Tam sinh tam thế có nghĩa là gì

                                          
Đọc xong Thập lý đào hoa, bản thân tôi vẫn luôn thấy có cảm giác nhiệt huyết sôi sục, cảm xúc mãi vẫn không lắng xuống được. Quả thực, tôi rất hâm mộ Đường Thất Công Tử, hiếm có ai vẽ nên cảnh tiên giới, cảnh ma đạo, cảnh phàm trần thời loạn lạc lại đầy sắc màu, đầy huyền ảo, mà quan trọng là, khiến người ta tin tưởng những viễn cảnh đó là thực, khiến người ta đắm chìm trong mộng ảo đó mà vẫn cứ ngỡ là chân thật.
                      
Trong Thập lý đào hoa, có một rừng hoa đào, nơi đó tình được nuôi dưỡng, được vun trồng, được nở hoa, cũng chứng kiến nỗi khổ chia ly của Bạch Thiển - nàng hồ ly mười bốn nghìn tuổi tiểu tiên khác gặp cũng phải gọi hai chữ "cô cô".
                      
Rừng đào hoa dĩ nhiên rất đẹp, thiếu nữ họ Bạch cũng đẹp, nhưng tam sinh tam thế, cuối cùng vẫn là chữ tình khiến nàng trăn trở, khiến nàng khắc khoải, cũng khiến cho Dạ Hoa - vị hôn phu của nàng nhiều lần chấp nhận đánh đổi tất cả, chỉ để được cùng nàng trọn đời trọn kiếp.
                      
Có lẽ, đắt giá nhất trong Tam sinh tam thế, chỉ có hai chữ "tình kiếp".
                      
Tiền truyện về nàng dân nữ người phàm tên Tố Tố khiến Dạ Hoa trở thành một tiên nhân khiến người ta căm phẫn, chàng vô tình khiến Tố Tố chết tâm, ôm hận nhảy xuống Tru Tiên đài. Chỉ vì vậy mà một kiếp họ lại lỡ mất nhau rồi.
                      
Nhưng khi hoàn truyện, mình mới biết, có được nam nhân như Dạ Hoa yêu đời này, đời sau, thậm chí yêu đời đời kiếp kiếp là ngưỡng vọng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Đúng vậy, cách chàng yêu Tố Tố đầy áp đặt, đầy nông nổi, nhưng ai dám nói chàng chưa từng nghĩ đến nàng. Có chăng khiến họ một kiếp bỏ qua nhau chính là, nàng là người phàm trần, không hiểu chuyện tiên giới, khoảng cách quá xa, Dạ Hoa lại chấp niệm không giải thích, cuối cùng lại chỉ là sự nuối tiếc không thể quay đầu lại.
                      
Có lẽ nhân duyên là sợi tơ mỏng manh nhưng bền chắc, cũng giống tình cảm của Dạ Hoa dành cho Bạch Thiển, trải qua tam sinh tam thế vẫn chưa từng thay đổi.
                      
Kiếp đầu tiên, chàng - quả trứng ngủ sâu giữa trời đất, vốn chưa từng động, lại chỉ vì lời van nài của nàng mà thức giấc, mà đầu thai chuyển thế, sinh chậm hơn nàng những chín ngàn năm. Tiếc thay, người nàng van nài tỉnh lại lại không phải chàng, mà là anh song sinh của chàng - thượng thần Mặc Uyên. Nàng vì cứu sư phụ, không tiếc lấy máu từ tim, không tiếc địa vị cầu xin Ly Kính tặng cho ngọc hồn, cuối cùng vì không xin được, lại sức cùng lực kiệt, không nhờ mẫu thân chuyển nửa phần tu vi cho nàng, chỉ sợ đã hồn phi phách tán.
                      
Kiếp thứ hai, Dạ Hoa đem nàng kim ốc tàng kiều, đáng tiếc nàng tự chạy khỏi kết giới. Ba năm trên thiên cung, Dạ Hoa vì sợ nàng bị hại, trốn tránh nàng, lại cũng không thể cứu nàng khỏi hoạ mất đi đôi mắt, sống trong tăm tối. Cứ ngỡ thay nàng chịu trăm đạo sấm sét, trở thành đôi mắt của nàng, là có thể cùng nàng thiên trường địa cửu. Lại không biết, nàng - tuy nhỏ bé nhưng ngoan tuyệt, xả thân nơi Tru Tiên đài. Mà chàng thái tử đó, lại vì một "tình kiếp" của nàng mà nhảy theo nàng, trở thành ngọn đèn cạn dầu, còn nàng, hoá ra là hết tình kiếp lại thành thượng thần. Hai chữ "tình kiếp" này đớn đau biết bao, đâm thấu tim người biết bao. Nhưng cũng là hai chữ "tình kiếp" này, mà lần đầu tiên tình yêu của họ có thể hãnh diện cùng đất trời, vì Thiên Quân ngàn vạn năm tuổi, lần đầu tiên già đi rất nhiều tuổi khi thấy chàng hấp hối. Ngài trăm tính vạn tính, sai lầm là đánh giá quá thấp tình yêu của hai người.
                      
Kiếp thứ ba, nàng chọn quên đi chàng, mà chàng chọn nuốt khổ đắng cũng không quên đi nàng. Kiếp này, qua nhiều thăng trầm, cuối cùng vẫn may là truyện có kết thúc tốt đẹp, họ được bên nhau. Chàng muốn thay nàng trả nhân tình nàng nợ Mặc Uyên, hi sinh bốn vạn năm tu vi, mất một cánh tay phải, chưa từng hối hận. Còn nàng, khi ôm xác chàng bên bờ Nhược Thuỷ, cuối cùng trong ba kiếp, mới hiểu chàng, người này - luôn cắn răng nuốt lệ vào tim. Ân ân oán oán, yêu yêu hận hận, đâu là yêu đâu là hận, đã không còn quan trọng.
                      
Bạn đừng nhầm khi tôi viết vậy có nghĩa đây là câu chuyện đẫm nước mắt, không, không hề. Bạch Thiển là một thượng thần nhưng chưa từng kiêu ngạo, sống lạc quan, trẻ con, có chút tưng tửng, có ân tất báo, có nợ tất đòi. Truyện đầy những tình tiết hài hước, cũng như khi Bạch Thiển vì ăn nhiều một bát thịt kho mà quen Ly Kính. Nàng cũng từng là thiếu nữ mơ mộng cùng tình đầu với Ly Kính, cũng đau khổ ngàn lần khi bị phản bội, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói với hắn, hắn là nam tử nàng từng yêu, nhưng tất cả đã không thể quay lại.
                      
Đọc truyện này khiến tôi sâu sắc hiểu được, họ cho dù là thần tiên, nhìn thấu đau khổ của thế gian, nhưng vẫn bị chữ tình làm cho đảo điên luân hồi, nhưng khi trải qua tất cả, họ chưa từng hối hận.
                      
Dạ Hoa, con người lãnh đạm ấy, mãi mãi là kí ức tốt đẹp mà tôi cố gắng lưu giữ, vì chỉ có chàng, mới khiến người ta thấy được, cái gì gọi là trọn đời trọn kiếp, cái gì là thuỷ chung không thay đổi.
                      
Bạch Thiển xinh đẹp, mong chị mãi mãi hạnh phúc.