Nguyệt lão se tơ tơ có sắc nghĩa là gì

Dây trầu quấn lấy cây cau Suốt đời gắn bó không sao tách rời Duyên nợ ba sinh người ơi

Ông tơ bà nguyệt duyên trời đã se.

Người ơi duyên nợ ba sinh Trăm năm gắn kết chúng mình với nhau Ông tơ bà nguyệt đã trao

Dây tơ hồng thắm cho nhau lâu dài.

Đôi ta nặng nợ ba sinh Bách niên giai lão duyên tình thủy chung Phong ba bão táp ung dung

Vượt bao khổ nhọc ta cùng dựng xây.

Ông tơ cầm sợi chỉ tình Bà nguyệt se kết đôi mình với nhau Duyên hồng nhờ có trầu cau

Trăm năm gắn bó không sao chia lìa.

Dây trầu quấn lấy cây cau Suốt đời gắn bó không sao tách rời Duyên nợ ba sinh người ơi

Ông tơ bà nguyệt duyên trời đã se.

Người ơi duyên nợ ba sinh Trăm năm gắn kết chúng mình với nhau Ông tơ bà nguyệt đã trao

Dây tơ hồng thắm cho nhau lâu dài.

Đôi ta nặng nợ ba sinh Bách niên giai lão duyên tình thủy chung Phong ba bão táp ung dung

Vượt bao khổ nhọc ta cùng dựng xây.

Ông tơ cầm sợi chỉ tình Bà nguyệt se kết đôi mình với nhau Duyên hồng nhờ có trầu cau

Trăm năm gắn bó không sao chia lìa.

Em và anh có duyên không có phận Được yêu nhau nhưng chẳng được gần nhau Mỗi khi gặp đều ước phép nhiệm màu

Duyên và phận được bên nhau mãi mãi.

Vì có duyên nên chúng mình gặp lại Trên đường đời mình mãi ước bên nhau Dù tình yêu trong bóng tối không màu

Nhưng duyên phận trói nhau vào một chữ.

Em bên anh duyên phận thật tình tứ Niềm yêu kia quyễn rũ nhau chẳng rời Tay trong tay sớm tối chẳng buông lơi

Chữ duyên yêu không lời nào nói hết.

Anh ghé môi thì thào rằng anh ghét Sao phận kia chẳng biết lối tìm mình Để anh gặp từ thuở sớm bình minh

Trao duyên phận trói tình mình thành một.

Từng đối mặt bao ngày chẳng nhớ Sau một lần gặp đã không quên ? Phải chăng vì một chữ duyên

Để ta cứ mãi ưu phiền trăm năm

Ôm thương nhớ âm thầm ray rứt Chẳng nợ nhau hạnh phúc ngày sau Là duyên mang đến ngọt ngào

Nợ đời cay đắng làm sao mà gần

Biết chẳng nợ số phần phải chịu Nén nhớ thương ai hiểu cho ta Gần nhau gang tấc thôi mà

Cớ sao cảm thấy như xa muôn trùng

Dang tay với ngại ngùng không dám Ngăn bao dòng ảm đạm trong tâm Quay lưng bước vội âm thầm

Là duyên không nợ ngàn năm nhớ hoài.

Nguyệt lão se tơ tơ có sắc nghĩa là gì

Trời cho em cái số hồng nhan Năm ba bẩy tuổi chưa sang ngang Xuân đến thu qua rồi đông tới Căn phòng lạnh lẽo lỗi đơn côi Em chỉ mong được tia nắng ấm Toả ánh bình minh đỡ lạnh thôi Nhắn gió gửi mây đi khăp nơi Em chỉ mong được vòng tay ấm Để mùa đông về đỡ lạnh thôi Trời cho em một con số sầu

Chờ mãi mong hoài có được đâu

Quạnh quẽ sầu thương bóng dáng mai. Tàn canh mệt mỏi nét trang đài. Lầu son, gác tía mong tình ái. Cửa rộng, nhà cao mãi đợi ai…? Ngõ vắng đìu hiu đời trống trải. Vườn hoang tĩnh mịch cảnh tàn phai. Mền đơn, gối chiếc giờ ngang trái.

