Cấm ái chi tương sủng review năm 2024

Thể loại: truyện ngắn, hiện đại, huynh đệ niên thượng, 1×1, cường liệt phúc hắc ôn nhu công x khả ái đảm đang dịu ngoan thụ, công sủng thụ, ngọt ngào ấm áp, tình hữu độc chung, thịt thà đầy đủ (sau cả tháng ăn chay thống khổ, vớ dc bộ này ta quả thực xúc động đến ứa máu mũi T_T), HE

Tình trạng: hoàn

………………………………

Giới thiệu:

Em từ nhỏ sống trong trại mồ côi, đến 15 tuổi bị đá ra ngoài tự sinh tự diệt. Do có gương mặt xinh đẹp, em đành lưu lạc làm MB kiếm sống. 1 đêm đang đứng đường trả giá, có 1 khách sộp đột nhiên xuất hiện vung tiền bao trọn em. Nghi ngờ nam nhân anh tuấn trước mắt là 1 tên đại gia biến thái có sở thik SM, em theo anh về nhà với nỗi lo thấp thỏm. Nhìn bộ dáng đáng yêu “thấy chết ko sờn” của em, anh vừa là yêu thương, vừa là đau lòng, nhanh chóng nói ra em chính là người em trai mà anh đã bao năm tìm kiếm. Cầm trong tay tấm ảnh gia đình đã ố vàng, em nhào vào lòng anh trong ngỡ ngàng cùng hạnh phúc.

Những tưởng từ nay bọn họ lại được hưởng hơi ấm của tình thân, chẳng ngờ những ngày tháng vui vẻ bên nhau lại khiến giữa 2 người dần nảy sinh những cảm xúc ko chỉ đơn giản là tình anh em thuần túy. Chứng kiến em suy yếu chịu đựng cơn thèm thuốc dày vò, anh ko kìm nổi tâm đau, kiên quyết vứt bỏ cấm kỵ huyết thống, dùng ma túy tình dục giúp em xoa dịu nỗi thống khổ. Thế gian này, chỉ có em là người quan trọng nhất đối với anh.

Nhưng, cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng son chưa ngọt ngào được bao lâu thì vị hôn thê của anh tìm đến (yên tâm, cái danh hiệu này là do cha mẹ nuôi anh tự định thôi chứ anh chưa đồng ý bao giờ =.,=). Bất chấp thái độ lãnh khốc cùng những lời cự tuyệt tàn nhẫn của anh, đối phương vẫn mặt dày đến gặp em gây sức ép. Để bảo toàn sự nghiệp cho anh, em đành lựa chọn ra đi trong lặng lẽ. Tỉnh lại ko thấy em đâu, anh bạo phát phẫn nộ, ra tay xử lý những “trướng ngại vật” cản đường, nhanh chóng lao đi tìm kiếm, trong lòng thầm nhủ sẽ ko để lần nữa mất em :”>

…………………………………………………………….

đọc tr ta hơi bị nghi ngờ cái danh luật sư tài ba của anh vì định lực quá kém =.,= chưa thèm dằn vặt gì đã lôi em nó ra thịt =))) (bất quá ta thik X”D)

cả cái đoạn anh cự tuyệt bố mẹ nuôi + cô vị hôn thê kia cũng thỏa mãn vô cùng, ko thèm lý luận dài dòng gì mà chửi thẳng vào mặt luôn =))) lãnh khốc công muôn năm \(o)/

motif khá cũ nhưng đọc vẫn thấy ko ngấy X”3 truyện ngắn, ngọt ngào, ko ngược, có H, công thụ thâm tình, có ai ôm ko? hị hị :”>
                                          
Thể loại: đam mỹ, cổ trang, cung đình, 1×1, NC 17, niên hạ công, ấm áp, HE.
                      
Couple: Thiệu Diệp Hoa x Tống Bình An.
                      
Truyện gồm ba quyển, 25 chương và một vĩ thanh. Xuyên suốt là tình cảm của hai nhân vật chính. Ở đây mình sẽ không nhận xét gì liên quan đến tác giả hết, cái mình muốn nói ở đây chỉ là đoạn tình cảm của hai anh và một chút về nội dung truyện.
                      
