Bài hát của wendy mà irene thích là bài gì năm 2024

Wendy sau khi vệ sinh cá nhân, lựa cho mình một bộ trang phục đơn giản nhất mà cô tìm được trong phòng chứa đồ của mình - quần jean, sơmi trắng và một chiếc trend coat màu beige. Wendy ngắm mình một lần nữa trước gương, rồi mở tủ giày ra, chọn cho mình một đôi sneaker màu trắng.

Wendy mở cửa đi ra, vừa đi dọc hành lang, vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, người bên kia vừa nhấc máy Wendy liền nói:

- Kang Gấu, cậu cho người mua và mang quần áo đến nhà tớ. Càng đơn giản càng tốt, cậu biết style tớ rồi đấy. Sáng nay phải mất cả buổi mới kiếm được một bộ nhìn ổn và phù hợp để đi làm.

Đầu dây bên kia đang làu bàu gì đó Wendy không rõ, nhưng liền cúp điện thoại ngay vì bất ngờ thấy Irene đang đứng trước cửa nhà chị. Irene nhìn Wendy bằng con mắt tò mò hỏi:

- Cả công ty Reve Ent. này chắc chỉ có mình Wendy nói chuyện kiểu này với giám đốc thôi.

- Àh, em... uhm... bọn em lớn lên cùng nhau... vậy nên... chị biết đấy.... Wendy như gà mắc thóc, ấp úng nói.

- Được rồi. Cũng không phải vấn đề của chị. Chúng ta có thể đi được rồi chứ? Nhìn thấy biểu hiện của Wendy, Irene cố nén cười, nói.

- Vâng. Wendy thở phào, rồi gật đầu, trả lời Irene.

Cả 2 cùng nhau chờ thang máy thì đúng lúc Joy và Yeri cũng mở cửa đi ra.

- Chào chị Joohyun, chào chị Wendy. Cả 2 cúi đầu chào.

- Chào Joy, Yeri. Wendy cười tươi, vẫy tay chào.

- 2 đứa cũng có lịch sớm sao? Irene hỏi.

- Vâng. Một quảng cáo mới. Không hiểu nổi sao lại phải quay sớm như vậy nữa. Yeri làu bàu.

- Cố lên. Chúng ta chỉ có 1 lịch trình quảng cáo này thôi. Sau đó sẽ được nghỉ ngơi. Joy cỗ vũ Yeri.

- Joohyun unnie lịch trình hôm nay thế nào? Có thời gian cùng ăn cơm không? Yeri hỏi Irene.

- Chị e là không. Lịch trình dày đặt lắm, chị còn phải luyện tập cho album sắp tới nữa. Irene vuốt vuốt mái tóc mình, thở dài, trả lời.

- Unnie àh, hwaiting. Yeri nháy mắt động viên Irene.

- Cám ơn em. Irene xoa đầu Yeri, mỉm cười nói.

Wendy chợt mỉm cười với hành động dịu dàng của Irene dành cho Yeri. Sực nhớ ra mình để quên chìa khoá xe ở nhà, Wendy liền quay sang nói:

- Mọi người xuống trước, em quay vào nhà lấy chìa khoá xe. Joohyun, chị chờ em ở bãi xe nhé.

Nói rồi Wendy quay lưng chạy nhanh vào nhà mình. Bỏ lại 3 con người đứng ngẩn ra chưa kịp hiểu chuyện gì. Khoảng 5 giây sau, cả 3 bật cười vì biểu hiện vừa nãy của Wendy. Yeri vừa cười vừa lấy tay che miệng, nói:

- Joohyun unnie, quản lý của chị thật là cute quá đi.

- Yeri àh, chị nghĩ em nên hỏi lại thư ký của ba em đi, có khi là cùng tên thôi chứ không phải người đó đâu. Wendy unnie sao lại có thể là cái người mà chỉ số IQ gì đó cực khủng chứ. Joy vừa cười, vừa lấy tay quẹt nước mắt, nói.

