Review xin lỗi em chỉ là con đĩ tào đình

Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh người con gái ấy, người con gái đứng dưới ánh mặt trời, nghiêng gương mặt bị nắng chiếu hồng - bình yên như một làn gió thanh tân giữa trưa nồng oi ả. Nàng rất ít cười, nhưng mỗi khi nàng cười sẽ như bồ công anh bị gió thổi tan, bay nhẹ khắp nơi nơi… Nàng, mang một cái tên rất đẹp - Hạ Âu.

Tuýp nhân vật nữ chính mà nhà văn Tào Đình miêu tả thường thanh thoát, dịu dàng, từng bước đi như toả ra vẻ đẹp cuốn hút khiến không ai có thể cưỡng lại. Thế nhưng, đằng sau cái vẻ đẹp mang tính ước lệ ấy là số phận của những mảnh đời khác biệt. Dẫu bất hạnh, nhưng vẫn là niềm bất hạnh riêng không thể lẫn nhầm. Từ bi kịch của một người đàn bà ngoại tình trong “Hồng Hạnh thổn thức” đến cô gái vì giàu sang mà đánh rơi mất giá trị của bản thân trong “Thiên thần sa ngã”… Và hôm nay, tôi muốn cùng bạn đến với cuộc đời của Hạ Âu - buồn nhiều, vui ít, khổ đau lắm nỗi mà hạnh phúc thì lại quá mong manh…

Review xin lỗi em chỉ là con đĩ tào đình

Hạ Âu gặp Hà Niệm Bân lần đầu tiên khi nàng 16 tuổi, nơi quán bar đang bật khúc nhạc đồng quê dịu nhẹ. “Em có thể ngủ với ông” - đó là câu đầu tiên nàng nói, và còn nhắc lại một lần nữa với âm sắc kiên định hơn mọi tưởng tượng. Đêm đó, sau khi xong việc, Niệm Bân cho nàng 500 tệ rồi bảo đi. Ánh mắt lưu luyến của Hạ Âu lúc ấy có lẽ đã làm anh có ý nuối tiếc, nhưng vẫn lạnh lùng đóng sập cửa. Niệm Bân là một người đàn ông như thế, anh đã bao lần chạy xe một cách vô định, soi vào cái thành phố giả dối để thấy mình - dẫu mặt mũi sáng sủa - cũng chỉ là một kẻ nghèo trong xó xỉnh của thị thành, nghèo đến mức “chỉ còn lại chút tiền bạc và đầy những lý do hận đời chất chứa trong lòng”. Vì thế, dù day dứt nhưng anh vẫn nhủ lòng - “Cô ta chỉ là một con đĩ, một con điếm kỳ dị”!

Cuộc đời thường lắm trớ trêu, cái con người ta muốn vứt bỏ, hay khao khát lắm nhưng lại cố lãng quên vẫn thường hiện ra vào một lúc bất chợt mà bản thân người trong cuộc không hề ngờ tới. Kể từ sau đêm ấy, Niệm Bân biết rằng mình không thể chôn vùi hình bóng nàng, cho đến lần gặp gỡ thứ hai thì anh đã quyết định bao Hạ Âu trong vòng hai năm. Hai năm ấy - con số không quá lớn nhưng cũng đủ dài để day dứt lòng người đến cuối cuộc đời…

Review xin lỗi em chỉ là con đĩ tào đình

Niệm Bân thương Hạ Âu, thương cái nét hiền lành như chú chim thanh tĩnh đậu nhẹ nhàng trên vai áo, thương những cái cắn răng chịu đựng lúc trên giường, thương cả cái số phận hẩm hiu khi mẹ nàng cũng là người - làm - đĩ. Hạ Âu bị giày vò bởi những người đàn ông bao mẹ nàng nhưng thực chất là nhắm đến cô con gái. Niệm Bân yêu người con gái với đôi mắt không gợn thoáng dục vọng, yêu nụ cười rạng rỡ long lanh khi mặc thử chiếc váy trắng anh mua tặng, yêu cái nét ngây thơ khi nàng ăn một lúc 2 bát chè tôm lạnh mà vẫn thấy thèm thuồng… Và anh yêu cả những giọt lệ lăn dài, khi mà nàng cố ngửa mặt lên trời để ngăn cho nước mắt đừng rơi. Yêu là thế, nhưng chàng trai họ Hà vẫn nhủ lòng - không thể lấy Hạ Âu làm vợ, vì nàng là con đĩ, “một con đĩ khác người”…

