Lạc chốn phù hoa đánh giá

Quyển 1: Tô Mạt, hai mươi tám tuổi, đã ly dị, có một con gái. Cuộc sống gần như dồn cô xuống đáy vực, công việc không suôn sẻ, lại gặp toàn những kẻ mưu mô, xảo quyệt, muốn biến cô thành trò tiêu khiển, lá chắn để thỏa mãn dục vọng và ham muốn quyền lực. Đã bao lần Tô Mạt tự nhủ: “Đừng vì hiện thực khắc nghiệt mà từ bỏ hy vọng.” Và cứ thế, trong cô nhen nhóm từng chút hy vọng, về một người đàn ông yêu cô, che chở được cho cô, về một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc giữa chốn phù hoa này…

Quyền 2: Vương Cư An, ba mươi tư tuổi, chưa kết hôn, có một con trai. Những tưởng anh là con người vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, lớn lên được bao nhiêu phụ nữ vây quanh, cuộc sống vương giả bên cậu con trai chỉ kém bố mình mười sáu tuổi… Ai biết được rằng có những bí ẩn về thân thế, những âm mưu về quyền lực và cả nổi đau mất người thân ẩn giấu sau vỏ bọc hào nhoáng của anh. Vương Cư An đứng một mình giữa ngôi nhà lạnh lẽo như một ngôi mộ xa hoa, trên bia mộ có khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc đời một người đàn ông: lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa…

Lời Đại hồ: Thế là đời ta lại sa vào hố bất Kinh Ngữ lần 2, thưa các reader của diễn đàn, xa gần ẩn mặt, và bí hiểm. Truyện này 2 quyển, 1 mình ta ôm, nên nhanh hay chậm, tùy theo cái bộ edit của vinhanh xong nữa rùi mới chạy được . 😀

Một lời chân thành, nếu có tiền cứ mua, đọc để biết hôn nhân là cái dây mơ, thế nào. Nhớ rõ, tình yêu nam nữ k bằng, cái mạng già cỏn con của mình nhá :((

Nếu bạn là một người phụ nữ hai mươi tám tuổi đã ly hôn, trên có bố mẹ phải lo lắng, dưới có con gái phải nuôi dưỡng. Công việc không suôn sẻ, cuộc sống gặp khó khăn… Bạn sẽ như thế nào?

Câu trả lời sẽ là: Cố gắng đấu tranh cho cuộc sống? Hay là buông xuôi bản thân vì hiện thực quá khắc nghiệt?

Khi khép tập hai của quyển tiểu thuyết “Lạc Chốn Phù Hoa”, tôi đã thẫn thờ một lúc lâu. Thẫn thờ không phải vì cái kết, đơn giản chỉ là tôi ngồi ngẫm lại tất cả nội dung của quyển truyện. Cuối cùng, tôi đã đưa ra kết…

Một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn dục vọng cho các quan chức cao. Cô gái ấy tên là Tô Mạt, là nhân vật chính trong truyện Lạc Chốn Phù Hoa của Bất Kinh Ngữ.

Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, muốn thoát khỏi cái địa ngục trần gian này. Cô mơ ước về cuộc sống hànhphúc âm no quan trọng nhất là có một người đàn ông yêu thương mình thật lòng.Liệu cô gái đó có gặp được người đàn ông trong mơ và có hạnh phúc không? Các bạn hãy cùng nhau đón đọc nhé!!

Một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn dục vọng cho các quan chức cấp cao. Cô gái ấy tên là Tô Mạt, là nhân vật chính trong truyện "Lạc Chốn Phù Hoa" của Bất Kinh Ngữ.

Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô muốn thoát khởi cuộc sống hiện tại, muốn thoát khỏi cái địa ngục trần gian này. Cô mơ ước về cuộc sống hạnh phúc ấm no và quan trọng nhất là có một người đàn ông yêu thương mình thật lòng.

Liệu cô gái đó có gặp được người đàn ông trong mơ và có hạnh phúc không?

