Thiên Quan Tứ Phúc ngoại truyện Song Huyền

 “Ngươi… tối hôm qua ngươi với Hắc Thủy làm cái gì rồi hả?”.

Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

 CP: Hoa Liên, Song Huyền

 Vợ Nhỏ Của Hai Vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Lại Đổi Hồn Rồi!!!

 Tác giả: 眀辙

NOTE: Có thiết lập cá nhân, Phong Sư đại nhân lại phi thăng rồi, không thể gọi là Minh huynh nữa, thôi thì gọi lão Hạ đi…(Hắc Thủy: …).

 Chú ý của editor: Lần nào cũng chú thích nhưng vẫn nhắc một lần nữa, đây là Đồng Nhân, không yêu thì không đọc, đừng nói lời tổn thương nhau.

Phần thượng

 ———-

Hoa Thành bất ngờ bị đánh tỉnh.

 Hắn hơi hé mắt, chắc hẳn vì biết người đánh mình là ai cho nên trong đôi mắt đen trong trẻo không hề tức giận, chỉ có ý cười bên khóe miệng mang theo vài phần bất đắc dĩ. Nhẹ nhàng siết chặt vòng tay đang ôm bên hông người kia.

 Tạ Liên ngủ bên cạnh, nửa người vùi sâu vào ngực hắn, đầu dụi trong ngực, mặt mũi đoan chính hòa nhã, hô hấp nhẹ nhàng. Hiển nhiên ngủ rất quen thuộc, cũng không biết nằm mơ thấy gì, mặt cười tràn đầy thỏa mãn.

 Hoa Thành không lên tiếng quấy rầy, rũ mi yên lặng nhìn vẻ mặt người ngủ trong ngực. Tướng ngủ của ca ca hắn trước giờ rất ngoan. Sáng nay lại giống như đổi tính, nhắm mắt nằm trên giường còn khoa chân múa tay, nhìn giống như không phải đang nằm mơ mà là cùng người khác đánh võ.

 Hoa Thành ôm người dồi dào tinh lực trong mơ vào ngực tất nhiên sẽ thành mục tiêu sống, bền bỉ chịu đựng mấy lần. Hắn oánh trả Tạ Liên nãy giờ không hề phòng bị vài cái. Thấy phải chịu quyền đấm cước đá ngày càng nhiều, hắn vẫn bát phong bất động (tám gió thổi mà không lay động – nói chung chỉ người vững vàng). Không giống như chịu đòn mà càng giống đang hưởng thụ hơn.

 Tạ Liên bộp một phát lên mặt hắn, đánh xong ỷ lại không dời đi, tay phủ lên gò má. Hoa Thành thở dài nhìn y cuối cùng cũng chịu ngừng một lúc bèn vươn tay vuốt ve bàn tay đang làm loạn trên gò má mình, dịu dàng nắm lấy.

Hắn cầm rất nhẹ nhưng vẫn khiến Tạ Liên tỉnh giấc. Hàng mi đen run rẩy không tình nguyện giương lên, hơi híp mắt nhìn Hoa Thành một cái rồi lại lười biếng nhắm lại.

 Hoa Thành biết y còn muốn ngủ, ai dè vừa chớp mắt Tạ Liên đột nhiên hét lên một tiếng nhảy dựng lên. Hoa Thành vốn sợ y bị thít khó chịu cho nên ôm không chặt lắm, lúc này Tạ Liên bất ngờ giãy một cái thật sự khiến hắn buông người ra.

Tạ Liên lăn tới mép giường, ôm đầu hét to: “A a a a a a a a a a ~~~!”.

 Chạy trốn nhanh chóng, tiếng hét thê lương, quả thực khiến Huyết Vũ Thám Hoa sáng sớm đã ăn đòn sợ hết hồn.

 Hắn sửng sốt hỏi: “Ca ca?”.

 Giọng nói dè dặt nghe ra còn có vài phần tội nghiệp nữa.

 Tạ Liên nghe thấy câu này, sống lưng run rẩy không ngừng đột nhiên cứng đờ bất động. Y ôm đầu một lúc lâu, chậm rãi xoay người nhìn Hoa Thành một cái. Vừa chạm mắt đã nhanh chóng lượn đi, cười ha ha:

 “Ta…. ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì, thì ra là ta cùng Thái tử điện hạ đổi hồn rồi”.

