bản là nữ chính cho nam chính uống thuốc độc mỗi ngày, nam chính cam tâm tình nguyện chấp nhận. Sau đó nữ chính tự đốt cung rồi trốn đi, để lại nam chính đau khổ như trên văn án. Có điều tình tiết này đúng 1 chương nên chẳng gây hiệu ứng gì cả. Mình thấy cực kỳ thất vọng vì nam chính ngựa đực, não tàn chẳng bị ngược bao nhiêu, chẳng bù cho kiếp trước hắn ác như vậy. Được cái sau khi trọng sinh hắn đã thay đổi, hậu cung chỉ có mình nữ chính, khá viên mãn, nếu không mình có lẽ sẽ ức chế hơn nữa @@

Kết thúc có thể hiểu là ông lão đạo sĩ đó cho Hoa Lê Nguyệt trọng sinh trở lại lúc Tề Thiên Hữu vừa mới đăng cơ (có ký ức lần trọng sinh trước). Còn về Tề Thiên Hữu, có vẻ như cũng trọng sinh lại, cũng vẫn còn ký ức, có điều trọng sinh lúc nào ư ? Không biết, mơ hồ quá! Lúc cằm tay còn vẻ mặt không vui vì cuộc hôn nhân này, bỗng lúc vào phòng lại vui vẻ như lần đầu gặp Diệp Linh Sương.

Truyện này tàm tạm, chấp nhận được, chỉ cho 3/5 điểm thôi.

Tác giả: Linh Lạc Thành Nê

Thể loại: hiện đại, nam trùng sinh, nam biến thái vô sỉ, cực sủng, ngược nam

Đỗ Mộ Ngôn x Tần Tuyên Tuyên

Đỗ Mộ Ngôn kiếp trước yêu Tần Tuyên Tuyên nhưng chọn sai cách. Cách anh dùng là ép chết Tống Kỳ, ép chết ba mẹ Tống Kỳ, hại chết ba mẹ Tuyên Tuyên. Kiếp trước cũng chính vì thế nên Tuyên Tuyên mới đâm anh ba nhát rồi tự sát.

Kiếp này được sống lại, Đỗ Mộ Ngôn quyết tâm kìm nén “ác ma” trong người anh. Anh đội lớp vỏ nho nhã để tiếp cận cô. Bên trong vẫn lập mưu chia rẽ nam phụ Tống Kỳ và Tần Tuyên Tuyên: tạo tình huống làm dơ váy cô để tiếp cận, gắn camera theo dõi cô, phá cuộc hẹn của cô và Tống Kỳ, đổ oan cho Tống Kỳ…

Sự cố chấp của anh rất đáng sợ, tuy kiếp này anh đã cố kìm nén không làm chuyện ác, nhưng đôi lúc “ác ma” vẫn bộc phát. Tuy nhiên, không thể phủ nhận tình yêu mà Đỗ Mộ Ngôn dành cho Tần Tuyên Tuyên quá mức sâu sắc. Anh tìm cách ngăn mọi vệ tinh xung quanh cô, sau này lúc kết hôn rồi, anh còn ghen với cả con trai nữa :3 Đối với người ngoài anh ác thế nào cũng được, nhưng bên cạnh Tuyên Tuyên, anh bỗng trẻ con, dễ thương, ấm áp đến lạ. Nam chính này thuộc dạng biến thái nhưng vẫn dễ thương, còn nam chính trong Điên cuồng độc chiếm thì quá tệ, coi nữ chính chẳng ra gì.

Việc “đê tiện” mà anh đã làm cuối cùng cũng bị Tống Kỳ vạch trần, rất may rằng Tuyên Tuyên đã yêu anh, nên chấp nhận tha thứ cho anh. Cuối cùng Tống Kỳ cũng có hạnh phúc riêng của anh ta. Để từ tiểu tam lên nam chính, Đỗ Mộ Ngôn đã phải cố gắng rất nhiều. Đây là màn “đập chậu cướp bông” rất hay :3 Mình cũng khá đồng cảm với nam phụ Tống Kỳ, nhưng đành chịu chứ biết sao giờ :3

Tuyên Tuyên yêu Mộ Ngôn cũng nhanh, so với mạch truyện thì không nhanh, nhưng so với tình cảm của cô và Tống Kỳ, thì nhanh. Tuy cũng nhờ nhanh như vậy mà Mộ Ngôn mới không bị mất cô. Thật ra, Mộ Ngôn rất tốt với cô, yêu thương, chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc… nên chi tiết này không vô lý lắm.

