Show
- Cháu giỏi toán đấy. Biết 10000 năm là bao lâu không? - Thì là 10000 năm - Sai. 10000 năm là khi người cháu yêu nói muốn làm người bình thường. Rồi sau đó rời bỏ cháu. Từ đó về sau, mỗi ngày đều là 10000 năm. Dear Ex
“Cháu giỏi toán đấy. Biết 10000 năm là bao lâu không?”“10000 năm là khi người cháu yêu nói muốn làm người bình thường, rồi sau đó bỏ cháu. Từ đó về sau, mỗi ngày là 10000 năm…”Đó là câu thoại nổi tiếng nhất của Dear Ex- Ai yêu anh ấy trước- phim điện ảnh Đài Loan đã giành được hai giải thưởng Kim Mã danh giá. Câu chuyện mở ra dưới góc nhìn của thiếu niên Tống Trình Hy xoay quanh mối quan hệ ba người Lưu Tam Liên (mẹ cậu)- Tống Chính Viễn (cha cậu) và A Kiệt (người tình của cha cậu). Chính Viễn mất vì bệnh ung thư, số tiền bảo hiểm anh để lại hoàn toàn cho người tình của mình. Từ đó xảy ra một loạt tranh chấp giữa Lưu Tam Liên và A Kiệt. Vậy sự thật: ai yêu anh ấy trước? XEM THÊM: Review phim: 1917 cái nhìn nhỏ bé đầy tinh tế vào cuộc đại thế chiến khốc liệt Mối quan hệ phức tạp bi thươngChính Viễn và A Kiệt vốn dĩ là một đôi, tình yêu của họ gắn liền với rạp hát, với giai điệu “Bali, Bali màu nhiệm”. Từ một thanh niên bất cần, lang bạt, gặp được người rung động mà đổi thay, người đó dạy hắn cách chơi guitar, nấu cho hắn đủ các món, làm hắn lộ ra một phần ngây ngô trong trẻo. Nhưng chính người đó đã bỏ hắn để chọn con đường được cho là hợp luân thường đạo lý: lấy vợ sinh con. Ngày người dùng bật lửa đốt pháo hỉ rộn ràng, hắn đằng xa dùng bật lửa châm điếu thuốc tan nát cõi lòng. Mẹ hắn hỏi người đó là ai, hắn muốn nói sự thật nhưng người đó lại không cho. Trong mối quan hệ này, Chính Viễn là người sợ hãi, trốn chạy còn A Kiệt dùng tất cả cuồng nhiệt của tình yêu chưa một phút yếu đuối trước dòng đời. Lúc đầu người xem hiểu nhầm A Kiệt là kẻ xấu, kẻ lập dị, điên khùng nhưng càng về sau dần cảm thấu tấm chân tình của người đàn ông ấy. Ngày Chính Viễn tìm hắn là những ngày cuối đời. A Kiệt chẳng chấp nhặt chuyện người đã từng bỏ rơi mình, hắn vẫn cẩn thận chăm sóc cho người mình yêu, thậm chí vay tiền nặng lãi để cấy gan cho Chính Viễn. Nhưng người đến vào những ngày ung thư giai đoạn cuối, gọi là ban ơn hay giày vò A Kiệt, bắt hắn chứng kiến những đau đớn nhất? Dù bị đánh gãy chân, dù sạt nghiệp, hắn cũng phải diễn cho bằng được vở kịch Bali màu nhiệm, một vở kịch có ý nghĩa đặc biệt với hai người. Bởi vậy số tiền bảo hiểm Chính Viễn để lại cho hắn là có lý và xứng đáng. Nhưng vật chất có đo đếm được bao nhiêu ngày “10000 năm” mà A Kiệt trải qua, bao nhiêu ngày sống trong những vụn vặt của quá khứ, người đi rồi nhưng vẫn vô thức mua đồ ăn sáng tới bệnh viện mà người từng chữa trị. Hắn chỉ mượn khùng điên để che đậy đi một tâm hồn rỉ máu, đêm đêm bất an ngủ chẳng ngon giấc. Càng điên thì càng tỉnh!
Nhân cách A Kiệt còn có một điểm đáng trọng. Lưu Tam Liên, vợ của Chính Viễn luôn coi hắn là kẻ thù, kẻ đồng tính ghê tởm nhưng trước sự vô lễ của Tống Trình Hy với mẹ mình, hắn vẫn một mực cảnh cáo cậu. Vì đó là một người mẹ, một người vợ, thực ra cũng là một người phụ nữ đáng thương. Lưu Tam Liên vào lần đầu gặp Tống Chính Viễn mang theo chút dịu dàng, trong sáng. Lưu Tam Liên vào ngày Chính Viễn đưa đơn ly hôn, vẫn một mực níu kéo không buông tay, vẫn cho rằng anh và em cùng nhau học tập, học cách hạnh phúc hơn. Lưu Tam Liên sau những ngày Chính Viễn ra đi hóa cộc cằn, thô lỗ, điên điên dại dại. Lưu Tam Liên sau vở kịch Bali màu nhiệm tỉnh ngộ ra tất cả để tìm được thanh thản cho chính mình. Trong mối quan hệ này, ngay từ đầu cô đã bị lừa dối, chung đụng với người chồng đồng tính bao nhiêu năm, tài sản thụ hưởng không để lại cho vợ con một đồng, thử hỏi có phụ nữ nào giữ bình tĩnh cho được. Từ một người có tất cả bỗng hóa hư vô, thử hỏi có ai ngay lập tức chấp nhận? Mỗi người tự làm chủ cuộc đờiNhưng Tống Chính Viễn, Lưu Tam Liên, A Kiệt hay mỗi người xem đều có quyền lựa chọn thái độ sống, cách sống cho bản thân. Nếu Chính Viễn không sai một bước của quá khứ, thì cũng đâu có mười ba năm đau khổ không được sống là chính mình. Lưu Tam Liên nếu sớm nhìn A Kiệt bằng con mắt khách quan hơn thì cô đã chẳng mệt mỏi, khổ tâm dài hạn. Còn A Kiệt nếu đem lòng thù hận với đời, với Chính Viễn hay Tam Liên thì hắn thực sự là kẻ tầm thường đáng khinh bỉ. Đừng bao giờ biến mình thành nạn nhân của hoàn cảnh, hãy giữ tâm thế là chủ nhân cuộc đời mình. Chưa bao giờ là quá muộn để bạn thay đổi, chọn một cách sống tích cực hơn. Hạnh phúc không ở ngoài kia, không do người khác mang lại, không thể học được mà nó phải là cảm giác của mỗi chúng ta.
Bộ phim chọn góc nhìn của một cậu bé 13 tuổi về mối quan hệ phức tạp của người lớn đã giúp mạch phim bớt phần nặng nề u ám. Cái kết với riêng tôi không phải “Happy Ending” cũng chẳng xếp vào loại nào. Cái kết đó phù hợp để truyền tải trọn vẹn thông điệp nhân văn của bộ phim. Hồng Trần XEM THÊM CÁC BÀI VIẾT HAY TẠI ĐÂY
|