 Hoa Thành nhìn dáng vẻ, nghe giọng điệu của y, sắc mặt tức khắc lạnh xuống:

 Chẳng trách sáng nay ca ca khác thường như vậy, thì ra đều là…

 Đại khái nhìn ra sát ý càng ngày càng đậm trên mặt hắn, sáng sớm Sư Thanh Huyền mơ màng tỉnh lại phát hiện mình đổi hồn cùng Tạ Liên không kịp kêu to oan uổng, chỉ có thể trấn an vị Quỷ vương sắc sắc mặt xanh mét này trước:

 “Ha ha ha ha ha ha ha ha cũng không phải việc gì to tát…. Cái đó, ta đổi lại với Thái tử điện hạ ha ha ha ha ha ha ha…”.

 Y căng thẳng tới mức luống cuống ha ha ha ha không ngừng. Hoa Thành nghe mà gân xanh nổi trên trán giật liên hồi, áp chế tức giận thử thông linh cùng Tạ Liên nhưng đầu bên kia lặng ngắt.

Chắc còn chưa tỉnh….

Cũng không trách Hoa Thành tức giận được, lần trước Tạ Liên vì cứu Sư Thanh Huyền sử dụng Di Hồn Đại Pháp bị tiêu hao lượng lớn pháp lực. Lần này lại thế, không những vậy còn trúng vào thời gian này —- còn rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.

 Quả thực khiến hắn không nhịn nổi.

Sư Thanh Huyền nhắm nghiền hai mắt, hiển nhiên cũng thử thông linh với Tạ Liên. Hơn nữa kết quả cũng y vậy, thông linh của y cũng không thành.

 Mi mắt cụp xuống, bốn chữ chán nản ủ rũ hiện rõ trên mặt. Không muốn đối diện với Huyết Vũ Thám Hoa đang khoanh tay lạnh mặt ngồi bên cạnh nhìn y, ỉu xìu nói: “Đúng là tổn thọ mà… Thái tử điện hạ còn chưa tỉnh…”.

 Lúc này, y ngay cả “Ha ha ha ha ha ha” cũng không nổi nữa. Hoa Thành cũng không thể phát hỏa với gương mặt của Tạ Liên, mặt đen xì nói tiếp:

 “Vậy ngươi đừng làm phiền y”.

 Sư Thanh Huyền: “…”.

 Hoa Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, một tay kéo tay áo y hỏi:

 “Ngươi… tối hôm qua ngươi với Hắc Thủy làm cái gì rồi hả?”.

 Những lời này quá mức thẳng thắn. Sư Thanh Huyền trước giờ là công tử trong sáng, giờ đây bị câu này làm cho nghẹn đỏ mặt, nhưng lại xấu hổ nói ra, thật sự đã làm gì rồi.

Biểu cảm trên mặt Hoa Thành trở nên vô cùng ngoạn mục. Vốn chỉ đen như đít nồi giờ lộ ra cầu vồng bảy sắc. Sư Thanh Huyền cảm thấy nếu không phải e ngại mình đang khoác da của Tạ Liên, hắn rất muốn băm người đường đường là Phong Sư mình đây thành trăm mảnh rồi ném vào chảo dầu lật qua lật lại tám trăm lần.

 Anh hùng không ăn thiệt trước mắt. Y sáng suốt rụt về sau, đột nhiên nhớ Hắc Thủy nhà mình vô cùng.

 Ta nói này lão Hạ, ngươi mau tới cứu ta đi …

Lúc này điện Phong Sư vẫn vô cùng yên tĩnh. Hạ Huyền tỉnh lại từ sớm. Một tay chống lên nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Huyền đang ngủ chổng vó lên trời một lúc lâu, từ từ tiến tới hôn lên trán người trong lòng một cái.

 Động tác của hắn rất khẽ, đôi môi nhẹ nhàng cọ vào giữa trán, chậm rãi lướt qua chóp mũi, sắp rơi xuống đôi môi mỏng nhạt màu. Người trong mộng hơi nhíu mày, cánh tay quấn ngang hông hơi động đậy, cuối cùng cũng tỉnh.

 Hai mắt Hạ Huyền híp lại, đôi môi lưu luyến nhanh chóng dời khỏi mặt người kia.

 Cái hôn vừa rồi có bao dịu dàng thì biểu cảm trên mặt hiện giờ có bấy nhiêu ghét bỏ, bỏ tay chống bên đầu xuống lặng lẽ dịch lại góc chăn cho Sư Thanh Huyền.