Xót phận, buồn duyên…Thở ngắn dài….!!!

Nguyệt lão cầm tay se chỉ hồng Đôi lứa từ nay thỏa ước mong Ngỡ ngàng về sống nơi xa lạ Không hề biết bến đục hay trong Hạnh phúc được về nơi êm ấm Yêu thương chăm sóc thỏa tấc lòng Bất hạnh sa vào nơi khốn khó

Chấp nhận một đời chịu long đong.

Người xưa tin rằng duyên phận giữa vợ chồng là do trời định, sức người khó lòng thay đổi được. Quan điểm này không chỉ phổ biến ở người phương Đông mà cũng phổ biến trong văn hóa phương Tây.Người ta thường nói bất kỳ một mối quan hệ nào đó tồn tại thì chắc chắn đó là duyên. Nhưng ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận. Sau đây là những bài thơ tình hay,thơ hay về tình duyên ngắn khá sâu sắc.

Nguyệt lão se tơ tơ có sắc nghĩa là gì

Có duyên ta mới gặp nhau Hợp ….mong ô thước bắc cầu nhịp qua Có duyên có nợ mới là Trăm năm một bóng xuân trà chung đôi Không nợ dù có ỉ ôi Cầu , mong , ước , nguyện ….sầu côi một mình Lấy ai là kẻ chung tình

Có duyên không nợ bóng hình là mơ.

Đã duyên không nợ thôi đành, Đôi ta suốt kiếp chẳng dành cho nhau. Mai sau cho đến bạc đầu,

Tim anh mãi chẳng phai màu đâu em!

Đời buồn đâu phải vì yêu, Tình buồn đâu hẳn đã nhiều khổ đau. Đôi khi ý hợp tâm đầu, Mà duyên không nợ lệ sầu giăng mi. Giận mình cố chấp làm chi, Sao không buông để em đi với người? Em đi anh nở nụ cười,

Mà tim tan nát rụng rời xác thân !

Trăng sáng rọi, đôi mình chung bước Sao phủ mờ có được yêu thương Tình còn xa cách dặm trường

Duyên gần sao thấy vấn vương ngợp lòng

Cũng muốn trả, cho xong ân nghĩa Để đời không mai mỉa gì ta Còn đâu những buổi trăng tà

Nơi ta hò hẹn thiết tha mặn nồng

Thương nhớ lắm, má hồng nơi ấy Yêu rất nhiều người thấy được không ? Đêm trường khắc khoải chờ mong

Ai về trả nghĩa cho xong kiếp này

Duyên với nợ, sao thay đổi được Nghĩa gặp tình còn ước mong chi Bỏ qua ngày tháng biệt ly

Mình cùng xây đắp những gì đẹp hơn

Duyên đã thắm, đừng hờn giận nữa Tình chớm nồng rực lửa thương yêu Rồi đây những buổi trời chiều

Anh đàn em hát dệt điều ước mơ.

Đêm về ngồi đếm mưa rơi Thương cho thân phận một đời nổi trôi Duyên tình bạc tựa như vôi Yêu người phụ bạc lẽ loi một mình Ngày nao như bóng với hình Bây giờ người đã vong tình chia xa Còn đâu âu yếm thiết tha

Hết ân thôi ái chỉ là người dưng

Có duyên có nợ thành đôi Âu là số phận, nợ duyên vợ chồng Đời là dòng chảy xuôi dòng Thời gian minh chứng, tơ hồng kết đôi Đừng buồn đừng trách than ôi Xa xôi tìm kiếm,được gì trắng tay Thôi thì hãy sống thường ngày Duyên kia chợt đến, vui vầy chung đôi Đừng buồn ủ rũ đơn côi Đêm trôi ngày đến, định ngày gặp nhau Tình yêu sẽ sáng như sao Lung linh huyền diệu, ước ao duyên lành Ông tơ bà nguyệt kết thành

Uyên ương hạnh phúc, đẹp tình giai nhân.