Review xin lỗi em chỉ là con đĩ tào đình

Hai năm với biết bao biến cố của cuộc đời… Hạ Âu đã đến, ra đi, và trở lại. Trở lại khi anh đã con bồng con bế, đã yên vị trên chiếc ghế sự nghiệp mới của mình. Nhắc về Hạ Âu, về cái chết tức tưởi của nàng, có lẽ Niệm Bân sẽ không thôi hối hận, không thôi trách móc bản thân tồi tệ của mình. Anh căm giận khi thấy nàng đi với kẻ khác, mà không ngờ rằng kẻ đó chính là sếp mình, là một ông tai to mặt lớn, là kẻ đã khiến Hạ Âu không thể dứt bỏ quá khứ để làm lại cuộc đời. Hạ Âu đã hy sinh cho anh, hy sinh để một tên - lính - quèn trong phút chốc trở thành quản lý. Vậy mà anh không hề hay biết, ngay cả khi Hạ Âu mang nặng đẻ đau cũng không có được người yêu thương bên cạnh. Mẹ đã chết, đã bỏ lại Hạ Âu bơ vơ, còn người tình thì chỉ xem nàng như giấc mộng… Cái chết của nàng trên pháp trường ngày ấy là bi ai nhưng đồng thời cũng là sự giải thoát, giải thoát kiếp sống khổ đau của người con gái làm đĩ mà như chưa - hề - làm - đĩ.

Có thể nói đây là bộ truyện đi đầu trong việc đưa ngôn tình vào Việt Nam, khi mà VN còn chưa biết ngôn tình là gì. Và đây cũng là một trong những cuốn ngôn tình đầu tiên mà mình đọc, vào lúc không biết trên thế giới này có khái niệm ngôn tình.

Truyện kể về cuộc tình của “tôi” – một người đàn ông – với một cô gái mà anh ta cho là “đĩ”.

Lần đầu tiên gặp nhau, khi anh ta đang ngồi chơi với bạn trong quán bar thì đột ngột một cô bé học sinh chạy tới nói với anh ta rằng: “Tôi muốn ngủ với anh.” Đêm đó, anh ta thầm thấy mỉa mai và giận dữ khi phát hiện ra cô bé có ngoại hình xinh đẹp và ngây thơ ấy đã là “đàn bà”.

Lần thứ hai gặp nhau, anh ta bắt gặp một lão già đang đưa tiền “bao nuôi” cô. Tuy đã mấy năm trôi qua kể từ đêm đó, nhưng chẳng hiểu sao, anh ta nhận ra cô ngay từ ánh nhìn thoáng qua. Anh ta khinh miệt, cứ thế đi qua, nhưng cũng chẳng hiểu sao, anh ta lại quay lại nói với cô rằng cô đừng theo lão già đó mà hãy để anh ta bao nuôi.

Rồi cô dọn vào nhà anh ta, chăm lo cho anh ta từng miếng ăn giấc ngủ, không được phát ra tiếng khi làm tình vì anh ta không thích… Cô sống như một con thú tăm tắp nghe lời của chủ nhân.

Thời gian dần trôi, anh ta nhận ra mình rất yêu cô, anh ta muốn mang lại hạnh phúc cho cô, và cả đứa con của họ. Nhưng ông trời trêu ngươi, trong lúc sự nghiệp của anh ta khởi sắc thì cô lại về bên vòng tay của lão già khốn nạn ấy.

