Tổng tài và cô vợ bướng bỉnh tô tú song

Đánh giá: 8.4/10 từ 8 lượt

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài _ Tô Tú Song. “Tô Tú Song, đồ vong ơn bội nghĩa, từ nhỏ chị mày đã nuôi mày ăn mặc đi học, bây giờ nó biến thành kẻ tàn phế, còn bị mất tử cung, chỉ cần một đứa bé thôi, mày sinh cho nó một đứa thì đã sao?” “Chị mày cắt cổ tay tự sát, trong bồn tắm đầy máu, mày đã hài lòng chết? Dù sao nó chết thì tao cũng không sống được, tao sẽ chết cùng nó, cửa nát nhà tan đều là tại mày!” Tô Tú Song ngôi trong góc quán bar uống một ly rượu, trong đầu vang vọng tiếng kêu xé gan xé ruột của mẹ, trước mắt cũng hiện lên cảnh tượng trong phòng tắm. Chị gái nằm trong bồn tắm, nửa thân dưới bị máu nhuộm đỏ, thân thể như ngâm mình trong biển máu. Chỉ cần nhắm mắt lại, dường như mùi máu tươi vẫn còn quanh quẩn bên mũi. Cô thở hắt ra một hơi, uống thêm mấy ly rượu. Ha, chẳng qua chỉ là lên giường với trai, sinh một đứa bé thôi mà, sợ cái gì? Tô Tú Song khẽ cắn môi, vẻ mặt kiên quyết đứng dậy.

Tửu lượng cô vốn đã thấp, lại uống liên tục mấy ly nên mới đến cửa phòng đã say khướt, bước đi lảo đảo, còn có một ngọn lửa mãnh liệt bừng cháy trong người như muốn thiêu đốt ngũ tạng lục phủ.

Chương 89

“Á..” Hoắc Dung Thành đau đớn kêu một tiếng. Khuôn mặt anh ta tối sâm, đôi môi nóng rực cố ý lướt qua miệng cô, sau đó mới rời đi. Cuối cùng anh ta vươn tay nâng cằm cô lên: “Ngay cả tay cũng chưa từng nắm? Cô đang oán hận hay là ám chỉ tôi? Bây giờ thì sao? Đã thỏa mãn chưa?”

Tô Tú Song tức giận đỏ hốc mắt. Mộ Đan Nhan xanh mặt, bị tổn thương nặng nề. Cô ta trừng bóng lưng Tô Tú Song, chỉ hận không thể xé xác cô ra.

Hoắc Dung Thành buông tay, đi thẳng ra ngoài phòng riêng. Như thể nghĩ tới chuyện gì, anh ta bỗng quay lại nhìn Tô Tú Song: “Còn không rời đi? Ở đây chờ cái gì?”

Tô Tú Song ngẩng đầu nhìn Mộ Đan Nhan. Ánh mắt Mộ Đan Nhan tràn đầy ác độc và căm thù. Tô Tú Song choáng váng, đang định giải thích, nhưng sau đó chợt khựng lại. Dù gì cũng đã hôn trước mặt mọi người rồi, bất kể cô có giải thích như thế nào thì e rằng Mộ Đan Nhan cũng sẽ không tin. Cô vốn cho rằng chuyện này có thể kết thúc một cách hoàn hảo, nhưng không ngờ bây giờ chẳng những không thể giải quyết, mà còn lửa cháy đổ thêm dầu! Giờ thì Mộ Đan Nhan càng muốn giết chết mình!

Tô Tú Song vừa rời khỏi phòng riêng, Mộ Đan Nhan lập tức gào thét chói tai, đập phá đồ đạc trong phòng. Chẳng mấy chốc, cả phòng đã trở nên ngổn ngang, đám tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng mà chỉ im lặng nhìn cô ta đập phá đồ đạc.

Siêu xe màu đen đỗ trước cửa quán bar. Hoắc Dung Thành chân dài nên bước đi cũng lớn, một bước bằng ba bước của người khác, ngay cả vóc dáng cũng cao lớn bá đạo. Tô Tú Song đi theo anh ta, nghẹn cơn tức trong lòng, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cô làm lơ chiếc xe, đi thẳng về phía trước, Hoắc Dung Thành như mọc mắt sau gáy, lạnh lùng lên tiếng: “Lên xe”

Tô Tú Song khựng lại, thở hổn hển mấy hơi. Lưỡng lự mấy giây, cô quay lại đi ra cửa sau, mở cửa lên xe.

“Wow, cuối cùng hòa thượng cũng khai trai rồi, thật là hiếm thấy, còn là thỏ bunny nữa chứ! Chậc chậc, biết chơi ghê…” Hàn Văn Thiên lười biếng nằm trên ghế sau, miệng ngậm một chai bia, vừa kích động vừa phấn khởi.