Phần đầu truyện, có lẽ các bạn sẽ nghĩ có lẽ đây là truyện ngược. Đúng vậy, mình cũng nghĩ thế! Ấn tượng đầu tiên của anh công trong lòng mình là một bậc đế vương chuyên quyền và lạnh lùng đến tàn nhẫn. Anh cho người bắt cóc rồi bịt mắt, sau đó lại cưỡng bức thụ làm em vô cùng sợ hãi.
                      
Thế nhưng ẩn sau vẻ ngoài và hành động đó cũng đồng thời là một trái tim nhỏ bé, yếu đuối đang ra sức gồng mình lên để sống vì hai chữ "số mệnh" Thiên tử. Tuổi thơ quá cô độc, lạnh lẽo mà Thái hậu và Thái hoàng thái hậu tạo nên cho anh đã một bước dẫm nát chút ít ấm ám mà anh trộm giữ được. Hai người họ dưỡng dục anh bằng những phương thức quá mức nghiêm khắc và độc đoán, hòng biến anh trở thành một vị Hoàng đế tài hoa xuất chúng, đồng thời cũng là một con người vô cảm, bằng mọi giá đoạt lại Hoàng quyền bị cướp đoạt và lưu danh thiên cổ. Giữa rối ren trăm bề đó, đứa trẻ mới chỉ 8 tuổi phải học cách tự trưởng thành sớm, dùng cái đầu lạnh để đương đầu với mọi thử thách mang tính chất tuyệt đối do chính thân mẫu và bà nội của mình đưa ra.  
                      
May sao, đang chơi vơi trong lòng sông sâu thẳm ấy, anh đã gặp được một chiếc phao cứu sinh. Chiếc phao đó cứu lấy anh, khảm anh vào lòng bằng hơi ấm chân thật từ bản thân. Anh như cá gặp nước, vùng vẫy dùng toàn lực níu lấy cái phao đó nhằm cứu vãn tâm hồn mình. Nhưng do chưa có  năng lực chân chính bảo vệ y, anh đành nhẫn nhục chịu đựng nỗi tương tư trong lòng. Cho đến mười năm sau, khi có được quyền lực cao nhất, đủ cường đại, anh mới quyết tâm dùng toàn bộ sức lực chiếm lấy chiếc nó. Phải, chiếc phao đó chính là thụ.
                      
Anh thụ trong truyện rất phải nói là rất ngốc, nhưng đảm bảo không hề đáng ghét. Anh vô cùng đơn thuần. Với mình, ở anh toát lên một tia sáng thuần khiết từ đầu đến cuối truyện. Giữa cả hai ban đầu vốn đã không có sự bình đẳng. Một người là bậc chí tôn quyền quý, trong nhung lụa mà lớn lên, kẻ chỉ là một tên hộ vệ bình phàm vô danh giữa hàng trăm người xuất sắc nơi cung cấm, nên đừng chờ đợi một sự công bằng giữa họ. May thay, anh thụ không những chấp nhận vì cảm động tình cảm của công, còn một mực cho rằng mình không xứng đáng với điều đó. Chưa bao giờ anh đòi hỏi công phải làm gì cho mình cả. Bởi với anh, chỉ cần nhìn thấy Hoàng đế một đời bình an là đủ. 
                      
Hai anh yêu nhau lắm lắm luôn á. Tình cảm cứ như là từ kiếp nào sẵn có vậy. Không cần lãng mạn, không cần phí thời gian, họ quấn lấy nhau như thiêu thân sẵn sàng lao đầu vào lửa. Trước mắt người yêu, Đế vương kia là một con người dù cao ngạo nhưng yếu đuối vô cùng. Cảnh H chiếm rất nhiều trong truyện, hầu như mỗi chương đều có. Thực sự là ấm áp vô cùng! Đây là lần hiếm hoi mình đọc một câu chuyện sâu sắc đến vậy (vì mình là một con cuồng tự ngược: ))) ).
                      