Em trả anh một chữ tình Trả luôn duyên nợ khi mình gặp nhau Trả luôn những ánh mắt trao Cùng lời âu yếm ngọt ngào hôm qua Trả hết nồng nàn thiết tha Chơi vơi khoảng trống lặng qua tim này Trả lời thề hẹn gió mây

Mùa đông lạnh lẻo gió bay … qua hồn

Trầu cau cùng với xuân trà Có duyên có nợ sẽ là ngày vui Ta nàng chung bóng một đôi Rạng ngời hạnh phúc ý trời trăm năm Trăng kia ngả bóng trăng rằm tình người tri kỉ ta nằm bên nhau Thủy chung son sắt một màu

Ân tình mãi mãi bạc đầu là xuân !

Thời gian thấm thoát soi tình Thoi đưa thuyền chạy đôi mình gặp nhau Duyên là duyên ở bến sau Nợ là mãi mãi một câu ân tình Nước non soi bóng với hình Một đời mãi mãi đôi mình có nhau Trăm năm sống đến bạc đầu Nên duyên hợp ý một màu thủy chung Sắt son hình bóng một lòng

Trăm hoa đua nở xuân hồng nào hơn

Duyên là gặp gỡ thế thôi Nợ là mãi mãi một đôi chung tình Thương nhau như bóng với hình Có duyên không nợ đôi mình lạc nhau Chỉ là mất trước hay sau Mang mùa xuân đến để đau một đời Tim ai tâm dạ rối bời

Buồn vui khó tránh , ý trời phôi phai..!

Có duyên có phận cứ chờ Có duyên không phận đừng chờ nghe em Tình đời ai lại mang đem Bán mua đổi trác kẻ rèm người chê Yêu rồi nên dễ u mê Tình không… Lẻ bóng biết về nơi mô Cuộc đời như sóng biển xô Dạt theo biển khóc dại khờ nhớ mong Tình buồn sao mãi long đong Chiều nghiêng vặt nắng nặng lòng nhớ ai Nhớ ai thao thức đêm dài Nhớ ai sao lại mãi hoài vấn vương Đời là bể khổ tai ương XA nhau mới biết tình thương vô bờ Đời ai học hết chữ ngờ

Mất nhau cũng bởi duyên khờ đó em.

Nghe tuôn nước mắt thành dòng Bởi duyên tình lỡ cho lòng sầu đau Muộn màng ngăn cách tại sao Tơ duyên hẹn đến kiếp nào mới nên ? Biển đời sóng vỗ lênh đênh Cho con đò nhỏ bập bềnh mãi trôi Ái ân giờ phải chia phôi Trầu cau đã hết, môi thôi đậm nồng ! Hỏi người hương ấy còn không Mà trong đêm vắng chạnh lòng nhớ thương Cuối mùa thu đã nhạt sương Chim bay lẻ bóng để thương đôi mình ? Tìm đâu chốn cũ dáng hình Chứa trong tâm tưởng mối tình đậm sâu Nụ hôn ngày ấy còn đâu Nhớ thương để lại xót đau ngỡ ngàng ! Thuyền tình nay đã vỡ tan Người vui duyên mới ngập tràn với ai Đành thôi số phận an bài

Kiếp nầy lỗi hẹn đành chờ kiếp sau …!!!

Vương sầu phím nhạc rũ hồn thơ Khắc khoải tàn canh đắng phận hờ Nhạn tủi xa bầy kêu ảo não Quyên sầu vắng bạn khóc thờ ơ Xuân tàn vẽ nét duyên hằng đậm Hạ đến ghì tâm nghĩa chẳng mờ Giận kiếp hồng nhan lòng trút cạn

Cung đàn lỗi nhịp oán đường tơ.

Cát bụi, mây giăng! khỗ bước chân Đường xa vạn nẻo giữa phong trần Ước được cùng ai vào lối mộng? Còn chi chút ái ngõ tình thâm? Ước vọng! Ngưu Lang dòng lệ ngấn Mơ màng! Chức nữ khóc sầu ngân Tơ trời rắm rối, giăng tình hận? Một cõi mơ hồ, lỡ bến xuân Ngõ đến, hồn vương đà cứ ngẩn Thơ tình dạ úa mộng thi nhân Lời yêu lã lướt thêm thờ thẩn Thục nữ buồn tênh! lạc cả vần Bao chàng lữ thứ buông lời vấn Lắm kẻ thầm mơ! được ái ân Phận rối! hoài mong cùng hóa vận

Duyên hờ! dạ ngõ tựa phù vân

Nguyệt lão cầm tay se chỉ hồng Đôi lứa từ nay thỏa ước mong Ngỡ ngàng về sống nơi xa lạ Không hề biết bến đục hay trong Hạnh phúc được về nơi êm ấm Yêu thương chăm sóc thỏa tấc lòng Bất hạnh sa vào nơi khốn khó

Chấp nhận một đời chịu long đong.