2: Review

Bất Kính Ngữ là tác giả mà mình yêu thích nhất. Chỉ tiếc là đến tác giả này mới ra mắt 4 tác phẩm, mà có một bộ chưa hoàn :(.

Truyện của Bất Kính Ngữ luôn rất thực tế nhất là bộ này và Đừng Nhân Danh Tình Yêu.

Đàn ông ấy mà dù đào hoa có con riêng đi chăng nữa nhiều tiền ngoại hình khá thì "ong bướm" vẫn đầy vườn nhà. Còn phụ nữ đã ly hôn còn ngánh nặng con nhỏ, bố mẹ già thì dù tài giỏi đến đâu thì vẫn như tôm chết ở chợ đông.

Bản tính lại hiền lành thật thà nên ai chẳng muốn "bóp quả hồng mềm". Nhưng tính ra cũng có cái lợi, người ta thương mà tin tưởng mình hơn. Đôi lúc cũng mệt mỏi nhưng vì trách nhiệm vì gia đình cố nhẫn nhịn.

Nam chính

Nam chính Vương Cư An là sếp tổng giàu có đẹp trai, tuổi đứng hàng băm và có đứa con trai 17 tuổi tên Vương Tiễn =. =, thành quả năm anh 16 tuổi. Nhưng với bản tính trăng hoa của anh ở quá khứ và tốc độ đổi bạn gái như thay áo ở hiện tại thì đứa con đó không có gì phi logic cả.

Cư An luôn mang vẻ âm trầm, nham hiểm, độc đoán, hay hất hàm sai khiến, miệng mồm đê tiện và đặc biệt thủ đoạn thương trường thì quyết liệt táo bạo độc ác không ai bằng. Lời anh nói thì có vẻ là tổn thương người khác nhưng thực sự toàn dạy họ bài học xương máu, kiểu đau mà thấm.

Nữ chính Tô Mạt 28 tuổi đã ly hôn và có một cô con gái 3 tuổi, cô rời gia đình đi xa làm việc. Cuộc sống bôn ba nơi đất khách không hề dễ dàng với một người phụ nữ đã ly dị. Ngày xưa cô từng yêu mù quáng không chú trọng tương lại để bây giờ thật sự cô không còn gì, cả tình yêu, kiến thức và kinh nghiệm. Cô tự biết quá khứ đã ngu xuẩn thế nào nên khi có công việc cô càng hết sức cố gắng: Để thăng tiến, để kiếm tiên gửi vềbốmẹ lo cho con gái.

Nếu cứ êm đẹp như thế thì đã chẳng có gì đáng nói, sự tr trêu của vận mệnh buộc cô phải nhìn lại về thế giới này, có phải có tiên có quyền là có tất cả. Cô hiểu như vậy nhưng cô cổ không để bản thân lầm đường. Cô chấp nhận thu mình, chấp nhận nhẫn nhịn và vẫn cố gắng làm việc. Khi đó cô luôn cố giữcho mình một trái tìm thiện lương..

Để hình dung Tô Mạt ta có thể dùng từ đơn giản, nhưng càng đọc càng thấy cô bị nhiễm bẩn những tạp chất từ cuộc sống - bắt đầu có tham vọng. Tham vọng thăng tiến kết hợp cách nghĩ còn vương nét bảo thủ và giữ mình làm nhân vật này có nội tâm rối tình rối mù, yếu đuổi không ra yếu đuổi mà mạnh mẽ lại mạnh mẽ không ra mạnh mẽ, chưa đến nỗi trơ trên tầm thường nhưng thanh cao lại gượng gạo giả vờ. Riêng "cá nhân" mình không thích tính cách của Tô Mạt, cô sống như vậy rất mệt mỏi, rất giả tạo.

