Tại sao Anh Lại Thích em truyện

Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Nội Dung Truyện : Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Tiêu Đường Đông Qua

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Tình trạng bản gốc: Hoàn 87 chương

Tình trạng edit: Hoàn.

Thể loại: Xuyên qua thời không, chậm xuyên, nghiệp giới tinh anh, hiện đại, chủ thụ, cao lãnh bá đạo cố chấp thâm tình tinh anh công x kiên cường lạc quan giỏi võ lính đặc chủng thụ, hỗ sủng, HE.

Nhân vật chính: Khúc Quân (thụ), Lăng Mặc (công) | Vai phụ: Giang Thành | Cái khác: hiện đại, chủ thụ.

Thông tin hữu nghị: Tác phẩm của Dưa Mập (tác giả) không có sao chép hay đăng lại nào, tác phẩm nói về câu chuyện tình yêu thường ngày, bé thụ mặc dù trong giai đoạn đầu là vì nhiệm vụ thức tỉnh nên mới tiếp cận bé công, nhưng vì đối xử chân thành nên đã đi vào trái tim của bé công, vì vậy đây là câu chuyện kể về bé công luôn luôn vừa chờ đợi ở trong thế giới của mình vừa quyến rũ bé thụ. Nếu không nuốt trôi thể loại này thì không miễn cưỡng.
Câu chuyện tình yêu giữa hai anh chàng có trình đô IQ đối lặp nhau hẳn hoàn toàn, sự chờ đợi trong tình yêu liệu sẽ có hồi đáp kết thúc sẽ như thế nào?
Câu chuyện bắt đầu từ lúc Khúc Quân lẻn vào trong đầu Lăng Mặc, một học giả hàng đầu về lĩnh vực virus, cố gắng thức tỉnh Lăng Mặc vì tai nạn mà lâm vào hôn mê sâu.
Sau đó Khúc Quân khổ bức nhận ra, cho dù là ở giai đoạn nào trong cuộc sống của Lăng Mặc, cậu luôn luôn là một đứa học dốt chạy đi ôm đùi một tên học giỏi hơn thần.
Rõ ràng cậu là một đứa bình thường chẳng nổi bậc gì nhưng tại sao Lăng Mặc lại không chịu buông tha cậu chứ?
Nói gì mà phải cẩn thận tiến hành kế hoạch cứu viện? Khúc Quân cậu ngược lại cảm thấy bản thân mới phải gặp nguy hiểm đây?
Khúc Quân: Tiến vào cuộc đời của anh giống như tôi cảm thấy mình nhảy xuống một cái giếng khô
Lăng Mặc: Tự mình bò lên đi.
Khúc Quân: Không, tôi đã lạc quan thích ứng sinh hoạt ở đáy giếng dưới sự uy hiếp của anh rầu.
Lăng Mặc: Tôi sẽ đi đậy nắp giếng lại.
Khúc Quân:Có phải anh thầm thương trộm nhớ tôi không!
Lăng Mặc: Ngu ngốc.
Khúc Quân: Có phải anh lúc nào cũng thầm thương trộm nhớ tôi không!
Lăng Mặc: Biết rõ còn hỏi.
Khúc Quân: Tui đi chết đây.
Lăng Mặc: Chết xong tiếp tục.
Tác phẩm đánh giá (.ᴗ) ~
Khúc Quân lẻn vào đầu của Lăng Mặc, một học giả hàng đầu về lĩnh vực virus, cố gắng thức tỉnh Lăng Mặc vì bị tại nạn mà chìm vào hôn mê sâu, từ đó cũng cứu được Trần Đại Dũng bị nhiễm virus. Sau đó, Khúc Quân khổ bức nhận ra, cho dù là trong giai đoạn nào cuộc sống Lăng Mặc, bản thân cậu luôn luôn là một đứa học dốt chạy đi ôm đùi của một tên học giỏi hơn thần. Cậu cố gắng thích nghi với nhân vật, làm bạn bên cạnh Lăng Mặc. Cậu có thể là bé mập Mạc Tiểu Bắc ấm áp trong thời thơ ấu của Lăng Mặc, có thể là Lộ Kiêu, cùng với Lăng Mặc tiến vào dòng nước mạnh mẽ, và cũng có thể là vị đàn anh đại học vô dụng, mà tựa hồ mỗi một lần đổi vai như thế, Khúc Quân phát hiện Lăng Mặc luôn đối xử tình hữu độc chung với nhân vật của cậu. Nhưng mà từ khi dần dần xâm nhập sâu vào tiềm thức của Lăng Mặc, Khúc Quân phát hiện mọi chuyện không chỉ đơn giản là đánh thức vị học giả virus ưu tú này
Giọng văn hài hước dí dỏm, nhân vật đáng yêu tay trong tay trải qua thời học trò vui vẻ, giai đoạn xúc tiến tình cảm của hai nhân vật chính cũng sẽ khiến độc giả cảm động
Chú ý: Đây không phải là khoái xuyên, đây không phải là khoái xuyên, đây không phải là khoái xuyên! Bối cảnh thế giới là cuộc sống của công từ nhỏ đến lớn, thụ xuyên vào các nhân vật xuất hiện trong từng giai đoạn cuộc đời của công, tiếp cận công, làm bạn với công, giúp công thức tỉnh khỏi biển kí ức để trở về thực tại. Dù thụ có xuyên thành ai thì công cũng sẽ nhận ra thụ và yêu thụ~c

Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Tiêu Đường Đông Qua
Chương 1: Tui sẽ gầy thành chia chớp
Tiết tử: Anh cứng lên như thế mà không biết xấu hổ à?

Khúc Quân và các đồng đội ngồi trong buồng phi cơ, bọn họ sắp nhảy dù thực hiện nhiệm vụ giải cứu hàng đầu.
Tôi có chút khẩn trương. Đồng đội của Khúc Quân, Trần Đại Dũng nói.
Khẩn trương gì chứ? Không phải chỉ là đi tìm nhà vi khuẩn học đó sao? Chỉ khi nào phi cơ đâm sầm xuống đất thì cả đội mới tạch hết. Khúc Quân vô tâm vô phế nói.
Phỉ phui cái miệng thúi! Tôi đây mới không khẩn trương vì cái nhiệm vụ này đâu! Tôi là đang lo sau khi trở về, Tiểu Hồng lại quấn lấy tôi!
Tiểu Hồng xinh đẹp như thế mà cậu lại chê à? Tôi thấy cậu lúc nào cũng cười đùa với con trai hết? Đừng nói là cậu thích tôi đấy nhá! Khúc bày ra dáng vẻ sợ sệt nhìn Trần Đại Dũng.
