Sách ngôn tình được “review” như một thể loại chỉ dành cho những “mọt truyện ngôn tình”, nhưng hãy yên tâm là tôi không “review” sách cho mọi người trên “cương vị” đó. Tôi không chắc bộ truyện mình sẽ nói đây, mọi người có thể thấy hay hoặc cảm được. Mọi người có thể đọc bài này và coi đó như một cảm xúc thoáng qua mãnh liệt của một cô gái đầy tế bào lãng mạn (nhân ngày thất tịch)… Đây là bộ truyện khiến tôi suy tư khá nhiều trong tất cả các sách ngôn tình mình đã đọc. Vì sao ư? Đầu tiên là vì sự am hiểu chuyên môn của tác giả trên nhiều ngành nghề, lĩnh vực (được biết làm bộ này là chị tác giả phải đi học hỏi thực tế nhiều lắm) mới có những tình tiết khoa học và lo-gic như vậy, ngôn từ truyền cảm, lôi cuốn đúng thời điểm… và đặc biệt nhất là triết lý tình cảm tác giả rút ra từ trong CUỘC SỐNG THẬT của mình mà diễn đạt lại. Nó không chỉ dừng lại tại giáo đường khi hai người thành hôn, mà còn đi sâu vào đời sống GIA ĐÌNH của nhân vật. Đó là cái khác biệt mà tôi hiếm thấy có ở nhiều cuốn ngôn tình khác. Truyện cũng như bao cuốn ngôn tình khác, kể về chuyện tình cảm của những cặp đôi trai xinh, gái đẹp, con nhà quyền thế… Rồi thì ân oán gia tộc từ khi hai người gặp nhau tự dưng kéo tới. Băng đảng nọ kia đâu đâu xuất hiện nườm nượp. Cũng không quên cả chi tiết “thanh mai trúc mã” huyền thoại trong các cuốn tiểu thuyết. Ôi, truyện mà…có thể kể chúng như những yếu tố phải chấp nhận thuộc về phần “nó là tiểu thuyết” và theo cái thể loại mà tác giả xếp đặt nên bỏ qua đi. Phần HẤP DẪN tôi, là phần lột tả siêu đỉnh các trạng thái cảm xúc khác nhau của nhân vật, lúc nào cũng như một dự báo cho những biến cố xảy ra sau này. Mà mình khó tin được trong một lúc, một người có thể có nhiều loại biểu cảm tâm trạng như vậy. Khi quá yêu nhưng không thể tỏ lộ, khi hận biết mấy nhưng cũng thương biết mấy, hay khi ẩn nhẫn nhưng tâm không cam mà quằn quại vùng vẫy trong bất lực,… Là những tình tiết mang tính “đời thực” được “ngữ hóa” lại. Ẩn trong đó là những triết lý có thể ứng vào “NHÂN SINH” – đặc biệt trong đời sống hôn nhân.
Hạ chốt, cái tôi thích nhất, lẽ dĩ nhiên là nam chính, mấy tố chất tốt đẹp trên kia gán hết lên người nhân vật này rồi. Anh đẹp trai, uyên bác, si tình, vươn lên từ khó khăn, quan tâm, chu đáo (chi tiết tôi nhớ rõ nhất là việc anh luôn ôm cô NGỦ BÊN TRÁI mình, tránh cho cô khỏi bị ép tim)… Anh chiều người yêu, nhưng sẽ KHÔNG DUNG TÚNG một cách vô lý. Anh sẽ xem xét những mặt lợi mặt hại đối với người yêu mình mà chăm sóc cô ấy theo cách của anh. TÌNH YÊU LÝ TRÍ, chính là như vậy. Anh cũng có khuyết điểm, nhưng không sao. Vì anh CHUNG THỦY, tin tưởng tuyệt đối vào giá trị tình cảm mình chọn lựa mà dung dưỡng, bảo vệ đến cùng; và lại chỉ vì một câu nói của anh: “Được gặp nhau chính thời tươi đẹp, chẳng bao giờ là muộn”. |