Làm quả phụ thật khó review

Thể loại: hiện đại, phản xuyên không, điền văn, sủng, nhẹ nhàng, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã

Số chương: 67 chính văn + 1 phiên ngoại

Chúc Yểu x Nguyên Trạch

Truyện của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ mình đã đọc được hai bộ, một bộ là Thịnh sủng thê bảo và bộ còn lại là Sủng thê làm hoàng hậu. Mình hơi chán ngán bộ Thịnh sủng thê bảo nhưng bù lại có ấn tượng tốt với bộ Sủng thê làm hoàng hậu. Vì thế, mình quyết định thử một bộ khác của tác giả để nhận xét kỹ lưỡng hơn. Mình yên tâm rằng tác giả này sẽ không bao giờ cho mình một câu chuyện ngược thương tâm, nên các bạn yêu thích sủng hãy xem xét nhé.

Hoàng đế Chúc Tấn Ung cùng hoàng hậu Tiêu Minh Châu và công chúa Chúc Yểu đều tình cờ xuyên từ cổ đại đến hiện đại. Tội nghiệp ông hoàng đế vốn đang chán chê hoàng hậu già nua, sủng ái Từ quý phi tươi roi rói =)) Đột nhiên đùng một phát cả nhà cùng xuyên không. Hoàng hậu già nua mà ông chán chê lại thoắt một cái trở thành chủ tịch tập đoàn Bích Mậu. Còn bản thân ông lại trở thành một chàng rể ăn bám Tiêu gia :v

Lần xuyên đến hiện đại này gom đủ cả gia đình luôn, từ hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, thái phó, công chúa… đến cả thái tử phi cũng đến luôn. Theo như tác giả viết, có một đợt sấm sét đánh xuống khiến mọi người đều chết ở cổ đại rồi xuyên đến hiện đại, không thể ngờ được lại chết nhiều người đến vậy luôn…

Bây giờ bước vào phần nhận xét về truyện nào :3

Điểm khiến mình không thích đầu tiên chính là chi tiết về Chúc Yểu và Nguyên Trạch. Có lẽ do cô quá thích anh nên khi lần đầu gặp anh trong thân xác người hiện đại, cô đã nhận ra anh chính là thái phó. Thế nhưng, mình không công nhận chi tiết này cho lắm.

Điểm vô lý thứ hai mà mình nhận thấy được thể hiện ở chi tiết cô giáo chủ nhiệm muốn đổi chỗ của Chúc Yểu và thay bằng Lâm Chỉ Y. Khi nghe được tin này từ cô giáo, Chúc Yểu đã thẳng thừng từ chối. Sau đó có vẻ như Nguyên Trạch đã nói gì đó với cô giáo vì anh đã đi một khoảng khá lâu. Cuối cùng, cô giáo không chuyển Chúc Yểu đi chỗ khác nữa. Chi tiết này có hai nghi vấn, thứ nhất, Chúc Yểu không có quyền phản đối vì cô chỉ là một học sinh. Hiện tại mình đã đi làm, quyền chuyển chỗ ngồi còn có thể từ chối được, nhưng mình không nghĩ học sinh có khả năng này. Thứ hai, cô giáo là một người không ưa Chúc Yểu, đa phần là khinh thường cô, vậy nên việc cô giáo nghe lời phản đối của Chúc Yểu có chút khó tin. Nếu thực sự Nguyên Trạch đã nói gì đó với cô giáo thì tác giả nên viết rõ ràng hơn, tránh việc lờ mờ như vậy.

Cả mấy chục chương của truyện đều là tình cảm ngọt ngào của cặp chính, đôi lúc xen vào chuyện tình yêu của các cặp phụ. Không một chút sóng gió, không một điểm nhấn nào, truyện cứ đều đều như vậy khiến mình chán đến buồn ngủ. Mình thích truyện sủng, nhưng sủng đến phát ngấy như vậy thì mình sợ thật. Cứ tưởng tác giả sai khai thác nhiều về những biến cố mà người cổ đại gặp phải khi sống ở hiện đại, nhưng chẳng có gì cả! Một đám người cùng đến kiếp sau của mình, từ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử, thái tử phi, công chúa, thái phó… mà chẳng ai gặp vấn đề gì? Cho dù họ có ký ức của kiếp này, họ cũng không thể dễ dàng chấp nhận quan điểm, cách sống của thế hệ này được…

Điểm thứ tư mà mình muốn nhắc đến chính là cái kết lửng lửng cho cặp phụ Thái tử Chúc Hằng – Thái tử phi Phùng Tinh Vãn. Mình không biết cuối cùng hai người có thành đôi được hay không vì Phùng Tinh Vãn vẫn còn sợ hãi kiếp trước quá xá =))

Sương sương thôi đã có đến bốn cục sạn, hình tượng các nhân vật trong truyện cũng chẳng gỡ gạc gì được…

Nữ chính Chúc Yểu vốn là công chúa ở cổ đại – nơi nữ tử không tài mới là đức. Vì thế, khi đi đến hiện đại, cô chẳng tài giỏi gì cho cam, nếu không muốn nói thẳng rằng cô học quá dở. Để bù đắp cho tài năng kém cỏi của nữ chính, tác giả cho cô sự siêng năng, cố gắng học hỏi. Thế nhưng, tiền đề của sự cố gắng này không vì cô cảm thấy bản thân nên học hành đàng hoàng, mà là để có thể sánh bước bên cạnh Nguyên Trạch. Mình không thích suy nghĩ này của cô, dù mình rất hiểu, cô có ý nghĩ như vậy do ảnh hưởng của kiếp trước. Mình vẫn nghiêng về một nữ chính thông minh hoặc một nữ chính không muốn thua kém người khác hơn là một người nỗ lực vì người khác.

Chính vì Chúc Yểu có hình tượng quá kém, nên đặt cạnh nam chính Nguyên Trạch vừa đẹp trai vừa tài giỏi, cô lại trở nên mờ nhạt hơn hẳn. Nữ chính học dở, ngây ngô bao nhiêu thì nam chính lại học giỏi, thông minh bấy nhiêu. Đây là một trong số ít lần mình cảm thấy dù nữ phụ có ích kỷ, đáng ghét đến đâu thì cũng tốt hơn nữ chính @@

Các nhân vật phụ khác cũng dễ thương, nhưng lại không đủ đặc sắc để níu giữ người đọc.

Tóm lại, truyện khiến mình chán ngán ngay từ mấy chương đầu, đúng kiểu cảm giác mà mình từng gặp ở truyện Thịnh sủng thê bảo. Mình không có hứng thú lắm với câu chuyện chẳng có chút sóng gió nào của các nhân vật trong truyện, đến nỗi chỉ cố lướt cho hết truyện. Mình từng đọc nhiều truyện phản xuyên không, cũng thuộc thể loại sủng, nhưng lại có điểm nhấn ở nhân vật, tình huống truyện, văn phong như Béo mới là đẹp, Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi. Có lẽ do Mạt Trà Khúc Kỳ thích viết về những câu chuyện ngọt ngào, nhẹ nhàng nên tác phẩm nào của Khúc Kỳ cũng vậy cả. Nếu bạn nào thích những truyện điền văn, nhẹ nhàng, bình bình, không sóng gió, ngọt ngào đến sâu răng thì đây quả nhiên là một bộ thích hợp với bạn. Còn không, mình khuyến khích các bạn đừng nhảy hố thì hơn, nếu không muốn tốn thời gian cày vài chương rồi bỏ lỡ.

Mình chỉ cho truyện này 3.5/5 điểm thôi vì mình không hợp với truyện này.

Thể loại: hiện đại, nam chính đa nhân cách x nữ chính háo sắc, hơi hướng điền văn

Số chương: 21 chương chính văn + 2 ngoại truyện

Dư Phi/Dư Uyển Nghi x Bạch Phỉ Lệ

Nữ chính Dư Phi là một đào hát trong đoàn, yêu thích sư thúc Nghê Lân nhưng không được đáp lại nên chấp nhận chịu bị phạt trượng rồi rời khỏi đoàn.

Từ trước đến giờ Dư Phi khá truyền thống, không ăn chơi, cố gắng giữ chất giọng thật tốt, nhưng nhân dịp xuống lộn bến xe mà cô vào một quán bar dành cho phụ nữ, nói trắng ra là một quán bar dành cho lesbian. Ở đó cô gặp và có tình một đêm với nam chính. Sau đó hai người thường xuyên tình cờ gặp nhau, có lần còn gặp ở một tình huống oái oăm nữa.

