Ai wo komete umi nghĩa là gì

Một trong những cách học tiếng Nhật cực vui và hiệu quả nhất chính là qua các bài hát tiếng Nhật. Đây là phương pháp giúp bạn rèn luyện khả năng phát âm tự nhiên qua lời bài hát sinh động sinh động và vốn từ tiếng Nhật phong phú mà rất thực tế của người bản xứ. Sau đây là một số gợi ý từ du học Nhật Bản giúp bạn lựa chọn các bài hát phù hợp với trình độ của mình nhé.

Xem thêm :

Phương pháp học tiếng nhật qua bài hát hiệu quả nhất

Ai wo komete umi nghĩa là gì

Bắt đầu nghe nhạc học tiếng Nhật nào?

1.

Watashi no Koe わたしの声

2.Hana No Atosaki/花のあとさき

3.Hotaru

4.Ichinen Nikagetsu Hatsuka (1年2ヶ月20日)

5. Kaze no Kioku 風の記憶

6. Sakura

8.Sotsugyou Memories Sayonara Anata

10. Arigatou

14.Best Of My Love - Rei Yasuda

15.Hira Hira Hirara ひらひら ひらら.

Nếu không tiện nói chuyện qua điện thoại hoặc nhắn tin ngay lúc này, bạn có thể YÊU CẦU GỌI LẠI bằng việc nhập số điện thoại vào form bên dưới để được cán bộ tư vấn của công ty liên lạc hỗ trợ.

Ai wo Komete Umi là bài hát trong bộ phim Kokuriko ZakaKara (Ngọn đồi hoa hồng anh) do Teshima Aoi trình bày. Lời bài hát mang đậm giai điệu tình cảm lãng mạn như tâm hồn cô gái trẻ Umi Matsuzaki trong bộ phim.

"Ngày chúng ta gặp nhau Hoa anh túc đang mùa nở rộ Anh có còn nhớ không? Một bức tường đá rêu phong, một hàng rào"

Này cậu có còn nhớ chăng Những bông hoa mỹ nhân khi ấy Nở rộ trong ngày ta gặp nhau? Một bức tường đá rêu phong, một bờ rào Một cây cột điện nghiêng nghiêng Bất thình lình cậu đến nhanh như gió Trên chiếc xe đạp to lớn màu đen Và chở tớ đi khuất xa khỏi đỉnh đồi. Này cậu có ...

Này cậu có còn nhớ chăng Những bông hoa mỹ nhân khi ấy Nở rộ trong ngày ta gặp nhau? Một bức tường đá rêu phong, một bờ rào Một cây cột điện nghiêng nghiêng Bất thình lình cậu đến nhanh như gió Trên chiếc xe đạp to lớn màu đen Và chở tớ đi khuất xa khỏi đỉnh đồi. Này cậu có còn nhớ chăng Những bông hoa mỹ nhân khi ấy Nở rộ trong ngày cậu ra khơi? Bóng thuyền lênh đênh trên biển khơi lấp lánh Và mùi hương của những hàng thông xanh Sao khiến tớ thấy buồn bâng quơ Nhắc cho tớ nhớ hoá ra tớ chỉ một mình Nhưng giờ tớ biết mình đã sẵn sàng tự bước đi. Gió biển nhẹ thổi theo triền đồi Mang theo bên người một lá thư Tớ luôn luôn biết chắc Cho dù cậu có ở đâu... Tớ không có sao đâu Đã lớn hơn năm ngoái chút đỉnh rồi Tớ luôn ở đây chờ đợi cậu Từ bây giờ, và cho đến mai sau Sẽ cầu chúc cậu một hành trình bình an. T ừ đồi hoa mỹ nhân Với thật nhiều yêu thương.

Em vẫn còn nhớ ngày hôm đấy, ngày anh đến khi hoa anh túc đang nở rộ. Một bức tường đá bám đầy rêu phong, một cây cột điện đứng nghiêng nghiêng bên đường.

Anh đến bên em như một cơn gió trên chiếc xe đạp màu đen.

