Part of the journey is the end là gì năm 2024

When the prince set off on his regular journeys to his various estates or to the south, the personnel of his chapel travelled with him.

périple [masculine], voyage [masculine], trajet [masculine]…

The story behind the quote: This quote comes from the 22nd film in the Marvel Cinematic Universe, Avengers: Endgame. The film has received both critical and financial success and has surpassed Avatar as the highest grossing films of all time.

The quote comes near the end of the film. Iron Man/Tony Stark (played by Robert Downey, Jr.) has recorded his own eulogy in case of his untimely demise, which does happen. He does realize the riskiness of his plan and there’s a chance it will not go well. He does rationalize it by deliver the quote before, somewhat jokingly, reassures everyone it’s all going to work out.

Geek wisdom: Everything in the world and in this universe is finite. That is why we have to appreciate everything we have right now, both the good and the bad.

Most of my childhood (and adult life) was spent doing a lot of geeky stuff: watching TV, playing video games and going to the movies. To some, it may have been a waste of time. Well, to me, it has made me what I am today... a geeky adult. I actually write for a couple of blogs, namely: geekwisdom.wordpress.com 3rdworldgeeks.com gamemoir.com Please check them out! View all posts by Victor de la Cruz

Reaction fic.

Đội Avengers và Vệ Binh Dải Ngân Hà được xem trước tương lai của họ. Bao gồm các bộ phim cuối của Phase 3, toàn bộ Phase 4 (trừ Black Widow, Werewolf by night), vài bộ trong Phase 5.
Lấy bối cảnh sau Civil War và Thor: Ragnarok, trước Infinity War.
.
author: hunkahulkaaburningfudge
trans by: @iamooniee
category: reaction fic
link: https://archiveofourown.org/series/2464453
bản dịch đã được tác giả gốc đồng ý.
All Rights Reserved
                                          
'Năm năm sau.'

Tất cả há hốc mồm.

"Thiệt hả? Năm năm sau?" Rhodey không thể nào tin được.

"Chúng ta đã chết năm năm rồi à?" Peter yếu ớt lên tiếng. "Năm 2023 cháu đáng lẽ phải tốt nghiệp đại học rồi."

Tony trợn tròn mắt nhận ra việc đó, "Và cháu sẽ tốt nghiệp đúng hạn." Gã kiên quyết nói.

Scott như muốn phát điên. "Tôi bị kẹt trong Đường hầm Lượng Tử tận năm năm?!" Tất cả đều nhăn mặt khi nghe đến đó.

Xung quanh tượng Nữ thần Tự Do có rất nhiều tàu thuyền bị bỏ hoang, và hiện lên sau đó là một sân vận động trống trải.

Tất cả há hốc mồm, hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy hậu quả của cuộc diệt chủng.

"Đúng là quá kinh hoàng." Natasha nói với chất giọng run rẩy.

"Loạn hết rồi." Vision chêm vào.

"Thật kỳ lạ khi thấy thành phố New York hoang vắng đến thế." Peter rùng mình. Bucky và Steve đồng tình.

Strange nhăn mặt trước cảnh tượng hoang tàn và vắng vẻ của New York. Việc trao đi viên đá Thời Gian, dù biết mọi người sẽ trở lại, nhưng trở về với một thế giới như thế thì đó có phải là một quyết định đúng đắn hay không?

Steve đang đại diện cho một nhóm hỗ trợ, và có một tấm áp phích ghi rằng, "Ta nên đi đâu đây, giờ họ đã đi hết rồi?"

Sam tròn mắt nhìn Steve, anh nhẹ nhàng nói, "Anh đang tham gia một nhóm hỗ trợ à?"

Steve mỉm cười, lệ vương mi mắt. "Đương nhiên rồi, nhằm tôn vinh một trong những người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi biết."

Sam ôm chặt Steve. "Anh đúng thật là không thể nào tin được."

Một tờ ghi chú xuất hiện cạnh Sam, ghi rằng, "Steve, Natasha, và Rhodey đã luôn trông chừng em gái và cháu của anh suốt năm năm nay. Họ muốn đảm bảo rằng gia đình anh vẫn ổn và quan tâm đến họ."

Hai mắt Sam đỏ hoe lên. Anh đã lo lắng về Sarah, Cass và AJ, và chuyện này đã khiến anh cảm thấy ổn hơn nhiều khi biết rằng họ vẫn luôn được chăm sóc.

"Cảm ơn." Sam quay sang Steve, Natasha và Rhodey.

"Đương nhiên rồi." Rhodey mỉm cười. "Anh là bạn tụi này mà."

Một người đàn ông nói rằng anh ta đã có một cuộc hẹn đầu tiên trong vòng năm năm và chẳng biết phải nói gì. Steve hỏi họ đã nói gì với nhau, và anh ta bảo họ đã trò chuyện rất nhiều, như là mọi chuyện đã thay đổi, công việc của họ, họ nhớ đội Mets nhiều ra sao, rồi họ chợt im bặt khi anh ấy khóc sau khi món salad được đưa ra, còn anh ta thì khóc trước khi ăn tráng miệng.

Tất cả chết lặng đi. Hậu quả cuộc diệt chủng quá là kinh hoàng để có thể hoàn toàn nhận thức được.

Natasha rùng mình. "Ta phải ngăn chặn chuyện này xảy ra. Bằng mọi giá."

**"Tốt lắm. Anh làm việc khó nhất, anh đã chọn đi, anh không biết mình đã rơi xuống đâu, và thế đấy. Đó là những bước đi rất dũng cảm chúng ta phải làm, phải thử và trở lại với nhau, cố gắng và tìm mục đích. Tôi đã rơi xuống băng năm 45 ngay khi tôi tìm thấy tình yêu của đời mình. Tỉnh dậy 70 năm sau." Steve nói, cố gắng mỉm cười. "Ta phải sống tiếp thôi. Cứ thế mà sống tiếp."**