Biến đê! Bây giờ mỗi lần tôi đi nghỉ phép đều phải cải trang mới dám ra khỏi doanh trại! Tuần trước tôi chui vào xe cứu viện giả bộ làm người khiêng nước! Cả người tôi toàn là mùi mồ hôi thúi hoắc ra đấy! Không biết tên đó có mắt thánh hay sao mà nhận ra tôi ngay, đã thế còn đè tôi xuống, rồi chào cờ! Sau đó tôi giả trang thành đầu bếp doanh trại, bôi trét đầy máu heo lên mặt, kết quả tôi vừa mới bước chân ra khỏi xe hậu cần, tên đó liền đè tôi, rồi chào cờ! Cuối tuần này, tôi giả trang thành một ông già! Tôi còn tìm mấy chị y tá bên đội ngũ cấp cứu nhờ vẽ giùm nếp nhăn trên mặt cho tôi, thế mà Tiểu Hồng vẫn nhận ra tôi!! Mọe nó, ngay cả một ông lão cũng nhận ra! Đè tôi xuống (Chắc ai cũng biết chào cờ = dựng liều trại là gì nhỉ)
Rồi chào cờ? Khúc Quân hài hước nháy mắt ra hiệu.
Nếu không phải bọn họ đã thắt dây nịt an toàn, chắc chắn Trần Đại Dũng sẽ lao tới đá văng Khúc Quân ra khỏi phi cơ!
Cậu nói xem, cho dù tôi có cải trang thành bất kì bộ dáng nào đi nữa, tại sao Tiểu Hồng vẫn luôn có thể nhận ra?
Nhìn Trần Đại Dũng phiền não và ưu thương, nhưng trong mắt Khúc Quân thì lại thấy cậu ta đang khoe mẽ.
Cậu nói tên đó có phải là người không hả? Một ông già khô quéo vậy mà cũng có thể chào cờ được? Tôi không muốn chung chạ với tên đó đâu!
Khúc Quân, tôi là một thằng đàn ông lưng hùm vai gấu, còn Tiểu Hồng kia lại mảnh khảnh ốm yếu như thế, tôi sao nỡ uýnh người ta chớ?
Nếu không nỡ đánh người ta thì cứ đè lại thôi! Nhìn cậu đô con như vậy mà tự nhận mình là bé thỏ trắng sao? Khúc Quân lắc lắc ngón tay út.
Trần Đại Dũng tức hộc máu Khúc Quân! Cái tên xấu xa ác độc này! Ông đây cũng sẽ chúc cậu sau này dù có biến thành bộ dáng gì, tránh né thế nào, giấu giếm ra sao thì cuối cùng cũng bị người ta moi ra, rồi chào cờ!!
Khúc Quân híp mắt đắc ý Không sao không sao! Nếu là người đẹp như Tiểu Hồng thì tôi tình nguyện nha!
Trần Đại Dũng hừ một tiếng Quên nói cho cậu biết, Tiểu Hồng là nam.
Khúc Quân lộ ra biểu tình bị sốc toàn tập Cái gì-
Cửa buồng mở ra, tất cả các nhân viên đứng dậy theo thứ tự chuẩn bị nhảy dù.
Khúc Quân thi hành nhiệm vụ trong khi tam quan của cậu bị vỡ vụn vì câu nói Tiểu Hồng làm nam của Trần Đại Dũng.
Khi bọn họ tới xác phi cơ bị rơi, Khúc Quân và Trần Đại Dũng hội họp rồi quyết định đi về phía khoang phi cơ.
Bọn họ tốn nhiều công sức mới mở được cửa khoang phi cơ.
Khúc Quân và Trần Đại Dũng cùng nâng súng lên tiến vào.
Hình như nghe nói trong đoàn nghiên cứu sinh của nhà vi khuẩn học họ Lăng này có một tên gián điệp được một tổ chức phi pháp phái đến, trong quá trình tranh đoạt cái rương đựng kháng thể virus có khóa mật mã của giáo sư Lăng đã xảy ra trận tai nạn này.
Những đội viên khác cũng đã tới gần, một nhóm đứng đề phòng ở bên ngoài phi cơ, một nhóm đi theo Khúc Quân và Trần Đại Dũng vào trong.
Các nhân viên y tế bắt đầu kiểm tra những nhân viên còn sống trong khoang phi cơ.
Người lái phi cơ đã chết, còn phó lái thì bị hôn mê.
Khúc Quân nâng súng, cẩn thận tiến lên, cậu thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa vào khoang phi cơ, trên cổ tay trái bị khóa chung với một cái rương màu đen.
Đã tìm thấy! Đây nhất định là giáo sư Lăng!
Khúc Quân lập tức rút súng về, đi tới bên cạnh người đàn ông kia, chạm lên cổ tay của y Mạch vẫn còn đập!
Cậu vươn tay từ từ nâng đầu của đối phương lên, chỉ thấy nơi tiếp xúc đầu với khoang phi cơ có một vết máu đỏ sẫm, xem ra là đụng không nhẹ.
Này, anh là giáo sư Lăng à?
Không thể nào đâu, giáo sư Lăng trẻ tuổi đến vậy sao?
Cho dù đã nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo nhưng đầy khí vị đàn ông của người này, hơn nữa còn có dáng vẻ tri thức tinh anh, giống như Trần Đại Dũng đã nói Mùi vị của phần tử trí thức vậy, Khúc Quân ít đọc sách nên không tìm ra từ ngữ để miêu tả người đàn ông này.
Nhưng trong mắt Khúc Quân, y là người đẹp nhất, đẹp hơn cả nam và nữ.
Anh ta là giáo sư Lăng!
Tiểu đội trưởng của Khúc Quân chạy đến xác nhận, sau đó hô to kêu nhân viên cấp cứu tới.
Nơi này quá chật, chúng ta phải đưa người ra ngoài trước! Khúc Quân nâng đầu giáo sư Lăng nói.
Lúc này, mi mắt của giáo sư Lăng hơi run nhẹ, sau đó từ từ mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt lạnh như băng, nhưng trong trẻo hơn Khúc Quân đã nghĩ.
Chòi má, giáo sư Lăng anh đừng có bất chợt mở mắt trừng người ta thế chứ! Để tiểu gia tôi mang anh về nhà!
Vết máu trên trán nhanh chóng chảy vào trong mắt của giáo sư Lăng, Khúc Quân tiện tay với tấm rèm giúp y lau khô vết máu, sau đó nâng gáy của y lên, đỡ người nằm lên cáng cứu thương được nhân viên y tế đưa tới.
Vất vả một hồi mới ra khỏi buồng phi cơ, người đang khiêng cáng cứu thương đi phía trước bỗng nhiên bước hụt chân té lộn nhào ra đất, mắt thấy đầu của giáo sư Lăng sắp hôn đất, Khúc Quân phản ứng nhanh chóng, nửa quỳ xuống vươn tay đỡ lấy gáy của giáo sư Lăng.
Giáo sư Lăng mới nhắm mắt vừa nãy đột nhiên lại mở mắt ra nhìn cậu.
Nói thật, Khúc Quân rất khó tin là đôi mắt này lại thuộc về một vị học giả.
