Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Mình xem phim này hoàn toàn là vì tò mò: ai cũng chê phim rất dở, vậy nó dở như thế nào? Sau khi xem xong thì mình thấy đúng là phim không tốt, có điều xem hết cả bộ phim thì cũng không quá khó khăn, có lẽ vì ít nhất phim cũng kể được một câu chuyện đầy đủ.

Phần mở đầu phim làm mình liên tưởng tới phim thần tượng Nhật Bản, những bộ phim có bối cảnh trường cấp 3 với cốt truyện khá “ngớ ngẩn” về những tổ hợp tình yêu tuổi học trò kì cục. Có lẽ ngay từ đầu bộ phim đã tạo cho mình ấn tượng về một phim “teenfic” nên sau đó mình không bị bất ngờ hay thất vọng với phim, và có thể xem đến hết mà không có cảm giác phải cố gắng . Suy cho cùng thì nếu so với một vài bộ phim teen kiểu Nhật thì phim này vẫn còn bình thường chán.

Lỗi lớn nhất của bộ phim này đối với mình là kịch bản. Mình chưa đọc nguyên tác và cũng không định đọc nên không thể so sánh giữa phim và truyện, nhưng truyện ngôn tình tầm trung kiểu như truyện này của Tân Di Ổ thường quá tập trung vào tình cảm, biến nó thành một thứ “thuốc độc”, các nhân vật nâng niu cất giữ nó nhưng chẳng bao giờ dám đem ra dùng, từ đó dẫn đến một loạt những cách hành xử “ngớ ngẩn”, những diễn biến phi logic làm người ngoài nhìn vào phải sôi máu chỉ nhằm chứng tỏ “tình cảm” đó rất mãnh liệt sâu sắc. Ở trên trang giấy, cách dùng từ của tác giả có thể bù đắp cho lỗ hổng kết cấu và xây dựng nhân vật, nhưng nếu phim không được làm đủ tốt để truyền tải được phần cảm xúc thì lỗ hổng kết cấu và tính cách sẽ càng rõ ràng hơn.

Đối với bộ phim này, rõ ràng kịch bản không được xây dựng kĩ lưỡng. Mình có cảm giác rằng biên kịch của phim chỉ nhặt các tình tiết trọng yếu của truyện ra rồi ghép lại thành kịch bản, các diễn viên đang diễn xuôi lại câu chuyện như cách người ta diễn xuôi thơ thành lời văn. Dù đôi chỗ tình tiết cũng ổn những tựu chung mọi sự ngớ ngẩn của câu chuyện vẫn được bày ra hiển hiện trước mắt người xem, trong khi cảm xúc của phim không đủ mạnh, có thể vì đạo diễn đã không đủ giỏi để khắc họa chúng và diễn viên không đủ giỏi để diễn đạt chúng. Mình nghĩ chỉ cần xử lý tốt khâu cảm xúc thì bộ phim sẽ ổn hơn rất nhiều so với thực tế. Một cảnh truyền tải tình cảm tương đối tốt đối với mình là cảnh cả lớp ủng hộ tiền cho Tô Vận Cẩm tiếc thay lại bị cắt khỏi bản phim chính thức.

Diễn xuất của các diễn viên cũng là một vấn đề đáng nói. Trong phim này, có thể nói Ngô Diệc Phàm diễn dở nhất, Lưu Diệc Phi đỡ dở hơn, người diễn tốt nhất là diễn viên đóng Mạc Úc Hoa. Ngô Diệc Phàm có gương mặt đúng là tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng cả bộ phim chỉ là một đứa bé trai to xác không hơn, nhất là khi tức giận thì hoàn toàn là đứa bé ba tuổi không được mẹ mua đồ chơi cho. Lưu Diệc Phi luôn có cảm giác lãng đãng mơ màng đâu đó không hòa mình vào nhân vật, đặc biệt là ngoại hình, khí chất quá “sang” không liên quan gì đến một cô gái nghèo khó tự ti. Bình thường không nói nhưng cứ đến cảnh dự tiệc là cô lọ lem trông còn công chúa hơn cả công chúa thật thì sai quá sai rồi. Giữa hai diễn viên có những đoạn khá “tình cảm”, nhưng một chút tình cảm đó không đủ nhiều để lấn át cái dở và phi lý trong nhân vật họ đóng.