Ánh sáng trong xe rất mờ mịt, Tô Tú Song lại cúi đầu nên anh ta không thấy rõ mặt cô.

“Dáng người không tồi, thật chuẩn, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, nhất là cặp chân dài kia, thật hớp hồn người!”

Hoắc Dung Thành không lên tiếng, trong đầu lại hiện lên chiếc váy ngắn không thể che được phần mông kia, tiện tay ném áo khoác ra ghế sau. Tô Tú Song bị áo khoác trùm kín đầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mặc vào.” Anh ta lạnh giọng ra lệnh, đồng thời bật đèn trong xe.

Tô Tú Song kéo áo khoác xuống, kìm nén cơn giận, ngẩng đầu lên.

“Phụt!!” Thấy khuôn mặt của cô, Hàn Văn Thiên sửng sốt, phun bia lên đầy mặt Tô Tú Song. Cô nhíu mày, dùng tay lau mặt.

“Xin lỗi xin lỗi, nè, lau mặt đi” Hàn Văn Thiên ho sặc sụa, sau đó rút khăn giấy đưa cho cô. Tô Tú Song không trả lời, chỉ cầm một tờ khăn giấy, im lặng lau bia dính trên mắt.

“Giải thích… Hoắc Dung Thành đen mặt nói, đồng thời châm điếu thuốc, sương khói màu trắng lượn lờ trong xe.

“Chuyện này…”

Chương 54

Nghe nói là ông Gia ra lệnh, Tô Tú Song hoàn toàn từ bỏ ý định đồi phòng.

Cảnh tượng vừa xảy ra ở phòng khách vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cô không muốn chọc giận ông cụ nữa đâu.

Phòng rất lớn, mặc dù không xa xỉ như phòng của Hoắc Dung Thành, nhưng được cái lịch sự sáng sủa. Tô Tú Song đứng trước cửa sổ sát đất, hồ nhân tạo khổng lồ đập vào mắt, mặt hồ xanh biếc gợn sóng, ngay cả tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang dội đầy tiết tấu vang lên. Tô Tú Song đóng rương hành lý, đi tới mở cửa. Bên ngoài là Hoắc Lăng Tùng.

Tô Tú Song mỉm cười: “Em còn tưởng là quản gia cơ đấy”

“Căn phòng này có được không?”

Hoắc Lăng Tùng mỉm cười hỏi.

“Còn được, rất đẹp. Bác sĩ Tùng có muốn vào xem không?”

“Không cần” Hoắc Lăng Tùng mở túi nilon trong tay, chỉ vào mấy hộp thuốc bên trong, chậm rãi nói: “Thuốc hạ sốt, cồn iod, thuốc mỡ chữa lành vết thương…

“Khoan đã” Tô Tú Song ngắt lời anh: “Bác sĩ Tùng, em không bị bệnh, không cần mấy loại thuốc đó.”

“Anh biết. Thuốc này là để em đưa cho anh hai.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Tú Song kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao lại bảo em đưa cho anh ta?”

“Quan hệ giữa hai người quá cứng, cần vun đắp chút tình cảm”

“Không cần” Tô Tú Song trực tiếp từ chối: “Bọn em chỉ là kết hôn hiệp ước thôi, vừa hết thời hạn hai năm sẽ phủi mông rời đi, anh ta đi đường anh ta, em đi đường em, không can thiệp vào chuyện của nhau, anh ta không cần thực hiện trách nhiệm của người chồng, em cũng không cần thực hiện nghĩa vụ của người vợ, vun đắp tình cảm chỉ là làm điều thừa”

Hoắc Lăng Tùng liếc nhìn thấy cửa phòng đẳng sau hơi mở ra, có thể thấp thoáng thấy bóng người màu tím đứng sau cửa. Hoắc Lăng Tùng giả vờ như không nghe thấy lời nói của Tô Tú Song, nhét chiếc túi vào tay cô: “Anh hai không thích chờ người khác, em mau đưa cho anh ấy đi, không thì chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận. Anh còn hai cuộc phẫu thuật, phải đến bệnh viện ngay bây giờ.”

Nói xong, anh lập tức muốn rời đi. Tô Tú Song luống cuống níu áo anh, cắn môi nói: “Bác sĩ Tùng, hay là anh đi đi”

“Đừng sợ, anh ấy sẽ không ăn thịt người đâu. Anh đi trước đây” Hoắc Lăng Tùng nở nụ cười dịu dàng, rút góc áo ra khỏi tay cô, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tô Tú Song nhìn chằm chằm túi thuốc trong tay, trong lòng tràn đầy bực bội. Cô chỉ muốn làm người ngoài cuộc, im lặng vượt qua hai năm ở nhà họ Hoắc này mà thôi. Cô không muốn trêu vào Hoắc Dung Thành, cũng không muốn trêu vào ông cụ sớm nắng chiều mưa kia, càng không muốn vun đắp tình cảm gì gì đó. Bác sĩ Tùng làm vậy chẳng khác nào đẩy cô vào hố lửa.