Mình không phủ nhận sự cố gắng của cô trong công việc cũng như tự tôn của bản thân, nhưng cuộc sống ngoài kia cô phải vươn lên bằng nhiều cách. Có thể, cách cô nghĩ để vươn lên không sai nhưng lại sai khi thực hiện bằng những màn "thiết kế cơ hội", tính toán đường tắt, dựa vào người cao chứ không riêng bằng thực lực. Chính điều đó làm cho mình cảm thấy cô không đơn giản như nội tâm mà cô luôn muốn giữ. Lúc đầu mình nghĩ cô sẽ hướng đến

Hình tượng một nữ cường nhân trên thương trường nhưng không phải, cô còn quá non yếu. Và đặc biệt khi đọc truyện sẽ cảm nhận rõ ràng Tô Mạ rất cỡ chấp.

Trong một năm đầu tiên, hai nhân vật chính Vương Cư An và Tô Mạt quen biết nhau, số lần gặp mặt của họ đếm trên đâu ngón tay và chẳng hề vui vẻ gì vì lần đâu gặp mặt đã có kí ức xấu. Khi ấy, Tô Mạt bị sếp bỏ thuốc đưa lên giường cấp trên nhưng nhâm sang phòng Vương Cư An và đêm đó cũng không tốt đẹp gì nhưng nghiệt duyên lại làm cho hai người có nhiều cơ hội đụng mặt nhau, tuy nhiên lại là đứng ở hai đầu chiến tuyến. Sau đó truyện cứ thế tiếp diễn tình tiết ngược nhau rồi làm lành và lại ngược nhau rồi chia tay đến cuối cùng

Kết HE bằng việc nam chính hổi hận xông vào lễ đường cướp nữ chính lại từ tay người khác, may mà cướp kịp không thì thành SE luôn cho rồi.

"Những chuyện tôi muốn làm, chắc chắn tôi sẽ làm được. Người tôi muốn giữ, cô ấy không thể rời xa tôi. Người phụ nữ tôi muốn theo đuổi, đến cuối cùng, cô ấy nhất định sẽ một lòng một dạ với tôi"

Đọc "Lạc chốn phù hoa" mình thật sự không hiểu anh ấy thích nữ chính Tô Mạt vì lí do gì và từ khi nào nữa? Có lẽ Tình yêu đến anh không hề hay biết nên cứ phũ và cứ ngược nhau, ngược qua ngược lại @.

Tính cách Vương Cư An thật sự không vừa ý mình, tình cảm của anh rất nhạt nhẽo và cứng nhắc. Mình đọc cả truyện chỉ thấy anh dành nhiều tình cảm nhất cho đứa cơn trai Vương Tiễn, rất quan tâm và ân cần, Để đến khi Vương Tiến chết, anh ấy suy sụp trầm trọng đến mức trầm cảm nặng và anh ta lại đi ngược nữ chính. Anh đúng chuẩn của con người đáng ghét với tính cách kì quặc!

"Lạc chốn phù hoa" với cốt truyện xoáy sâu vào những tranh đấu thương trường và nội bộ công ty thường thấy, tình cảm hai nhân vật chính quá mức nhạt nhòa và nam chính ít đất diễn. Nếu bạn muốn xoắn não và thích đọc ngược nam, ngược nữ, ngược tâm thì đây l

à lựa chọn đúng, còn như mình thích đọc sủng thì không khác gì nhảy vào hố máu chó. Đọc xong ôm một cục nghẹn chẳng biết xả đâu cho hết. Hừ Hừ

Mình thấy mọi người bình luận truyện này tình cảm của nam nữ chính quá mong manh, không sâu sắc. Nhưng mình thấy họ rất yêu nhau đấy chứ, đến chính họ cũng không biết mình yêu từ bao giờ, yêu bao nhiêu. Cảm giác thứ tình cảm ấy ngấm sâu tư từ, dù không nói cũng chẳng thể hiện, đôi khi cố tình lờ đi nó nhưng xem kìa anh chị vẫn về với nhau thôi hehe.

Hai chương ngoại truyện, anh Vương của chúng ta vẫn rất lạnh lùng với nhà vợ, rảnh rảnh thì cả với vợ luôn :) nhưng chẳng phải trong một lần đi mát xa anh ý chẳng bảo không thấy hứng thú muốn xa nơi phù phiếm còn gì. Cuối cùng vẫn yêu vợ con nhất mà.