Tại sao lại lười học

Có những ngày bạn thức dậy, rửa mặt sạch sẽ, ăn một tô phở nóng cho no nê và rồi bỗng dưng chỉ muốn nằm phè phỡn ra đó chứ chả muốn làm gì cả. Cho dù việc bạn nằm đó là do ngại đi học hay đi tập thể dục gì đi chăng nữa, chúng ta có lẽ đều đã trải qua cảm giác đó - sự lười biếng. Về cơ bản thì ai cũng muốn nằm mát ăn bát vàng, nhưng tại sao lại có những người lười hơn đại đa số và có phải tồn tại một gen nào đó quy định cho thói quen xấu này?

Trải qua quá trình tiến hóa, não và cơ thể của chúng ta đã phát triển để hình thành nên phản hồi tích cực đối với những món quà mà tự nhiên ban tặng, chẳng hạn như thức ăn, tình dục hay thậm chí các là hoạt động thể dục thể thao khác. Ơ khoan đã? Tập thể dục có gì vui hả? Đa phần, niềm vui của chúng ta xuất phát từ hệ thống phân phối dopamine trong não, chuyển chất hóa học này đi khắp cơ thể và cuối cùng là đảm bảo cho sự sinh tồn của loài.

 
Đối với một vài người, niềm vui xuất phát từ việc tập thể dục có thể mạnh mẽ đến mức như một cơn nghiện và điều tương tự cũng xảy ra với thức ăn hay tình dục. Tuy nhiên, hầu hết chúng ta đều có hứng thú với đồ ăn và chuyện ấy hơn là hoạt động thể chất, mặc dù nó là một phần thiết yếu trong cơ chế sinh học của con người.

Liên quan đến vấn đề này, các khoa học chuyên nghiên cứu về loài chuột đã phát hiện một mối liên kết thú vị về thông tin di truyền. Đầu tiên, họ chọn ra một tập hợp những con chuột, sau đó chia thành 2 nhóm, nhóm 1 là các con chuột có thói quen thường xuyên chạy bộ trên bánh xe, trong khi nhóm 2 là những con chuột lười biếng khi vận động ít hơn đáng kể.

Quảng cáo
Trải qua 10 thế hệ, cháu chít của nhóm chuột chạy bộ thường xuyên có tần suất vận động nhiều hơn 75% so với nhóm còn lại, và sau 16 thế hệ, nhóm thứ nhất có thể chạy được hơn 11 cây số mỗi ngày, trong khi nhóm chuột còn lại trung bình mỗi ngày chỉ chạy được khoảng 6.4 km. Dường như động lực thôi thúc nhóm chuột thứ 1 vận động nhiều hơn có mối liên kết nào đó với vật chất di truyền.  

Tại sao lại lười học


Có những người thích vận động...​
Gen là thứ mà chúng ta thừa hưởng về bố mẹ và nó đóng vai trò rất quan trọng trong việc hình thành nên chúng ta cũng như sự phát triển của não bộ. Trên thực tế, những gen này có thể khiến một số người lúc nào cũng khao khát được vận động. Ở loài chuột, não của chúng có chứa một hệ thống dopamine lớn và cũng có những vùng chịu trách nhiệm phản hồi trước động lực và phần thưởng. Chúng luôn trong trạng thái cần vận động, nếu không, não sẽ phản ứng tương tự như khi lên cơn nghiện ma túy. Chạy là sở thích xuất phát từ gen của loài chuột.

Đối với loài người, chúng ta cũng thừa hưởng các gen chịu trách nhiệm cho những đặc điểm khác nhau, từ tính bốc đồng, thích trì hoãn cho đến sự lười biếng. Việc chúng ta lười biếng hơn người khác về bản chất là do gen, hay nói đúng hơn là xảy ra một đột biến nào đó ở gen điều hòa mức độ vận động. Gen này đóng vai trò tạo ra một loại thụ thể dopamine và nếu không có nó, bạn nhiều khả năng sẽ thích ngồi một chỗ và lười hơn so với những người có gen bình thường.

Tại sao lại lười học


...nhưng cũng có những người chỉ thích ngủ.​
Chính vì lẽ đó nên việc bạn có phải là người thích vận động hay không không hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Tuy nhiên, gen cũng chỉ là một phần của vấn đề và các yếu tố tác động từ môi trường cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng đến mức độ lười biếng của bạn.

Rõ ràng, việc vượt qua cảm giác lười sẽ là thứ gì đó rất khó khăn ở một số người, nhưng gen không phải là thứ để bạn có thể dựa vào mà đổ lỗi.

Ý chí của bạn mới là yếu tố có quyền quyết định và nếu nghĩ rằng bạn mang gen lười, thay vì trách móc số phận thì hãy không ngừng cố gắng để vượt qua nó. Chúc các bạn thành công.

Quảng cáo
Nguồn: NCBI, UC Riverside

Tải app Tinh tế

Tải app Tinhte - Theo dõi thông tin mà bạn yêu thích

Tại sao lại lười học
Tại sao lại lười học
Tại sao lại lười học
Tại sao lại lười học