 Hắn xoay người xuống giường mặc quần áo, buộc tóc. Ánh mắt lướt qua cổ áo trong bị Sư Thanh Huyền kéo xé đến nhàu nát trước ngực, nghĩ đến sau lưng cũng là tình cảnh y hệt, không kiềm chế được thở dài một hơi.

 Thật ra Sư Thanh Huyền đã tỉnh rồi, hiện giờ nhân lúc Hạ Huyền đưa lưng về phía mình lén lút lật người. Lúc y xoay người gần như không phát ra tiếng động, thế nhưng Hắc Thủy sống ở nơi chim chẳng đẻ trứng, cô độc quanh năm tất nhiên luyện ra được thính giác chẳng phải dạng vừa. Hắn vừa nghe đã đột ngột xoay người lại, đúng lúc bắt gặp Sư Thanh Huyền đang lật được nửa người.

Hạ Huyền” “…”.

 Sư Thanh Huyền: “…”.

Hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó, lại ngại thứ gì đó mà ngập ngừng không mở miệng. Chừng nửa này sau mới thận trọng mở lời:

 “… Sao hả?”.

 Hạ Huyền không nhanh không chậm ăn mặc chỉnh tề, khoanh tay dù hoảng vẫn thong dong nhìn y hỏi:

 “Thái tử điện hạ?”.

 Không hổ là Hắc Thủy Huyền Quỷ. Đối mặt với tình cảnh này, gương mặt vẫn bình thản lãnh đạm, giống như người bên gối đột nhiên đổi hồn là chuyện quá bình thường vậy.

 Tạ Liên dưới vỏ bọc Sư Thanh Huyền ngớ người, suy tính một lúc vẫn quyết định tiếp tục giả ngu, vì vậy cố tình ra vẻ kinh ngạc nói:

 “Tại sao lại gọi ta như vậy? Đó là bạn thân thứ hai của ta!”.

 Dường như cảm thấy diễn chưa đủ chân thực, y tiếp tục cố gắng: “Không đúng, nên nói Thái tử điện hạ là bạn thân nhất của ta! Trước kia ngươi là bạn thân của ta, bây giờ không phải làm bạn nữa, vậy bạn thân nhất của ta chính là Thái tử điện hạ”.

 Mặc dù nói như vậy chính mình cũng thấy ngượng, nhưng Tạ Liên kinh nghiệm phong phú đã luyện được bản lĩnh thượng đẳng. Da mặt dày không có một chút đỏ, chỉ mong diễn càng giống càng tốt.

 Y trời sinh không thích gây thêm phiền toái cho người khác. Xuất hiện tình cảnh lúng túng này phản ứng đầu tiên của y là giả làm Sư Thanh Huyền lừa Hạ Huyền, chờ cơ hội rời khỏi điện Phong Sư sau đó bàn bạc với Hoa Thành tìm cách giải quyết.

 Bây giờ rất khó xử, một mình y lúng túng là được rồi, không cần phải liên lụy tới người ngoài cũng khó xử giống y. Vì vậy quyết định diễn thử trước xem có lừa qua ải được không.

 Nhưng bất hạnh là Thái tử điện hạ hao tâm tổn trí biểu diễn một xíu đã bị nhìn thấu.

 Ánh mắt Hạ Huyền bình tĩnh quét qua mặt y, trầm giọng nói: “Thái tử điện hạ không cần như vậy”.

 Ý trong câu này của hắn rất rõ ràng: Thái tử điện hạ không cần phải giả bộ có bệnh giống người kia.

 Tạ Liên: “…”.

 Y vô cùng lúng túng ho khan một tiếng. Không chờ y hỏi sao lại bị đoán ra, Hạ Huyền thông cảm tiếp tục giải thích: “Bởi vì câu nói đầu tiên của y mỗi buổi sáng vĩnh viễn đều là “Lão Hạ, một đêm không thấy nhớ chết ta rồi”.

 Tạ Liên: “…”.

 Tạ Liên: Sao ngài có thể mặt không đổi sắc tường thuật lại câu này chứ?

 Mặc dù Hạ Huyền vô cùng săn sóc bỏ một đống “Ha ha ha ha ha” cùng cả tá dấu chấm than trong nguyên văn thì y nghe xong vẫn run lên một cái, da đầu ngứa ran, trong lòng lại nhớ Tam lang nhà mình vô cùng.