Mình không phản cảm nam chính ác, mà thật ra việc ác của anh ở kiếp này không ác lắm, việc ác ở kiếp trước thì chỉ được kể qua phiên ngoại thôi. Vậy nên cũng không có gì phản cảm ở đây cả. Nữ chính không mấy đặc sắc, nhưng cái “lý” của cô thì mình hiểu, nên tạm đồng tình với cô.

Cho truyện này 4.5/5 điểm, trừ 0.5 điểm do mạch truyện hơi chậm.

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, sủng

Giang Diệu x Lục Lưu

Nữ chính Giang Diệu là cháu gái của Trấn Quốc công. Lục Hành Chu là vị hôn phu kiếp trước của nàng. Hai người đã từng là thanh mai trúc mã, ai ngờ, Giang Diệu phát hiện ra hắn gian díu cùng Tô Nhân. Do quá tức giận và do cơ thể nàng yếu ớt từ nhỏ nên cần thuốc để làm dịu bớt. Thế nhưng Tô Nhân lại xúi Lục Hành Chu quăng thuốc của nàng đi nên nàng mới chết.

Khi được trọng sinh lại, nàng quyết tâm không dính líu đến Lục Hành Chu và Tô Nhân nữa. Nàng cũng tìm ra người thật sự cứu nàng là Lục Lưu.

Truyện sủng ngọt. Giang Diệu là nữ nhi duy nhất của Trần Quốc công nên được mọi người yêu thương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Trước khi trọng sinh có dáng vẻ gầy yếu, bệnh tật làm lu mờ nét đẹp, nhưng sau đó nàng tích cực ăn uống, hoạt bát vận động nên đã dần tròn trịa, đầy đặn hơn. Nam chính Lục Lưu trong ký ức kiếp trước của Giang Diệu là người thâm trầm, nhìn bề ngoài vậy thôi chứ ghi thù ghê lắm =)

Mình đọc tới chương 40 liền từ bỏ. Giang Diệu bị Mạnh thị cùng Lục Linh Lung tính kế nhưng chẳng làm được gì. Bản thân tính tình nữ chính không hơn thua, so đo, tuy có chút oán hận với Lục Hành Chu và Tô Nhân ở kiếp trước nhưng kiếp này nàng không làm gì quá đáng cả. Đây là điểm mình không thích lắm, mình cảm thấy không nên tự động trêu chọc, nhưng có thù là phải báo. Vì vậy tính cách nữ chính mình không thích, không phải gu của mình.

Về phần nam chính, tính đến chương 40 mình vẫn chưa thấy được độ phúc hắc của Lục Lưu, chỉ thấy được thâm tình của hắn dành cho nàng. Có điều, mình vẫn thắc mắc vì sao hắn lại nhảy xuống hồ cứu nàng ? Kiếp trước hắn có thích nàng không ? Kiếp này vì sao lại yêu nàng nhanh như vậy ?

Truyện hơi nhẹ nhàng quá. Nữ chính không màng sự đời, thiếu nữ 16 tuổi trong thân xác của trẻ con và sẵn tiện hoà nhập làm trẻ con luôn. Truyện này không hợp với mình. Những truyện sóng êm biển lặng thế này mình chỉ đọc dưới 100 chương được thôi, còn cứ bình bình thế này suốt gần 200 chương thì mình trụ không nổi =)

Truyện này mình không cho điểm.

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, huyền huyễn, nữ cường, báo thù rửa hận, tu chân

Nữ chính Lộ Chiêu Diêu – môn chủ Vạn Lục môn đang muốn lấy ma khí thượng cổ Kiếm Vạn Quân. Thế nhưng nam chính Mặc Thanh/Lệ Trần Lan – người được biết đến là con trai của Ma vương lại vô tình giết Chiêu Diêu. Sau đó nàng thành 1 con ma cứ lòng vòng quanh bia mộ của bản thân suốt vài năm. Suốt mấy năm, chỉ mỗi Mặc Thanh đến thăm nàng – với toàn giỏ trái cây. Thế là nàng từ đại ma đầu lẫy lừng trở thành con quỷ nghèo kiết xác, không có lấy 1 xu tiền Âm phủ.

Bỗng dưng có 1 nữ tử tên Cầm Chỉ Yên đập đầu vào bia mộ của nàng khi đang cố trốn khỏi nam tử ngăn cản nàng gia nhập Ma giáo nhằm có thực lực nhanh để giết Giám Tâm môn chủ Liễu Nguy để báo thù cho cha. Tình cờ là chỉ 1 mình Chỉ Yên thấy nàng nên Lộ Chiêu Diêu muốn mượn thân xác của Chỉ Yên để giết Mặc Thanh báo thù. Tiếc là nàng chỉ nhập vào Chỉ Yên vào buổi tối được thôi.