Ánh mắt của y rất thâm sâu, rất xa xôi, giống như ẩn chứa một luồng sức mạnh vô hình nào đó, muốn nhấn chìm Khúc Quân vào vực sâu.
Cám ơn! Cám ơn! Tiếng nói cảm kích của nhân viên y tế làm cho Khúc Quân tỉnh người lại.
Cậu cúi đầu nhìn giáo sư Lăng, sau đó cười Ây da! Giáo sư Lăng, tiểu gia vừa lại cứu anh thêm một lần nữa đấy! Tiểu gia tên là Khúc Quân, sau này anh nhớ báo đáp nhé!
Được rồi! Được rồi! Cái tật xấu thích nói nhảm của cậu bao giờ mới chịu sửa hả! Mau rút khỏi đây thôi! Đội trưởng gõ một cú vào gáy cậu.
Khúc Quân đứng dậy, bất mãn nói Anh lúc nào cũng nói chỉ số thông minh của tôi không được cao, thế mà cứ gõ gáy người ta hoài! Càng gõ càng ngu đó!
Phi cơ không thể hạ cánh xuống nơi này được, sau khi phong tỏa vị trí, giáo sư Lăng vốn là người của tập đoàn Cự Lực liền được họ phái trực thăng tới chở đi.
Khúc Quân, cậu nhìn thấy mặt của giáo sư Lăng kia rồi à? Nghe nói chỉ số thông minh của anh ta vượt hơn 200 lận đấy, nếu so sánh với chúng ta, hai đứa mình là xe ủi đất, còn người ta là máy bay trên trời. Trần Đại Dũng khoác tay lên vai Khúc Quân.
Thấy mặt rồi! Ế khoan! Cậu đừng có đánh trống lảng! Cậu nói Tiểu Hồng là nam à?
Đúng vậy! Hù chết tôi!
Cậu bị tên đó đè? Có lộn không vậy trời?!
Tôi đã nói với cậu việc chào cờ và cái mặt đẹp của tên đó méo liên quan tới nhau! Tên đó chỉ cần phất tay một cái là đè chết ông đây rầu!
Tôi mới không tin đâu! Giáo sư Lăng kia cũng đẹp, nhưng khi chạm mắt với anh ta thì tôi cũng đâu có cảm giác sẽ không cưỡng lại được mà chào cờ chứ! Cậu không được thì cứ nói là không được đi!Khúc Quân khinh bỉ liếc xéo Trần Đại Dũng.
Bộ thằng nhóc cậu không biết câu nói Núi cao còn có núi cao hơn à? Nhân vật chân chính lợi hại từ trước đến giờ đều không có chỉ dựa vào sức mạnh thôi đâu! Là kỹ thuật đó! Cậu chờ vị giáo sư họ Lăng kia dưỡng thương lành rồi phong độ nhẹ nhàng đứng trước mặt cậu
Tôi sẽ nói với anh ta, tôi đã cứu anh, tôi không muốn nhiều đâu, năm triệu là được. Khúc Quân liếc Trần Đại Dũng.
Cứ chờ đó đê, chưa biết ai sẽ chết vào tay ai đâu.
Trần Đại Dũng vừa mới đi về trước nửa bước thì bị Khúc Quân đạp một cú vào lưng.
Khúc Quân chết bầm! Dám đạp eo ông đây! Ông đây sẽ nguyền rủa ranh con nhà cậu cả đời bị người ta đè, mãi mãi không trở nổi mình!
Im cái miệng thúi đê!
Ba ngày sau, Khúc Quân kết thúc ca trực, trở về nước nghỉ phép.
Khi cậu vừa mới khui chai bia và ngồi trên sofa bật ti vi xem thời sự thì chuông cửa vang lên.
Chào ngài Khúc Quân, chúng tôi là tổ viên trong hạng mục Tư duy thâm tiềm (tiến sâu vào tư duy, suy nghĩ) của tập đoàn Cự Lực. Chúng tôi cần anh tiến vào trong tiềm thức của một nhà vi khuẩn học bị hôn mê sâu, cứu anh ta tỉnh lại.
Hả? Là ai?
Lăng Mặc.
Tôi không phải là đồ ngu. nhỉ?
Khúc Quân ngồi trên vỉa hè ngoài cổng trường, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cặp sách tùy tiện vứt sang một bên, dù sao cũng không lo lắng có người cướp mất.
Cậu bị nghiện thuốc lá, nhưng bây giờ đã không còn như lúc trước nữa, đi tới đâu là được anh em trong đội ném cho một điếu thuốc. Mà hiện tại cậu mới có mười bốn tuổi, nếu mà ngậm một điếu thuốc trong miệng thì chắc chắn sẽ bị đội ngũ thầy cô giàu chức trách dạy dỗ và niệm cho cậu nghe một bài kinh về tương lai tươi sáng của mầm non đất nước, quan trọng là trong túi cậu chỉ có năm đồng, nếu mua thuốc lá thì sáng mai sẽ không có cơm ăn Khúc Quân gọi đây là Phiền não thời niên thiếu.
Mặc dù có thể trải nghiệm lại tuổi dậy thìmột lần nữa, nghe thì tốt đẹp đấy, nhưng Khúc Quân cậu thật sự siêu cấp chán ghét thời thanh xuân niên thiếu này.
Bởi vì rất nhiều thiếu niên thiếu nữ trong thời thanh xuân này ăn no rửng mỡ, toàn thích nổi loạn phản nghịch, căn bản không thèm để ý đến cảm nhận của người khác, mà đối tượng cậu phải ngồi xổm trông coi là nhân vật chính đại diện cho tính cách đó Lăng Mặc.
Cậu nhận nhiệm vụ tới đây là để tiếp cận Lăng Mặc, đạt được sự tín nhiệm của y, sau đó nói cho y biết Người anh em, đừng ngủ nữa, nếu không chịu ngồi dậy thì chú em sẽ bị đưa vào lò hỏa táng đó!
Nhưng tiến độ của nhiệm vụ trước mắt của cậu là một con số không tròn trĩnh, bởi vì cậu đã tới đây hơn một tháng rồi mà chỉ nói được khoảng chừng ba câu với Lăng Mặc. Hơn nữa cái giá gọi là trao đổi này bao gồm ánh mắt lạnh như băng của Lăng Mặc mỗi khi nhìn cậu và ý nói Đây là một kẻ ngu.
Ờm Còn có một chuyện làm Khúc Quân đau đầu là, sau khi cậu tới đây liền phát hiện cả người mình vốn là màu da lúa mạch, dáng người tràn đầy sức bậc và dẻo dai trước kia giờ hoàn toàn biến thành Một thằng nhóc béo núc ních!
Khúc Quân thở dài một hơi, con người cậu không có ưu điểm gì, ngoại trừ lạc quan.
