Review tiệm quan tài số 7 năm 2024

Sau khi đọc mấy truyện huyền huyễn của Đường Thất Công Tử (ĐTCT) xong thì đâm ra mê thể loại này luôn. Tiếc là truyện hay quá ít, đọc nát của ĐTCT rồi thì quay đi quay lại cũng chẳng còn bộ nào hay nữa. Hên sao lạc vô nhà bạn nào đó không nhớ tên review Tiệm Quan Tài Phố Tây (TQTPT) của Toái Dạ, thôi thì cũng không kén cá chọn canh được, quyết định nhảy hố.

Truyện kể về mối tình giữa một chàng Ứng Long (trong truyện tả chàng là rồng màu đen, nên gọi là Rồng Đen nha) và một nàng Huyền Điểu (gọi là Chim Đen cho tiện). Rồng đen tên thật là Bạch gì đó, thái tử Đông Hải Long Cung, vì lỡ yêu thương một cô gái người phàm mà trộm đá Vô Sắc ở thiên đình để tụ hồn cho nàng, kết cuộc bị phạt chịu cực hình Thần Diệt. Những người chịu loại cực hình này, thiệt chỉ mong chết sớm. Rồng Đen nhờ được muội đệ (muội muội + đệ đệ) của mình nhanh trí chia nửa nguyên thần, một cái chịu phạt, một cái trốn xuống nhân gian mới thoát chết. Hắn từ một thái tử Đông Hải anh tuấn tiêu sái trở thành một đạo sĩ Bạch Nham pháp lực cao cường ở nhân gian, vậy thì cũng được đi, chỉ là , ai ~ , hắn cứ thích biến thành đạo sĩ già với chòm râu dê là sao, là sao ?

Chim Đen là cháu của Cửu Thiên Huyền Nữ, tên thật là Lý Du Dao, dù không phấn son vẫn sở hữu nhan sắc vạn người mê, vừa có khí chất thanh cao của thiên tiên, vừa có vẻ mị hoặc của yêu ma. Ờ thì cũng đúng, lúc đầu cũng gần là tiên, sau khi lịch kiếp thì lỡ yêu thương một vị tiên đang lịch kiếp khác, sau khi vị tiên kia lịch kiếp xong thì quên sạch đoạn tình cảm trước đó, nàng đau khổ nên nhập ma. Nàng là một con chim vô cùng nóng tính. Thiệt ra trong truyện tả Lý Du Dao là một con Huyền Điểu có đôi cánh màu vàng, mà lỡ kêu Chim Đen rồi kêu đại vậy.

Rồng Đen và Chim Đen gặp nhau khi Rồng đang dưỡng thương ở một cái hồ, Chim thì đang bị đuổi giết, Rồng cứu Chim một mạng, sau đó thì phong ấn sức mạnh của nàng, ép nàng đi theo hắn. Hắn ở nhân gian tìm chuyển kiếp của cô gái người phàm kia, giúp nàng độ kiếp từ đời nàng sang đời khác. Ngoài ra, hắn cũng muốn giúp ân nhân của mình, Đỗ Tuyền, linh nguyên của hồ nước đã giúp hắn trị thương. Ba người với ba số phận khác nhau cứ thế ở cùng nhau, kẻ mở tiệm quan tài, kẻ trông tiệm quan tài, kẻ làm đạo sĩ, suốt ba trăm năm. Trong khoảng thời gian đó, Rồng Đen Bạch Nham nhận ra hắn đã không còn yêu thương cô gái người phàm kia nữa, còn Chim Đen Ly Du Dao cũng đã không còn day dứt nhiều về mối tình trước đó. Tình cảm hai người cứ thế mà đến, không biết từ khi nào. Chỉ khi nguy hiểm ập đến, hai người mới nhận ra được cuộc sống nhàn nhã lúc trước quí giá đến cỡ nào.

Phải nói là đọc truyện khúc đầu bị loạn xà ngầu với đủ thể loại ma, gì mà cương thi, phi thi rồi ma vương, ai ~, đó chỉ là khúc đầu thôi, vô sâu trong truyện thì mọc ra đủ loại yêu ma khác rồi kính Côn Luân, Đá Vô Sắc gì đó hầm bà lằng. Truyện mô tả một nhân gian đủ loại người, song song đó là một thế giới yêu ma (Phong Đô) cũng đủ loại yêu ma, cũng có quán rượu, cũng có khách điếm. Đọc tới đoạn đường vô Phong Đô có cảm giác giống như đang đọc Harry Porter.

