Tiêu Chiến gật gật đầu xác nhận. Vương Nhất Bác đưa tay gõ nhẹ lên trán anh một cái lại nói.
Đúng lúc đó điện thoại của Tiêu Chiến đổ chuông, anh vội đưa tay cầm lên nghe. Còn chưa kịp nói alo đã bị Uông Trác Thành hét vào điện thoại làm anh phải để ra xa.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi xách hành lý xuống dưới sảnh. Cả hai xuống đến nơi đã vội cúi người xin lỗi rối rít, những người khác vui vẻ cho qua chứ không truy cứu như Uông Trác Thành. Bạn bè cũng đã nhận ra thái độ bất thường của hai người kia nhưng chưa tới lúc truy hỏi, họ mới cho qua dễ dàng như vậy. Từ lúc lên xe đến sân bay, Uông Trác Thành cứ tra khảo anh suốt đoạn đường. Cuối cùng cũng đến sân bay, Quách Thừa vội vàng kéo anh ta xuống xe đi vào làm thủ tục. Mọi người hoàn thành hết các thủ tục thì lên máy bay chờ, một vài phút sau thì máy bay cất cánh. Lần này thì cả nhóm vừa lên máy bay đã lăn ra ngủ say. Sau hai tiếng từ Chiết Giang đến Quảng Tây, mọi người xuống máy bay đi taxi đến khách sạn. Đây cũng là điểm đến cuối cùng của họ. Quảng Tây là một khu tự trị của dân tộc Choang tại Trung Quốc. Tên gọi Quảng Tây chỉ là tóm lược của “Quảng Nam Tây Lộ”. Tỉnh Quảng Tây rộng lớn với muôn vàn địa điểm tham quan hấp dẫn, mọi người chắc chắn sẽ quên lối về với những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nơi này. Nhưng có lẽ mọi người chỉ quan tâm đến biển. Sau khi xuống máy bay, cả nhóm về khách sạn cất hành lý nhưng trước khi ra biển phải đi ăn cái đã. Mọi người kéo nhau xuống căn tin khách sạn ăn đến no say rồi lại kéo nhau ra biển chơi. Bãi biển mà họ chọn là biển Ngân Than. Bãi biển Ngân Than với tổng diện tích khoảng 38 km² nằm ở phía Nam của thành phố Bắc Hải, cách trung tâm thành phố khoảng 11km. Do cồn cát có hình dáng giống đầu hổ nên từng được gọi là “Bãi biển Bạch Hổ Đầu”, sau này đổi tên là “Ngân Than” do cát ở đây trắng và mịn. Chiều rộng của bãi biển khoảng từ 30m đến 3.000m tùy theo sự lên xuống của thủy triều. Bãi biển được hình thành bởi những bãi cát thạch anh trắng mịn kéo dài. Cạnh bãi là dãy rừng kéo dài theo bờ biển, và không khí ở đây vô cùng trong lành. Nơi đây hội tụ nhiều ưu điểm của một bãi biển đó là bãi cát dài, cát trắng mịn, sóng nước mềm mại hiền hòa, bằng phẳng không có đá ngầm, thuộc vùng biển không có cá mập, nhiệt độ nước quanh năm ấm áp.
Chuyến du lịch của bọn họ đáng lý ra còn một ngày nữa mới kết thúc, nhưng lại đột nhiên xảy ra vấn đề không mong muốn nên đã kết thúc trước thời hạn. Từ khi gặp Chu Khiết Quỳnh đến khi trở về Bắc Kinh, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nói với nhau một lời nào, mặc dù anh vẫn quan tâm, chăm sóc cậu rất chu đáo nhưng thái độ rất dửng dưng.Trưa hôm đó, mọi người xuống sân bay và đi taxi về Tiêu gia. Tiêu Chiến không nói cho người biết anh về, nên mọi người rất bất ngờ khi thấy họ trở về. Vừa về đến nơi, Tiêu Chiến không nói không rằng bế Vương Nhất Bác đi một mạch lên lầu không chào ông bà Tiêu lấy một cái, ba mẹ Tiêu trố mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang đám bạn của Tiêu Chiến. Hai người kéo bọn họ vào sofa ngồi xuống và hỏi chuyện.
Trước đây, ba mẹ Tiêu đã từng rất yêu quý Chu Khiết Quỳnh, ông bà Tiêu yêu thương cô như con cháu trong nhà. Hai người còn dự định sẽ sang nhà cô hỏi cưới nữa kìa, nhưng sau khi phát hiện Chu Khiết Quỳnh đang lợi dụng tình cảm của Tiêu Chiến để trục lợi. Là một người mẹ, bà không thể chấp nhận được chuyện này nên tìm mọi cách tách hai người ra nhưng đều vô dụng. Cho đến một ngày, ông bà Tiêu hẹn gặp riêng cô ta và đã cho cô ta một số tiền đủ lớn để cô ta sống hết phần đời còn lại, Chu Khiết Quỳnh liền đồng ý ngay lập tức mà không suy nghĩ gì. Nhưng qua ngày hôm sau, ông bà Tiêu nhận được tin Tiêu Chiến bị tai nạn nhưng lại may mắn không chết. Cũng từ đó mà anh thay đổi hoàn toàn, ông bà Tiêu rất vui mừng vì anh đã có thể dứt khỏi con người tham danh lợi kia, không ngờ bây giờ cô ta lại xuất hiện. Mọi người đều mang cùng một tâm trạng lo lắng lẫn bất an và rồi họ cùng hướng mắt về hai căn phòng đóng chặt cửa trên lầu. Mọi người không phải không nhận ra tình cảm của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dành cho nhau, cũng không phải không muốn giúp, chỉ là họ không có cách nào để giúp được bởi vì cả hai đều là người cố chấp và ương bướng trong chuyện tình cảm. Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác về phòng, anh đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường và không quên kéo chăn đắp ngang người cậu nhưng vẫn chú ý đến vết thương dưới chân. Làm xong mọi thứ, anh vội vàng quay lưng rời đi, khi anh vừa đặt tay lên nắm vặn cửa thì Vương Nhất Bác gọi với theo.
|