Sau ngày đầu tiên tới nơi này, cậu nhìn mình trong gương, bi thương được ba giây liền vui vẻ hớn hở ra mặt dáng người mập mạp chứng tỏ thân thể này không có thiếu ăn! Nghĩ lại lúc ở thực tế cậu đi thi hành nhiệm vụ, chỉ toàn gặm lương khô nhạt nhẽo, có khi còn không được uống vài ngụm nước, mà còn phải nằm phục kích cả ngày ở trong rừng rậm nhiệt đới nóng cháy da, đúng là quá đáng thương! Còn bây giờ, cậu muốn ăn thì ăn, muốn mập thì mập, không cần ai quản!
Lúc này, cậu nhóc béo lạc quan đang nhìn những học sinh đi khỏi con đường trước mặt, bọn họ mặc đồng phục thể dục màu xanh giống như cậu, màu sắc nhìn có hơi cũ, nhưng đa số đều mang đến bầu không khí tràn đầy sức sống của thời thanh xuân. Vóc dáng của những học sinh này mặc đồng phục thể dục rộng rãi, ẩn hiện ra đường nét rắn chắc, có vẻ đẹp của độ tuổi mới lớn, không giống Khúc Quân đồng phục thể dục rộng rãi mà lại mặc thành hình dáng của quả bóng lớn.
Trong lúc Khúc Quân sắp niệm xong câu Thời thế an ổn, năm tháng yên bình, mục tiêu Lăng Mặc của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện.
Thiếu niên đó đút hai tay vào trong túi áo, đồng phục học sinh của y trông cũ hơn những đứa khác nhiều, nhưng rất là sạch sẽ. Mặc dù chỉ nhìn được gò má của y, ngũ quan còn chưa nảy nở, mặc dù xinh đẹp nhưng không mất đi nét anh khí, còn có sống lưng thẳng tắp và tiếng bước chân trầm ổn không hợp với lứa tuổi.
Vẻ mặt của y hờ hững, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo, tựa như thế giới ồn ào xung quanh không có liên quan gì đến mình, nhưng được cái là thỉnh thoảng có vài đứa con gái học cùng trường liếc trộm y.
Khúc Quân rất hâm mộ loại khí chất của nam chính trong các MV về đề tài thanh xuân.
Một đóa hoa cao quý lạnh lùng như vậy, chỉ có thể đứng nhìn xa xa, cũng không dám lại gần!
Lúc trước Khúc Quân cảm thấy nhiệm vụ này chỉ nhỏ như con kiến, nhưng bây giờ ngẫm lại thì chẳng khác gì một nhiệm vụ phải lao qua mưa đạn bão bom, độ khó còn cao hơn cả cái việc xuyên qua không gian để đến thế giới siêu nhiên nào đó.
Nhìn kỹ một chút, trên mặt tên này, trên người, ngay cả một cọng tóc cọng lông đều vết rõ hàng chữ Người sống chớ lại gần.
Cũng may là Khúc Quân cậu có da mặt dày, mà cả cơ thể này cũng dày béo nốt!
Cậu đứng dậy, đi được khoảng hai bước thì chợt nhớ ra gì đó, cậu liền xoay người lại cầm cặp sách lêm rồi đeo sau lưng.
Đi theo y suốt một đoạn đường, Khúc Quân vẫn chưa nghĩ ra lý do tiến lên bắt chuyện Sớm biết vậy lúc trước cậu đã đồng ý để Trần Đại Dũng dạy cho cậu 100 chiêu cua gái rồi, khỏi phải chịu khổ như bây giờ.
Khoan đã Lăng Mặc không phải em gái, nếu thật sự muốn dùng cách cua gái để tiếp cận cậu ta thì e là sau này có muốn làm người qua đường cũng khó à.
Trong lúc Khúc Quân còn đang suy nghĩ lung tung, phía trước có vài tên côn đồ đi tới trước mặt Lăng Mặc, cản đường của y lại.
Ồ, nhìn xem ai đây? Là học sinh đứng top huyền thoại, hay là bảo bối trong lòng của mấy ông thầy bà cô cổ hủ kia?
Lăng Mặc dừng chân lại, không có trả lời, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, mà là né sang một bên rồi đi tiếp, nhưng rất nhanh bị cản lại.
Khoan đi đã! Anh em bọn này thèm hút thuốc nhưng lại không đem theo tiền, không bằng chú em mời bọn này điếu thuốc đi?
Khúc Quân đứng cách đó không xa nhìn, ngoẹo đầu suy nghĩ một lát, đám côn đồ cắc ké này hình như là học ở trường dạy nghề bên cạnh.
Nghe nói trường dạy nghề này chỉ cần có tiền là được nhập học, cho nên trong đó phần lớn là lưu manh đầu đường xó chợ. Dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận bên cạnh còn có những thanh thiếu niên chăm chỉ học tập và có tay nghề giỏi, nhưng đám côn đồ vây quanh Lăng Mặc này chắc chắn không nằm trong số đó, thường hay chặn đường cướp tiền của học sinh ở gần đây.
Ở khoảng thời gian trước, có những học sinh vì không có tiền nên bị bọn chúng chặn lại và đánh đập, vụ việc lớn đến nổi khiến giáo viên lúc tan học phải đi tuần tra xung quanh, mới làm cho đám côn đồ này ngoan ngoãn được một thời gian, nhưng sau đó lại không nhịn được tiếp tục đi gây chuyện.
Lăng Mặc vẫn không nói gì, tiếp tục né sang một bên rồi đi tiếp.
Khúc Quân phun cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng ra, cất bước theo sát phía sau.
Mặc dù với mắt nhìn của Khúc Quân, cậu biết loại hình của Lăng Mặc là Mặc quần áo thì gầy, cởi ra mới được chút thịt, nhưng mà coi đi, một đứa con trai mười bốn tuổi đầu, nếu trong hoàn cảnh này mà bày ra dáng vẻ Cao lãnh chi vương thì chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng đó!
Ê, chú em tên là Lăng Mặc phải không? Chú em đi đâu vậy? Bộ tai điếc sao không nghe bọn anh kêu chú em mời điếu thuốc hả!
Tên côn đồ cầm đầu kia hình như tên là Trình Trì, cha gã là quản lý xưởng may quần áo hãng gì đó, thi không đậu trung học, hơn nữa cũng không đọc sách nhiều, cha gã liền tiêu tiền đưa gã vào học trường dạy nghề. Không biết là học không vô hay chương trình học ít quá mà rảnh rỗi sinh nông nổi, kéo bè kết cánh đi cướp bóc.
Nhưng một màn này trong mắt của Khúc Quân chẳng khác gì một buổi trình diễn cosplay tấu hài, tóc tai quần áo của đám côn đồ này rất hợp thời, hơn nữa còn là đám bắt nạt kẻ yếu trong mắt cậu.
Lăng Mặc tựa hồ không nhịn nổi nữa, nhàn nhạt đáp trả một câu Không có tiền.
