Lễ độ là gì vì sao phải lễ độ

Câu hỏi: Lễ độ là gì?

Trả lời:

Lễ độ là cách cư xử đúng mực của mỗi người trong khi giao tiếp với người khác, thể hiện sự tôn trọng quý mến của mình đối với người khác.

* Biểu hiện của người có lễ độ:

- Tôn trọng, hoà nhã, quý mến, niềm nở đối với người khác.

- Biết chào hỏi, thưa gửi, cám ơn, xin lỗi...

* Trái với lễ độ là:Vô lễ, hổn láo, thiếu văn hóa.

Cùng Top lời giải khám phá thêm về những phẩm chất cần có để đạt được thành công trong cuộc sống bạn nhé !

1.Phẩm chất để trở thành con người thành công?

Chân thành

Hãy luôn chân thành trong mỗi hành động bạn làm. Đừng cố đánh lừa hay tạo ấn tượng với người khác. Hãy là chính mình, và làm những gì bạn cảm thấy đúng dựa trên những giá trị và niềm tin của chính mình. Bạn sẽ ngạc nhiên ở cách mọi người chấp nhận bạn khi bạn ngừng cố gắng là một ai khác không phải là bạn.

Thành thực

Thành thật trong mỗi việc bạn làm; hành động truyền tải thông điệp mạnh mẽ hơn từ ngữ. Đừng bóp méo hay thêu dệt những sự việc có thể đã xảy ra. Đừng nói một đàng làm một nẻo.

Trung thực

Hãy trung thực trong những mối liên hệ với chính bạn và với người khác. Khi người khác tương tác với bạn, hãy để họ nhìn thấy một con người đáng tin, đáng kính trọng và thành thực. Làm những gì bạn đã nói sẽ làm và đừng bao giờ dùng chiêu trò hay lừa đảo để thăng tiến trên đường đời. Hãy để những giá trị, nền tảng đạo đức, và danh dự là ngôi sao dẫn đường của bạn.

Khiêm tốn

Đừng sống với ý nghĩ rằng bạn tốt hơn người khác hay bạn giỏi hơn những người xung quanh. Khiêm tốn và nhún nhường sẽ để lại một ấn tượng sâu đậm hơn nhiều so với việc khoe khoang bản thân.

Liêm khiết

Hãy tỏ rõ rằng bạn bảo vệ những gì mình tin tưởng và rằng những nền tảng đạo đức, giá trị và hành vi không dành cho mua bán. Đừng để những xô đẩy bên ngoài biến chất con người thực của bạn.

Lịch sự

Sự tế nhị và tôn trọng có tác động lớn trong cuộc sống. Hơn thế nữa, chúng có tính lan truyền – khi người khác chứng kiến bạn làm vậy, họ cũng có thiên hướng cư xử lịch sự hơn. Hãy đối tốt với người khác và hướng sự lịch sự cho họ. Đừng ngắt lời khi người khác đang nói và cũng đừng quá gay gắt trong cuộc hội thoại.

Trí khôn

Học từ trí khôn bên trong bạn. Hiểu được những phẩm chất bên trong của con người và học cách hiểu được những tình huống có thể khác với những gì ta quen thuộc với.

Từ thiện

Thể hiện sự đối xử thân thiện, tốt bụng và nhẹ nhàng với những người khác – đặc biệt là những người có thể không xứng đáng. Học cách dang rộng vòng tay giúp đỡ người khác, mặc dù tự mình họ có thể không giúp gì được cho bạn.

Sự thấu hiểu

Ý thức được rằng mỗi người đều khác nhau và có thể có những giá trị và niềm tin khác nhau so với những gì bạn nắm giữ. Hiểu biết về cảm xúc và ý nghĩ của người khác khi không được yêu cầu hay nhắc nhở từ họ.

Đồng cảm

Chia sẻ cảm xúc của bạn với những người khác và hiểu được những tình huống tình cảm mọi người đang trải qua. Đặt mình vào địa vị của họ.

Lòng trắc ẩn

Khi một ai đó đang gặp biến cố, hãy đưa tay ra giúp đỡ làm dịu nỗi đau của họ.

Vị tha

Nghĩ đến người khác thay vì lo cho chính mình. Làm việc tốt cho người khác mà không mong chờ đáp lại.

Rộng lượng

Hãy luôn mở lòng trong cuộc sống. Cho đi thời gian, tiền bạc và trí khôn của bạn. Chia sẻ với những người khác và từ đó, họ có thể nhìn ra niềm vui và cuộc hành trình thực sự của chính mình.

2. Câu chuyện về lễ độ

Anh Việt Phương đã kể câu chuyện khi Bác Hồ gặp một cháu nhỏ, con một đồng chí làm việc ở Trung ương. Đồng chí ấy đưa con vào cơ quan nhưng vì bận công tác nên buổi trưa chưa về kịp. Do vậy, Bác “mời” cháu nhỏ cùng ăn cơm với Bác (xin nhớ trong ngôn ngữ của Bác, không có chữ “cho”, mà chỉ có “tặng”, “biếu”, “mời”, “chia”…). Hôm ấy, bác Tô (Đồng chí Phạm Văn Đồng) cũng dùng bữa với hai bác cháu.