Đó là tất cả những gì mình biết, vì mình đã quyết định drop bộ này. Lý do:

– Nhịp điệu của truyện đều đều, mình cứ ngỡ 23 chương sẽ qua nhanh thôi nhưng 1 chương lại dài khiến mình không thể ép bản thân tiếp tục được nữa.

– Đối với mình, tính cách của nữ chính khá bình thường, qua một vài chương mà mình đọc, mình thấy nữ chính khá mạnh mẽ, nhưng như thế cũng không gây ấn tượng mạnh với mình. Bạn nào thích một bộ truyện thực tế có thể thử vì nữ chính không có bàn tay vàng.

– Editor dịch rất có tâm khi đã giữ được cái hồn của truyện, nhưng mình không hợp với những tình tiết kinh kịch trong truyện này đã cảm thấy rất nhàm chán. Đọc đến đây có thể sẽ có bạn hỏi rằng, truyện Đức phật và nàng cũng có những chi tiết về Phật giáo mà mình không thích nhưng vì sao mình có thể cày được bộ đó nhưng không thể cày được bộ này. Lý do là vì Đức phật và nàng còn có một vài tình tiết nút thắt, còn truyện này khá thực tế, khá bình thường. Cơ mà đó là mình cách đây hai năm thôi, có thể bây giờ cày lại mình cũng drop Đức phật và nàng cũng không chừng :v

Nhìn chung, một bộ truyện thực tế khá ổn nhưng vì không hợp gu nên mình đành bỏ qua. Mình đọc review của một bạn thì biết nam chính mắc bệnh đa nhân cách (có bệnh về tâm lý), nếu bạn nào muốn thử cảm giác mới lạ thì có thể nhảy hố. Về phần nữ chính háo sắc, mình cũng mượn của bạn reviewer đó nhưng tạm thời mình chỉ mới thấy có một chút háo sắc thôi (419 cũng vì lý do này :v ), nhưng mà mình nghĩ không háo sắc đến độ phản cảm đâu. Ngoài ra, tên truyện và văn án có thể khiến các bạn thấy truyện này ảo ảo nhưng thật ra truyện khá thực tế đó! Nếu các bạn không ngại những điều trên thì mình khuyên nên nhảy hố thử :3

Một chương của truyện khá dài nhưng mình mới đọc đến chương 5 thôi nên mình không cho điểm.

Thể loại: hiện đại, hơi hướng điền văn

Tác giả: Thị Kim

Số chương: 48 hoàn chính văn + 1 phiên ngoại

Nhiếp Tu x Đồng Tịch

Truyện của tác giả này mình đã đọc được năm tác phẩm, đa số đều là truyện mình khá ưa thích. Trừ bộ Trầm hương tuyết không hợp gu với mình, còn lại bốn bộ Tình bất yếm trá, Chiết tẫn xuân phong, Mỹ nhân nan giá, Ba con uyên ương một đôi một lẻ thì mình rất thích. Vì thế, dù không hảo nội dung trong văn án lắm nhưng mình vẫn sẽ nhảy hố.

Nội dung của truyện không có gì quá đặc sắc để kể cả, chỉ là quá trình theo đuổi lại bạn gái cũ của một người con trai thôi.

Mấy năm trước Nhiếp Tu đã đòi chia tay lúc Đồng Tịch đang gặp khó khăn nên khiến cô cảm giác cực kỳ suy sụp. Chứng kiến nhiều cuộc tình chia ly của những người xung quanh, trái tim Đồng Tịch ngày càng lạnh giá, không còn hứng thú yêu đương gì nữa. Thế mà lúc này Nhiếp Tu lại quay về bắt đầu quá trình theo đuổi lại cô…

Truyện của Thị Kim mình từng rất thích nhưng bộ này có vẻ không hợp với mình. Ngoài việc truyện quá nhẹ nhàng, không có gì đặc sắc thì còn một lý do nữa đó chính là truyện tệ hơn sự mong đợi của mình. Mình mong đợi một câu chuyện truy lại bạn gái cũ nhưng mình đọc đến chương 15 thì chỉ có vài chương đầu là có truy một chút, còn lại những chương sau đó đều kể về quá khứ. Đã vậy còn nói lan man khá nhiều về những nhân vật phụ khác. Mình không biết mấy chương sau có truy hay không nhưng mình chờ không nổi nên đành phải drop.

Về phần tình cách của nam nữ chính, mình không biết nhận xét làm sao nữa. Trong số 15 chương mà mình đọc, nam chính Nhiếp Tu chỉ xuất hiện mờ ảo dưới những câu chuyện về nhân vật phụ trong quá khứ nên mình chỉ cảm thấy anh có chút lạnh lùng, cao ngạo, ngoài điểm đó ra thì chưa cảm nhận được gì cả. Còn nữ chính Đồng Tịch thì chỉ giống một nữ nhân bình thường, vì thấy nhiều cuộc tình tan vỡ nên mất niềm tin vào tình yêu. Mình không ghét nữ chính nhưng cũng không có điểm nào để thích cả.

Nếu bạn nào thích một bộ truyện nhẹ nhàng, khá giống điền văn thì nên nhảy hố để giải trí. Mình drop là vì mình không hợp, lỡ các bạn khác hợp thì sao?

Cho truyện này 3/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, sủng, điền văn

Lộ Diêu x Cố Dịch Huân

Nam chính Cố Dịch Huân là bạn thân của anh trai của nữ chính. Hai người có thể coi là thanh mai trúc mã. Dịch Huân luôn cưng chiều Lộ Diêu. Đến khi cô từ Anh trở về, anh liền nhận ra rằng sự cưng chiều như em gái đó đã chuyển thành sự cưng chiều của một người con trai dành cho một người con gái.

Truyện này có 62 chương bao gồm cả phiên ngoại, mình mới đọc được 8 chương thôi, nhưng đã biết truyện này không hợp gu rồi :v Vậy nên mình quyết định drop bộ này.

Nam chính là một sói xám phúc hắc, giảo hoạt. Nữ chính là một con cừu nhỏ sắp bị sói ăn thịt. Theo như văn án, “sói” Dịch Huân hẳn phải tốn nhiều công sức để ăn được “cừu” Lộ Diêu. Thế nhưng, ngay từ chương 7 anh đã thành công chuyển mối quan hệ anh – em thành mối quan hệ bạn trai – bạn gái. Anh cũng đã có nụ hôn nhẹ với cô.

Mình thích xem truyện sủng nhưng không thích truyện có nữ chính bánh bèo, ngây thơ, ngố ngố như vậy. Vậy nên, mình đành “say goodbye” truyện này.

Một điểm nữa mình cần nhắc đến chính là cách xưng hô trong truyện. Trích chương 1:

“Lộ Viễn, ngươi chính là hỗn đản! Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản!! Ngươi đem muội muội yêu quý để lại nước Anh, chính mình lại ở trong này tiêu dao vui vẻ với cô em xinh đẹp, ngươi là xú nam nhân tâm can đen tối!”
“Tốt lắm, tốt lắm, Diêu Diêu, đừng khóc, đừng khóc, là ca ca không tốt, trước đừng khóc.”

\=> Rất nhiều chỗ editor xưng là muội muội với ca ca thay vì em gái và anh trai. Hình như tiếng Trung cổ lẫn hiện đại đều xưng “ca” là anh thì phải. Có điều, mình thiết nghĩ… dịch “ca ca, muội muội” phù hợp với truyện cổ đại hơn.

Truyện rất thích cho bạn nào yêu thích truyện sủng ngọt đến tận răng hoặc bạn nào thích thể loại điền văn nhẹ nhàng.

Mình mới đọc được khoảng 1/7 truyện nên mình không cho điểm.

Thể loại: cổ đại, nữ tôn, trùng sinh, điền văn, nam sinh con, nam độc chiếm, sủng

Vi Sinh Lan x Kỳ Yến

Mình thấy truyện này full edit hôm 12/11 (cũng mới đây thôi), nên liền ham hố nhảy vào xem thử.

Kiếp trước, nữ chính Vi Sinh Lan an phận là một vương gia nhàn tản. Nàng từng ngây thơ nghĩ, dù ai làm tân đế cũng sẽ không đối phó với một vị vương gia không có thực quyền như nàng. Thế nhưng sự thật không phải vậy, cuối cùng nàng bị nhị hoàng tỷ Vi Sinh Kỷ giết chết.