Ngoài phát biểu xây dựng bài trong lớp, Khúc Quân rất ít khi được nghe Lăng Mặc nói chuyện.
Giọng nói của y rất đặc biệt, giống như là tiếng vang thanh thúy của hai viên ngọc đụng vào nhau.
Không có tiền? Trình Trì lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của kẻ xấu, gã vươn bàn tay tới, khi mấy ngón tay sắp chạm vào gò má của Lăng Mặc thì bị y tránh được Úi chà, chú em lớn lên đẹp phết, nếu là con gái thì tốt rồi!
Một tên sau lưng Trình Trì kêu lên Không có tiền thì làm chị dâu của bọn này đi, lấy thân báo đáp!
Những tên còn lại phá lên cười.
Ánh mắt của Lăng Mặc lạnh xuống, y chậm rãi nghiêng mặt sang một bên, hất cằm, Khúc Quân nhìn tay y co lại thành nắm đấm, đoán chừng Trình Trì e là khó giữ được cái răng cửa của mình!
Trong lúc Trình Trì còn đang cười ngặt ngoẽo, Khúc Quân bỗng nhiên chạy tới chen ngang giữa gã và Lăng Mặc, vươn tay đưa năm tờ tiền đến trước mặt Trình Trì.
Cái đó Anh Trình Em có năm đồng, hẳn là đủ cho các anh đi mua thuốc lá nhỉ?
Khúc Quân lộ ra nụ cười thân thiện, một tay khác đẩy Lăng Mặc, ý kêu y mau đi đi.
Khúc Quân vốn cho là Lăng Mặc sẽ do dự một hồi, nhưng không ngờ y lại dứt khoát xoay người rời đi!
Giống như phất tay áo một cái, cả người liền biến mất tiêu.
Đây cũng quá giống trong tiểu thuyết kiếm hiệp huyền nhuyễn đi!
Này! Bọn tao đang nói chuyện với Lăng Mặc, liên quan gì đến mày! Trình Trì đẩy Khúc Quân một cái, nhưng là không đẩy ra được.
Các anh chẳng phải là muốn hút thuốc à? À mà nếu không ngại thì để em làm chị dâu các anh cho? Khúc Quân tiếp tục cười hỏi.
Trình Trì tính tiếp tục đẩy cậu ra thì bỗng sửng sốt.
Mày nói cái gì?
Em nói là Để em làm chị dâu của các anh nha? Khuôn mặt núc ních đầy thịt của Khúc Quân tiếp tục cười.
Trình Trì mém xíu nữa là bị sặc nước miếng.
Đồ béo chết bầm! Mẹ nó có phải mày bị điên không!
Vậy thì rốt cuộc các anh muốn năm đồng hay là muốn em làm chị dâu? Khúc Quân nhìn năm tờ tiền bị Trình Trì bóp nhăn nhúm trong tay.
Nói nhảm! Đồ béo chết bầm mày muốn ăn đòn hả!
Em cho các anh tiền, thế mà các anh lại đánh em! Vậy thì ngày mai em nói với các bạn của mình là cho tiền vẫn bị đánh! Chẳng thà không cho còn hơn!
Khúc Quân chính nghĩa nói.
Trình Trị ngẩn người, sau đó không nhịn được đẩy cậu ra Biến! Cút! Xéo!
Mấy tên còn lại nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
Khúc Quân lập tức xoay người đi theo hướng của Lăng Mặc.
Cậu thầm tưởng tưởng lại một màn vừa rồi, nếu như ở thực tại, cậu vốn không cần cống hiến năm đồng kia, mà có thể trong vòng mười giây xử sạch đám cắc ké này.
Quyền thứ nhất sẽ đấm thẳng vào mặt Trình Trì! Sau đó đá xéo qua tên bên trái, thuận thế tung đòn đánh ngã tên bên phải! Tiếp theo đạp lên đầu gối của tên còn lại, vặn trật khớp vai của gã, túm gã đi lãnh trọn cú đấm của Trình Trì! Sau đó đánh bay bên phải húc cùi trỏ bên trái, giải quyết sạch gọn!
Ờm Tẩn bọn chúng một trận như vậy, hình như hơi ác hen?
Chẳng qua là Tưởng tượng thì dễ đấy, nhưng làm thì khó à.
Khúc Quân nhéo cái bụng ú nần của mình, trong đầu hiện lên một chảo củ cải xào thập cẩm khổng lồ, chắc mẩm ăn được trong một năm.
Cậu thở hồng hộc, vất vả lắm mới nhìn thấy Lăng Mặc ở trước mặt.
Y vẫn giữ nguyên tư thái đi ra khỏi cổng trường, vẫn là tiếng bước chân quen thuộc của y, không hề lo lắng đám côn đồ Trình Trì sẽ đuổi theo.
Khúc Quân cảm thấy không cam lòng, năm đồng của cậu đó!
Trong niên đại này, ném năm đồng chẳng khác gì vung tiền như rác!
Tại sao một tiếng cảm ơn cũng không có liền đi thế hả!
Lúc Khúc Quân đuổi tới càng gần thì đột nhiên Lăng Mặc dừng lại.
Khúc Quân cũng dừng lại, vì quán tính quá chớn nên suýt nữa ngã sấp mặt.
Lăng Mặc xoay người lại, ánh hoàng hôn lướt qua mái nhà phía trước, khúc xạ xuống đầu vai của y, khuôn mặt vốn lạnh lùng tinh xảo lại bất ngờ trở nên nhu hòa, nhưng mà đoạn đối thoại tiếp theo sẽ đánh vỡ ảo giác này của Khúc Quân.
Cậu đi theo tôi làm gì?
Tớ Tớ đưa tên Trình Trì kia năm đồng đó!
Liên quan gì đến tôi?
Là vì giúp cậu nha!
Tôi có kêu cậu giúp tôi sao?
Nói xong, Lăng Mặc ném cho cậu ánh mắt Cậu xàm xí rồi xoay người tiếp tục đi.
Tớ biết cậu có thể đánh Trình Trì, nhưng chỉ là nhất thời thoải mái, sau đó cậu chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm.
Lăng Mặc vẫn tiếp tục đi.
Nhưng Khúc Quân cảm thấy hy sinh năm đồng kia thật đáng giá! Ít nhất vừa rồi Lăng Mặc có nói chuyện với cậu!
Trên đời này có thể dùng tiền giải quyết thì chẳng phải là chuyện lớn gì!
Khúc Quân tiếp tục đi theo Lăng Mặc qua hai con phố.
Ngay tại lúc sắp tới nhà Lăng Mặc, y dừng lại.
Khúc Quân nhớ tới tài liệu mà tổ nhiệm vụ đã giao cho cậu trước khi thi hành nhiệm vụ này, trong đó có nói qua, lúc Lăng Mặc học trung học thì cha mẹ qua đời, mà căn nhà của y thì lại bị gia đình dì mượn cớ chăm sóc y mà dọn vào ở, chiếm hết căn nhà mà cha mẹ y để lại, ngay cả giấy tờ bất động sản cũng bị họ giấu đi đâu rồi, còn Lăng Mặc thì trở thành đứa ở nhờ.