Gặp gỡ nhau trong cảnh muộn màng Khi yêu vẫn biết lắm gian nan Tinh chung chẳng dám thề hay hứa Bởi lẻ sợ hai tiếng bẽ bàng Nhưng có ngờ đâu trong khỏanh khắc Đường tình đứt đoạn phải ly tan Người đi chẳng kịp lời từ biệt Kẻ khóc thương duyên phận lỡ làng Khóc làm chi nữa hỡi em ơi Nhạt phấn trôi son hết đẹp rồi Nuối tiếc thương đau hoài cũng chỉ Phai tàn héo hắt nét xuân thôi Em đừng tủi phận thương thân nữa Cũng bởi trời cao khéo vẽ vời Chẳng để cho người chung lối mộng

Muôn đời cam chịu cảnh chia phôi…

Nguyệt lão se tơ tơ có sắc nghĩa là gì

Phố nhỏ chiều mưa đến tiễn ai Trời đông gác lạnh thiếu then cài Bờ môi tím tái vì sương trải Khóe mắt cay nồng bởi nắng phai Thuở ấy chia xa buồn khắc khoải Bây giờ gặp lại vấn vương hoài Mong sao duyên phận đừng ngang trái

Đón đợi xuân nồng rực sắc mai

Tôi nửa đời hoang phế Em hương phấn đa đoan Gửi em cả giấc mộng ngàn Bâng khuâng giữa chốn thiên đàng tình yêu. Từ đó mơ mộng nhiều Lặng lờ chiều thiên thu. Ta đắm say Chốn ngục tù Mặc đời mai mỉa, mặc dù chua cay. Trần gian là kiếp đoạ đày

Cần chi em hỡi. Kiếp này có nhau.

Yêu từ thuở bé đến hôm này Tiếp nữa nồng hơn cứ mãi say Nửa bước xa em cần kéo lại Cả đời ấp ảnh muốn gần đây Đôi mình quanh quẩn không hề chạnh Lẻ bạn hắt hiu chắc phát ngây Phận thiếp duyên chàng chung thể xác

Tơ tình kết chặt mượt hơn mây .

Duyên ta se bởi ông trời. Như trong kiếp trước một đời bên nhau. Bây giờ đá đến kiếp sau. Duyên chưa vội thắm mà đau cõi lòng. Trách cho duyên phận má hồng. Yêu thương như thể vợ chồng đã lâu. Ai ngờ anh bị mắc câu….! Làm cho em khổ em sầu trong tim. Một đời em mãi đi tìm.

Một đời em vùi sâu trong thương nhớ …..!

Những bài thơ về tình duyên lận đận luôn khiến không ít bạn đọc phải suy ngẫm. Có những người tình duyên thuận lợi nhưng bên cạnh đó lại không ít người luôn trắc trở trong tình duyên. Hãy cùng nhau khám phá và cảm nhận những bài thơ này ngay bây giờ nhé!

Tôi đã xa em, đã hững hờ Vô tình như gặp một bài thơ Trên trang báo cũ hay tạp chí Khấp khểnh ngôn từ, ý vẩn vơTôi đã nghĩ mình như du khách Em như hoa cỏ mọc ven đường Sắc màu nhàn nhạt, hương thoang thoảng Ngắt vội lên rồi lại để vươngTôi đã tìm ra bao lời lẽ: Rằng em chẳng đẹp, hết ngây thơ Lạ thực đêm nào tôi cũng thấy

