Bắt đầu so sánh chồng mình

Đàn ông tự trọng ghê gớm lắm các chị ạ. Mới đây nhỏ bạn em xém chút bị chồng ly hôn vì lý do không thể ngờ. Mấy lần nó giận chồng, nó hay đem ông chồng ra so sánh với người khác, có khi nói thẳng ngay bàn tiệc: “Chồng em chán lắm, ước gì có chồng như chị A”.

Người ngoài nhìn vào thấy lạ, chồng nó tốt lắm, lo cho nó đủ bề, chỉ là vì bản tính ổng ít nói nên nó thấy “chán”, mà khi chán chồng nó lại lôi ra so sánh, kể lể. Nó biết chồng “sợ” mình nên được nước làm tới. Đếm hôn kia, chồng nó bất ngờ đưa Đơn xin ly hôn cho nó và nói: “Chúng ta ly hôn thôi, vì anh không chăm sóc tốt cho em”. Nó nghe vậy mà xanh máu mặt, xém chút ngất xỉu tại nhà.

Đàn ông trầm tính là vậy đó các chị ạ, không nói chứ “ghim” trong lòng. Vậy nên trong cuộc sống vợ chồng có nhiều điều mà chị em phải lưu ý để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Và việc so sánh chồng mình với người khác là một điều tối kỵ, đặc biệt là nếu mang anh ấy so sánh với 3 đối tượng sau.

1. Đừng so sánh chồng với bồ cũ

Chồng là người đàn ông “lèo lái” gia đình. Anh ấy luôn nỗ lực để cuộc sống của vợ con được sung túc. Hằng ngày anh ấy phải đối mặt với áp lực công việc, đó là vì sao đôi khi anh ấy mệt mỏi, hoặc vô ý gây tội, có tật xấu. Khi ấy các chị đừng nên quá cáo gắt, nặng lời, đặc biệt là lấy người cũ ra để dằn mặt anh ấy.

Hãy nhớ người cũ đã là quá khứ, và chỉ là người yêu. Còn bạn và chồng mới thật sự đi với nhau chung một hôn nhân, xây dựng mái ấm. Lấy người cũ ra so sánh với ông chồng hiện tại là điều vô cùng vô lý và sai lầm. Cho thấy bạn là người thiếu suy nghĩ, ích kỷ.

Thậm chí chồng bạn sẽ có tâm lý, vợ mình đang nhớ đến người cũ và cảm thấy tiếc vì đã cưới mình. Điều này khiến anh ấy cảm thấy như bị giẫm lên lòng tự trọng và tự tôn. Trong khi anh ấy nỗ lực cải thiện đời sống hôn nhân, thì bạn cứ ngồi đó phủ nhận công sức của anh ấy.

2. Đừng so sánh chồng mình với chồng người khác

Vợ chê chồng mình không bằng chồng người ta giống như kiểu “đứng núi này trông núi nọ”. Đây là điều cực kỳ phiến diện và chứng tỏ, bạn là cô vợ nông cạn. Chồng người ta chưa chắc đã hợp với bạn, tại sao bạn lại ngóng trông chi cho bản thân cảm thấy không bằng lòng?

Ông chồng nghe vậy cảm thấy vừa hụt hẫng, vừa cảm thấy bị hạ thấp. Bởi vì ngay chính người bên cạnh bạn, chăm sóc bạn, yêu thương bạn,... lại không bằng một người lạ à? Người ngoài nghe vào không khéo lại chê cười chồng bạn, chồng làm gì mà để vợ than thế?

Hôn nhân có lúc sẽ chao đảo nhưng đừng vì vậy mà mang chồng mình ra so sánh với “chồng người ta”. Giống như việc “của ai nấy xài” đừng mang so sánh. Chồng họ có thể giàu hơn, sang hơn, đẹp hơn,… nhưng chưa chắc họ yêu thương vợ con họ như chồng đang yêu bạn nhé.

Cố gắng thay đổi bản thân mình cũng là cách để thấu hiểu chồng mình.

