Manchester by the sea review phim năm 2024

Manchester by the sea review phim năm 2024
Poster phim Manchester by the Sea

1. Tổng quan về Manchester by the Sea

  • Tên phim: Manchester by the Sea
  • Đạo diễn: Kenneth Lonergan
  • Diễn viên yêu thích:
    • Casey Affleck (Lee Chandler)
    • Michelle Williams (Randi)
    • Lucas Hedges (Patrick Chandler)
  • Năm sản xuất: 2016
  • Đánh giá bản thân: 9.6/10
  • Giải thưởng Oscar:
    • 6 đề cử Oscar
    • Thắng giải Best Original Screenplay (Kịch bản gốc xuất sắc nhất)
    • Thắng giải Best Actor (Nam diễn viên chính xuất sắc nhất)

2. Cảm nhận về Manchester by the Sea

  • Một bộ phim kéo dài hơn 2 giờ đồng hồ. Hồn mình như bị hút vào bộ phim. Hiếm có bộ phim nào với thời lượng dài khiến mình chìm đắm đến vậy …
  • Phim khởi đầu nhẹ nhàng, bình lặng nhưng khá u buồn. Nhân vật chính xuất hiện là Lee – một anh chàng gác cổng, bảo vệ cho khu chung cư ở thành phố Quincy thuộc tiểu bang Massachusetts. Khu chung cư cũng chính là nơi anh thuê trọ. Lee sống đơn độc một mình. Những cảnh phim chiếu Lee làm việc cật lực, chăm chỉ, sửa chữa ống nước, cầu tiêu và mọi thứ khác ở khu chung cư, nhưng có một điều lạ là anh … làm việc như vô hồn. Kỳ lạ nữa là tâm trạng người đàn ông này bất thường vô cùng. Khi gặp một người thuê nhà khó tính, anh đã nổi điên với cô ta. Hay tại quán rượu, anh đánh vô cớ một người đàn ông khác chỉ vì nghĩ rằng hắn ta liếc nhìn anh. Cảm xúc của Lee ngay từ đầu mạch phim khiến người xem khó hiểu và tò mò.
  • Rồi một sáng nọ, Lee nhận được tin từ George (một người bạn của gia đình anh), báo rằng Joe – anh trai Lee đã nhập viện do lên cơn đau tim. Trên đường tới thị trấn “Manchester by the Sea” (một thị trấn nhỏ cũng thuộc tiểu bang Massachusetts), nơi mà gia đình Joe sống, Lee nhận được tin rằng anh trai mình đã qua đời. Tới bệnh viện, Lee nhìn anh trai mình lần cuối, ôm anh và khóc. Lee cũng khăng khăng muốn là người báo tin cho con trai của Joe – cậu nhóc 16 tuổi Patrick, rằng cha cậu đã qua đời. Lee tạm thời dọn sang nhà Joe ở để chăm sóc cho Patrick và sắp xếp đám tang của anh trai. Ngay lúc này, khi gặp luật sư của Joe, theo bản di chúc để lại, Joe muốn cho em trai Lee của mình quyền giám hộ nuôi Patrick. Lee rất ngạc nhiên về điều này. Cũng từ đây, những mảng ký ức cũ được gợi về.
    Manchester by the sea review phim năm 2024
    Lee và người cháu Patrick
  • Patrick, cậu nhóc mới 16 tuổi, con của Joe và Elise. Nhưng ngay từ khi còn bé, Elise – mẹ của Patrick, do nghiện thuốc nên đã bỏ rơi hai cha con. Cảnh Joe, Lee và Patrick cùng nhau cười đùa trên chiếc thuyền, đặc biệt là hai chú cháu – Lee và Pattrick hiện về từ quá khứ. Lúc này nỗi đau của Lee cũng sáng tỏ. Do trong một lần say rượu, vô ý không tắt lò sưởi nên Lee đã làm nhà mình bị cháy, khiến ba đứa con của anh chết trong vụ cháy đó. Randi – vợ của Lee li hôn với anh. Những ký ức kinh hoàng đó khiến Lee dằn vặt suốt hơn chục năm trời. Anh rời khỏi thị trấn “Manchester by the Sea” để quên đi nỗi đau cũ, nhưng sau chừng ấy năm, anh vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Vậy mà giờ đây, anh phải quay trở lại thị trấn này, đối mặt với ký ức năm xưa. Đó không phải là nỗi đau thông thường nữa, đó là tận cùng của nỗi đau. Phải nhớ rằng, lúc biết mình đã gián tiếp giết chết 3 đứa con, Lee như người mất hồn trong phòng lấy lời khai. Khi biết tin mình không phải chịu tội gì do điều vô ý ấy, vừa bước khỏi phòng khai, Lee đã ào tới vồ lấy khẩu súng của viên cảnh sát nhằm bắn vào đầu tự sát nhưng đã được can ngăn kịp thời. Nay, khi trở lại thị trấn đau thương, Lee không chỉ nhói đau mà còn bị những người cũ từng quen tại thị trấn coi như là “huyền thoại”, như một kẻ đáng ghét. Nhưng nỗi đau cũng đã tận cùng rồi, anh vẫn chẳng thể đau thêm được nữa.