Mẹ dạy: không được xen vào chuyện người khác, đọc xong truyện này mới thấy có lý. Nếu nam chính Rồng Đen Bạch Nham không nhiều chuyện thì cũng không tới nỗi. Nhưng nếu hắn cứ ích kỉ như thế, không xen vào chuyện giải phong ấn của ma vương, không ngăn hắn trở về tàn sát Tam giới, nếu hắn cứ kéo Chim Đen Lý Du Dao bỏ đi, sống những ngày nhàn nhã như trước, thì hắn không phải là Bạch Nham. Ít ra là cuối cùng họ cũng ở bên nhau, lại tàn tàn mở tiệm quan tài như trước. Có điều, hắn giờ không làm đạo sĩ già với chòm râu dê nữa mà quay lại hình dáng ban đầu. Hên là tác giả thương tình để hắn quay lại hình dáng soái ca vào giữa truyện, không thì mỗi lần đọc đến đoạn tình cảm của hắn và nữ chính mình cứ tưởng tượng ra lão già râu dê và một cô nương xinh đẹp, quả thực cmn muốn đập bàn.

Bỏ qua mấy chi tiết đó thì cốt truyện cũng khá hợp lý, edit mượt, về giọng văn này nọ thì mình không dám bình luận nha, truyện hay hay dở là tùy vào bạn edit, thiệt là khâm phục mấy bạn edit truyện ghê gớm.

Nếu tính riêng trong thể loại huyền huyễn, Tiệm quan tài phố Tây có thể xem là một tựa truyện khá lạ (thậm chí ban đầu mình còn lầm tưởng đây là truyện HĐ nữa kìa :3 )

Câu chuyện có tình tiết khá ổn, với mở màn mơ hồ gợi tò mò với độc giả. Một tiệm quan tài mọc giữa thành thị, chủ tiệm lại là một cô gái trẻ, cực kỳ xinh đẹp. Trong tiệm còn có một lão đạo sỹ già và một thanh niên trẻ trong tiệm, chẳng có xíu ăn nhập gì với nhau cả.

Thế nhưng, đằng sau sự ràng buộc lẫn nhau của ba người ấy là cả một bức màn quá khư bi thương. Đó là Thái tử Long cung vì trót yêu một cô gái người phàm, vì không muốn cô bị hồn phi phách tán mà nghịch ý trời, cuối cùng bị Thiên đình trừng phạt trốn xuống nhân gian. Hay cháu gái của Huyền Nữ nhận lệnh xuống trần, cuối cùng vì chữ tình mà đi lầm vào ma đạo không thể quay lại. Trong những thời khác khốn cùng nhất của cả hai, họ lạc đến núi tuyết, nhờ linh khí của hồ nước mà được cứu sống, vì thế quyết định giúp đỡ linh khí nọ thành người, cùng nhau đi hết ba trăm năm.

Họ đều là những người kỳ lạ. Ly Du Dao tính tình nóng nảy, thích mở tiệm quan tài, ham làm giàu. Bạch Nham lại thích giả làm đạo sỹ già lừa gạt người phàm, Suốt 300 năm liên tục cãi nhau, nhưng cũng chẳng biết từ lúc nào cũng thầm để tâm đến người bên cạnh.

Câu chuyện không nói rõ Ly Du Dao và Bạch Nham thích nhau thế nào, có lẽ chuyện ấy cũng hiển nhiên như mưa dầm thấm đất, khi sự có mặt của Du Dao khiến Bạch Nham dần quên đi hình bóng cô gái người phàm kia, còn Du Dao lại nhận ra mình nặng tình với y hơn cả người cũ. Chẳng biết từ lúc nào, cô gái tính tình ngang ngạnh như Du Dao lại có thói quen ỷ lại vào Bạch Nham, trong khi gã đạo sỹ thích giả già kia lại vì cô mắng mà lấy lầm thích thú. Và có lẽ cuộc sống của họ sẽ bình an mãi như thế, nếu như tấm màn quá khứ không dần bị hé lộ, cả hai phải đối mặt với thân phận của mình, cũng như tình cảm hằng chôn giấu.

Nếu nói đến cái đặc sắc nhất của Tiệm quan tài phố Tây thì đó chính là cách kể chuyện độc đáo. Ban đầu tác giả không cho người đọc bất cứ chi tiết nào. Rồi cứ thế theo nhịp diễn tiến xảy ra ở hiện tại, quá khứ lại từng chút một bóc trần, vừa khiến chúng ta ngạc nhiên lại vừa thích thú không thôi.

Và tóm gọn đơn giản là, điểm nổi bật của Tiệm quan tài phố Tây là cách kể gợi mở, nội dung thắt gút. Trong suốt truyện tình tiết chỉ vừa đủ, bất ngờ nhưng không quá kịch tính, có thể xem là một món ăn khá ổn trong rừng truyện xuất hiện trong thời gian gần đây