- Chị cũng nghĩ như Joy. Nhưng mấy đứa có biết lúc nãy chị nghe được gì không. Wendy gọi điện cho giám đốc Kang bảo giám đốc đi mua đồ cho em ấy đấy. Wendy nói phải mất cả buổi mới lựa được bộ đồ có thể mặc đi làm được. Irene nhịn cười, kể.

- Đấy, em nói rồi mà. Thư ký của ba em làm việc tốt lắm, không thể có sai sót. Yeri búng tay, nói.

- Gì mà không có đồ để mặc chứ. Mà chị có để ý không, bộ đồ vừa nãy Wendy unnie mặc từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu đấy. Đặc biệt cái áo trend coat đó là mẫu mới ra của Burberry. Joy vuốt vuốt cằm mình, nói.

- Em đã nói rồi, chị ấy là một chaebol chính hiệu mà. Giờ mà chị ấy có mặt hàng chợ thì cũng không giấu được cái thần thái và khí chất vương giả toát ra từ người chị ấy được đâu. Yeri khẳng định.

- Thôi được rồi. Chúng ta đừng bàn về vấn đề này nữa. Đấy là cuộc sống riêng của Wendy, nếu em ấy không muốn mọi người biết thì chúng ta nên tôn trọng em ấy. Irene nói.

- Vâng. Em hiểu rồi. Yeri và Joy gật đầu, nói.

Wendy lúc này cũng bước ra, chạy nhanh đến chỗ thang máy, mỉm cười nhìn mọi người nói:

- Vừa may kịp thang máy cùng mọi người.

——————

Sau mấy tiếng đồng hồ quay chương trình, Irene mệt mỏi đi vào phòng trang điểm của mình, ngồi xuống ghế, dựa hẳn ra sau nghỉ ngơi. Wendy bước vào với một bịch đồ trên tay, ngồi xuống bên cạnh Irene, đặt bịch đồ xuống bàn, rồi mở chai nước, đưa về phía Irene, nói:

- Chị uống nước đi. Vừa nãy chị quay rất tốt nên mới kết thúc sớm buổi quay như vậy. Lịch trình tiếp theo 2 tiếng rưỡi nữa mới bắt đầu.

- Uhm. Cám ơn Wendy. Irene nhận chai nước từ Wendy, uống một hơi, rồi nói.

- Em có mua cho chị đồ ăn trưa. Chị thay đồ rồi ra ăn, sau đó chúng ta đến nơi diễn ra lịch trình tiếp theo. Wendy nói.

- Uhm. Để chị vào thay đồ. Irene nói rồi đứng lên đi vào phòng thay đồ.

Irene sau khi thay trang phục ghi hình ra, thì đi tới ghế, ngồi xuống bên cạnh Wendy.

- Wendy ăn cùng chị luôn nhé. Sao lại mua nhiều thế này? Irene nhìn phần đồ ăn trên bàn, nói.

- Àh, em không biết chị có thể ăn được món nào, nên cứ mua mỗi thứ một ít. Wendy gãi gãi sau ót, mỉm cười trả lời.

- Chỉ cần không phải gà, chị cũng không kén chọn lắm. Irene nhận đũa từ Wendy, gắp đồ ăn cho vào miệng rồi nói.

- Hay thế này, từ mai em sẽ hỏi chị, chị cứ nói với em chị muốn ăn gì, em sẽ chuẩn bị cho chị. Wendy vui vẻ nói.

- Uhm. Thế cũng được. Mà Wendy cũng ăn đi, nhiều đồ thế này. Irene gật đầu đồng ý.

Cả 2 cùng nhau ăn trưa xong, Irene ngồi nghỉ ngơi trong phòng, còn Wendy dọn dẹp đồ ăn trên bàn rồi đi ra ngoài vứt rác.

Wendy quay trở lại phòng thì thấy Irene đã ngủ trên ghế từ lúc nào. Nhìn đồng hồ thì thấy vẫn còn sớm, nên Wendy quyết định để cho Irene ngủ thêm chút nữa. Cởi áo khoác của mình ra, đắp cho Irene, đảm bảo Irene không bị lạnh, rồi Wendy tắt bớt đèn trong phòng, mở cửa đi ra ngoài.