Kiếp trước, trong một buổi tiệc, Sinh Lan bị thất hoàng muội hạ dược. Lúc tỉnh lại, nàng thấy nam chính Kỷ Yến đã không còn thủ cung sa nằm bên cạnh. Mọi việc xảy ra quá trùng hợp, nên nàng luôn nghi ngờ Kỷ Yến là người nằm vùng. Kỷ Yến tính kế giả chết qua mắt Cảnh đế để rời vì sợ lòng ghen tị của hắn trỗi dậy khiến hắn tổn thương nàng. Không ngờ nàng lại xảy ra chuyện, ngay cả Cảnh đế cũng băng hà, thứ còn lại chỉ là cỗ quan tài lạnh băng… tất cả đều do một tay Vi Sinh Kỷ gây ra. Hắn dùng cách trả thù tàn bạo với Vi Sinh Kỷ nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hối hận… Nếu hắn không rời đi, có lẽ nàng đã không sao…

Tình cờ được trùng sinh lại ba năm trước, nàng không chỉ quyết tâm tranh giành quyền lực, không để Sinh Kỷ lên ngôi, mà còn trả thù những người đã nợ nàng, đền đáp người nàng mắc nợ.

Mẫu hoàng của nàng (Cảnh đế) chọn và đào tạo Kỷ Yến làm người để phụ tá nàng từ năm hắn 10 tuổi. Hắn trầm luân, si mê nàng từ lúc nào không hay. Từ “trung khuyển” trong tên truyện là chỉ hắn :v Bạn có thể tưởng tượng hắn coi nàng là trời như thế nào rồi chứ gì :3 Hắn là người thâm trầm, có tâm cơ, lại là bình dấm chua, có tính chiếm hữu cực lớn. Sư tôn Dung Cảnh với dung mạo trẻ trung, người hầu Vân Sanh… khi đến gần Sinh Lan đều bị đóng băng bởi không khí lạnh, có khi còn đầy sát khí :v Khuyết điểm duy nhất là hắn bị tàn tật ở chân, phải ngồi xe lăn.

Vì truyện thuộc thể loại nữ tôn nên có rất nhiều nam phụ si mê vọng tưởng đến nữ chính ví dụ như nam phụ Diệp Khởi Duẫn, nam phụ Thương Chỉ… Thế nhưng, Sinh Lan chỉ thú một mình Kỷ Yến mà thôi, theo editor, có vẻ lúc lên ngôi hậu cung của nàng cũng chỉ có mình hắn.

Mình đọc được 40 chương (2/3 truyện) liền cảm thấy mạch truyện quá nhẹ nhàng. Sau đó mình lục lại văn án mới biết mình đã bỏ sót “tag” điền văn trong văn án. Bạn nào thường xuyên xem review của mình thì sẽ biết mình không hợp với thể loại điền văn. Hèn chi lúc mình đọc luôn cảm thấy có gì đó sai sai :v Vậy nên dù sắp hết truyện rồi nhưng mình vẫn phải dừng ở đây.

Cảm nhận sau 2/3 truyện:

– Truyện thuộc thể loại nữ tôn nên nữ đóng vai trò trụ cột của nam. Vì vậy nữ chính trong thể loại này thường khá cường, Sinh Lan cũng vậy. Sinh Lan giỏi võ, vì sống lại 3 năm nên biết tìm và cướp cánh tay đắc lực trong tương lai của Sinh Kỷ, biết tính toán kế hoạch để đạt được mục đích. Mặc khác, nàng không hi sinh Kỷ Yến để đạt mục đích, có thể kể đến việc không cưới Thương Chỉ để có thế lực hỗ trợ.

– Đa phần truyện thuộc thể loại nữ tôn đều có nam chính khá uỷ mị. Riêng truyện này thì khác, Kỷ Yến chỉ uỷ mị, yếu đuối, ngây thơ với Sinh Lan mà thôi. Đối với tiểu tam hoặc “tiểu tam tiềm năng”, hắn luôn tỏ ra sát ý hoặc luôn dè chừng. Đối với những kẻ dám động đến nàng, hắn ra tay ngoan độc, quyết không tha. Mình rất khâm phục sự kiên nhẫn chờ đợi suốt 9 năm của hắn. Cũng may, sau khi sống lại, Sinh Lan đối với hắn phi thường dung túng: chấp nhận con người bị che giấu của hắn, chấp nhận hắn ghen tị, đố kỵ…

Nhược điểm:

– Dù Sinh Lan biết được một số việc do được trùng sinh, mình vẫn thấy Sinh Kỷ thua quá nhanh. Người này luôn được mô tả là lắm mưu nhiều kế, cực kỳ gian xảo… Ngoài ra sau khi Sinh Lan trùng sinh đã thay đổi rất nhiều việc, vì nàng không những vào triều mà còn xây dựng thế lực. Chính vì thế, “bàn tay vàng” của Sinh Lan không nên quá lớn như vậy.

– Một điểm nhỏ chẳng mấy quan trọng, nhưng mình vẫn thắc mắc. Đó là việc Kỷ Yến tàn phế là do bẩm sinh hay do đã phát sinh chuyện gì lúc nhỏ…

– Từ đầu, mình luôn cảm thấy editor dịch có chút không mượt như những truyện khác. Mình nghĩ không phải do truyện thuộc thể loại điền văn đâu, mà có vẻ là do editor. Không giống như convert nhưng lại không hề mượt, dễ hiểu như những truyện khác. Mình đọc cmt không thấy bạn nào nhắc đến điều này, chỉ có một bạn nói rằng khúc đầu khá khó hiểu. Mình nghĩ chắc tuỳ mỗi người.

Tóm lại, truyện sủng ngọt, nhẹ nhàng, rất thích hợp đọc giải trí. Bạn nào yêu thích thể loại điền văn thì có thể nhảy hố thử.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, sủng, sắc, nữ lớn hơn nam và nuôi nam, sư đồ luyến, huyền huyễn, điền văn, cung đấu, có H

Tác giả: Hoa Sơn Trà

Du Tử Khâm x Sở Hiên

Các bạn có lẽ sẽ ngạc nhiên trước “một đống” thể loại như vậy, nhưng các bạn đừng lo. Tác giả đã lồng ghép mỗi thứ một ít, nhưng không làm mọi thứ như một nồi lẩu đâu! Mình đã đọc truyện này cách đây 2 năm và đã rất thích. Hôm nay mình tính cày lại nhưng lại thấy có bạn chê tác giả viết còn non tay, có bảo lại bảo nữ chính nhạt. Thế là mình quyết định review bộ này :3

Nữ chính Du Tử Khâm là người hiện đại xuyên đến cổ đại. Không may mắn như những người xuyên không khác, nàng phải học cách tự lập ở cổ đại. Nàng sống cuộc sống như thế được 5 năm rồi, thân thể mà nàng xuyên vào cũng đã 16 tuổi, ở hiện đại Tử Khâm đã 25 rồi, tính luôn 5 năm ở cổ đại thì nàng cũng 30 tuổi rồi. Nàng có khả năng nhìn thấy cuộc sống đang diễn ra của người khác thông qua gương hoặc mặt nước. Tình cờ nàng thấy được cuộc sống khó khăn của nam chính Sở Hiên và luôn quan sát hắn suốt 5 năm.

Sở Hiên tuy là tứ hoàng tử nhưng lại không được sủng ái bởi vì một thân bệnh tật. Khi còn là một bào thai, hắn đã nhiễm độc do Lan quý phi đã trúng phải. Lan quý phi thấy bản thân sinh ra một nhi tử bệnh tật liền tức giận, bà ta bỏ mặc hắn, có khi làm cho hắn “phát bệnh” để được hoàng thượng để ý tới; còn hoàng thượng cũng chẳng quan tâm đến hắn. Một lần, Sở Hiên bị người hầu cố tình bỏ lại, Tử Khâm đã đem hắn về nhà chăm sóc. Tuy không được sủng ái, nhưng là người phải sống trong gia đình đế vương, ban đầu hắn khá đề phòng nàng. Sau đó, tình yêu thương thật lòng của nàng khiến hắn cảm động.

Mới 8 tuổi thôi mà Sở Hiên ngày càng bộc lộ sự độc chiếm với Tử Khâm và bản chất bạo vương rồi :v Thấy người ta nhìn nàng, hắn tức giận… Nghe người ta khuyên nàng thành thân, hắn cũng tức giận nhưng vì nàng thích họ nên hắn chỉ làm cho họ đi ngoài mấy ngày liền thôi :v Có điều trước mặt Tử Khâm, Sở Hiên luôn là người hiền lành, ngoan ngoãn :v

Tử Khâm tình cờ cứu được Lạc Thuỷ Linh và ca ca Lạc Thừa Ân. Thuỷ Linh mơ mộng lầm người (Sở Hiên) còn Thừa Ân cũng mộng lầm người (Tử Khâm). Sở Hiên tính “xử lý” hai người họ do họ cứ mặt dày bám theo, nhưng cuối cùng họ có việc nên rời khỏi. Tử Khâm lại cứu được Liễu Nhất Dân, ông trả ơn bằng cách nhận Sở Hiên làm đệ tử. Nàng cũng quyết định nói thân thế thật sự của nàng cho hắn biết.

