Xem thêm: Xe Win Liên Doanh Là Gì ? Có Nên Mua Xe Liên Doanh Hay Không Thế là cả hai cậu đều đứng trước máy ảnh, tạo dáng, lên hình trông rất điệu. Một bệnh nhân khác đứng chen vào, cậu trẻ nhất kêu toáng lên là không được chụp ba. Các bệnh nhân khác tò mò đến xem chúng tôi chụp ảnh, dần dần gần như cả khoa vây kín lại và cũng muốn chụp. Thi thoảng có một, hai người lù lù tiến tới gần, phản xạ tự nhiên tôi né sang một bên, lùi xuống mấy bước. Hai cậu trẻ thấy dáng vẻ của tôi, toe toét cười: “Không sao đâu, trông thế thôi chứ ông ấy hiền lắm”. Bác sĩ Bính (Trưởng khoa B) và bác sĩ Bình (Phó khoa E) đi tới, tôi được biết “ông hiền lắm đấy” khoảng 60, tên là Diên. Ông đã ra rồi lại vào bệnh viện dễ đến 20 năm. Thật ra, ông đã quá tỉnh táo, về gia đình, ông muốn mang cái bơm xe ra đầu phố, nhì nhằng có thể ngày kiếm được chục nghìn. Nhưng sự có mặt của ông làm cả khu phố náo loạn lên, thậm chí các cháu nhỏ còn hét lên “Điên điên”. Ông ấy rất bực mình. Bọn trẻ trêu một câu, ông cho qua. Nhưng hai, ba câu, hàng chục câu, chúng bủa vây ông, có khi ném đất, ném đá, ông quát tháo, sừng sộ. Ai đúng, ai sai? Mọi người lại bảo ông ấy điên rồi đấy, cần phải cho vào trại ngay thôi. Trường hợp của cậu trẻ nhất khoa E vừa nũng nịu đòi tôi chụp ảnh, mới đưa vào 3 tháng, bác sĩ cho biết. Mẹ cậu thấy cậu hay ra đường, lần nào về nhà má cũng đỏ lựng, nhìn kỹ thấy trên má con trai hằn 5 đầu ngón tay. Sau bà phát hiện, cậu con nhố nhăng này rất thích nghí ngoáy, động chạm vào thân thể phụ nữ, như một cái tật, không thể bỏ. Nó ám ảnh đến nỗi cậu chẳng thể học hành. Bà mẹ cho con đi khám và biết con mình mắc bệnh rối loạn cảm xúc một dạng của tâm thần, nên khẩn trương đưa ngay vào viện.Khoa B cấp tính nam, cách đây mấy hôm có cháu 15 tuổi ở thị trấn Sóc Sơn vừa khai giảng vào học được 5 -7 ngày, đang học trên lớp thì xỉu xuống, hơi co giật. Cháu bé mắc chứng hoang tưởng, lúc nào cũng cảm giác bị người khác theo dõi làm hại. Trao đổi với tôi, Trưởng khoa Bính cho biết. Gần như 80-90% bệnh nhân tâm thần biểu hiện đầu tiên bao giờ cũng là rối loạn cảm xúc, rối loạn giấc ngủ, đau đầu. Một cháu bé 15 tuổi chưa tiếp thu đầy đủ nhận thức, nhân cách chưa hình thành đã bị bệnh. Điều trị cho cháu xong, về học được hay không bác sĩ không dám chắc. Bệnh nhân phát bệnh ở độ tuổi càng sớm thì bệnh phát càng nặng. Một bệnh nhân 15 tuổi mắc bệnh 4, 5 năm sau bệnh sa sút lắm rồi. Người 40 tuổi phát bệnh có khi hơn 10 năm sau vẫn cứ ở dạng như thế. Những bệnh tâm thần nội sinh do cơ thể sinh ra không có sự khác biệt lớn giữa giai tầng xã hội, giới nào cũng có thể bị. Bệnh này có chừa ai đâu. Vừa tuần trước, bên Khoa Cấp tính nữ nhận bệnh nhân là trưởng khoa của một bệnh viện đang học thạc sĩ bên Australia người ta trả về.Bác sĩ diễn kịch và khó khăn trong phương pháp điều trịĐến 80-90% người