Một hồi lâu sau, Irene khẽ trở mình tỉnh giấc, nhận thấy trên người mình đang được ủ ấm bởi một chiếc áo khoác quen quen, Irene theo thói quen thích ngửi của mình, đưa chiếc áo khoác lên ngửi, rồi chợt cười vì mùi hương quen thuộc của người quản lý mới.

Irene đứng dậy, giãn gân cốt của mình, rồi cầm lấy túi xách và áo khoác của ai đó, mở cửa bước ra. Vừa ra khỏi cửa thì Irene đứng khựng lại, ánh nhìn tập trung về phía gần cửa ra vào, nơi Wendy đang ngồi đọc sách. Wendy đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã đọc sách. Ánh nắng bên ngoài chiếu rọi vào khiến mái tóc bạch kim của Wendy càng thêm lấp lánh. Wendy lúc này không khác gì một bức tranh tuyệt mỹ. Vẻ mặt tập trung của Wendy, góc nghiêng xinh đẹp của Wendy và lúm đồng tiền duyên dáng khi Wendy mỉm cười lại khiến cho Wendy tăng phần cuốn hút. Quả nhiên đúng như lời Yeri nói, ở Wendy luôn toát lên một khí chất vương giả hơn người, một thần thái hiếm người thường nào có được.

Wendy gấp cuốn sách lại, lấy điện thoại ra coi giờ, rồi mỉm cười đứng lên, định là vào đánh thức Irene dậy. Vừa quay người qua thì đã thấy Irene đứng trước cửa phòng, Wendy mỉm cười nói:

- Còn định vào đánh thức chị. Nhưng xem ra không cần rồi.

- Cám ơn vì đã giữ ấm cho chị. Chúng ta có thể đi rồi. Irene đi đến chỗ Wendy, đưa trả lại cái áo khoác cho Wendy, rồi nói.

Cả 2 cùng đi ra xe, đi đến địa điểm diễn ra lịch trình tiếp theo.

—————

Sau một ngày dài với những buổi ghi hình, Irene và Wendy lúc này quay trở lại công ty. Irene cần phải luyện tập cho album và đợt comeback sắp tới.

- Joohyun unnie, chị muốn ăn gì cho bữa tối? Wendy hỏi Irene.

- Không cần. Chị tập luyện xong sẽ ăn sau. Irene nói.

- Nhưng chị sẽ phải tập trễ lắm. Cần phải ăn chút gì chứ nếu không làm gì có sức. Wendy hỏi.

- Không sao mà. Chị không có thói quen ăn trong lúc tập luyện. Irene buộc cao tóc mình lên, rồi nói.

Wendy đành phải thuận theo ý của Irene. Vừa đúng lúc các vũ công và biên đạo nhảy của Irene bước vào. Irene giới thiệu:

- Đây là Wendy Son, quản lý mới của em.

- Xin chào. Hân hạnh được biết mọi người. Wendy lịch sự cúi chào.

- Chào quản lý Son. Mọi người cũng cúi chào lại.

- Gọi em là Wendy được rồi ạh. Wendy cười tươi, nói.

- Chà. Quản lý của Reve Ent. Đúng là chất lượng thật đấy. Trước đấy là Joy, bây giờ tới Wendy, ai không biết lại tưởng nhầm quản lý là idol nổi tiếng. Biên đạo Shim nói.

Wendy không nói gì chỉ mỉm cười.

- Thôi bắt đầu nào. Biên đạo Shim vỗ tay, ra hiệu cho mọi người bắt đầu tập luyện.

Wendy lui về ghế phía sau rồi ngồi xuống. Yên lặng xem mọi người tập luyện. Wendy như bị cuốn hút vào những động tác của Irene lúc này. Vẫn biết Irene nổi tiếng là ca sĩ có chất giọng lẫn vũ đạo, nhưng được tận mắt chúng kiến Irene trong trang phục tập luyện đơn giản và nhảy thì thật khác xa so với trên tivi. Wendy thật sự không thể rời mắt khỏi Irene một giây nào, những động tác uyển chuyển của Irene, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Irene khiến người nhìn mê đắm.