  • Còn đứa cháu Patrick, ở cái tuổi 16 nông nổi lại thật đáng thương. Vắng vòng tay của mẹ từ bé, cậu chỉ thân nhất với cha mình và người chú Lee. Patrick tham gia một ban nhạc, yêu một lúc hai người con gái, thậm chí có vẻ khá vô cảm khi biết tin cha mình qua đời. Nhưng không phải vậy, Patrick rất sốc trước cái chết của cha, chỉ là cậu đang giấu đi cảm xúc. Cảnh Patrick mở tủ lạnh và nhìn thấy những hộp gà đông lạnh khiến cậu bất khóc và hoảng loạn. Cậu thương cho người cha vẫn đang ở trong phòng lạnh, chờ đến khi băng tan mới được chôn cất. Rõ ràng Patrick không thể hiện bên ngoài những sâu bên trong, cậu ta thực sự là một con người thương cha mình rất nhiều. Rồi Patrick khóc, nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa để không cho chú Lee vào. Lee cũng rất sợ cháu mình làm điều dại dột nên đã đạp cửa xông vào. Điều này cho thấy Lee vẫn còn cảm xúc yêu thương. Lee vẫn luôn trân trọng và nhớ mãi những kỷ niệm đẹp đẽ với hai cha con Patrick lúc nhỏ. Trong lòng anh hiểu rằng, Joe phải rất tin tưởng nên mới cho anh làm người giám hộ. Và phải chăng, Joe cũng thật tâm lí khi muốn Lee trở lại thị trấn này, để Lee đối mặt với đau thương xưa và biết đâu có thể xóa nhòa nó, không còn sống vô hồn như bây giờ nữa. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy…
  • Khi được Patrick giới thiệu về Jill – một bà mẹ đơn thân của bạn gái Patrick, Lee vẫn chẳng thể mở lòng được. Nỗi đau kia là quá lớn, mãi chẳng thể xóa nhòa, giống như gã luật sư của Joe đã nói “Nobody can appreciate what you’ve been through” (Tạm dịch “Không ai có thể thấu hiểu được những gì anh đã trải qua”). Bất ngờ hơn, Lee nhận được một cuộc gọi từ cô vợ cũ Randi, nói rằng cô muốn đến dự tang lễ và báo cho Lee biết cô đang mang thai. Nhắc đến cái thai, đến con cái, nhất là từ Randi khiến Lee như bị một vết chém nữa vào trái tim đã chẳng chịt vết thương của mình … Và cao trào nhất khi Lee gặp lại Randi với đứa bé mới sinh của cô. Cảm xúc như vỡ òa. Randi bật khóc nói xin lỗi vì những lời thậm tệ khi xưa cô đã nói với Lee, nói rằng cô xứng đáng xuống địa ngục. Randi hối hận và muốn Lee tha lỗi. Lúc này có lẽ là cảnh Lee bộc lộ nhiều cảm xúc nhất trong phim. Anh liên tục lắp bắp trong nghẹn ngào, nói rằng anh không xứng với lời xin lỗi ấy. Đặc biệt là sau khi Randi nói “Em yêu Anh” và muốn Lee có thể bình thường trở lại, đừng “chết” như bây giờ, Lee như muốn bật khóc và bỏ đi trong sự đau lòng của Randi. Sau đó anh tới quán rượu, đánh nhau vô cớ với một người lạ và bị thương nặng. Rõ ràng, gặp lại vợ cũ, được nghe lời xin lỗi nhưng Lee không hề bớt tổn thương. Chính Randi cũng đã nói rằng, cô và anh đều có một lỗ hổng lớn trong trái tim, và mãi mãi không thể lành được. Nhưng Lee còn đau đớn hơn gấp bội lần, vết thương của anh lớn hơn bất cứ thứ gì khác. Anh biết