Bảy năm trôi qua, Sở Hiên nay đã 15 tuổi. Hoàng thượng nghe lời tiên đoán của Thường Vân cư sĩ nên phái người tìm Sở Hiên. Vì Thường Vân cư sĩ nói rằng Sở Hiên có liên quan đến bộ tộc Thần Nhãn và hồ Nhật Nguyệt (nước hồ giúp cải tử hoàn sinh). Thân xác mà Tử Khâm đang ở chính là hậu duệ của bộ tộc Thần Nhãn.

Mọi chuyện sẽ yên ổn nếu họ không gặp lại nữ phụ “mắc bệnh hoang tưởng” Lạc Thuỷ Linh. Nàng ta còn đang đau buồn vì thân phận của Sở Hiên so với thân phận “cao quý” của nàng ta, phụ thân sẽ không gả. Đột nhiên nàng ta nhận ra Sở Hiên là tứ hoàng tử, nàng ta còn mừng rỡ vì “hắn có thân phận cao quý, nàng có thể gả cho hắn”, còn hoang tưởng nghĩ rằng “Tử Khâm lừa dối Sở Hiên, khiến hắn phải sống dưới thân phận dân đen”… Còn nhiều khúc hoang tưởng của nàng ta lắm :v Đọc mà thấy buồn cười vì có người lại “bệnh nặng” đến như vậy :v Thuỷ Linh huỷ dung và làm Tử Khâm rớt xuống vực. Thật may rằng Tử Khâm đã trôi đến hồ Nhật Nguyệt mà mọi người đang tìm kiếm và “được chữa thương”.

Trong khi Tử Khâm đang “được chữa thương” tại hồ Nhật Nguyệt thì trong hoàng cung đã xảy ra nhiều biến cố lớn. Thái tử mưu hại hoàng thượng, bị bao vây và tiêu diệt. Hiền vương Sở Phong (người tốt, ra tay giúp nam nữ chính) lên làm vua. Sở Hiên ra tay diệt hết phản tặc bằng cách chém đầu. Riêng Lạc gia thì “được tha” bằng cách cho làm gia nô, quân kỹ. Lạc Linh Nhi thì thảm rồi, ngày nào nhớ Tử Khâm, Sở Hiên đều đến hành hạ nàng ta. Đáng đời lắm :v Sở Hiên trở thành Xích Lung vương tàn bạo.

Sau khi trả thù xong cho Tử Khâm, Sở Hiên từng có ý định tự tử, nhưng nhớ lại về việc nàng từng “mượn xác đổi hồn” nên hi vọng rằng nàng sẽ trở lại. Đây cũng là lý do xuất hiện nữ phụ độc ác Thẩm Như Mi – người hao hao Tử Khâm. Hắn nghĩ nàng sẽ quay lại nên đưa nàng ta về vương phủ, cho người giám sát. Về phần Trịnh Tâm Ngữ, nàng ta khi biết về quá khứ đau lòng của Sở Hiên, nàng ta muốn giúp hắn xoa dịu thôi. Nhưng mình đoán được tác giả sẽ để Tâm Ngữ sẽ thành đôi với Sở Dực.

Mười năm sau, hai người gặp lại. Nhờ nước trong hồ Nhật Nguyệt, Tử Khâm không những không già đi, mà còn trẻ trung như thiếu nữ mười sáu. Vì là truyện sủng nên kết cục của Thẩm Như Mi thảm lắm, mới lên đài không bao lâu liền bị hạ rồi :v Kết thúc HE.

Mình thấy mô típ nữ chính nuôi nam chính từ nhỏ thế này khá thú vị :v Lâu lâu đổi khẩu vị một chút cũng khá tốt đấy chứ! Mà sau này nữ chính còn trẻ hơn nam chính nữa, nên bạn nào còn đang phân vân thì không phải lo nhé!

Nữ chính không phải dạng nữ cường nhưng không phải dạng thánh mẫu ngu ngốc. Khi biết hắn là bạo vương, nàng không trách móc, dò xét hắn như nhiều nữ chính thánh mẫu. Nàng biết hắn làm thế là vì lý do gì, nàng thông cảm cho hắn. Đây là một điểm cộng đối với mình. Đối với mình, nữ chính có thể không cường nhưng tuyệt đối không phải thánh mẫu! Có bạn nhận xét rằng nữ chính khá nhạt, nhưng mình thấy như vậy là đủ rồi. Phải, nữ chính là người bình thường xuyên không nên chẳng có khả năng giết người, võ công cao gì cả, nhưng nàng biết cách tự lập, cách kiếm sống ở cổ đại. Nhan sắc của nàng cũng chỉ được gọi là thanh tú, nhưng đủ lấn áp đám nữ phụ “nhan sắc có thừa nhưng khí chất thiếu hụt”. Nàng có chút vô tư, trẻ con, nhưng không bánh bèo, phá team. Mình không cảm thấy nữ chính nhạt, đọc nữ cường làm sát thủ nhiều quá lâu lâu cũng nên “đổi gió” một chút chứ :3

Mình rất tính cách của nam chính. Ngay từ lúc 8 tuổi, nam chính đã bộc lộ rõ bản chất chiếm hữu, phúc hắc rồi. Trước mặt nàng, hắn ngoan ngoãn, luôn tỏ ra bản thân là một người dễ bị tổn thương, để nàng mủi lòng, rồi ăn đậu hũ của nàng thông qua việc được nàng ôm :v Để hai người có không gian riêng, để không ai chia cắt hai người, nam chính nhiều lần tìm cách hãm hại (tùy người mà có mức độ hãm hại khác nhau :v ) Có bạn chê nam chính quá biến thái khi điểm huyệt ngủ của nữ chính rồi “sàm sỡ”. Mình lại không thấy phản cảm. Có lẽ nếu nữ chính bị ép ở chung với nam chính, hoặc nữ chính không thích nam chính, thì lúc đó mình mới thấy phản cảm. Còn bây giờ mình chỉ cảm thấy dễ thương thôi :v Một phần cũng vì nam chính quá chung tình, không một ai được chiếm chỗ của nàng cả. Nếu phải chọn giữa một nam chính ra tay ngoan tuyệt như Sở Hiên (nữ phụ muốn chen vào đều thảm cả) với một nam chính suốt ngày “thương hoa tiếc ngọc” (nào là vì nàng ta là nữ nhi của đại bá nên tha, nào là vì nàng ta trông yếu đuối đáng thương nên tha…), thì mình sẽ chọn kiểu của Sở Hiên :v Xử trước để tránh nữ phụ độc ác gây họa về sau :v

Mình khen cũng nhiều rồi, bây giờ chê một chút:

  • Diễn biến khá nhanh, làm mình có cảm giác chưa thỏa mãn lắm. Nếu tác giả không để các nhân vật phản diện rơi đài nhanh như vậy thì sẽ tốt hơn. Nhân vật phản diện nào cũng vô dụng, không có bất cứ ai là boss phản diện. Ngay cả Hoàng thượng, Thái tử, Tề vương, vua Hung Nô – những người sẽ có khả năng cao sẽ là boss phản diện- đều quá dễ bị hạ. Điều này làm truyện mất đi cái hay, có chút nhàm chán.
  • Vì truyện này có dính xíu điền văn nên các bạn cũng hiểu được rằng truyện cứ đều đều, không gây cấn, không có nút thắt, không có tình tiết kịch tính… Đây sẽ là một điểm trừ đối với vài bạn (đối với mình nữa).
  • Có một tình huống nữ chính ứng xử mà mình không thích. Đó là khi các nữ nhân nhà quan lại cao quý ỷ vào xuất thân đến gây chuyện với nàng, nàng đã không phản kháng. Chỉ có tát vào mặt ả ta khi ả ta chửi quá nhiều thôi là chưa đủ. Nữ chính chưa xử lý tốt việc này dù bản thân đã có nam chính che chở (hắn đã dặn dò rồi), bản thân nàng đang có thân phận cao quý (vương phi).
  • Mình vẫn chưa biết vì sao Liễu Nhất Dân lại bị thương, cần cứu chữa… Bởi vì đánh nhau với kẻ thù sao? Vậy kẻ thù đó đã chết chưa? Sở Hiên thừa kế sản nghiệp của ông liệu có đụng tới kẻ thù đó không? Tác giả không nêu rõ khúc này nên mình auto nghĩ rằng kẻ thù đó chết rồi :v
  • Vì sao thân thể của hậu duệ Thần Nhãn tộc lại chết? Nếu cô nương đó không chết thì Tử Khâm nhập vào bằng cách nào? Nếu đã chết rồi thì tại sao lại chết, cô nương đó còn trẻ lắm làm sao tự dưng chết được? Tác giả nếu chú ý một chút sẽ thấy chỗ này bị hổng bị một lỗ!

