Tại sao còn yêu mà phải chia tay

Vốn dĩ trên đời này có rất nhiều loại tình yêu khác nhau, đó có thể là cảm giác thương thầm nhớ trộm ngay từ phút chạm mặt đầu tiên, cũng có tình yêu trải qua biết bao bão giông biến cố mới nhận ra chân ái của cuộc đời Nhưng suy cho cùng, nỗi đau âm ỉ nhất có lẽ đó là khi người ta dốc lòng thương yêu nhau, mà lại chẳng thể chọn đi chung con đường.

Thanh xuân này chúng ta đã được yêu, được đau vì tình yêu, mà không lý do nào hợp lý để giải thích được rằng, tại sao chúng ta lại chọn rời đi sau ngần ấy năm kề cạnh. Đó là một sự thật buồn bã, nhưng dường như chẳng ai đủ can đảm để chấp nhận.

Chúng ta để nỗi đau dài ngoằng và âm ỉ ấy len sâu rồi ngủ yên, không đào bới hay cào cấu. Đi qua nhiều mảnh vỡ, học được cách lý trí trong tình yêu, đủ để hiểu rằng, không có tình yêu nào mãi bình lặng không sóng gió.

Chúng ta chọn buông tay khi vẫn còn yêu... - 1 Chọn cách rời đi khỏi cuộc tình bởi đã đến lúc chúng ta cần phải đi (Ảnh: Trần Quý)

Có một ngày, chúng ta cãi vã vì những hờn giận vu vơ, chẳng ai tìm được cách giải quyết ổn thỏa, và thì chúng ta chấp nhận sự chia ly. Cảm giác yêu một người thật lòng mà đến cuối cùng phải chia tay, dù trong lòng vẫn còn rất yêu nhưng không thể quay trở lại như phút ban đầu, thật sự day dứt và đớn đau đến tận cùng.

Cuộc sống luôn buộc con người ta phải chấp nhận những điều mà đôi khi chúng ta không hề muốn một chút nào cả. Tình yêu không bao giờ có đúng - sai, phải - trái, bởi đó là chuyện của trái tim. Điều quan trọng hơn hết, những năm tháng bên nhau chúng ta đã yêu hết lòng và hạnh phúc hết lòng.

Nhiều người nắm tay nhau đi hết quãng thanh xuân nhiều nông nổi, rồi khi trưởng thành lại bỗng chốc rời xa nhau. Ai cũng tiếc rẻ cho tuổi trẻ của họ, nhưng không ai hiểu rằng, người trong cuộc cảm thấy đó là những năm tháng ý nghĩa nhất cuộc đời. Có thể, những chặng đường sau họ chọn cách bước đi một mình, hoặc cùng một người nào khác, miễn sao trái tim bình yên trở lại.

Chúng ta chọn buông tay khi vẫn còn yêu... - 2 Thanh xuân vốn là những điều chưa trọn vẹn, nhưng rồi ai cũng học cách yêu chính mình nhiều hơn. (Ảnh: Trần Quý)

Không có nỗi đau nào trường tồn mà chỉ có nỗi đau vì cố chấp. Chúng ta luôn cố chấp tìm một lý do để biện minh cho lỗi lầm của mình. Tình yêu thì không như thế, hết yêu thì rời đi, hết thương thì ngược lối. Bởi dù cho chúng ta có nhặt những mảnh vỡ, rồi cố gắng chắp vá thì dáng hình yêu thương cũng chẳng còn vẹn nguyên được nữa.

Tôi luôn quan niệm rằng, việc gặp gỡ, yêu thương hay bên cạnh một ai đó đều là sự sắp đặt hữu ý của nhân duyên. Chúng ta có duyên gặp mặt, đi chung một đoạn nhưng lại không đủ phận để song hành cả cuộc đời. Vậy nên, đến cuối cùng, chúng ta chọn cách rời đi, không cãi vã, không hờn trách.

Nỗi buồn âm ỉ nhất có lẽ chính là những cuộc chia tay mà khi trái tim vẫn còn yêu thương rất nhiều. Chúng ta khó có thể dùng một câu từ trọn vẹn nào để diễn đạt được hết cảm xúc ấy, chỉ biết rằng nhiều năm sau, nhìn lại quãng đường ấy, có thể tiếc nuối vì đã buông tay nhau, có thể nhẹ bẫng đón chờ tình yêu mới.

Nhưng duy nhất, tình yêu năm ấy vẫn mãi là kỷ niệm thật đẹp...

Thi Thi