lỗi lầm hoàn toàn thuộc về mình, Randi không hề có lỗi, và anh không xứng đáng để được tha thứ chứ huống chi nói đến chuyện được xin lỗi. Có thể bạn tự hỏi, vì sao sống dằn vặt như thế, Lee không chết đi? Lee đã muốn tự tử ngay khi biết tin 3 đứa con của mình đều đã chết rồi đó chứ. Nhưng sau đó, phải chăng vì những lời nói của Joe mà anh tiếp tục sống? Cảm xúc con người là thứ rất khó giải thích. Có lẽ, Lee chọn cách tiếp tục sống như để trừng phạt chính bản thân mình. Người ta nói, sống không bằng chết, sống như cái xác không hồn, sống trong dằn vặt đau khổ thì thà chết con hơn. Đúng, và Lee muốn bị trừng phạt theo cách ấy. Chết là hết, chấm dứt mọi nỗi đau, nhưng Lee biết mình xứng đáng với nỗi đau ấy. Và Lee vẫn tiếp tục sống qua ngày, chán nản, vô hồn, đau đớn đến mức không khóc nổi. Những hành động đánh người vô cớ của Lee như muốn chút hết mọi dằn vặt, anh cũng biết sẽ bị đánh lại, nhưng anh vui vì điều đó, những cú đánh ấy sao đau bằng nỗi đau trong tâm hồn anh …
    Manchester by the sea review phim năm 2024
    Randi và Lee
  • Patrick với Lee hay cãi vã và có vẻ không ưa nhau. Nhưng Lee, trong lòng anh vẫn rất yêu thương cậu bé, chỉ là anh không thể chịu đựng được nỗi đau này, tại chính cái thị trấn này. Còn Patrick, sau nhiều chuyện và thấy chú mình bị đánh bầm dập, Patrick cũng đã hiểu hơn. Khi biết tin mình sẽ được gia đình George nhận nuôi, Patrick bật khóc. Cậu bé hỏi Lee vì sao không thể ở lại. Lee nói rằng vì anh không thể vượt qua được nỗi đau xưa, anh sẽ chuyển tới Boston nhận công việc mới.
  • Đám tang của Joe được diễn ra. Sau đám tang, hai chú cháu Lee và Patrick đi bộ cùng nhau. Lee nói rằng, khi tới Boston, anh sẽ tìm một căn hộ có hai phòng, một phòng để bộ ghế sofa (bộ ghế mà trước kia hai bố con Patrick đã mua cho anh). Patrick hỏi vì sao phải làm vậy, Lee nói rằng phòng đó để cho những lúc cậu bé đến chơi. Cuộc trò chuyện khiến mình muốn bật khóc. Lee đã chấp nhận rằng mình không thể vượt qua được nỗi đau này, sẽ sống trong dằn vặt nhưng bên trong lại vẫn tràn đầy yêu thương cậu nhóc Patrick. Còn Patrick, cậu cũng phần nào thấu hiểu nỗi buồn của chú mình. Cảnh cuối phim là hình ảnh hai chú cháu cùng ngồi trên chiếc thuyền của Joe đã được sửa lại. Vẫn là hình ảnh năm xưa, nhưng không còn tiếng cười của hai chú cháu, không còn Joe, không còn Randi cùng ba đứa con nhỏ đang chờ ở nhà. Patrick ngồi đó với nỗi buồn, còn Lee ngồi đó, nhìn lại xa xăm nơi thị trấn này, có lẽ là lần cuối, với trái tim đã vụn nát …
  • Mình tự hỏi, rồi cuộc sống của Lee sẽ ra sao? Liệu rằng hai, ba năm nữa hay mười năm nữa, Lee sẽ tìm được một người bạn đời mới, giống như Randi bây giờ chứ? Hay Lee sẽ sống mãi như vậy và rồi tàn lụi, mục nát … Không ai biết chắc điều gì. Chỉ biết chắc rằng, có những tổn thương không thể nào khô máu
  • Âm nhạc, góc quay, những mảng phim với màu sắc trầm buồn cứ ám ảnh lấy mình. Cái thứ âm nhạc mà mình nghĩ nên thắng một giải Oscar, nó hòa hợp chẳng khác nào thứ âm nhạc trong “Moonlight”. Một bộ phim mình cho là kiệt tác, mới mẻ, đặc biệt vài năm trở lại đi khi mà hàng loạt các phim về phân biệt chủng tộc, đói nghèo, chính trị lên ngôi. Có thể người ta nghĩ đây là một bộ phim về tình yêu, nhưng mình nghĩ đây là một bộ phim về cuộc đời, một cuộc đời bình thường, rất bình thường, đầy rẫy những bi kịch. Từ đầu đến cuối phim chẳng giống môtip của một bộ phim thông thường, từ nhẹ nhàng, cao trào đến đoàn tụ. “Manchester by the Sea” cứ thể đều đều nỗi buồn từ đầu đến cuối, có cao trào phải chăng chỉ là những cơn giận dữ của Lee, ngay đến cái kết thúc mở cũng khiến người ta phải đau đáu. Hình ảnh con thuyền trên mặt nước, hình ảnh hai chú cháu Lee – Patrick ngồi đó cuối phim như quấn lấy trái tim người xem …