Truyện không xuất sắc, chỉ tạm ổn thôi. Tuy là người Việt Nam nhưng văn phong của tác giả khá tốt, không quá non tay như có bạn nhận xét, mình thấy truyện này vẫn giống ngôn tình chứ không như truyện teen. Tác giả đã rất cố gắng rồi, mình suýt nữa tưởng đây là truyện của tác giả Trung quốc. Mặc dù còn vài chi tiết không hoàn hảo lắm, nhưng lâu lâu đổi gió một chút cũng ổn.

Cho truyện này 3.5/5 điểm. Mình tính cho truyện này 3 điểm thôi, nhưng cộng 0.5 nữa vì mình thích tính cách của nam chính :3

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, điền văn

Quế Thanh Thanh x Lý Tùng

Cuộc đời của Quế Thanh Thanh là một chuỗi bi kịch. Khi còn ở nhà thì phụ thân không thương, kế mẫu bắt nạt. Nàng từng có một phu quân, gia đình cũng khá hoà thuận, có điều, bao nhiêu tiền đều dùng để chữa bệnh cho hắn. Thế mà phu quân của nàng vẫn không qua khỏi. Nàng có một nhi tử nhưng sau khi phu quân nàng mất được một năm, nhi tử cũng bạo bệnh mà qua đời.

Kế mẫu vì bạc nên ép gả nàng đến Tống gia. Tại đó, Quế Thanh Thanh bị phu quân thứ hai bắt gian tại trận (mặc dù nàng không có), bị đánh chết, bị bắt mất nhi tử.

Sau đó nàng được trùng sinh vào thời điểm trước khi tái giá cùng phu quân thứ hai. Nàng quyết tâm không làm thiếp nhà giàu. Nàng gặp được nam chính Lý Tùng, người đại ca đã bỏ xứ ra đi từ lâu của phu quân. Cuối cùng hai người đến với nhau và HE. Nam phụ Tống Tử Kiều bị diệt tộc, mối thù của Thanh Thanh được trả đủ.

Bạn nào thường đọc review của mình sẽ biết mình không thích điền văn. Truyện này tuy không dài lắm, nhưng cũng đủ làm mình thấy ngán 😦 Có điều, nam chính thương và nghe lời nữ chính lắm. Nữ chính đã qua một đời nên hiểu chuyện, trưởng thành hơn, không yy, bàn tay vàng. Truyện nhẹ nhàng lắm, bạn nào thích điền văn có thể nhảy hố thử. Mình vẫn là quay lại với nữ cường thôi :3

Cho truyện này 3.5/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, hài, oan gia, điền văn

Vương Vượng Vượng x Chung Thanh Văn

Nữ chính Vương Vượng Vượng là nghiên cứu sinh khoa xã hội học của đại học T. Vì bài luận văn nghiên cứu quan niệm về bình đẳng và vấn đề tín nhiệm nên cô giả dạng thành người giúp việc để tìm hiểu sâu hơn. Ở trường cô học khá giỏi, nhưng cả mình và Thanh Văn đều thấy cô khá ngốc, ngốc kiểu ngây ngô dễ thương chứ không phải là não tàn. Cô là người lương thiện, hay giúp đỡ người khác. Cũng nhờ cô động viên nên Thanh Văn mới có nhiều động lực, niềm tin vào việc anh đang làm.

Chủ nhà của cô tên là Chung Thanh Văn. Anh là người biết tính toán, rất kiên cường, ban đầu là người hơi độc miệng, nhưng khi có cảm giác với Vượng Vượng thì trở nên dễ thương cực kỳ. Một hành động dễ thương, có chút trẻ con của anh là viết phản hồi (feedback) rất tệ về Vượng Vượng để cô không rời đi. Cuối cùng, Vượng Vượng vẫn phải rời đi (vì bài nghiên cứu), nhưng hai người vẫn liên lạc với nhau.

Truyện nhẹ nhàng, đầy ngọt ngào, có chút hài hước. Truyện nhẹ nhàng không phải gu của mình, nhưng vì sự dễ thương của cặp chính, sự hài hước của truyện, mình quyết tâm cày tiếp.

Thanh Văn thích Vượng Vượng trước nên tìm mọi cách giữ liên lạc, thân cận với cô (còn có mùi dấm chua nữa :v). Vượng Vượng dần dần rung động trước một Thanh Văn biết quan tâm, lo lắng cho cô, không bỏ lại cô ở trên núi…

Truyện thích hợp cho những bạn nào thích truyện nhẹ nhàng, điền văn, sủng ngọt.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, sủng, điền văn, đoản văn 12 chương (9 chương + 3 phiên ngoại)

Tô Mặc x Mộc Sách

Phụ thân và đại ca của nam chính phản quốc, nên hắn cũng bị liên luỵ. Những tưởng hắn sẽ phải ở trong tù suốt đời, ai ngờ một ngày Thái hậu ban lệnh đặc xá nên hắn được giảm án từ chung thân thành lưu đày. Thế nhưng, mấy người phụ trách áp giải lại muốn giết hắn. Mộc Sách được nữ chính Tô Mặc cứu giúp.

Nửa năm sau, thương thế của Mộc Sách dần lành lặn. Hắn tính về kinh, nhưng Tô Mặc yêu cầu hắn làm nô nhân để trả nợ :v (không phải nữ chính tính toán, mà do nam chính trở về rất nguy hiểm + đang thiếu nô nhân :v ).

Sau đó là quá trình hai người dần có tình cảm với nhau. Mộc Sách giúp Tô Mặc vượt qua mặc cảm vì nàng bị tật ở chân (do bị đại nương hại). Mộc Sách trả được thù với hoàng thượng bằng cách lấy đi hiền thần, mãnh tướng của hoàng thượng, đồng thời để lại một mớ hỗn độn để hoàng thượng giải quyết.

Editor có tag “cung đấu” vào, nhưng do mình không thấy có dính dáng lắm đến cung đấu, nên đã bỏ qua. Truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt, hơi hướng điền văn do viết về cuộc sống thường ngày. Truyện có độ dài vừa đủ (12 chương mà mỗi chương cũng dài, nên có thể xem như là 24 chương), nên không làm người đọc thấy chán ngán.

Mình chỉ thấy buồn vì nữ chính không có ý định trả thù đại nương. Một phần vì bản tính lương thiện có sẵn, một phần vì tỷ tỷ (nữ nhi của đại nương) yêu thương, một phần vì nàng coi như thay nương trả nợ… Chung quy, tính cách nữ chính cũng ổn.

Mình cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, sủng, đoản văn 11 chương, hơi hướng điền văn, nam chính mặt dày

Tiết Tổ Dĩnh x Sài Trọng Sâm

Nữ chính Tiết Tổ Dĩnh là biên tập của nhà xuất bản Lam Kình. Trải qua 3 lần yêu đương thất bại (yêu lầm người), cha (Tiết Cương) và em trai (Tiết Gia Cần) bắt cô sau này không được yêu ai, hôn nhân do cha làm chủ.

Từ đầu nam chính Sài Trọng Sâm đã theo đuổi Tiết Tổ Dĩnh rồi. Vì thế mình rất thắc mắc về việc hai người đó gặp nhau thế nào, xảy ra chuyện gì, Tổ Dĩnh đã làm gì mà khiến Trọng Sâm nhất kiến chung tình đến vậy… Chính vì mù mờ về những vấn đề này, nên mình chẳng thấy đồng tình cho ai cả. Về Tổ Dĩnh, mình cảm thấy tính cách của cô quá đỗi bình thường, không đến mức Trọng Sâm phải mặt dày bám theo như vậy.

Trọng Sâm chỉ là tác giả bình thường thôi, nhưng có cha làm Lão đại của một băng nhóm xã hội đen ở Nhật. Riêng về cha của Trọng Sâm, mình cũng cảm thấy hơi buồn cười. Tính tình ông ấy không giống như mình tưởng tượng về một Lão đại xã hội đen :v

Truyện là đoản văn 11 chương, mà mình đã đọc đến chương 4 rồi (cũng coi như là 1/3 truyện). Một chương cũng không ngắn đâu. Truyện cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ có sủng và sủng thôi. Truyện viết về quá trình theo đuổi Tổ Dĩnh của Trọng Sâm cùng một vài chi tiết thường ngày của cặp chính. Cũng vì thế, truyện không hợp gu của mình. Nếu bạn nào không ngại những điều trên thì có thể thử nhảy hố.