bệnh phủ nhận mình không có bệnh, không chấp nhận điều trị, không uống thuốc vì thế bệnh nặng lên. Bệnh nặng lên người ta lại không uống thuốc. Nhân viên y tế phải thuyết phục, cưỡng bức để người bệnh dùng thuốc bệnh mới thuyên giảm. Người bệnh nhận thức được rồi mới uống thuốc. Uống thuốc xong, bệnh thuyên giảm. Đấy là vòng tròn. Có trường hợp bệnh nhân không thừa nhận mình mắc bệnh, bác sĩ khám lần đầu phải giấu kín bệnh nhân, làm “diễn viên bất đắc dĩ” với tư cách là bạn của ông chú, ông anh đến khám. Thậm chí không chỉ bệnh nhân mà một vài người nhà không biết đấy là bác sĩ tâm thần. Bác sĩ nói chúng tôi làm ở khoa nội của Bệnh viện Đa khoa Quốc gia, hoặc học ở khoa tâm lý nghe thấy anh không được khỏe nhân tiện đi qua đây ghé thăm. Rồi khuyên bảo như một điệp khúc: “Anh mất ngủ triền miên ư? Có vẻ như anh không được khỏe lắm thì phải, trông hơi gầy đấy”. Hay: “Dạo này anh hay cáu kỉnh nhỉ, hình như có điều gì làm anh bức xúc, mệt mỏi đúng không? Anh yếu thì nên dùng thuốc bổ”. Và bác sĩ kê đơn. Thực chất thuốc bổ là thuốc đặc trị tâm thần. Không phải bệnh nhân nào cũng được người nhà quan tâm chăm sóc, nhiều bệnh nhân gần như bị người nhà bỏ quên, chẳng buồn đón về, mặc dù bệnh của họ đã tiến triển bình phục. Mặc kệ những lời giải thích của bác sĩ rằng đây là bệnh viện không phải trại tập trung hay là nơi để giữ lại. Nói về khó khăn trong điều trị cho bệnh nhân tâm thần, Giám đốc Bệnh viện Lý Trần Tình cho biết:Nhận thức của cộng đồng về bệnh lý tâm thần còn hạn chế. Số đông quan niệm bị mắc điên là động mồ động mả, do “ma làm” nên gia đình đưa người bệnh đi thầy cúng, và cứ để như vậy thời gian dài, một vài năm, thậm chí hàng chục năm, người bệnh quá nặng đập phá, hành hung, thậm chí giết người lúc đó người ta mới đưa đến bệnh viện. Để lâu quá bệnh nặng chữa trị rất khó. Có lẽ cần tuyên truyền cho cộng đồng, nếu thấy có biểu hiện bất thường như rối loạn giấc ngủ, tự nhiên không muốn giao tiếp, không muốn quan hệ, hoặc có những hành vi lời nói kỳ lạ, khác thường tốt nhất nên đến các cơ quan điều trị bệnh tâm thần để được tư vấn chữa trị vì trong ngành y tế phát hiện bệnh chữa càng sớm càng tốt.Một khó khăn nữa mà các bác sĩ chuyên khoa tâm thần đang phải đối mặt, đó là phải chịu sự quấy rối của các bệnh nhân. Người đời thường nghĩ, ở bệnh viện tâm thần chắc chỉ có nhân viên nữ mới bị sàm sỡ. Thực chất bác sĩ nam cũng bị. Khoa Cấp tính nữ có những bệnh nhân mắc chứng “cuồng loạn” tên gọi của bệnh này là loạn thần cảm xúc, thích phô bày phần kín trên cơ thể. Mặc đồ cho họ, họ lại cởi ra. Bác sĩ điều trị rất khó khăn, nhất là những bác sĩ trẻ, đang điều trị bệnh nhân như vậy gặp bạn đến thăm thì rất ngượng. Có khi người yêu giận dỗi cả buổi... Nghề nào cũng có tai nạn. Bác sĩ chuyên khoa tâm thần coi đó như một tai nạn nghề nghiệpTrần Mỹ Hiền |