“Hầy..” Cô khó chịu thở dài, đành phải bất đắc dĩ xách túi thuốc đi đến phòng của Hoắc Dung Thành.

Thân hình cao lớn của Hoắc Dung Thành ngồi khoanh chân trên giường, nửa cởi áo ngủ, cả phần lưng lõa lồ trong không khí. Làn da màu rám nắng gợi cảm, chẳng qua trên lưng tràn đầy vết roi làm phá hủy cảnh đẹp ấy, máu chảy dính đầy lưng, trông vô cùng đáng sợ.

Chương 56

Không cứng rắn như cô nghĩ mà còn hơi mềm mại, ấm áp, bóng loáng. Tô Tú Song đỏ mặt, vội chuyên chú bôi thuốc, sợ mình lại lỡ tay chọc giận anh ta.

Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang định nói rời đi thì đã thấy Hoắc Dung Thành híp mắt, trâm giọng nhìn về phía cửa quát lên: “Bước vào!”

Tô Tú Song ngây người.

“Thính giác của anh hai thật nhạy bén” Hoắc Lăng Tùng đút tay vào áo blouse trắng, mỉm cười ấm áp như gió xuan.

“Người mang thuốc tới là cậu, kêu cô †a vào đây làm gì? Ngại tôi chưa đủ phiền lòng hay sao?” Hoắc Dung Thành cài cúc áo ngủ, miễn cưỡng nâng mí mắt.

“Lúc nãy bệnh viện có việc gấp, em vội vã bật máy tính lên xử lý. Anh không thích bị người hầu chạm vào, quản gia cũng bị ông nội lôi đi tỉa cành hoa, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mình chị dâu là phù hợp nhất.” Hoắc Lăng Tùng vẫn mỉm cười dịu dàng: “Gần đây anh đừng đụng vào nước”

“Trùng hợp quá nhỉ..” Hoắc Dung Thành cau mày, hoàn toàn không tin lý do của anh.

Hoắc Lăng Tùng chớp mắt, giả vờ như không nghe hiểu, cười qua loa: “Đúng là trùng hợp thật”

“Tốt nhất là như thế” Hoắc Dung Thành nheo mắt đầy ẩn ý, vươn tay sờ cằm đã mọc cặn râu, trông rất lười biếng. Sau đó anh ta nhìn Tô Tú Song, đôi mắt đen tối như bóng đêm: “Tốt nhất là nhớ kỹ lời nói của cô”

“Hả?” Tô Tú Song mờ mịt. Anh ta đang nói gì vậy? Chẳng hiểu ra sao cả.

“Tôi không cần thực hiện trách nhiệm người chồng với cô, cô cũng không cần thực hiện nghĩa vụ người vợ, đến hạn hai năm, lập tức rời khỏi nhà họ Hoắc” Anh ta nói từng câu từng chữ, nhìn cô chằm chằm.

Tô Tú Song nắm chặt hộp thuốc mỡ, ngây người tại chỗ. Cô nói chuyện với bác sĩ Tùng, không ngờ anh ta lại nghe rõ ràng.

“Tôi sẽ nhớ kỹ” Tô Tú Song nổi dũng khí trả lời.

Hoắc Dung Thành hờ hững nhìn lướt qua hai người, sau đó sải bước vào phòng tắm.

Tô Tú Song rời khỏi phòng trước.

Hoắc Lăng Tùng đi theo sau, tiện tay đóng cửa lại.

“Bác sĩ Tùng, anh đừng đẩy em vào hố lửa nữa. Làm thế không phải là vun đắp tình cảm, mà là đi tìm chết!” Sau khi đã rời xa căn phòng đó, Tô Tú Song mới phàn nàn với Hoắc Lăng Tùng.

Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, cười khẽ hỏi lại: “Anh hai đáng sợ đến thế cơ à?”

“Tính cách sớm nắng chiêu mưa, khí thế mạnh mẽ, tỏa ra khí lạnh như điều hòa di động, chẳng khác nào Diêm vương muốn lấy mạng người.” Tô Tú Song nhún vai: “Anh nói xem có đáng sợ không?”

“Nghe em miêu tả thì đúng là rất đáng sợ. Nhưng chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, chung sống với nhau lâu ngày, em sẽ phát hiện anh ấy rất đặc biệt.”

Nghe vậy, Tô Tú Song lắc đầu nguây nguậy: “Anh yên tâm, sẽ không bao giờ có ngày đó đâu”

Hoắc Lăng Tùng cười rõ ràng hơn: “Cả đêm không ngủ, em muốn ngủ bù không?”