Chim cu chiếm tổ chim khách đúng là rất khó coi.
Cho nên thời trung học, Lăng Mặc rất kiêng kị người khác tới nhà của mình.
Cậu rốt cuộc muốn cái gì?
Giọng nói lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào, nhưng nếu ai thiếu kiên nhẫn thì sẽ không nghe ra.
Tôi muốn anh tin tưởng rằng thế giới này chẳng qua là trí tưởng tượng của anh mà thôi, mau chóng tỉnh lại đi!
Nhưng tôi biết nếu nói huỵch toẹt ra như thế thì bảo đảm anh sẽ quăng cho tôi ánh mắt Cậu có bệnh à.
Tui chỉ có nước đi đường cong để cứu nước đó!
Tớ muốn Tớ muốn cậu dạy tớ môn đại số! Bài kiểm tra đợt trước của tớ chỉ có 35 điểm à!
Hơn nữa còn bài thi 120 điểm Trung học cái gì mà Cạnh huyền góc vuông, hai cạnh góc vuông, định lý đảo Pytago, cậu đã sớm quăng nó vào một góc nào đó của tuổi thanh xuân rồi, có thể đạt được 35 điểm, Khúc Quân cảm thấy mình thật quá sức rầu!
Cậu tên gì?
Oắt đờ! Hỏi tên tui kìa! Tiến triển cũng quá nhanh đi!
Khúc Quân cảm thấy mình đã trở lại con đường thẳng đi cứu nước.
Khúc Quân!
Nói đến tên mình, Khúc Quân trả lời vô cùng hoành tráng.
Chẳng phải cậu tên là Mạc Tiểu Bắc à?
Lăng Mặc nghiêng đầu nhìn thẻ học sinh đính trước ngực Khúc Quân.
Toi rồi Đã hơn một tháng mà cậu vẫn chưa thể quen được cái tên Mạc Tiểu Bắc này! Không cẩn thận khai tên thật ra rồi!
Cậu Cậu biết tên tớ rồi còn hỏi làm gì!
Tôi chỉ muốn xem xem kẻ ngu si môn đại số 35 điểm này có biết tên mình không, thế mà đúng là không biết thật.
Hai mắt Khúc Quân sáng rực lên Woa, thật là lợi hại! Không ngờ anh lại duy nhất nói nhiều như thế với tôi!
Tôi không dạy nổi cậu đâu.
Lần này, Lăng Mặc là xoay người đi thật, không hề có ý định nói chuyện với Khúc Quân nữa.
Nhưng nội tâm của Khúc Quân giờ phút này nổi sóng ầm ầm, tinh thần phấn chấn hẳn lên!
Cậu rốt cuộc cũng nói chuyện được với mục tiêu rồi!
Bọn họ đã không còn là hai người xa lạ nữa!
Khúc Quân rất muốn lộn mèo ra sau để chúc mừng thành công, đáng tiếc giờ có nhảy lên cũng vô cùng khó khăn.
===Hết chương 1===
Tác giả có lời muốn nói: Tổng kết Day 1.
Khúc Quân: Nếu không thì để tui làm chị dâu của các anh cho?
Lăng Mặc: Ngu si. Tôi cũng không phải là đại ca của bọn họ, cậu làm chị dâu cái quỷ gì chứ!
Cá: Hố mới của chị Bí~ Hoan nghênh lọt hố~

Khi cậu về nhà thì đã hơn bảy giờ tối.

Cậu vừa mới cắm chìa khóa vào ổ khóa thì cửa liền mở ra, một phụ nữ trung niên mặt tức giận hầm hầm nhìn cậu.Tiểu Bắc! Tại sao lại như vậy hả! Tại sao lại về trễ hả! Có phải lại trốn ra tiệm net chơi không!Con không có! Con không có đi tiệm net mà!Người trước mắt đang muốn nhéo tai Khúc Quân chính là mẹ của thân phận Mạc Tiểu Bắc mà cậu đang chiếm giữ Lương Như. Cô là nhân viên kế toán của một xí nghiệp, tương đối bận rộn vào đầu tháng cuối tháng và đầu năm cuối năm, không có thời gian ở nhà nhiều như những phụ huynh khác, nhưng cô rất thương yêu Mạc Tiểu Bắc, nhìn bộ dáng béo béo tròn tròn này của Mạc Tiểu Bắc là có thể hiểu được.Còn cha của Mạc Tiểu Bắc là một kiến trúc sư cao cấp, rất có danh tiếng trong ngành, thường xuyên công tác ở bên ngoài.Hôm nay cũng vậy, chỉ có hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc ăn tối với nhau.Nhìn thử thức ăn trên bàn, một nồi thịt kho, cá hấp, một đĩa rau xanh, ở niên đại này, có thể ăn rau xanh và thức ăn như vậy, Khúc Quân cảm thấy thật hạnh phúc vì mình có thể trở thành Mạc Tiểu Bắc.Nhưng Khúc Quân còn chưa kịp nuốt nước miếng thì bị nữ sĩ Lương Như xách lỗ tai lên.Người mẹ này của cậu nha, cái gì cũng tốt hết, nhưng còn về phần hay nhéo tai người khác này thì cần phải sửa!Năm đồng sáng nay mẹ cho con đâu rồi? Đây là tiền ăn sáng hay ngày nay của con đấy, bây giờ còn lại bao nhiêu?Lương Như vẫn còn nghi ngờ cậu đến tiệm net chơi kìa!Cậu rất muốn đi lắm chứ, nhưng tiền cúng hết cho Trình Trì hết rồi, không đi được a!Vốn là dư lại hai ngàn rưỡi Nhưng lỡ làm rớt lúc đi ra khỏi cổng trườngCậu quyết không thể nói rằng vì để bắt chuyện với Lăng Mặc mà cúng hết tiền cho Trình Trì! Nếu Lương như không nhéo lỗ tai của mình thì cũng sẽ xách dao phay đi chém Trình Trì đó!Làm rơi?Dạ Con có đi vòng quanh trường học mấy lần để tìm Nhưng vẫn không tìm được Khúc Quân đáng thương nói.Cậu cũng cảm thấy bản thân đáng thương thật, dù sao cậu vẫn chưa xài năm đồng kia đi mua bánh kẹo, cũng không có mua mì trộn hay tàu hũ (tào phớ), chứ đừng nói đến tiệm net chơi, đưa hết cho tên Trình Trì kia rầu! Coi như cho Trình Trì mua thuốc lá nhưng cậu còn không được hút ké một điếu!Lương Như lập tứ thả tay ra, ôm Khúc Quân xoa xoa nửa ngày Con sao ngốc vậy hả! Lỡ làm rớt tiền thì làm sao có thể tìm được chứ? Con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cho thêm! (Best mẹ)Nhưng con không biết làm sao để chứng minh mình đã làm rơi tiền?Chứng minh cái gì chứ? Mẹ tin tưởng con mà!Hể? Mới vừa rồi còn khăng khăng cậu trốn ra tiệm net chơi mừ?Lại đây! Mau ăn cơm thôi! Đừng buồn nữa!Khúc Quân nhìn chén cơm được bới chất thành một ngọn núi nhỏ, trong lòng than thở một trận: Đi theo Lăng Mặc suốt một quãng đường dài, đã tiêu hao sạch năng lượng.