3. Đừng so sánh chồng với cha đẻ, em trai ruột

Cha là cha, em trai là em trai, chồng là chồng, các mối quan hệ này đều khác nhau. Cha có thể yêu con gái theo cách của cha, em trai có thể thương chị theo tình chị em. Nhưng chồng yêu vợ theo cách cùng nỗ lực. Vợ luôn nhớ rằng, anh ấy mới là người đi phần đời còn lại với bạn, tạo ra một mái ấm mới.

Chồng và vợ có trách nhiệm riêng với hôn nhân, có con cái để lo lắng. Đừng bao giờ lấy thiên chức này so sánh với thiên chức kia, đừng bắt chồng phải gánh luôn trách nhiệm của cha hay em trai.

Tình yêu của cha với con gái có thể cho đi không cần nhận lại. Nhưng hôn nhân vợ chồng phải bình đẳng, có cho có nhận, chí ít là vì đứa con. Do đó, đừng gay gắt với chồng khiến anh ấy bị áp lực.

Tâm lý đa số các bà vợ bực mình sẽ so sánh. Hoặc dù không nói ra thì trong đầu các vợ sẽ có lúc tự nhiên so sánh anh ấy với ai đó. Tuy nhiên, phải luôn tỉnh táo để thấy rằng, anh ấy là lựa chọn của đời bạn, là người sẽ đi cùng bạn đến ngày cuối cùng.

Tôi 26 tuổi, chồng 27 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của tôi 2 năm qua có nhiều tranh cãi, nhiều lần ngỡ tan vỡ vì bất đồng.

Tôi cưới được 2 năm, đang chăm con nhỏ nên kinh tế gia đình chủ yếu nhờ chồng. Tôi yêu anh 6 năm rồi đi đến hôn nhân. 6 năm sóng gió có, hạnh phúc có, khó khăn có nhưng cả hai quyết định về chung nhà sau tất cả.

Tôi và chồng có sự khác biệt trong cách sinh hoạt. Tôi đơn giản, thoải mái; ngược lại chồng khá cầu toàn, kỹ tính. Khi cãi nhau tôi thường khóc thay vì lý lẽ với chồng. Anh lại nóng tính và hay lôi thêm một mớ câu chuyện, nhân vật khác vào cuộc cãi vã khiến tôi thêm đau lòng. Tôi nghĩ mình quá hiền còn chồng lại quá tiểu tiết, hay "ghim" từ chuyện to chuyện nhỏ. Thêm nữa anh rất "thất thường", cảm xúc vui buồn thay đổi xoành xoạch khiến tôi luôn ở trạng thái bất an, không biết hôm nay anh vui hay buồn.

Tôi hay nhìn xung quanh, so sánh cuộc hôn nhân của mình sao nhiều cãi vã, mâu thuẫn, thấy cuộc hôn nhân của bạn bè, chị người quen, anh em họ hàng sao mà êm đềm, chồng của người ta sao thật biết chiều chuộng vợ, dễ chịu với vợ, giỏi nhịn vợ thế... Tôi hay so sánh chồng mình với chồng những người tôi quen rồi trách bản thân sao không lựa chọn kỹ hơn, tỉnh táo hơn mà lại lấy anh. Ở nhà chăm con khiến tôi quanh quẩn với mớ suy nghĩ đó, không thể nào thoát ra được.

Có ai như trường hợp của tôi không? Có cuộc hôn nhân nào hoàn mỹ và trọn vẹn như tôi vẫn suy nghĩ và so sánh không? Làm thế nào để tôi biết hài lòng và vun vén gia đình thay vì cứ mải mê so sánh với người khác rồi buồn tủi? Đàn ông thất thường như chồng tôi liệu có phải vì cuộc sống mưu sinh, công việc bên ngoài áp lực nên cảm xúc thay đổi nhanh như vậy? Làm cách nào để tôi hiểu chồng mình hơn và "trị" được cảm xúc thất thường của chồng? Tôi mong nhận được nhiều chia sẻ, các câu chuyện từ nhiều gia đình trẻ để tự rút ra bài học cho bản thân.