Ngồi vào mâm cơm chú bé sợ lắm, không biết “mở đầu” trận “chiến đấu” từ đâu. Mâm cơm chỉ có một bát canh nên chú bé chưa dám lấy; còn đĩa thịt gà lại để gần phía bác Tô. Nhìn chú bé, Bác biết ý nên gắp bỏ vào bát của cháu miếng thịt gà, suất của Bác. Sau đó, Bác lại gắp thêm thức ăn, chan canh vào bát cơm của cháu nhỏ. “Tiêu diệt” được hai bát, chú bé đặt bát xuống mâm cơm và nói “Cháu ăn xong rồi ạ” rồi ù té chạy. Bác mời cháu bé quay lại và ôn tồn bảo:

- Này cháu, chưa xong đâu. Cháu vào đây. Thế này nhé, hôm nay bác Tô và Bác Hồ (xin chú ý: bác Tô trước) mời cháu ăn cơm. Cháu ăn xong, cháu phải cảm ơn rồi mới đi chứ, không cảm ơn đã đi là không được đâu.

Cháu bé vòng tay, cúi đầu:

- Cháu cảm ơn Bác Hồ, cháu cảm ơn bác Tô ạ… ạ…

Vừa nói xong, cháu bé lại co cẳng chạy. Ra đến cửa, Bác Hồ lại gọi:

- Chưa, chưa xong đâu, cháu lại đây. Cháu còn nhỏ, bây giờ về nhà cũng chơi thôi. Cháu ăn xong, cháu phải đi rửa bát của cháu cho sạch, đặt lên bàn, chứ không được để cô cháu hầu cháu đâu.

Nghe lời Bác dạy, cháu nhỏ mang bát đi rửa, rửa đi rửa lại, sạch sẽ rồi mang vào xếp lên kệ. Sau khi cháu nhỏ làm xong việc, Bác Hồ nhẹ nhàng bảo:

- Mời cháu ngồi xuống ăn “tráng miệng” với Bác, bác Tô có việc về rồi.

Bác Hồ cắt quả táo làm hai phần: phần trên nhỏ, phần dưới to trông như một cái nồi đồng có cái vung.

- Bây giờ hai Bác cháu mình chia nhau nhé, Bác mời cháu cái “vung” nhỏ còn Bác ăn cái “nồi” to. Cháu có biết tại sao Bác chia như vậy không? Bác thì lao động, buổi sáng làm việc, buổi chiều làm việc. Lao động như vậy là Bác phải ăn nhiều nên Bác ăn cái “nồi to”. Cháu thì chưa lao động nên cháu ăn cái “vung” nhỏ thôi. Cháu nhớ khi về gia đình ăn cơm với bố mẹ, cháu phải biết chia phần. Bố mẹ đi lao động cả ngày, bố mẹ phải ăn phần to. Cháu chia cho bố mẹ phần to, cháu ăn phần nhỏ thôi. Cháu đừng giành ăn phần to của bố mẹ nhé…

Một cựu chiến binh nghe chuyện xong nói:

- Bác dạy cán bộ đấy! Làm tùy sức, hưởng tùy năng… xã hội chủ nghĩa đấy! Còn cái anh làm ít ăn nhiều, ăn vụng, ăn trộm thì còn lâu, còn “Tết”, đất nước mới khá lên được…

3. Nghị luận về lễ độ

Một trong phẩm chất cao quý nhất của con người đó là tính lễ độ. Lễ độ là cách cư xử đúng mực của mỗi người trong khi giao tiếp với người khác. Người sống biết lễ độ thường rất tôn trọng, quý mến, niềm nở đối với mọi người xung quanh. Họ luôn biết chào hỏi, thưa gửi, cảm ơn, xin lỗi đối với người khác. Bởi thế, họ thường được mọi người yêu mến, tôn trọng và giúp đỡ. Lễ độ chính là biểu hiện sâu sắc nhất của người có văn hóa, có đạo đức, giúp cho mối quan hệ giữa người với người thêm tốt đẹp hơn. Thái độ ứng xử có văn hóa, phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội luôn mang lại niềm vui trong cuộc sống. Ngược lại, ta vẫn thường thấy nhiều người không biết lễ độ. Họ thường tỏ ra kiêu căng, hợm hĩnh, khinh thường người khác, đề cao bản thân quá mức, coi trọng vật chất hơn tình nghĩa. những người như thế thật đáng chê trách. Học sinh rất cần rèn luyện tính lễ độ. Phải biết kính trên nhường dưới, lịch sự lễ phép với ông bà, cha mẹ, thầy cô và những người lớn tuổi hơn mình, không vô lễ, xúc phạm người khác, xây dựng lối ứng xử, lối sống hiền hòa, giàu tình yêu thương, đoàn kết, gắn bó với mọi người. Rèn luyện tính lễ độ, cùng chung tay góp phần làm cho xã hội ngày càng văn minh hơn là trách nhiệm của mỗi chúng ta. Sống mà không biết lễ độ chẳng khác nào tự đánh mất phẩm chất đáng quý của mình.