Ăn xong cơm tối, Khúc Quân ngồi trước bàn học nhỏ của mình, làm bộ làm tịch mở cuốn bài tập ra, dù sao ngoại trừ từ ngữ, phần còn lại nào là toán học thì có định lý, vật lý thì có ánh sáng phản xạ, tiếng anh thì có điền vào chỗ trống, cậu nhìn cũng có chút quen mắt Nhưng lại chả nhớ được gì.Đây là tiết tấu xong đời nha.Nghĩ tới thời điểm cậu nhập ngũ, cùng đám bạn học dốt của mình cụng ly chúc mừng cuối cùng cũng thoát khỏi thi cử!Nhưng cậu lại vạn lần không ngờ tới, trở lại một lần, cậu vẫn không thoát được kiếp thi cử.Từ trước tới giờ giáo viên luôn nói bọn cậu, cần cù bù thông minh, nếu cố gắng sẽ có thu hoạch. Nhưng càng lớn lên, cậu càng biết rằng, càng cố gắng càng lâu thì vẫn không có kết quả gì.Cũng giống như trước đây, cậu càng cố gắng học tập, thì câu trả lời càng trôi xa rồi lạc trôi đâu mất.Còn Lăng Mặc, không cần phải làm bài thi khiến trời đất u ám, không cần học thuộc công thức khiến người ta đau đầu mỏi mệt, y vẫn như cũ mười năm sau trở thành một nhà vi khuẩn học lừng danh khắp thế giới, là thiên tài trong thiên tài.Ở thế giới thật của Khúc Quân bị một loại vi khuẩn tên Hale xâm nhập và lây lan, khiến toàn cầu khủng hoảng, khi các tinh anh nghiên cứu của các quốc gia đều lâm vào bế tắc, Lăng Mặc chỉ dành nửa tháng uống trà, nhịn mấy ngày mấy đêm, liền dẫn dắt cả đoàn đội nghiên cứu của y tìm được kháng thể vi khuẩn, rồi từ đó nghiên cứu ra vắc xin.Nhưng ngay khi y mang theo thành quả nghiên cứu lên phi cơ không tới một giờ, phi cơ liền xảy ra sự cố, cũng may phi công có kỹ thuật lái rất tốt nên miễn cưỡng rơi xuống phía rừng núi.Trợ lý của Lăng Mặc chết tại chỗ, những thành viên nghiên cứu khác không có trình độ cao siêu như Lăng Mặc nên không thể phục hồi lại thành quả nghiên cứu của y.Còn Lăng Mặc thì bị chấn thương đầu, rơi vào hôn mê sâu.Còn cái rương được y mang theo bên cạnh có khóa mật mã, nghe nói máy tính cần phải có mười năm thời gian thì mới có thể hoàn toàn phá giải được mật mã, mà cái rương kia làm bằng vật liệu chịu nhiệt và chịu lực cực cao, ngoại trừ có mật mã, nếu không thì không thể nào mở ra được, là một kiệt tác tân tiến nhất của công ty kỹ thuật của tập đoàn Cự Lực. Mà kiệt tác này hoàn toàn dẹp bỏ hy vọng của loài người.Đồng thời ở đây, loại vi khuẩn tên Hale này khi tiếp xúc vào máu nóng sẽ lập tức phát tán ra không khí, từng giây từng phút trôi qua, số người chết ngày càng tăng cao.Y học hiện đại không thể nào thức tỉnh được Lăng Mặc, vì vậy, tập đoàn Cự Lực tài trợ cho phòng nghiên cứu của Lăng Mặc đã khởi động hạng mục hàng đầu nhưng vẫn còn trong quá trình thí nghiệm Tư duy thâm tiềm.Mặc dù Lăng Mặc rơi vào hôn mê sâu nhưng não bộ của y vẫn đang hoạt động bình thường, áp dụng kỹ thuật kết nối thần kinh của Tư duy thâm tiềm là có thể đưa suy nghĩ của một người vào trong suy nghĩ của một người khác.Tập đoàn Cự Lực phái các nhà tâm lý học, nhà thần kinh học và cả đoàn đội nghiên cứu của Lăng Mặc tiến vào trong tiềm thức của y, nhưng cuối cùng vẫn không thể thức tỉnh được y, cũng không tìm được manh mối nào liên quan đến mật mã của cái rương đựng hàng mẫu vắc xin trong đầu y cả.Vào một ngày nào đó, sau khi kết thúc nhiệm vụ trở về nghỉ phép, Khúc Quân vừa híp mắt hút thuốc, vừa gác chân lên bàn xem thời sự có liên quan đến vi khuẩn Hale, chuông cửa nhà cậu vang lên.Tiến sĩ Giang, người phụ trách hạng mục Tư duy thâm tiềm đến tìm cậu, đại diện cho chủ tịch Tống Trí của tập đoàn Cự Lực mời Khúc Quân tham gia hạng mục này, tiến vào tiềm thức của Lăng Mặc.Tại sao các người lại chọn tôi? Tôi không biết vi khuẩn là gì, không hiểu được tư duy phức tạp của thiên tài, còn là một đứa học dốt Tôi và cái người gọi là giáo sư Lăng kia căn bản không thể trò chuyện với nhau được đâu! Khúc Quân cảm thấy vô cùng nghi ngờ.Bởi vì cậu duy trì thành tích hoàn thành nhiệm vụ giải cứu tốt đến sáu lần, hơn nữa dựa theo kết quả điều tra của chúng tôi, cậu còn là một người trời sinh lạc quan. Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ lay chuyển được giáo sư Lăng.Không biết Giang Thành lấy đâu ra tự tin với cậu thế?Tôi có thể cự tuyệt không? Vẫn là thuốc lá và bia thích hợp với tôi hơn.Trời sinh lạc quan là lí do quái quỷ gì vậy!Khúc Quân định ngồi lại sofa thì Giang Thành liền đưa điện thoại di động có hình một người đến trước mặt Khúc Quân.Đây là đồng đội của cậu, cũng là giám sát viên của cậu, Trần Đại Dũng. Cậu ta trên đường đi xe buýt về thăm gia đình thì bị nhiễm vi khuẩn Hale. Cậu có 72 tiếng, sau 72 tiếng, cậu phải thay đổi một giám sát viên khác.Khúc Quân sững người tại chỗ, Trần Đại Dũng còn chưa đưa cậu cuốn bí kiếp cua gái đâu, làm sao có thể chết được chứ?Nếu Trần Đại Dũng đi rồi thì sau này lúc thi hành nhiệm vụ, ai sẽ tán nhảm giải sầu với cậu? Ai sẽ đuổi muỗi cho cậu, ai sẽ gặp xui xẻo chung với cậu? Lỡ cậu chọc vào rắc rối, ai sẽ giúp cậu giải vây?72 tiếng Căn bản là không đủ?