Nàng rất đáng thương. Khi còn sống thì đỉnh đỉnh danh danh Đại ma đầu, khi thành quỷ thì bị chèn ép tới đáng thương. Người ta đốt bao nhiêu nhận được bấy nhiêu. Riêng nàng, người sống đốt cho nàng 1000 vàng mã, nàng chỉ nhận được 100. Nhận được tiền ít hơn, mà giá cả vật chất lại đắt hơn rất nhiều hơn so với người khác…

Nàng dùng thân xác của Chỉ Yên tiếp cận hắn để báo thù. Thế nhưng, nàng không nỡ, vì bỗng dưng nàng nhận ra rằng nàng đã thích hắn, vì sự quan tâm, bảo vệ của hắn dành cho nàng. Sau này, Chiêu Diêu mới phát hiện ra, hắn đã biết nàng là Chiêu Diêu từ lâu, những cử chỉ thân mật đó không dành cho Tử Yên, mà chỉ dành cho nàng. Chắc vì lý do đó, hắn không chủ động tìm nàng vào ban ngày, luôn bận rộn, không muốn gặp nàng vào ban ngày – vì ban ngày thân xác đó là Cầm Chỉ Yên chứ không phải Lộ Chiêu Diêu… Sau này, nàng mới phát hiện ra, trước giờ nàng đều hiểu lầm hắn. Hắn không hề giết nàng, kẻ đầu sỏ chính là Lạc Minh Hiên – Kim tiên. Hắn làm kẻ gác cửa, chỉ vì hắn muốn khi nàng trở về từ bên ngoài, người thấy nàng đầu tiên luôn là hắn.

Cốt truyện có nhiều cú twist. Lộ Chiêu Diêu hoá ra là sinh hồn, chưa chết. Sau này nàng cũng lấy lại được thân thể của bản thân. Cú twist thứ 2 là về Mặc Thanh. Hắn thật ra chẳng phải con trai của Ma vương gì cả, hắn chỉ là tâm ma của Ma vương thôi. Còn nhiều cú twist nữa, nhưng mình thấy đây là 2 cú twist lớn (vì ảnh hưởng đến nhân vật chính).

Kết thúc rất có hậu. “Bồ Tát sống” trở thành tiên. Lạc Minh Hiên – kẻ giả tạo thì không có cách nào sống lại được nữa. Cầm Chỉ Yên không còn là cô nương hay khóc mà đã trở thành Môn chủ của Vạn lục môn ra tay sát phạt. Cặp đôi chính có 2 đứa con – 1 nam 1 nữ, sống rất hạnh phúc. Một số người khác vẫn còn cô đơn, nhưng mình nghĩ kết thúc như vậy là đủ rồi…

Cho 5/5 điểm. Truyện quá hay, truyện không hề ngược nhé!

Thể loại: hiện đại, trọng sinh, ngược tâm nam, cực sủng

Tần Uyên x Bạch Hiểu Y

Nam nữ chính là thanh mai trúc mã. Bạch Hiểu Y từ nhỏ đã muốn gả cho Tần Uyên, từ đó, cô luôn theo đuổi, vây quanh anh. Cuối cùng cũng đợi được tới ngày kết hôn. Nhưng mà, đời không như là mơ, Tần Uyên luôn chỉ quan tâm đến công việc và lạnh lùng với Bạch Hiểu Y. Sau đó, Hiểu Y hay tin anh ngoại tình với nữ phụ Khương Nghiên Kỳ. Quá đau lòng, cô đặt đơn ly hôn. Sau đó, do nghĩ về Tần Uyên khi đang lái xe mà cô bị tai nạn giao thông và trọng sinh lại lúc nộp đơn vào Đại học. Cô quyết định buông bỏ tình cảm đối với Tần Uyên. Nhờ vậy, cô mới nhận ra nhiều điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống. Cô gặp được nam phụ Nghiêm Tiêu Cảnh – hoàng tử piano/dương cầm, người này rất thích và luôn theo đuổi cô. Tần Uyên sau khi nhận lấy thái độ lạnh nhạt từ cô liền chuyển sang quan tâm cô, còn ghen với Nghiêm Tiêu Cảnh nữa. Sau đó, kiếp trước dần lộ ra, Tần Uyên tự sát sau khi Hiểu Y chết và trọng sinh lại (trễ hơn nữ chính) và quyết định bù đắp tất cả cho cô.

Nữ chính sau khi trọng sinh trở nên rất cứng rắn, ngược tâm nam chính quá chừng luôn, vậy nên nam chính mới thật lòng hối cải. Mình thấy như vậy mới hợp lí. Chứ có truyện, nam chính chỉ mới nói vài câu thôi nữ chính liền tha thứ rồi. Tần Uyên từ nam mặt lạnh chuyển sang ôn nhu chăm sóc, đậm chất thê nô luôn.