Điện thoại Wendy rung lên, khiến Wendy giật mình thoát khỏi sự đắm chìm vào Irene. Wendy khẽ bước ra ngoài để nghe điện thoại.

- Seulgi, có chuyện gì thế?

- Seungwan, cậu xong việc chưa? Cùng đi uống nước nhé.

- Tớ đang ở công ty, Joohyun unnie phải tập luyện vũ đạo. Hôm khác nhé.

- Chờ tớ bên ngoài hành lang. Tớ xuống đó ngay.

Nói rồi Seulgi cúp máy. Wendy không hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời đứng bên ngoài hành lang chờ Seulgi. 5 phút sau, cửa thang máy mở ra, Seulgi bước ra ngoài rồi nhanh chóng đi đến chỗ của Wendy, tay cầm một bao đen giơ lên, cười và nói:

- Vậy ở đây, chờ nữ thần của cậu tập luyện.

- Nữ thần gì... cái gì của tớ chứ. Đừng nói lung tung. Wendy giật mình, nói.

- Đang xấu hổ sao Son Seungwan? Haha... hay là đổ đứ đừ nữ thần Irene Bae rồi? Seulgi cười to, trêu chọc.

- Yah. Bé cái mồm cậu lại. Đây là công ty đấy. Bên trong rất nhiều người. Wendy bịt miệng Seulgi, nói.

- Giờ này làm gì còn ai ở công ty nữa. Mà phòng ốc ở đây cách âm tốt lắm. Đừng lo nhé. Seulgi vẫn không bỏ ý định trêu chọc Wendy.

- Mà sao cậu không về đi? Tớ còn phải làm việc. Wendy tỏ vẻ bực bội, đáp.

- Cùng cậu uống nước, nói chuyện trong thời gian chờ Irene của cậu tập luyện. Seulgi cười, nói.

- Tớ không đi ra ngoài được, cậu biết mà. Wendy nói.

- Có bảo cậu đi ra ngoài đâu. Đi nào, chúng ta vào phòng tập bên cạnh uống nước trò chuyện. Tớ mua sẵn nước rồi. Seulgi nói rồi kéo Wendy đi thẳng một mạch không để cho Wendy kịp phản ứng.

Cả 2 ngồi xuống ghế, rồi khui lon nước ra, uống một hơi.

- Vi cậu còn phải lái xe, nếu không tớ đã mua bia rồi. Cũng lâu rồi chúng ta không cùng nhau uống bia. Seulgi nói.

- Uhm. Hôm nào đấy cùng nhau uống nhé. Wendy gật đầu, nói.

- Mà này, cậu có suy nghĩ lại việc làm quản lý hiện tại không. Tớ thấy đó là ý tưởng tồi thật đấy.

- Không. Tớ đang thấy rất tốt. Với cương vị quản lý cho idol, tớ dễ dàng tiếp xúc với mọi người hơn.

- Haiz. Tuỳ ý cậu vậy. Đây là hoá đơn của cậu. Quần áo cũng đã được đưa đến nhà cậu rồi đấy. Seulgi nói, đưa một tờ hoá đơn cho Wendy.

- Tớ chỉ là một quản lý quèn thôi, tớ làm gì có tiền. Vậy nên mới bảo cậu mua đấy. Wendy nhún vai, trả lời.

- Tớ thật không thể hiểu nổi cậu. Cả một nhà quần áo như thế lại bảo không có gì mặc. Mà lại kêu tớ mua cho cậu loại đồ như vậy nữa chứ. Lấy đại một bộ đồ trong tủ cậu đem đổi được cả tủ đồ tớ vừa mua cho cậu đấy. Seulgi lắc đầu ngán ngẩm.