Xem thêm các sách tham khảo liên quan:

Giải Vở Bài Tập Giáo Dục Công Dân 6 – Bài 4: Lễ độ giúp HS giải bài tập, hiểu được những chuẩn mực đạo đức và pháp luật cơ bản, phổ thông, thiết thực, phù hợp với lứa tuổi HS trong các quan hệ với bản thân, với người khác, với công việc và với môi trường sống:

Trả lời:

Sự lễ độ đem lại những điều tốt đẹp cho con người, nó khiến ta trở thành một con người có văn hóa, đạo đức, giúp quan hệ giữa người với người trở nên tốt đẹp hơn, làm cho xã hội văn minh hơn.

Trả lời:

Để là người có cư xử lễ độ, em phải:

– Tôn trọng, quý mến mọi người

– Có cách cư xử đúng mực trong giao tiếp

– Hòa nhã, lịch sự với mọi người

– Kính trên nhương dưới

Trả lời:

Em không đồng ý với ý kiến đó. Bởi vì lễ độ là cách ứng xử đúng mực, khéo léo của mỗi người trong giao tiếp thể hiện sự tôn trọng, yêu quý, điều này khác hẳn với sự khúm núm, xum xoe lấy lòng người khác.

Trả lời:

C. Không chào thầy cô giáo không dạy mình

Trả lời:

C. Ăn rồng cuốn, nói rồng leo, làm mèo mửa

Trả lời:

Ở trường Ở nhà Ngoài xã hôi

– Kính trọng thầy cô

– Lễ phép chào hỏi tất cả các thầy cô giáo trong trường

– Trật tự nghe giảng

– Tôn trọng nhân viên, bảo vệ trong phòng

– Luôn ghi nhớ, biết ơn công lao cô thầy

– Lễ phép với ông bà, bố mẹ

– Gọi dạ bảo vâng

– Lắng nghe những lời khuyên từ người lớn

– Kính trên nhường dưới

– Yêu quý, kính trọng ông bà cha mẹ

– Hòa nhã với mọi người

– Cởi mở, lịch sự với người khác

– Biết ơn với những người giúp đỡ mình

– Chào hỏi, niềm nở với đồng nghiệp

– Không nói tục, chửi bậy

Trả lời:

a. Hành vi của Thảo thể hiện sự thiếu lễ độ với bà của mình

b. Bài học: Khi giao tiếp với ông bà, cần phải thể hiện sự kính trọng, lễ phép, nhẹ nhành, tình cảm không được cáu gắt.

Trả lời:

Em không đồng ý với lời nhận xét của các bạn trong lớp 7A. Bởi vì cách ứng xử của Hương thể hiện sự lễ độ, kính trọng thầy cô, ngoan ngoan lễ phép, rất đúng mực của một học sinh

Trả lời:

Theo em, việc giáo dục sự lễ độ cho trẻ em dưới 5 tuổi là rất cần thiết. Bởi tính cách của người là được định hình ngay từ lúc còn nhỏ thông qua sự uốn nắn dần dần. Cho nên việc giáo dục sự lễ độ cần phải giáo dục ngay từ lúc trẻ bắt đầu có nhận thức.

Trả lời:

Tiên học lễ hậu học văn

Tôn sư trọng đạo

Lời chào cao hơn mâm cỗ

Kính trên nhường dưới

Trả lời:

– Nghĩa đen: Lời nói là công cụ giao tiếp phổ biến của con người gia tiếp dùng để biểu đạt tâm tư tình cảm. Lời nói không mất tiền mua mà cũng không thể mua được bằng vật chất bởi nó không phải thứ hữu hình chính vì thế con người phải biết lựa lời mà nói cho vừa lòng

– Nghĩa bóng: Khẳng đinh lời nói là thứ có sẵn ở mỗi người, không mất tiền mua và cũng không thể mua được, chính vì thế mỗi người phải biết chọn lời hay ý đẹp để nói với nhau sao cho ai cũng vui vẻ, hài lòng

– Ý nghĩa: câu tục ngữ khẳng định giá trị và ý nghĩa của lời nói trong giao tiếp, cuộc sống hàng ngày

Trả lời:

Một số trường hợp:

– Nhờ cậy bạn giúp mình mua sách, tìm tài liệu học tập

– Thuyết phục bố mẹ cho đi học thêm bơi lội

– Khi bị cô giáo khiển trách thành tâm nhận lỗi, xin lỗi và sửa lỗi

– Người mẹ trong câu chuyện trên là một người biết tôn trọng bề trên, ứng xử khéo léo, lịch sự lễ độ thể hiện nếp sống có văn hóa.

– Liên hệ: Trong gia đình Hà Nội xưa, từ cách đi đứng, ăn uống nói năng cho đến cách giao tiếp ứng xử cũng được uốn nắn, giáo dục một cách khuôn phép: Đi đứng nhẹ nhàng, ăn uống từ tố, nói năng lễ phép nhỏ nhẹ, phải biết kính trọng, lễ phép với bề trên, biết bảo ban người dưới, cách cư xử lịch thiệp, văn minh.

Video liên quan

Chủ đề