Anh va vào em nhưng khi ngẩng đầu lên, điều em nhận được không phải một lời xin lỗi mà là khuôn mặt nhăn nhó và giọng nói bực bội của anh:

“Yahhhhh, đi đường phải chú ý nhìn đi chứ!”

Hình như từ lúc đó em đã yêu anh rồi. Nghe thật hoang đường anh nhỉ? Nhưng anh biết gì không? Mỗi lần em nói với anh rằng em yêu anh chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh lại bật cười mà xoa đầu em. Anh không tin, nhưng em tin nhiều lắm anh ạ.

Anh thường nói với em:

“Yêu nhau nằm ở duyên phận Kuanlin ạ! Có duyên gặp được nhau giữa 7 tỉ con người nhưng liệu số phận có để ta ở bên nhau hay không, anh cũng không biết được!”

Em luôn bỏ ngoài tai những lời ấy, em cố chấp, vẫn luôn cố chấp. Số phận là do ta tự định đoạt, em muốn bên ai đấy sẽ là quyết định của em.

Nhưng rồi liệu có thật là như vậy không?

“Kuanlin à, một ngày nào đấy có thể anh sẽ không được cùng em ngắm nhìn những bông hoa anh túc nữa. Liệu em có thể gửi nó đến cho anh không?”

“Em không gửi!”

“Tại sao?”

“Vì cái ngày nào đấy mà anh nói đến sẽ không bao giờ đến đâu!”

“Tại sao em lại thích hoa anh túc hả Kuanlin? Em có hiểu ý nghĩa của nó không?”

“Đương nhiên là có. Em thích hoa anh túc trắng, thuần khiết giống như anh vậy, giống như một sự an ủi, anh nghĩ có đúng không?”

Anh cười thật nhẹ và lại vò rối mái tóc em.

Anh đến bên em như những bông hoa kia, xoa dịu những nỗi đau trong cuộc đời em để rồi cũng như những bông hoa kia, làm em say nghiện.

“Nếu một ngày anh biến mất, em có nhớ anh không?”

“Anh nói lung tung gì vậy?”

“Mong em sẽ như những bông hoa anh túc kia. Quên đi rồi sẽ không còn đau nữa.”

“Làm như anh sẽ thoát được khỏi em vậy?”

Anh lại không nói gì, lại cười xoà và xoa đầu em.

Và rồi ngày anh ra đi, những bông hoa anh túc lại nở rộ.

Chiếc xe đạp màu đen đó vẫn nằm trong góc nhà. Anh để lại nó cùng một lời nhắn nhủ:

“Em hãy dùng nó . Vì có thể khi đang chạy xe xuống con dốc trên đồi, mải ngắm nhìn những hàng thông ven đường mà vô tình tông phải ai đó. Nhưng rồi biết đâu đấy là duyên trời định cho hai người gặp nhau và rồi biết đâu nếu may mắn số phận sẽ cho hai người bên nhau thật lâu.”

Người ta nói anh đã rời đi rồi, đi đến một nơi tốt hơn nhưng em không tin, là em không muốn tin.

Chỉ còn lại mình em nơi đây, dạo bước đến ngọn đồi năm ấy.

Ngồi ôn lại kỉ niệm trên cánh đồng hoa anh túc, nhìn những con thuyền gập ghềnh trên sóng biển, mùi hương của những hàng thông xanh biếc vẫn vương vất đâu đây, thực lòng muốn gọi tên anh.

“Jihoon ahhhh!”

“Em bây giờ……thực sự…..rất ổn và còn cao hơn năm ngoái một chút nữa. Vậy nên, anh hãy sống thật tốt và đừng lo cho em nữa nhé.”

Gió biển mơn man trên sườn đồi, gửi đi lời nhắn nhủ: em sẽ vẫn luôn đợi anh nơi này, cho dù là bây giờ hay mai sau vẫn thế.

Em vẫn ngày đêm cầu nguyện cho anh, mong rằng ở nơi tốt đẹp nào đấy mà anh đang dừng chân, anh có thể nghe được lời tâm tình này từ tận sâu trái tim em.