- Yah, Kang Seulgi, đừng thả rong đầu óc đi chơi nữa. Tớ chỉ là một quản lý quèn, trên người toàn đồ hiệu thì chẳng khác nào tạo sự nghi ngờ cho mọi người. Wendy vỗ nhẹ vào đầu Seulgi, nói.

- Hiểu rồi. Mà này, có muốn chơi một bản không? Cũng lâu rồi không được nghe cậu hát. Seulgi nói, nháy mắt rồi hướng về chiếc đàn ở phía trước.

- Ở đây là công ty đấy. Để bị phát hiện thì không tốt. Wendy nhìn về phía đàn piano tiếc nuối từ chối.

- Giờ này công ty không còn ai cả. Nhanh đi. Tớ biết cậu cũng muốn chơi một bản mà. Seulgi đứng lên, kéo Wendy về chỗ cái đàn, nhấn người Wendy xuống, rồi nói.

Wendy mở nắp đàn lên, lướt nhẹ ngón tay mình trên phím đàn. Rồi nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười, rồi bắt đầu chơi những nốt nhạc đơn giản.

Biên đạo Shim ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi 20 phút rồi quay lại tập tiếp. Các vũ công liền ngồi bệt xuống, lấy nước uống. Irene đi lại chỗ ghế lấy khăn ra lau mồ hôi, không thấy Wendy đâu liền đi ra ngoài tìm. Đi ngang qua phòng tập bên cạnh, vì cửa không đóng chặt nên Irene nghe văng vẳng tiếng đàn, liền tò mò ghé mắt nhìn vào. Thì ra người đang chơi đàn chính là quản lý mới của Irene, là Wendy. Irene tò mò đứng nhìn, chị hết sức ngạc nhiên khi một quản lý như Wendy lại có thể chơi đàn hay đến như vậy, và còn biểu cảm trên gương mặt Wendy nữa, không khác gì một nghệ sĩ thực thụ.

- Seungwan, hát một bài đi. Không nên bỏ lỡ cơ hội này. Seulgi bật mic lên, rồi gắn mic lên giá đỡ, kéo lại sát mặt Wendy rồi nói.

Wendy mỉm cười, gật đầu với Seulgi. Sau đó các ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, Wendy lúc này như chìm đắm trong âm nhạc của chính mình.

Irene vẫn yên lặng đứng đó thưởng thức bản piano mà Wendy đang đánh, chợt Irene bất ngờ mở to mắt kinh ngạc khi Wendy cất tiếng hát. Giọng hát của Wendy rất đẹp, rất hay. Một giọng hát khiến Irene mê đắm vào. Irene không biết bài hát mà Wendy đang hát là bài gì, nhưng nó thật sự rất hay, lời bài hát rất da diết. Đấy là một bản R&B và nó thực sự rất hợp với giọng hát của Wendy. Irene vô cùng bất ngờ, không thể tin được là quản lý mới của mình lại là một người tài năng như vậy. Irene dám cược bằng cả sự nghiệp của mình rằng nếu Wendy trở thành một ca sĩ thì Wendy sẽ cực kỳ thành công. Điều này khiến Irene lại càng tò mò hơn về Wendy, rõ ràng một người tài năng như Wendy không thể chỉ là một quản lý idol. Và nếu những thông tin Yeri có được là đúng thì càng không có lý do để Wendy vào công ty này làm quản lý cho Irene.

Bài hát của Wendy ngưng lại, cũng là lúc Irene thoát ra khỏi mớ suy nghĩ của mình, cũng là giúp Irene thoát khỏi sự đắm chìm vào âm nhạc của Wendy.

- Seungwan, cậu đã hoàn thành ca khúc này rồi sao? Hay thật đấy. Có định để ai đó hát ca khúc của cậu không? Seulgi hỏi.

- Tớ chưa nghĩ tới việc đó. Wendy đóng nắp đàn lại, ngước lên nhìn Seulgi trả lời.

- Cảm giác thế nào? Ý tớ là được chơi nhạc trở lại trong một phòng tập chuyên nghiệp thế này. Thích chứ hả? Seulgi vỗ vai Wendy, hỏi.