Cho truyện này 3/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, ngược nam, hơi hướng điền văn, nam chính bị tật ở chân

Hoàn văn: 14 chương + 4 phiên ngoại

Thẩm Tả Ý x Lệ Trạch Lương

Thẩm Tả Ý là luật sư thuộc văn phòng luật Đường Kiều. Lệ thị ký hợp đồng với Đường Kiều nên sếp của Tả Ý (Kiều Hàm Mẫn) chuyển cô vào làm ở Lệ thị. Lệ Trạch Lương là Tổng giám đốc của Lệ thị là nhân tài trong giới bất động sản, nhưng bất hạnh ở chỗ anh ta có tật ở chân.

Thẩm Tả Ý biết quan tâm người khác, tốt bụng, là người đơn thuần, không có tâm cơ. Tính đến lúc mình đọc (chương 4) thì là như vậy. Mình đọc review thì biết Tả Ý có tâm cơ, những điều vô tình hồi trước thật ra là cố ý, để trả thù cho gia đình. Mình cũng muốn đọc tiếp nhưng vì truyện hơi điền văn nên mình đọc khá chán (vì mình không hợp với thể loại điền văn).

Ban đầu mình nghĩ truyện có 18 chương thôi, chắc ngắn, nên thử thể loại nhẹ nhàng vậy cũng không sao. Ai dè, 1 chương của truyện dài ơi là dài… Mọi người cứ thử xem sao ha!

Vì mình chưa đọc đến khúc nữ chính “lật mặt” nên sẽ không cho điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, điền văn

Ngư Tiểu Nhàn là người hiện đại bị tai nạn xe nên xuyên đến cổ đại. Nàng nhầm tưởng nàng là thê tử của Điền Thập Tứ (trượng phu bệnh tật). Sau này thân phận của nam chính bị bại lộ, hắn không phải tên Điền Thập Tứ mà là Đằng vương gia Tử Vân.

Truyện này viết về Ngư Tiểu Nhàn nhập vào thân xác của tỳ nữ đã phản bội Tử Vân, lầm tưởng hắn là phu quân của nàng nên quan tâm, chăm sóc hắn. Truyện cũng để Ngư Tiểu Nhàn dùng kiến thức hiện đại để mưu sinh, để giúp đỡ người dân Lương châu.

Nam chính Tử Vân khá mờ nhạt. Ngoại trừ độc sủng Tiểu Nhàn, yêu thương và ủng hộ nàng ra, những điểm tốt khác như giỏi đánh trận, giỏi quản lý đất phong… đều không được miêu tả kỹ. Có vẻ do tên truyện nên truyện tập trung miêu tả nữ chính Ngư Tiểu Nhàn làm cách nào để nuôi “phu quân yếu đuối, bệnh tật” thôi.

Truyện này thuộc thể loại điền văn, mà mình lại không thích nên hơi nhàm chán. Có điều vì truyện là đoản văn 18 chương thôi nên mình vẫn còn kiên nhẫn đọc từng chương :3 Truyện khá hay, sủng ngọt, nữ chính biết vận dụng kiến thức vào thực tiễn (nói chung là thông minh, tốt bụng, có điều không phải thông minh dạng mưu kế thâm sâu).

Cho truyện này 4/5 điểm. Trừ 0.5 điểm do thể loại điền văn và do truyện ngắn quá, chưa đi sâu lắm vào những nhân vật phụ (hoàng đế không kiêng kị Tử Vân – hoàng đế thường kiêng kị người tài, nắm binh quyền; Thái hậu từng muốn nhét nữ nhân cho Tử Vân nhưng sau này không thấy đề cập tới…). Trừ 0.5 điểm vì nam chính mờ nhạt.

Thể loại: hiện đại, hài, thanh xuân vườn trường, điền văn

Phương Dư Khả x Chu Lâm Lâm

Nhờ cơ may nên Chu Lâm Lâm đỗ vào trường Bắc Đại. Vì trong tỉnh chỉ có 2 người đậu nên mẹ cô đã tìm cách liên lạc với Phương Dư Khả – thí sinh đậu còn lại để nhờ anh chăm sóc cô. Ban đầu mình thấy khúc đầu này hơi khiên cưỡng, vì Dư Khả và Lâm Lâm không hề quen biết, chẳng phải thanh mai trúc mã gì, bỗng dưng mẹ Lâm Lâm nhờ người khác như vậy, thế nhưng, từ một vài chi tiết nho nhỏ, mình đã lờ mờ đoán được Dư Khả đã gặp Lâm Lâm từ trước rồi. Sau này qua ngoại truyện, mình biết được Dư Khả đã biết Lâm Lâm khi cả 2 cùng ở nhà trẻ. Cả 2 thường bắt tay chọc phá thầy cô và bạn bè.

Truyện này y như một câu chuyện tự sự về tình yêu của một cô sinh viên cà lơ phất phơ. Mình không thích lắm, vì truyện khá nhẹ nhàng, làm mình thấy buồn ngủ. Mình không phản cảm với văn phong của truyện, mình thấy cũng tạm ổn. Về phần nữ chính, mình thấy bình thường: không thích cũng không ghét, cô dám yêu dám theo đuổi, đôi khi dễ thương nhưng đôi khi hơi “dày mặt” quá.

Nam chính mình cũng không quá thích. Thật ra, nhiều khúc mắc của mình đối với anh ta đã được giải quyết ở chương ngoại truyện (lý do anh ta làm vậy…) nhưng vẫn không bù được điểm đã bị trừ.

Cho truyện này 1.5/5 điểm, thích hợp cho mấy bạn thích đọc truyện thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng.

Thể loại: hiện đại, oan gia, hơi hướng điền văn

Nam chính Quan Hành x Nữ chính Lương Kiều

Truyện bắt đầu từ việc nữ chính Lương Kiều vì cứu em gái Trâu Dung Dung nên có “419” (tình 1 đêm) với nam chính Quan Hành. Sau đó 2 người kết oán tạo thành đôi oan gia. Sau đó vì nữ chính “quánh” nam chính nên bị làm trợ lý ăn lương theo giờ của nam chính (nữ chính phúc hắc thiệt, đáng lẽ không có lương đâu, nhưng chị đòi đó). Nhờ tiếp xúc, 2 người dần dần có tình cảm. Nhưng không biết do mình lướt quá nhanh hay sao mà mình không hề thấy nữ chính có tình cảm với nam chính. Nam chính thì dần dần có tình cảm với nữ chính (đầu tiên là tức giận vì được trả 10 đồng cho 1 đêm, sau đó có chút thưởng thức…). Nhưng chung quy, có thịt hoài nên mình cứ cảm thấy sao sao, tình cảm chưa kịp tới đã thịt mấy lần rồi, nữ chính hơi phóng khoáng quá…

Phong Miểu Miểu đúng là đáng ghét thật, là vị hôn thê mẹ nam chính ép buộc nam chính. Nhưng cuối cùng chỉ xuất hiện vài chương rồi nhận kết cục xấu. Nhưng cô ta vẫn đến tìm thư ký Trương của Quan Hành, mình nghĩ với tính cách của cô ta, chắc không dễ dàng bỏ qua. Tính tới thời điểm cuối cô ta được nhắc tới, cô ta vẫn chưa biết Quan Hành đã có Lương Kiều. Có khả năng sau khi biết được, cô ta sẽ ghen tị và làm vài hành động gây hại tới Lương Kiều (dự đoán).

Có người cha và mẹ kế như của nữ chính thì thà không có còn hơn. Mình không coi hết truyện, nên không biết người cha và mẹ kế xấu xa có gây rắc rối gì hay không.

Mình cũng không thích mẹ nam chính. Mẹ nam chính dành hết tình yêu thương cho Quan Triệt (nam chính của bộ Tâm kế của lọ lem), không thương Quan Hành gì hết. Mình hơi tò mò, người mẹ như thế liệu có gây rắc rối gì cho nữ chính Trâu Lương Kiều khi nam nữ chính muốn tiến tới hôn nhân hay không, vì nam chính nể tình nghĩa nên không kể về những hành động xấu xa của Phong Miểu Miểu cho mẹ nghe. Có thể mẹ nam chính sẽ giúp cho Phong Miểu Miểu, gây khó dễ cho Lương Kiều chăng?

Truyện này có hơi hướng điền văn nên mình thấy hơi chán ngán. Mình cố lết tới hết chương 40 (khoảng 1 nửa truyện) thì drop vì không thấy gây cấn gì hết. Tuy nhiên, truyện còn nhiều tình tiết (theo mình) sẽ nảy sinh, nên mọi người nếu không ngán những truyện nhẹ nhàng thì có thể ghé xem.