Truyện nhẹ nhàng, những nhân vật ác đều gặp kết cục xấu, đặc biệt là nữ phụ và bà nội của Hiểu Y.

Cho 5/5 điểm.

Thể loại: hiện đại có cả huyền huyễn, nam nữ cường, np, nữ chính tàn nhẫn, trùng sinh

Truyện này yy nữ chính rất nhiều. Một cô bé 7 tuổi mà đánh được thanh niên (tầm 16, đôi mươi) cũng hơi kỳ kỳ, dù hồi trước có là đặc công đi chăng nữa! Mình nhận thấy nó là 1 điểm vô lý của truyện! Thêm nữa, 7 tuổi mà lại học chung với 13 tuổi sao? Có mấy bạn không thích yy nên không đọc. Cá nhân mình nhận thấy truyện có điểm vô lý nhưng không quá quan trọng nên mình cũng không quan tâm lắm, đơn giản vì, điểm vô lý đó không làm hỏng mạch truyện. Có 1 số truyện khác có những tình tiết vô lý làm truyện trở nên khó hiểu, cụt ngủn (như kiểu viết văn mà không ghi dàn bài trước nên thành ra lộn xộn, đoạn sau như giẫm lên đoạn trc vậy đó!). Cho nên, dù truyện này có tình tiết yy vô lý nhưng mình không coi đó là điểm trừ.

Điểm cộng là nữ chính cực kỳ bưu hãn, cường đại, mạnh mẽ, ra tay quyết liệt. So với dạng nữ chính thảo mai, bạch liên hoa, tiểu bạch thỏ chuyên môn phá team thì nữ chính dạng này tuyệt vời hơn hẳn (mặc dù có ác quá :v )

Điểm cộng nữa là thể loại hiện đại mà còn có huyền huyễn nữa =)) Trước giờ mình toàn đọc huyền huyễn trong cổ đại không à… Đây là 1 sự mới mẻ đối với mình. Mình không cảm thấy ảo gì cả, thấy nó lạ :3 Truyện gom đủ từ tu chân (pháp thuật) tới vampire luôn =))

Truyện này như 1 nồi lẩu thập cẩm, có bi, có ngọt, có đẫm máu, có tu chân… Mình lướt cũng nhanh nên không nhớ rõ nữ chính đã trả thù tên người yêu đáng ghét ở kiếp trước chưa (chắc là rồi, vì nữ chính ác vậy mà :3). Nhưng khúc cuối có hơi vội, không biết có thiếu ngoại truyện không ?

Thất Nguyệt xuất hiện chớp nhoáng rồi lại thôi trong khi TN là bạn chí cốt của nữ chính Ngọc Tình ở kiếp trước. Âu Dương Nguyệt cũng xuất hiện và tiện tay giúp NT vài lần nhưng không thấy nhắc gì tới nhân vật này trong kết cả. Phác Vũ lật đổ chính quyền nhanh nhỉ (tác giả lướt qua phần này luôn, nhưng làm vậy thì truyện mất hay). Được cái là mấy người ác đều phải chết cả, nhân quả cả! Và không có nữ phụ độc ác nào gây sóng gió được cho chị nữ chính :> Bất quá, nữ chính khá bảo thủ, không thích người phản bội, đa tình nhưng bản thân lại đa tình. Nhưng theo mình nghĩ, con người luôn ích kỷ như vậy mà!

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, xuyên không, trọng sinh, oan gia, thanh mai trúc mã, hài, cực sủng có chút ngược tâm

Truyện khá hay, với 60 chương như vậy khá ổn. Nữ chính trọng sinh, tuy tính cách lạnh lùng, trưởng thành nhưng nội tâm vẫn yếu đuối, bị tổn thương nên… mới bị nam chính lừa :3

Cá nhân mình chỉ ghét mấy nữ chính “phá team” như Carol trong Nữ hoàng Ai Cập thôi, kiểu như Thang Viên không đến nỗi bị ghét. Đọc nữ cường riết mình cũng thấy hơi nhàm, lâu lâu chuyển qua nữ nhu 1 tí coi như đổi gió :3

Tính cách của nam chính Viên Tiêu thủ đoạn, giả dối nhưng chỉ vì yêu nữ chính thôi, mình nhận thấy vậy nên chấp nhận. Sủng ngọt, có chút ngược tâm khi 2 nam nữ chính giận nhau. Nam chính cũng thật đáng thương, con trai của anh mà lại không bám anh, lại đi theo anh trai :3

Cho 4/5 điểm.