- Uhm. Khá thú vị đấy. Xem ra giám đốc Kang cũng không ít lần tập nhảy ở đây? Wendy gật đầu, nói.

- Haha... cậu đúng là hiểu tớ đấy. Những khi căng thẳng tớ thường hay ở lại đây rồi mở nhạc lên hoà mình vào những điệu nhảy. Coi như cũng thoả được đam mê của mình. Seulgi nói, rồi thả mình xuống ghế.

- Cũng tốt. Nhưng đừng để bị phát hiện. Đừng quên cậu bây giờ là Giám đốc điều hành đấy. Wendy ngồi xuống bên cạnh, lấy lon nước trên bàn uống, rồi nhắc nhở.

- Yên tâm. Tớ đợi mọi người về hết mới ở lại đây. Mai mốt cậu muốn hát thì ghé đây với tớ. Seulgi khoác vai Wendy, nháy mắt nói.

- Uhm. Wendy nhếch mép cười, ậm ừ.

- Mà này, cậu không thấy chúng ta thật trớ trêu sao. Rõ ràng là rất có tài năng, lại còn từng mơ ước được trở thành một idol. Vậy mà cuộc đời đưa đẩy thế nào, bây giờ chúng ta lại ở đây tìm kiếm tài năng và giúp họ toả sáng. Thật nực cười. Seulgi chua xót cho bản thân mình và Wendy, nói.

- Cậu biết đây là di nguyện cuối cùng của ba mẹ cậu mà. Hơn nữa, tớ thấy tớ và cậu cũng không phù hợp làm idol đâu. Đừng mơ tưởng như trước kia nữa. Wendy mỉm cười, an ủi Seulgi.

- Uhm. Cũng đúng. Tớ cũng cho rằng chúng ta không thích hợp làm idol. Seulgi gật gù đồng ý.

Irene nhẹ khép cánh cửa lại rồi nhanh chóng quay trở lại phòng tập của mình. Irene ngồi xuống ghế, vẫn không thôi suy nghĩ về Wendy. Hình ảnh Wendy ngồi đánh đàn cứ chạy dọc trong đầu Irene, giọng hát đẹp của Wendy cứ văng vẳng bên tai Irene. Lắc mạnh đầu mình, Irene cố gắng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình về Wendy.

- Nào, chúng ta quay lại luyện tập thôi. Ráng thêm chút nữa, tập cho xong đoạn này rồi về nghỉ ngơi. Biên đạo Shim vỗ tay, gọi mọi người quay lại luyện tập.

Irene cũng đứng lên, quay lại sàn tập. Gạt bỏ những suy nghĩ nãy giờ, tập trung vào bài nhảy của mình.

————

Buổi tập nhảy kết thúc, Irene lấy đồ của mình, đi vào phòng để thay bộ đồ luyện tập ra. Irene đi ra khỏi phòng thay đồ thì mọi người đã về hết, chỉ còn một mình Wendy đang ngồi ở ghế đợi Irene.

Thấy Irene, Wendy đứng lên, mỉm cười và nói:

- Mọi người về hết rồi. Chị muốn ăn gì không?

- Uhm. Vậy chúng ta cũng về thôi. Chị không thấy đói. Irene đi tới lấy túi xách của mình, rồi trả lời.

- Chị chưa ăn gì từ chiều, hay em đưa chị đi ăn món Nhật. Lần trước thấy có vẻ chị rất thích món Nhật. Wendy nói.

- Chị thật sự không đói. Hơn nữa chị trong tình trạng thế này, ra ngoài ăn không tiện lắm. Giờ này nhà hàng cũng sắp đóng cửa rồi. Irene nghe tới món Nhật cũng hơi thấy đói bụng, nhưng nghĩ lại phải ra ngoài với hình ảnh hiện tại thật bất tiện, nên từ chối.

- Đi thôi. Em đưa chị đi ăn, đồ Nhật nhé. Chị yên tâm, sẽ không ai thấy chị đâu. Wendy nói.