Hoàng đế từ nhỏ đến lớn có một hình bóng mãi không quên, đó là tâm khảm về tấm lưng trần của thụ dưới ánh trăng năm ấy... Với anh, nó tuyệt mỹ không gì sánh được, âm thầm thề với lòng sẽ mãi mãi trân quí khoảnh khắc này. Người thị vệ đó với anh là duy nhất. Nụ cười, tính tình đôn hậu, thật thà của y; đoạn tình cảm này cũng theo đó đến cuối đời...
                      
Về sau anh có con (do một phi tần có khuôn mặt tựa như thụ sinh ra) cũng cho nó nhận thụ làm phụ thân, thậm chí còn giao nó cho cha mẹ của thụ nuôi nữa. Anh bảo đây là con của chúng ta, và muốn thụ cùng anh chăm sóc nó. Có một câu của anh làm mình nhớ mãi: _"Bình an, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn, bất luận trước đây, hay sau này, ngươi chỉ cần bình yên, ngây ngốc sống trong thế giới của mình là được rồi, tất cả tàn khốc cùng hắc ám, cứ để một mình ta gánh vác"_. Anh cứ mở miệng là "Bình An", Bình An", bắt thụ khi không có ai phải gọi mình "Diệp Hoa", anh thụ mà lỡ một tiếng Hoàng đế là giận, đòi trừng phạt đủ kiểu.  Chời ơi ngọt mù mắt cẩu FA T_T
                      
Truyện còn nhấn mạnh lòng oán hận và sự trả thù của nữ nhân, ở nhân chính là vị Thái hậu và Thái hoàng thái hậu đức cao vọng trọng. Một người mất đi trượng phu đã từng vào sinh ra tử, và cả người con trai hết mực yêu mến, rồi tiếp theo đó là mất đi cả Hoàng quyền trong tay, một người mất đi ngôi vị mẫu nghi thiên hạ suýt là của mình (do con của Hoàng Thái Hậu mất đột ngột nên bà này không được phong vị), cả hai mở ra một kế hoạch dài hạn, mang theo đứa bé chưa đầy một tuổi, nhường Hoàng vị cùng lui vào sâu trong cung điện, bắt đầu việc nuôi dạy cũng như cải tạo. Tình thân của họ chuyển thành sự khắc nghiệt, đổ xuống đầu đứa trẻ tội nghiệp. Cho đến khi tự nguyện ra đi mãi mãi, Thái hoàng thái hậu vẫn một lòng hướng về đứa cháu, lo lắng cho tương lai đất nước. Bà, không phải không yêu, mà là quá yêu, mới có thể tàn nhẫn như vậy... Trước tình cảnh đất nước muôn dân mà Tiên đế gắng công gầy dựng, bà nguyện nhẫn nhục hy sinh hai chữ "tình thân".
                      
Ngoài ra còn có một nhân vật toàn năng đến hư huyễn, cái gì cũng làm được chính là đồng chí Trịnh Dung Trinh. Hoàng đế có anh này phò tá thì chả cần não làm gì cũng được :))) Anh này cũng rất đáng yêu a~, nhưng mà trong mắt ta thì hình như có gì đó hơi vượt mức với thụ, làm Hoàng đế ghen miết. Hên mà cuối cùng không có gì xảy ra haha.
                      
Kết truyện có khi không hài lòng với các bạn sủng thụ, vì Hoàng đế tuy không cho phép thụ thú thê nhưng bản thân vẫn sủng hạnh có các phi tần khác, vị trí Hậu trống không, và thụ vẫn là một thị vệ gác cửa như ngày đầu. Đây là mong muốn của thụ, vì anh thực sự không mong muốn vương quyền hay bất cứ thứ gì khác (dù Hoàng đế đã có ý định cho anh một danh phận). Kiểu này sao giống thánh mẫu thụ quá phải không, nhưng mà không hiểu sao mình lại hài lòng với cái kết này nữa, bản thân mình thấy cứ thế này là ổn. Có lẽ điều này mới giữ được vẹn nguyên cái bản tính thật thà, sáng trong của thụ mãi mãi.
                      
Tóm lại, về tình cảm của nhân vật chính là nhẹ nhàng ấm áp, còn những tình huống cung cấm rất hay lại dễ hiểu nữa. Đây là một câu chuyện tuy không quá đao to búa lớn nhưng để lại trong mình rất nhiều kỉ niệm đẹp. Nói chung là đề cử đề cử!!!