Nói đến đây cũng phải công nhận là phim có những đoạn cũng ổn, ví dụ như phân đoạn học sinh tràn ngập cảm giác thanh xuân đáng yêu, hay một vài khoảnh khắc tương tác giữa các nhân vật được đặc tả mang cảm giác “thầm kín” khá tốt. Tiếc rằng tổng thể bộ phim lại là một sản phẩm khá vụng về. Cũng như dù phim có một số cảnh quay khá đẹp nhưng về tổng thể cũng không có điểm cộng nào cho hình ảnh phim, mọi thứ đều nhàn nhạt không có điểm nhấn.

Tóm lại, nếu bạn đang rỗi rãi chưa biết làm gì, cũng không quá khó tính trong phương diện diễn xuất, bạn có thể xem tạm bộ phim này như một cách giết thời gian và rồi quẳng nó ra sau đầu, mỗi khi nhắc đến chỉ cần nhớ lại một vài cảnh tươi sáng đẹp đẽ có thể cắt thành poster trong phim, như đồng cải dầu vàng ươm dưới nắng hè đầu phim chẳng hạn.

Vậy là sau 7 năm lẩn trốn các thể loại Ngôn tình, hôm nay mình chính thức quay về nút khởi điểm : xem bộ phim chuyển thể từ chính cuốn sách đã ám ảnh mình, nhiều tới nhức nhối. Cuốn sách có tên tiếng Việt là “Hóa ra Anh vẫn ở đây” – được viết bởi tác giả Tân Di Ổ. Thời điểm mà cuốn sách này làm mưa làm gió, mình vẫn chỉ mới là cô sinh viên năm nhất Đại học. Nếu không kể đến điều kiện thời tiết đầy mưa gió và 15 phút đồng hồ chen chúc dưới sảnh để mua bằng được cuốn sách có tiêu đề gây ấn tượng mạnh này thì – okay, thứ duy nhất đọng lại trong mình là cái tên như một lời khẳng định bền bỉ. Thật sự, mình vô cùng yêu thích cái tên của cuốn sách này (đến thời điểm hiện tại, khi viết ra 6 chữ đó vẫn còn thấy nhói nhói). Nhưng đó là cũng cuốn sách khiến mình quyết tâm chia tay với các thể loại Ngôn tình, chia tay dứt khoát!

Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Ai đã từng đọc qua tác phẩm trên chắc chắn sẽ hiểu phần nào lý do mình nói thế. Còn nếu, bạn cảm thấy quyển sách là vô cùng chân thực và có thể không cần mất ăn mất ngủ vì nó giống mình, okay, mình thật lòng ngưỡng mộ trình độ của bạn. Bởi đối với mình, cái cảm giác đen tối khi đọc đến trang cuối cùng của tác phẩm vẫn hiện diện. Nó sâu sắc đến độ, mình có thể nhớ rõ những sự thật tàn khốc mà tác giả đã lồng vào câu chuyện. Mình có bàng hoàng, và thức tỉnh. Nhưng đằng sau đó, khi cuộc sống thật dồn ép mình với những lựa chọn được – mất trong đời, mình mới nhận ra bài học đẫm máu và nước mắt mà tác giả muốn gói ghém.

Không gì có thể cứu được những năm tháng cô độc đầu đời, khi chúng ta trẻ tuổi và vấp ngã, đánh mất từ từ những giá trị cốt lõi mà chúng ta tin, chúng ta có.

Lúc đó, kể cả tình yêu chân thành nhất cũng không thể làm suy chuyển sự bất hạnh mà ai đó cảm thấy. Thậm chí, có người còn nhân danh tình yêu để cắm vào lòng người khác những nhát đâm chí mạng, mãi mãi không thể lành.

Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Bằng cách xây dựng nhân vật Trình Tranh, tác giả đã thổi vào trái tim của những cô gái chịu nhiều tổn thương một bắt đầu lãng mạn và đầy kì tích như thế. Rằng cuộc sống dẫu có tồi tệ đến mấy thì vẫn còn đó một người sẵn lòng gạt bỏ mọi thứ và yêu em bất chấp địa vị, quyền thế, tiền bạc hay vật đổi sao dời. Giống như khi tiếp xúc với hương thơm, đây là tầng đầu tiên. Mọi thứ cứ thế mà gây thương nhớ, khiến người ta khao khát, muốn được dấn thân vào.

Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Vậy thì, làm cách nào mà mọi thứ có thể từ đẹp đẽ như vậy bỗng chốc rối tung lên và đột ngột tan vỡ?