 Nhưng sao tới giờ vẫn chưa có tin tức? Nếu bên Tam lang cũng phát hiện mình đổi hồn cùng Thanh Huyền, hẳn là lập tức thông linh tìm mình rồi?

 Không lẽ Tam lang còn chưa tỉnh?

 Tạ Liên vừa nghĩ vậy, thay đổi khẩu lệnh thông linh tìm Sư Thanh Huyền.

 Giọng nói vui sướng của Sư Thanh Huyền từ đầu bên kia truyền tới: “Má ơi Thái tử điện hạ! Ngươi ngươi ngươi biết chuyện gì xảy ra chưa?”.

 Tạ Liên điềm đạm: “Ta biết, ta đâu có mù”.

 Y quan tâm hỏi: “Tam lang còn ngủ à?”.

 Sư Thanh Huyền đau khổ hề hề nói: “Dậy từ sớm rồi, bây giờ còn đang đằng đằng sát khí nhìn ta kìa. Ta nói này lão Tạ, ta bị hắn nhìn chòng chọc tới mức muốn sống không được muốn chết cũng không xong, kém điều muốn treo cổ tự vẫn. Cũng may ngươi tỉnh rồi, mau gọi Hắc Thủy cạnh ngươi tới cứu ta!”.

 Tạ Liên bị y chọc vui vẻ: “Đệ ấy dậy từ sớm sao lại không thông linh cho ta?”.

 Sư Thanh Huyền run lẩy bẩy: “Sợ làm ồn ngươi ngủ. Hắn cũng không cho ta thông linh với ngươi”.

 Trong lòng Tạ Liên ấm áp, lại nghe Sư Thanh Huyền nói tiếp: “Thái tử điện hạ, lần dời hồn này hình như không phải do hai người chúng ta khống chế, không biết là người ở đâu gây nên, có mục đích gì nữa”.

 Tạ Liên an ủi y: “Ngươi đừng vội, dù sao cũng đổi về được, bây giờ ta thử xem”.

 Y lập tức nín thở vận khí hét lớn: “Di hồn đại pháp!”.

 Tiếng kêu này trung khí mười phần, xuyên thấu tầng mây. Đáng tiếc trừ bỏ chấn rơi một tầng bụi trên xà nhà trong điện Phong Sư ào ào rớt xuống ra thì chẳng có biến hóa gì cả.

 Tạ Liên: “…”.

 Sư Thanh Huyền bên kia tràn đầy mong đợi hỏi: “Sao rồi?”.

 Tạ Liên cười khổ: “Không phải ngươi chưa đổi lại còn gì?”.

 Sư Thanh Huyền kêu gào bi thương: “Vì sao vẫn không thành chứ! Ta sắp bị Huyết Vũ Thám Hoa nhà người trừng chết rồi!”.

 Tạ Liên cũng vô ý. Y quay đầu nhìn Hạ Huyền từ nãy tới giờ vẫn đứng yên bên cạnh, thấy thần sắc hắn lạnh nhạt, mặt không biểu cảm cầm lược chải tóc mai rũ xuống bên má.

 Tạ Liên: … Vợ ngươi mất tiêu rồi ngươi vẫn bình tĩnh như vậy à.

 Tạ Liên: “Ừm… Chúng ta có nên tới cung Tiên Lạc tìm Phong Sư đại nhân trước không?”.

 Hạ Huyền thả tay xuống, thờ ơ đáp một câu rồi xoay người đi ra ngoài.

 Tạ Liên: … Ngươi không thể chờ một lúc hả.

 Y cúi đầu nhìn mới giật mình phát hiện thân thể bọc trong chăn không có một mảnh vải che thân, gương mặt già cuối cùng cũng nhiễm một màu đỏ.

 Trước ngực, eo, cánh tay, hai chân của thân thể này không còn chỗ nào lành lặn. Vết bầm màu đỏ tím do gặm cắn, nắn bóp, cầm nắm rải rác khắp nơi trên da thịt trắng nõn trông rất đáng sợ.

 Lúc mặc quần áo, Tạ Liên vội vã liếc thấy cái này, đúng là không nỡ xem.

 Thanh Huyền à, rút cuộc bình thường ngươi trải qua thế nào vậy….

[Còn nữa]