Hiển hiện em về ngập giấc mơ

Xin anh đừng nhớ ngày xưa, Chúng mình lỗi hẹn, tình chưa hết sầu… Một thời để nhớ để đau Một thời ấm lạnh cùng nhau, một thờiXin đừng buồn nữa người ơi Anh nơi có vợ, em nơi có chồng, Dẫu vương một đoạn tơ hồng, Chẳng xe cho hết vợ chồng lương duyênThôi thì anh hãy lãng quên, Xin đừng nhắc nữa bởi duyên hết rồi Phải chi là tại ông trời Giữa đường đứt chỉ, ai người lỗi đâu… Đừng buồn, đừng hận, đừng đau Xin anh chỉ nhớ có nhau một thời Bây giờ nồng ấm có đôi

Xin đừng nhắc nữa, xin người cố quên…

Anh cùng vợ đẹp gối êm Em thì xách nón xuống thuyền theo ai Quên thời bồng bột, đúng sai Quên thời gối ấp, kề vai xa rồi…

Bởi là DUYÊN PHẬN người ơi…

Quạnh quẽ sầu thương bóng dáng mai. Tàn canh mệt mỏi nét trang đài. Lầu son, gác tía mong tình ái. Cửa rộng, nhà cao mãi đợi ai…? Ngõ vắng đìu hiu đời trống trải. Vườn hoang tĩnh mịch cảnh tàn phai. Mền đơn, gối chiếc giờ ngang trái. Xót phận, buồn duyên…Thở ngắn dài….!!! Dây trầu quấn lấy cây cau Suốt đời gắn bó không sao tách rời Duyên nợ ba sinh người ơi

Ông tơ bà nguyệt duyên trời đã se.

Người ơi duyên nợ ba sinh Trăm năm gắn kết chúng mình với nhau Ông tơ bà nguyệt đã trao

Dây tơ hồng thắm cho nhau lâu dài.

Đôi ta nặng nợ ba sinh Bách niên giai lão duyên tình thủy chung Phong ba bão táp ung dung

Vượt bao khổ nhọc ta cùng dựng xây.

Ông tơ cầm sợi chỉ tình Bà nguyệt se kết đôi mình với nhau Duyên hồng nhờ có trầu cau

Trăm năm gắn bó không sao chia lìa.

Nguyệt lão se tơ tơ có sắc nghĩa là gì

Dây trầu quấn lấy cây cau Suốt đời gắn bó không sao tách rời Duyên nợ ba sinh người ơi

Ông tơ bà nguyệt duyên trời đã se.

Người ơi duyên nợ ba sinh Trăm năm gắn kết chúng mình với nhau Ông tơ bà nguyệt đã trao

Dây tơ hồng thắm cho nhau lâu dài.

Đôi ta nặng nợ ba sinh Bách niên giai lão duyên tình thủy chung Phong ba bão táp ung dung

Vượt bao khổ nhọc ta cùng dựng xây.

Ông tơ cầm sợi chỉ tình Bà nguyệt se kết đôi mình với nhau Duyên hồng nhờ có trầu cau

Trăm năm gắn bó không sao chia lìa.

Em và anh có duyên không có phận Được yêu nhau nhưng chẳng được gần nhau Mỗi khi gặp đều ước phép nhiệm màu

Duyên và phận được bên nhau mãi mãi.

Vì có duyên nên chúng mình gặp lại Trên đường đời mình mãi ước bên nhau Dù tình yêu trong bóng tối không màu

Nhưng duyên phận trói nhau vào một chữ.

Em bên anh duyên phận thật tình tứ Niềm yêu kia quyễn rũ nhau chẳng rời Tay trong tay sớm tối chẳng buông lơi

Chữ duyên yêu không lời nào nói hết.

Anh ghé môi thì thào rằng anh ghét Sao phận kia chẳng biết lối tìm mình Để anh gặp từ thuở sớm bình minh

Trao duyên phận trói tình mình thành một

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay về tình duyên ý nghĩa nhất. Với lời thơ chứa chan, sâu lắng đi vào lòng người khi viết về duyên phận của các tác giả. Đọc những bài thơ này khiến chúng ta thấm thía nhiều điều về duyên phận trong kiếp người. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé! 

admin22 Tháng Ba, 201925 Tháng Ba, 2020

admin18 Tháng Mười Một, 201924 Tháng Ba, 2020

admin12 Tháng Mười Một, 201925 Tháng Ba, 2020