Wendy cầm lấy túi xách trên tay Irene, rồi bước ra mở cửa, dừng lại, quay sang nhìn Irene chờ đợi. Irene bật cười, rồi cũng thuận theo ý Wendy mà đi theo.

Wendy mở cửa ghế sau cho Irene, nhưng Irene lắc đầu, mở cửa phía trên rồi ngồi vào đó. Wendy mỉm cười rồi nhanh chóng đi về ghế mình ngồi xuống, nổ máy xe, lái đi.

Wendy lấy điện thoại mình ra bấm gọi cho ai đó

- Oppa, anh vẫn chưa đóng cửa chứ?

- ......

- Vậy tốt quá. Chờ em nhé. Em đang trên đường tới.

- ......

- Uhm. Em đi cùng một vị khách đặc biệt.

- ......

- Ok. Thanks. See ya. Wendy nói bằng giọng tiếng Anh lưu loát của mình.

Wendy cúp điện thoại, quay sang nhìn Irene, mỉm cười, nói:

- Đặt bàn thành công. Em nghĩ chị sẽ thích nơi này, đồ ăn ở đây cực kỳ ngon đấy.

- Uhm. Irene mỉm cười, nhẹ gật đầu, nói.

Dừng xe trước cửa nhà hàng Royal danh tiếng, Wendy nhanh chóng xuống xe, rồi mở cửa cho Irene. Irene bước xuống xe, ngạc nhiên hỏi:

- Em không đến nhầm địa điểm chứ?

- Không. Chúng ta sẽ ăn tối ở đây. Vào thôi. Wendy nói rồi nhanh chóng đi về phía cửa nhà hàng.

Irene kéo mũ áo hoodie lên che khuôn mặt của mình rồi nhanh chóng bước theo sau Wendy.

Wendy mở cửa bước vào trong, có một người đàn ông mặc bộ vest sang trọng đứng đợi sẵn, vừa thấy Wendy anh ta liền nở một nụ cười, rồi đi tới ôm lấy Wendy, nói:

- Wendy, lâu lắm rồi mới gặp em.

- Oppa, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau tháng trước ở Canada mà. Wendy tách ra khỏi cái ôm, nheo mắt, nói.

- Uh nhỉ anh quên mất. Hôm nay em không đi cùng Seulgi sao?

- Không. Em đi cùng bạn thôi.

- Uhm. Đây chắc hẳn là bạn em.

Irene lúc này tháo mũ áo ra, vuốt lại tóc của mình, rồi mỉm cười với người đàn ông mặc vest, nói:

- Xin chào, tôi là Irene Bae.

- Àh, ra là người nổi tiếng. Xin chào cô, tôi cũng là một fan hâm mộ của cô Irene đây. Tôi là Park Chang Wook, chủ nhà hàng này, hân hạnh được đón tiếp cô. Chang Wook nói rồi bắt tay Irene.

- Oppa, bọn em ngồi xuống được chưa? Wendy mỉm cười trêu chọc.

- Àh anh quên mất, bàn của em đã được sắp xếp. Ở chỗ kia. Anh cũng không làm phiền 2 người nữa. Ăn ngon miệng nhé. Hôm nào hẹn Seulgi cùng uống nước nhé Wendy.

- Vâng. Gặp anh sau.

Wendy và Irene đi về phía bàn của mình, ngồi xuống rồi gọi món. Irene sau khi gọi món xong nhìn Wendy, hỏi:

- Wendy đưa chị từ bất ngờ này đến bất ngờ khác thật đấy. Quản lý như em thật quá tận tâm rồi. Đưa nghệ sĩ của mình đến một nhà hàng danh giá bậc nhất Seoul để ăn tối vào lúc 11h35. Nhìn chỗ này xem, em đã bao trọn gói nhà hàng này sao, quản lý Son?

- Uhm thì... thì chị nói sợ ra ngoài ăn mọi người để ý, hơn nữa em lại quen với anh Chang Wook sẽ dễ nhờ vã hơn... Wendy cười, ấp úng giải thích.