  • Với đạo diễn Kenneth Lonergan, mặc dù trước đó ông cũng từng đạo diễn cho “You Can Count On Me” và viết kịch bản cho “Gangs of New York”, cả hai bộ phim đều dành được một đề cử Oscar, nhưng đây là bộ phim đầu tiên mình xem của ông. Nghe nói ông thường xây dựng nhân vật gây cảm xúc rất mạnh với người xem, giờ mình mới thực sự công nhận điều ấy. Và chắc chắn mình sẽ xem hai bộ phim kia, ủng hộ Kenneth dài dài. Nói về Casey Affleck – người đóng vai Lee. Dù trước đó chưa có vai diễn nào nổi bật nhưng cuối cùng, vai diễn này đã thực sự chứng minh cho mọi người thấy rằng, anh không hề thua kém người anh trai – “người dơi” Ben Affleck. Trong khi người anh trai cũng đã sở hữu 2 giải Oscar nhưng chưa hề có một giải nào cho “Nam phụ” hay “Nam chính” thì nay, với đề cử lần đầu, Casey đã dành một tượng vàng cho “Nam chính xuất sắc nhất”. Một chiến thắng đã được dự báo từ trước và hết sức thuyết phục. Hãy nhìn ánh mắt, cử chỉ, khuôn mặt Lee và những gì anh ta đã trải qua, bạn sẽ thực sự hiểu vai diễn này khó đến mức nào. Còn với Lucas Hedges – người đóng vai Patrick là một người rất trẻ. Đây có thể coi là vai diễn để đời, nâng tầm đầu tiên của Hedges. Vai diễn lớn đầu tiên nhưng cũng đã mang về cho chàng trai trẻ một đề cử “Nam phụ xuất sắc nhất”. Phải nói rằng, Hedges dù rất trẻ nhưng cậu đã bén duyên với rất nhiều phim “hàn lâm”, góp mặt Oscar. Có thể kể đến như “The Grand Budapest Hotel”, “Lady Bird” hay “Three Billboards Outside Ebbing, Missouri”. Hai vai diễn trong “Lady Bird” và “Three Billboards Outside Ebbing, Missouri” trong năm sau đó (2017) cũng phụ và ít đất diễn hơn rất nhiều. Mình cũng đã xem qua hết 3 bộ phim trên nhưng với vai Patrick ở “Manchester by the Sea” này, Lucas mới thực sự thể hiện tài năng, dù không phải xuất sắc tuyệt đối.
    Manchester by the sea review phim năm 2024
    Cảnh cuối phim của hai chú cháu Lee và Patrick
  • Sau khi xem xong bộ phim, mình rút ra những giá trị sau:
    • “Không ai có thể hiểu được anh đã trải qua những gì” – Lời luật sư của Joe
    • Có những nỗi đau không thể nào xóa nhòa, có những nỗi lầm trong quá khứ mà ta không bao giờ có thể tha thứ được cho bản thân và có những nơi xảy ra mảnh ký ức đau thương khiến ta phải ám ảnh cả đời
    • Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Họ có thể lạnh lùng đấy, nhưng trong lòng lúc nào cũng luôn tồn tại một tình yêu thương ấm áp
    • Mỗi người mỗi tính cách, mỗi cảm xúc, có những người chấp nhận sự thật, chấp nhận vết thương, nhưng có những người không thể nào vượt qua được vết thương ấy. Đừng oán trách bất cứ ai, họ luôn là những người đáng thương hơn đáng trách
    • Hãy sống và yêu thương ngay lúc này, ngay khi còn có thể. Bởi cuộc đời đầy những bất ngờ, ta có thể mất đi vĩnh viễn những niềm yêu thương mà ta đang có.

Manchester by the sea review phim năm 2024

Post navigation