Đây là truyện hiện đại thứ 3 liên tiếp mình drop trong tuần này. Có lẽ mình không hợp với hiện đại chăng? Hay do mình không hợp với truyện nhẹ nhàng?

Cho 3/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, showbiz, nhẹ nhàng, điền văn

Truyện mở đầu bằng việc nữ chính Tô Căng Bắc vì giúp thần tượng “nhất thời” Từ Gia Vỹ tránh đám phóng viên nên bị tai nạn giao thông và vào bệnh viện. Giải thích 1 chút vì sao gọi là thần tượng “nhất thời”, Tô Căng Bắc có niềm ham mê cái đẹp, có điều, đối với gương mặt đàn ông, sự yêu thích không dài, cô lúc thần tượng người này, không lâu sau đó lại thành fan của người kia. Từ Gia Vỹ bởi thế mới bị gọi là thần tượng “nhất thời”.

Cũng nhờ giúp thần tượng “nhất thời”, cô gặp được nam chính Chu Thời Uẩn – bác sĩ trong bệnh viện, cũng là đối tượng đính hôn chưa bao giờ thấy mặt của cô. Lúc ở bệnh viện, từ lúc Chu Thời Uẩn phát hiện Tô Căng Bắc chính là vị hôn thê chưa gặp mặt, liền làm nhiều hành động “ghen tuông”, ví dụ như cố tình phá kế hoạch của Tô Căng Bắc khi cô có ý “gài” Từ Gia Vỹ đút đồ ăn cho cô.

Truyện cũng khá hay, văn phong ổn. Có điều, mình đọc thấy nữ chính truy nam chính, chủ động hoài, nên mình không thích. Mình nghĩ đàn ông nên chủ động, chứ không nên để phụ nữ chủ động, dù nam chính có hoàn hảo đến mức nào (nam chính vừa đẹp vừa giàu lại vừa giỏi).

Truyện này mình thấy nhiều người cmt khen nên mình mới nhảy hố, có điều, mình đọc tới hết chương 17 liền không cày được nữa. Truyện sủng ngọt, nghe nói không có tiểu tam tiểu tứ gì cả, nhưng vì nhẹ nhàng quá nên mình thấy rất chán. Nếu có bạn nào review truyện này thì mình đã không nhảy hố rồi. Tại đây, mình khuyên mấy bạn không thích truyện điền văn, nhẹ nhàng đừng coi, chán lắm!

Cho 2.5/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, sủng, quân nhân, điền văn

Truyện này chắc đã phát hành lâu rồi đây. Bởi vì trong truyện có nhắc đến Yahoo chat – thứ đã biến mất ở thời điểm hiện tại. Chi tiết này làm mình nhớ về tuổi thơ quá…

Có điều truyện này mình thấy hơi hướng điền văn nên mình buồn ngủ quá!

Mình cày được khoảng 20 chương, chưa tới nửa truyện, nhưng mình không muốn cày tiếp nữa. Tuy nhiên, mình đánh giá bộ truyện này cũng ổn (truyện này có nhiều người cmt khen), nên mình sẽ nhận xét những gì mình biết qua 20 chương đầu:

– Nam chính: Tiêu Triệt (nghiệp vụ: quân nhân – thiếu tá), nữ chính: Diệp Vũ

– Nội dung khá ổn, nhưng hành văn nhanh quá, nên mình không thấy hay cho lắm

– Nam nữ chính đều phúc hắc. Nam chính thì phúc hắc với nữ chính. Nữ chính thì phúc hắc với 2 bên gia đình, với bạn bè…

– Nữ chính lanh miệng, đụng gì đều nói lại được. Tuy nhiên, so mức độ hoạt ngôn, mình vẫn thích độ hoạt ngôn của nữ chính truyện Cuồng phi tàn nhẫn bưu hãn hơn.

– Nam nữ chính gặp nhau 1 cách tình cờ, nam chính yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên (điều này không hợp lý lắm nên mình không thích). Nam chính đến lân la làm quen với nữ chính, rồi dụ dỗ nữ chính kết hôn …

– Nam chính làm quân nhân, trong truyện cũng hay nhắc đến quân đội. Mình không thích thể loại này nên không có động lực đọc tiếp.

Cho 2.5/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, cực sủng, hài

Nam chính mắc chứng bị “tự luyến”, thích tự suy diễn. Ngay từ chương 9 đã bộc lộ rõ rồi, trích đoạn khúc Yến Luật mua quần áo cho Ôn Tửu trước khi tới gặp ba mẹ Yến Luật, nhưng Ôn Tửu kêu Yến Luật đi trước (và đây là suy nghĩ của Yến Luật):

Ôn Tửu mở cửa xe, để cái túi ở trên chỗ ngồi bên cạnh Yến Luật, thản nhiên cười: “Yến Luật, anh mặc quần áo 185, có lẽ là thích hợp đi.”

Yến Luật ngẩn ra, cô ta là đi mua quần áo cho mình? Vừa nhìn thấy nhãn hiệu trên túi quần áo đó, anh lại giật mình lần nữa.

Nhãn hiệu này anh tương đối quen thuộc, một cái áo sơ mi là đủ để mua một cái áo lông ban nãy của cô ta, không ngờ là cô ta mua một cái áo gió, giá tiền của cái này còn đắt hơn so với ba cái áo kia cộng lại!

Cô ta đây là đang có ý gì? Ra vẻ không thiếu chút tiền này mua quần áo đắt tiền, chẳng lẽ là đang mỉa mai mình keo kiệt, mua quần áo quá rẻ cho cô ta? Cho nên mua một cái đắt tiền hơn để đánh vào mặt mình?

Trích thêm 1 đoạn hài nữa ở cuối chương 19 – đầu chương 20:

Mấy năm trước cũng có không ít bạn bè nhắn tin đến chúc tết, mấy cái tin có sẵn trên mạng này bình thường anh đều không trả lời, dần dần mọi người chẳng có hăng hái, đều không làm mấy cái thứ rỗng tuếch này, là bạn bè thì sẽ không cắt đứt quan hệ với anh chỉ vì không gửi tin nhắn, không là bạn bè thì sẽ không vì một cái tin nhắn chúc tết mà trở thành bạn bè.

Yến tiên sinh thanh cao cao ngạo, cả buổi tối ngay cả điện thoại của ông bà nội cũng vang lên tiếng tin nhắn liên tục, mà điện thoại của anh vẫn nằm trong trạng thái bị vắng vẻ cô quạnh.

Những năm trước anh không cảm thấy như thế này có gì không tốt, yên tĩnh tự nhiên. Nhưng năm nay Ôn Tửu ở bên, chẳng hiểu sao anh cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng rất hi vọng điện thoại có thể vang lên một tiếng, để chứng tỏ rằng bản thân mình cũng có người nhớ tới.

Đột nhiên, di động trong túi vang lên một tiếng ting, Yến tiên sinh có chút kích động nho nhỏ, không biết người cứu vãn tình hình này là ai, kết quả lấy di động ra nhìn, phát hiện thế mà là tin nhắn từ số 9.

Anh lập tức ngước mắt nhìn Ôn Tửu, cô đỡ má xem tivi, môi nở nụ cười nhàn nhạt, trang nhã tươi đẹp.

Hai người ngồi bên nhau, có cái gì không thể nói thẳng, lại còn phải gửi cái tin nhắn tới?

Chẳng lẽ là… có mấy lời khó mở miệng được?

Ngón tay thon dài dính kem đánh răng cẩn thận mà tao nhã mở tin nhắn ra.

“Yến tiên sinh, nhân duyên của anh kém quá đấy ~~~~~ “

Yến tiên sinh tức giận run rẩy đến mức mấy mẩu kem đánh răng trên ngón tay anh cũng suýt nữa thì rơi mất.

Trích đoạn “tự luyến” ở cuối chương 27 khi nam chính tình cờ thấy body của nữ chính:

“Chờ một chút, còn có chút chuyện”

“Chuyện gì?” Trong lòng Yến Luật khẽ động, có phải là cô muốn anh chịu trách nhiệm không? Tuy rằng anh sợ nhất là bị phụ nữ lừa bịp, nhưng nếu như cô thật sự cứng rắn bắt anh phải chịu trách nhiệm… Được rồi, sẽ cố mà đồng ý đi.

Đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy của Yến tiên sinh bình tĩnh nhìn bờ môi của Ôn Tửu, vừa khó xử lại vừa … chờ mong, chờ cô nói ra. Thế nhưng mà, Ôn Tửu cũng không nói chuyện, mà duỗi ngón tay chỉ cái giường, vẻ mặt dường như có chút xấu hổ.