Đâu có gì khó nếu nhân vật chính chỉ biết yêu, yêu, yêu nhưng thực chất không hề biết đối phương cần gì. Trình Tranh chính là người như vậy.

Anh có thể thề thốt với cả thế giới anh cần người con gái tên Tô Vận Cẩm, làm mọi cách để có được cô trong cuộc đời, chiều chuộng cô, nuông chiều những đức tính sinh ra từ cuộc sống vất vả của cô – để rồi quay lại hành hạ cô, ghen tuông, tức tối khi cô không thể đơn thuần là yêu anh theo cách anh muốn, anh mong cầu.

Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Kết quả là, Anh đã bỏ lại cô với một đứa con chưa kịp chào đời đã chết sớm vì người mẹ quá trẻ để biết làm cách nào có thể vừa giữ được anh, vừa giữ được con và vừa giữ được cuộc sống đang từ từ trở nên mất kiểm soát. Trình Tranh không biết, không ai kể cả cô nói cho anh biết. Nhưng làm sao một người phụ nữ nguôi ngoai được trước nỗi đau mất con? Làm sao cô ấy có thể tha thứ hay tiếp tục tin tưởng người đàn ông đã bỏ rơi mình?

Bằng cái cách chết tiệt đó mà tác giả đã tát vào mặt mình cái đầu tiên, khi miêu tả chính xác cuộc sống của những cô gái nhẹ dạ – chỉ vì tin vào tình yêu mà không tiếc gì phẩm giá của bản thân hay sự lí trí. Để rồi khi trả giá, họ vĩnh viễn mất đi cái mà người đời gọi là “quyền được nói ra những gì mình phải chịu đựng”. Đó là một sự bất công, nhưng thực tế phũ phàng là chính họ cũng không muốn nhắc đến quá khứ. Họ thà chôn nó tới chết chứ không hề muốn nhắc lại, không hề muốn ai chạm vào nó chứ đừng nói là muốn chữa lành nó.

Cảm ơn bộ phim vì đã không nhuốm màu tang tóc như thế. Tình yêu của Trình Tranh và Vận Cẩm trong truyện càng đau đớn, mất mát bao nhiêu thì trong phim “Never Gone – So Young 2” – mọi thứ càng đơn thuần, rõ ràng dẫu cũng chia ly, tan vỡ và bế tắc. Chính sự trong sáng của thời niên thiếu đã khiến cho Trình Tranh (do Ngô Diệc Phàm thủ vai) thêm phần trượng phu và tinh tế. Anh có thể không diễn được mặt tối đáng ghét của Trình Tranh nguyên tác truyện, nhưng nói đi phải nói lại. Mình đã ghét con người đó tới đoạn tuyệt thì mình cũng không hi vọng gặp anh ta ở trên phim. Thực sự, mình thích nét diễn của Trình Tranh trên phim gấp vạn lần người đàn ông ác mộng trong truyện!

Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Tô Vận Cẩm trong phim thì rực rỡ. Ngay cả những thời khắc yếu lòng nhất, mình vẫn chấm điểm 10 tròn trịa cho cô gái có nét thơ ngây mà bất kì người đàn ông nào nếu có tính cách bảo vệ và sở hữu cao như Trình Tranh đều thích bắt bằng được về nhà. Cũng giống như Ngô Diệc Phàm, Lưu Diệc Phi hẳn sẽ đuối sức nếu phải bám sát nguyên bản. Diễn cho tới cùng vai một người mẹ mất con, một cô gái không còn có khả năng làm mẹ, hay một người phụ nữ lạc lối chợt nhận ra – người cô ta hận nhất cũng là người duy nhất có thể cứu rỗi linh hồn cô bằng tình yêu không hề thay đổi. Trình Tranh trong truyện không phải là tuýp đàn ông tốt để yêu hay để tin tưởng, nhưng may mắn là anh ta vẫn còn đủ lì, đủ mặt dày để không buông tay người con gái đã bị anh ta làm tổn thương tới kiệt quệ. Anh ta biết tự dọn cái đống rắc rối mà mình đã tạo ra từ đầu. Cũng gọi là có tí an ủi người đọc đi (mà chính xác là mình).