- Xem ra Wendy không đơn giản chỉ là một quản lý bình thường. Những người quanh em không phải Giám đốc thì cũng là chủ một nhà hàng nổi tiếng. Irene nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

- Hmm... em chỉ là may mắn thôi. Wendy khó nhọc uống một ngụm nước, nói.

- Vậy sao? Irene nói.

Vừa đúng lúc đồ ăn đã chuẩn bị xong, Wendy thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn chị bồi bàn thật biết lựa lúc thích hợp để dọn đồ ăn lên.

- Chị ăn ngon miệng nhé. Wendy nói.

- Uhm. Wendy cũng thế. Irene mỉm cười, nói.

Cả 2 tập trung thưởng thức món ăn của mình. Wendy lên tiếng phá vỡ sự im lặng lúc này:

- Lịch trình ngày mai của chị bắt đầu lúc 9h sáng, chị muốn ăn sáng gì? Em sẽ mua về cho chị.

- Không cần đâu. Chị sẽ tự chuẩn bị bữa sáng cho mình. Cám ơn Wendy nhé. Irene lắc đầu, trả lời.

- Chị tự chuẩn bị sao? Wendy ngạc nhiên hỏi lại.

- Uhm. Wendy đang nghi ngờ khả năng nấu nướng của chị? Irene nheo mắt nhìn Wendy, nói.

- Không. Không phải vậy. Chỉ là, em không nghĩ một người bận rộn như chị lại muốn tự nấu ăn. Wendy giải thích.

- Chị thích nấu ăn được chứ. Irene mỉm cười nói.

- Vâng. Wendy mỉm cười, gật đầu.

- Nếu Wendy không ngại thì cùng ăn sáng với chị. Chị sẽ chuẩn bị luôn phần của Wendy. Irene vẫn đang ăn phần ăn của mình, hỏi.

- Dạ?... àh vâng. Nếu không làm phiền chị. Wendy hơi bị bất ngờ vì lời mời của Irene.

- Không phiền. Cũng sẵn tiện thôi mà. Irene hoàn tất bữa ăn tối của mình, đặt đũa xuống, trả lời Wendy.

- Vâng. Cám ơn, Joohyun unnie. Wendy cũng vừa hoàn tất bữa tối của mình, uống một ngụm nước rồi nói.

- Bữa ăn này để chị thanh toán được chứ. Đồ ăn rất ngon, cám ơn Wendy nhé. Irene nói, đứng lên định thanh toán. Wendy liền nắm tay Irene kéo lại, mỉm cười, đáp:

- Em không nghĩ Chang Wook oppa tính tiền bữa ăn này của chúng ta đâu.

Irene không nói gì, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên khi Wendy đang nắm lấy tay chị. Irene cảm nhận được có một luồng điện đang chạy dọc cơ thể chị, giống với lần đầu tiền bắt tay Wendy chị cũng bị tương tự.

Phát hiện ra mình đang đụng chạm quá mức với Irene, Wendy liền rút tay mình lại. Wendy đứng lên, đi ra ngoài trước.

Irene lấy lại bình tĩnh, cũng lẳng lặng đi theo sau Wendy. Wendy mở cửa xe sẵn đợi Irene, sau khi Irene ngồi vào ghế của mình thì Wendy cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình rồi lái xe rời đi.

Cả 2 cùng yên lặng suốt quãng đường về nhà. Cũng may là từ nhà hàng về ký túc xá không xa lắm nên cũng đỡ khó khăn hơn cho 2 người. Tiễn Irene về tới trước cửa nhà, Wendy nói:

- Chúc ngủ ngon, Joohyun unnie.

- Uhm. Ngủ ngon nhé Wendy. Hẹn em 7h ngày mai.

- Àh, là bữa sáng. Vâng. Hẹn chị 7h sáng mai. Wendy mỉm cười, nói. Sau đó cúi đầu chào Irene rồi quay đi về phía nhà mình.

Irene bước vào trong nhà, khép cánh cửa phía sau mình lại, bất chợt môi khẽ cong lên thành một nụ cười.