Yến Luật lập tức cảm thấy tim trong ngực đập thình thịch điên cuồng, chẳng lẽ cô muốn anh ở lại ngủ cùng? Cái này, cái này… cũng quá nhanh rồi.

“Anh có thể lấy một cái ga giường mới không?”

Lại 1 khúc nữa anh nam chính “bị hố hàng”:

“Anh vừa rồi đối với tôi như vậy…” Ôn Tửu dừng một chút, dường như là đang suy nghĩ tìm từ để nói. Trái tim của Yến Luật bắt đầu điên cuồng đập rộn lên, cô đây là muốn bày tỏ sao? Ôn Tửu hạnh phúc thở dài: “Tôi cảm giác mình quả thật giống như một thái hậu.”

Ôn Tửu vì một lần hiểu nhầm ý của Yến Luật nên đã thẳng thừng “đá” anh ta. Khi 2 cô gái đang tắt máy và vui chơi trên biển (Nguyễn Thư và Ôn Tửu) thì 2 chàng trai (Cố Mặc và Yến Luật) phát điên.

Trích chương 43, lúc Nguyễn Thư đột ngột tới nhà Ôn Tửu lúc nửa đêm:

Nguyễn Thư nhìn mái tóc hơi loạn, đôi môi sưng đỏ của Ôn Tửu, che kín miệng: “Trời ạ, không phải hai người vừa mới việc kia chứ?”

Ôn Tửu thoáng cái đỏ mặt, sẵng giọng: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”

Nguyễn Thư thò đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, vừa nhìn lại càng thêm khẳng định, trên giường còn có vài giọt máu.

Cô cảm khái vô cùng nhìn Ôn Tửu: “Chúc mừng cậu, rốt cục thì… Khụ khụ.”

Ôn Tửu đỏ mặt vội vàng giải thích: “Không phải, đó là máu của anh ấy.”

Nguyễn Thư nháy mắt khó hiểu hỏi: “Đàn ông cũng chảy máu?”

(thật ra là Yến Luật bị chảy máu mũi 😂 )

Yến Luật đúng chất “thê nô” luôn, từ công tử không cần phải đụng tay đụng chân, không cần phải chăm sóc ai, anh phải học cách nấu ăn, chăm sóc bạn gái của mình. Ngoài ra, còn phải học cách lấy lòng, dụ dỗ Ôn Tửu để mau chóng có thể “rước nàng về dinh”. Tiếc là không có ngoại truyện.

Tính cách nữ chính Ôn Tửu quá lạnh lùng, hầu như cô không thể hiện tình cảm của mình dành cho Yến Luật, chính vì điều đó dễ làm cho người đọc vì đồng cảm với nam chính mà ghét cô ấy. Tuy nhiên, mình vẫn tạm chấp nhận được (thà lạnh lùng còn đỡ hơn bay bướm 😂)

Về phần Úc Thiên Thiên và Thương Cảnh Thiên, 2 người này là nhân vật phụ mà cũng chẳng tốt đẹp gì cả. Tuy không tới nỗi ác, nhưng xấu tính thật, vậy nên kết thúc của 2 nhân vật này đã khá ổn. Trừ Úc Thiên Thiên có kết thúc không rõ ràng nhưng có vẻ không quen với Thẩm thiếu gia.

Cho 4/5 điểm, trừ 0.5 điểm cho tính cách quá lạnh lùng của nữ chính, trừ 0.5 điểm cho nửa phần sau (từ khúc YL bắt đầu theo đuổi ÔT) là hướng điền văn nên hơi buồn ngủ (đối với 1 đứa không thích điền văn như mình).

Review ngắn thôi nha :3

Thể loại: hiện đại, phản xuyên, điền văn

Truyện hay cực… nhiều khúc cười lộn ruột luôn :* Có điều mình không thích kết OE lắm… phải chi có thêm phiên ngoại nữa nhỉ??

Cho 4/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, lịch sử, xuyên không, nửa phần đầu hơi hướng điền văn, sủng, nữ lớn hơn nam (nữ nuôi nam từ bé)

Truyện nhẹ nhàng, hay lắm, giọng văn hấp dẫn ,dù là cái đứa không hảo thể loại điền văn như mình vẫn mê truyện… Phần đầu của truyện là thể loại điền văn: rất nhẹ nhàng, đó cũng là quá khứ vui vẻ nhất đối với cả 2 người. Phần sau tuy có dính chút trinh thám nhưng tổng thể vẫn là nhẹ nhàng chứ không quá hồi hộp, tuy vậy truyện vẫn có cái hay riêng. Thích nhất là ngoại truyện về Kim Minh Viễn. Theo mình, kết này là HE, mặc dù cả 2 đều không nhớ về nhau nhưng hình ảnh cuối của “tiên” Kim Minh Viễn cho thấy đó là bắt đầu của 1 mối tình trên thiên giới… Sẽ đọc lại truyện này. Thể loại nữ chính nuôi dưỡng nam chính thế này mình mới đọc được 3 truyện là Nuôi dưỡng bạo vương, Mạc Nhất chân trời góc bể tôi quyết tìm được em và truyện này. Chỉ có mỗi truyện Mạc Nhất làm mình cảm thấy phản cảm nhất với tình cảm của cặp đôi chính, còn lại 2 truyện kia mình rất thích. Mình biết 1 bộ giống tình tiết của Nuôi dưỡng bạo vương mà nghe nói không hay nên đành thôi. Ai biết truyện nào thể loại này giới thiệu mình nhé!

Cho 5/5 điểm.

Thể loại: điền văn, Thái hậu x Thái giám, trùng sinh, cổ đại

Trừ kiếp trước do tin và thương yêu lầm cháu ruột, nữ chính được tác giả khá ưu ái nên muốn thu mua ai cũng được, gài bẫy ai thì người đó cũng bị vào tròng. Thật ra nam chính cũng không quá đặc sắc, được cái là rất yêu nữ chính… Mà đúng thôi, ngay từ tên truyện đã hiểu rồi, cụm từ “trung khuyển hoạn quan” hiểu sơ sơ là thái giám trung thành vì chủ :3 Mình không thích thể loại điền văn lắm, nhưng vì cốt truyện cũng khá lạ nên mình muốn coi thử. Đây là lần đầu tiên mình coi truyện tình duyên của thái giám trừ mấy truyện nữ giả nam. Mình nghĩ nếu bạn nào thích truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, điền văn thì sẽ rất thích truyện này. Có điều điền văn không phải gu của mình. Tuy nhiên, truyện cũng rất thành công khi khơi gợi sự tò mò của mình.

Đầu tiên mình rất tò mò nữ chính sẽ đối với tên hoàng đế thế nào sau khi đã xử vài người kiếp trước đã có lỗi kia. Và mình cũng đã rất nghi ngờ tên hoàng đế đó có mắc bệnh biến thái. Vì có 1 chương hoàng đế xxx với 1 cung nữ (vì say mà bị ả lợi dụng leo lên giường), hắn có vẻ đối xử tốt với ả ta vì khuôn mặt của ả. Và cuối cùng lộ ra khuôn mặt ả ta khá giống nữ chính (dì ruột của hắn). Điều đó khơi gợi sự nghi ngờ trong lòng mình. Liệu hoàng đế có thật sự là tên biến thái loạn luân? Hay là kiểu ghét nữ chính nên mới sủng hạnh người giống nữ chính. Mình thiên về lý do đầu hơn. Và nghi ngờ của mình đã được chứng thực ở chương 58 :3

Truyện rất nhẹ nhàng, HE, kết thúc có hậu: người xấu phải chịu trừng phạt, người tốt thì được hạnh phúc, ai cũng có đôi có cặp :3 Vì truyện nhẹ nhàng nên dù Tần Thúc đã “đi dạo 1 vòng ở quỷ môn quan” vẫn được 1 thần y cứu giúp. Dù 2 người không thể có con nhưng vẫn rất hạnh phúc.

Cho 4/5 điểm, trừ 1 điểm vì nữ chính hơi bàn tay vàng quá, tính cách của nam nữ chính mình không quá yêu thích và vì truyện dài quá (đối với mình là vậy, vì đọc truyện cứ đều đều, bình bình, nhè nhẹ…) T.T Điền văn nhẹ nhàng, ngọt tận chân răng, nếu truyện dài cỡ 50 chương thì còn chấp nhận được chứ 83 chương thì đối với mình – 1 đứa mê truyện gây cấn là không thể chịu nổi 😦 Sẽ giới thiệu cho bạn nào muốn nhảy hố, nhưng bản thân mình sẽ không đọc lại (vì không thích điền văn).