Không như Chu Tử Dực. Mình không thể ngờ là đạo diễn lại cho phép thằng não bò đó được phép chạm vào người cô gái ưu tú có tên Mạc Úc Hoa! Chẳng lẽ, việc để cho cô ấy phải mãi mãi là người con gái ở bên đời của anh ta trong truyện lại tàn nhẫn hơn là ghép họ thành một cặp trong phim? Và rồi, y như rằng, thằng cức lợn ấy phá hỏng tất cả mọi thứ, đồng thời không quên nhắc lại cô gái đã bị nó ruồng bỏ để cưới một đứa con gái điều kiện tốt khác?

Hóa ra anh vẫn ở đây bản full không cắt

Mình tới chóng mặt vì thằng bẩn tính đó. Mình ghét cái thái độ miễn cưỡng, như thể nó chào mừng sự yêu mến của tất cả con gái trên đời. Nó không thể nói là nó có bao nhiêu con bồ bởi vì bàn tay nó chỉ có 10 ngón còn Mạc Úc Hoa lại chỉ vô-tình-là-người-nó-thật-sự-không-thể-quên! Sống cái kiểu ôn gì vậy? Đã ích kỉ lại còn muốn chen chân và là một phần cuộc đời của người con gái tử tế đó? Cầm thú?

Thật sự, mình thấy đau khi Mạc Úc Hoa trong phim đã nhận ra sự thật tình yêu không môn đăng hộ đối mãi mãi chỉ là sự chạy theo vô nghĩa một bóng hình. Chưa kể, người cô yêu là một thằng não bò, nó não bò! Vậy nên nó mới nghĩ nó xứng đáng để cô nhớ về khi nhắc tới thanh xuân mọi người từng có. Thật may mắn, chứ cỡ nó mà mặt dày đi sang Dublin tìm Úc Hoa, xong cô cũng đồng ý tha thứ thì chắc hôm nay mình đập đồ, đập cho đã tay bởi không gì có thể gây ức chế hơn (ôi má ơi). Thứ đàn ông đó căn bản là không sinh ra để được hạnh phúc, vì nó không bao giờ biết sống vì người khác.

Nói cho gọn lại, mình thích bộ phim hơn là nguyên tác (trừ vụ án của thằng não bò vừa kể). Bởi vì, bộ phim này trong sáng, nhẹ nhàng và nhất là – nó không tát mình những cái không cần thiết nữa (vì sách làm đã làm rất tốt rồi, tát nát cái mặt mà). Mình thở phào khi coi hết cả phần giới thiệu diễn viên sau bộ phim.

Có vài phần bị cắt đi nhưng youtube đã cứu vớt nó nên mình đã tìm thấy thứ mình cần tìm, nhằm giữ lại trọn vẹn cảm xúc mà một mối tình đẹp như cái tên “Hóa ra Anh vẫn ở đây” nên có. Mình không dám có yêu cầu nào hơn thế.

Đây là link bài hát mà mình thấy là rất cần cho những ai xem phim 😡

“Hóa ra Anh vẫn ở đây.”

Cuối cùng, mình chỉ muốn nói là những cảm xúc tiêu cực của 7 năm vừa qua đã được giảm đi một nửa sau khi mình xem bộ phim này. Điều đó không hứa hẹn chuyện mình có quyết định coi cuốn sách Ngôn tình nào hay không nhé (vì mình vẫn thích Văn học Mỹ hơn). Nhưng ít nhất từ giờ, mình biết là chính đạo diễn cũng không thể thở nổi nếu phải bưng nguyên cốt truyện để dựng thành phim. Nó quá nặng nề, và theo mình, nó phù hợp với những người tỉnh táo, đã trưởng thành hơn là những cô cậu bé không thể hiểu nổi trái tim mình. Nó nên được gán mác người lớn (mình nghĩ vậy vì biết đâu cũng có một cô/cậu bé khác bị ám ảnh giống mình, khi chưa sẵn sàng bị tát mà gần như là bị đánh thừa sống thiếu chết khi buông cuốn sách xuống).

Đây là một tác phẩm có chiều sâu nội tâm nổi bật, đa chiều và kén chọn người đọc. Nếu lựa chọn coi phim thay vì đọc sách, bạn sẽ hạ cánh an toàn. Nhưng nếu muốn tin những gì mình nói, xin hãy đọc sách. Và đọc khi bạn đã sẵn sàng thấu hiểu điều tác giả tôn trọng, điều mà tác giả không hề thay đổi khi đem từ thực tế vào cuộc sống của những nhân vật như Trình Tranh, Vận Cẩm hay Chu Tử Dực, Mạc Úc Hoa.