Anh ta lao vào công việc và men rượu, và yêu một cô gái đối lập hoàn toàn với cô. Ấy thế mà trong cơn say, anh ta lại nghĩ cô gái ấy là cô. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, lòng anh ta đau nhói. Anh ta chửi mình vì đã khốn nạn cướp đi lần đầu tiên của cô gái ấy. Anh ta chửi mình vì sự khốn nạn của anh ta đã khiến chuyện giữa anh và cô chấm dứt. Hoàn toàn. Vì cô gái kia tự hào nói với anh “Vì em còn trinh”, còn cô để lại câu “Tôi chỉ là con đĩ” rồi bỏ mặc anh ta lao vào vòng tay của những thằng đàn ông khác.

Một năm sau, anh ta gặp lại cô. Tuy cô béo hơn ngày xưa, nhưng vẫn rất đẹp. Anh ta vui mừng trong khoảnh khắc gặp gỡ ấy, đến mức quên mất cô bạn gái hiện tại đang khoác tay mình. Anh ta chợt nhận ra khi có cô, người con gái bên cạnh anh lúc này cũng chỉ tầm thường như bao người phụ nữ khác. Với anh ta, cô là thiên thần. Nhưng thực tế lại đánh vào mặt anh ta một vố đau nữa. Anh ta đã có bạn gái, còn cô được những thằng đàn ông giàu có bao nuôi.

Anh ta nhớ mãi ngày hôm ấy. Đó là một buổi sáng thứ tư, cô gọi điện và hỏi “Anh sẽ đưa em đi chứ?”

Anh ta muốn có cô, anh ta không thể bỏ mất cơ hội để có cô. Nhưng rồi anh ta nghĩ đến cô bạn gái hiện tại của mình. “Vì em là trinh nữ.”

“Xin lỗi, em chỉ là con đĩ.” Nói xong, anh ta lao vào toilet khóc như chưa từng được khóc.

Anh ta không biết rằng đó là câu nói cuối cùng mà anh ta dành cho cô.

Anh ta không biết rằng trong lần đầu tiên gặp nhau, cô muốn ngủ với anh là vì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào hết, và vì cô vừa bị chồng của mẹ mình cưỡng bức.

Anh ta không biết rằng để con đường sự nghiệp của anh không bị cản trở, cô đã phải lên giường với lão khốn ấy, và cô bỏ đi vì không biết đứa trẻ là con của ai.

Anh ta không biết rằng ngày bảo gọi điện cho anh ta, khi bảo rằng mình có 48.500 tệ trong tài khoản thì có đủ để anh cưới cô không là vì cô đang cố chứng minh rằng cô chưa bao giờ là đĩ.

Đến khi biết hết tất cả thì đã quá muộn. Thiên thần của anh ta đã bị vùi chôn dưới nắm cỏ hoang.

Thực sự mà nói thì nếu bây giờ mới đọc quyển này, chưa chắc mình đã thích (vì càng già thì càng không chịu nổi ngược), nhưng vào thời điểm đó, mình đã đọc quyển này 3 lần. Có thể bạn sẽ không hiểu nổi tại sao nữ chính lại hành động ngu ngốc như vậy, cũng không hiểu nữ chính nghĩ gì, có cảm xúc ra sao nhưng truyện đã thể hiện rất rõ nam chính là một thằng khốn nạn đúng chất đàn ông, dù anh ta cũng là một người đàn ông có trách nhiệm. Không ai là tốt hoàn toàn, không thằng đàn ông nào luôn là chính nhân quân tử. Ngòi bút của Tào Đình đã rất trần trụi khi phô bày chữ “trinh” trong truyện này.

Tóm lại, với mình, đây là một truyện đáng đọc vì nó đã đề cập đến những vấn đề xã hội vẫn còn dai dẳng cho tới bây giờ: ấu dâm, cưỡng hiếp, trọng nam khinh nữ.