Ở trong đầu của giáo sư Lăng, thời gian trong đó khác với thời gian hiện thực. Cậu cảm thấy đã qua một năm, hai năm, nhưng ở hiện tại thì chỉ mới trôi qua năm phút mà thôi.Đối với Khúc Quân, mấy thứ này chả khác gì câu chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng cậu biết, tập đoàn Cự Lực vốn đứng đầu thế giới về khoa học kỹ thuật, thậm chí có lời đồn đãi rằng họ còn phát minh ra kỹ thuật xuyên không, đi đến dị thế để tiến hành nghiên cứu thăm dò.Cho nên đối với tập đoàn Cự Lực, cái gọi là Tư duy thâm tiềm này không phải là khoa học viễn tưởng.Vậy thì sau khi tiến vào tiềm thức của giáo sư Lăng, tôi cần phải chú ý cái gì? Nếu anh ta kháng cự tôi, tiêu diệt tôi thì sao?Nếu vậy thì cậu phải nhớ ba quy tắc. Thứ nhất, tiềm thức chính là phản ánh lại cuộc sống trong thực tại. Cậu nhìn thấy mỗi một con người, mỗi một chuyện xảy ra trong đó thì đều đã từng xuất hiện hoặc xảy ra trong thực tại, có lẽ bởi vì cậu và các nghiên cứu viên mà đã từng tiến vào đã làm thực tại xảy ra chút chênh lệch nhỏ, nhưng giáo sư Lăng cũng sẽ dựa vào cuộc sống của mình ở thực tại mà trải qua, và hướng mọi sự việc đến kết cục cuối cùng vốn dĩ.Còn quy tắc thứ hai?Ở trong tiềm thức của giáo sư Lăng, cho dù phát sinh chuyện gì đi nữa thì cậu cũng phải bảo vệ anh ta, tuyệt đối không được để anh ta chết trong tiềm thức của mình, nếu xảy ra chuyện như vậy Anh ta sẽ hoàn toàn không tỉnh lại. Ánh mắt của Giang Thành vô cùng nghiêm túc.Mà Khúc Quân cũng cảm thấy đây là nguyên tắc trọng điểm nhất.Tôi nhớ rồi. Nhưng còn nếu tôi chết thì sao?Cậu sẽ rút ra khỏi tiềm thức của anh ta, kết thúc tư duy thâm tiềm.Tuy rằng đội trưởng của cậu đã từng không chỉ một lần bó tay mà tỏ vẻ Khúc Quân, cậu chính là kẻ ngốc nhất mà tôi từng biết, nhưng Khúc Quân vẫn lạc quan tự cho là trí thông minh của mình tuyệt đối thuộc về tầng lớp trung bình của kim tự tháp.Tuyệt đối sẽ không.Còn quy tắc cuối cùng.Cuối cùng, giáo sư Lăng chính là tự làm chủ ý thức của mình, nhưng không ai có thể khống chế hoàn toàn tiềm thức của mình, chúng tôi sẽ đưa cậu tiến vào ý thức bề ngoài của anh ta, có thể lẻn vào sâu bao nhiêu thì phải coi anh ta sẽ tiếp nhận cậu đến mức nào. Chúng tôi không thể bảo đảm cậu sẽ trở thành nhân vật nào trong ý thức anh ta, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm trước đó của chúng tôi, chắc hẳn sẽ không phải là nhân vật quan trọng gì.Vì thế Lần đầu tiên Khúc Quân xuyên vào tiềm thức của Lăng Mặc, cậu biến thành bạn cùng lớp thời trung học của y, một đứa học dốt, và còn là một đứa béo.Quả nhiên không phải là người quan trọng gì.Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân vừa nghe tiếng đồng hồ báo thức liền bò dậy, mọi thứ giống như bản năng vậy, cậu xếp chăn vuông góc thẳng thớm như miếng đậu hũ, sau đó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.Lương Như đeo tạp dề, mới vừa gõ cửa phòng con trai liền ngẩn người.Từ một tháng trước, sáng nào con trai cô cũng đều không cần cô gõ xoong gõ chảo liền tự mình thức dậy, ngay cả chăn mền đều được xếp chỉnh tề. Lương Như đứng nghiên cứu giường con trai mình một hồi lâu, con trai Mạc Tiểu Bắc của cô từ khi nào thì biết xếp chăn hình đậu hũ vậy?Hồi nào tới giờ, Mạc Tiểu Bắc luôn đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng lại nướng tới bảy giờ mới rời giường, nhưng đối với Khúc Quân mà nói, có phúc lắm được dậy lúc sáu giờ đó!Khi còn ở trong quân đội, thường xuyên mới vừa đặt lưng xuống giường, chăn còn chưa nóng thì đã bị gọi đi làm nhiệm vụ, bây giờ trở thành Mạc Tiểu Bắc, Khúc Quân có thể ngủ thẳng cẳng đến sáng, quả là một chuyện hạnh phúc nhất đời cậu nha!Ờm, cậu lại tìm ra được chỗ tốt khi trở thành bé mập Mạc Tiểu Bắc, đó chính là được ngủ ngon.Mặc dù không biết có theo logic khoa học không mà trong ấn tượng của Khúc Quân, cậu bé mập này giống như luôn có giấc ngủ tốt.===Hết chương 2===Tác giả có lời muốn nói: DAY 2.Khúc Quân: Tui lạc quan cho rằng bé mập luôn ngủ rất ngon!Lăng Mặc: Sống chung với tôi mà cậu còn muốn ngủ à?Khúc Quân: Ngay cả bé mập mà cũng gặm sạch, rốt cuộc anh có lòng tự trọng của một người có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng không hả!Lăng Mặc: Lúc mập cậu là một cái bánh bao, khi gầy xuống là một con tôm bị lột vỏ, tôi gặm hay không gặm thì có liên quan gì đến lòng tự trọng, đều do khẩu vị mỗi người thôi.Khúc Quân: Chòi má, ông đây sẽ nổ banh xác mi ra!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngồi vào bàn ăn, mặc dù Khúc Quân đã nhìn cảnh tượng này hơn chục lần, chậu rửa tay nhỏ, một tô mì, chén đậu xanh, bánh bao nhân thịt bò và măng non, một chút thức ăn thôi mà đã chiếm hơn nửa cái bàn.Mẹ, mẹ cũng tới ăn chung đi! Mặt hóp lại rùi kìa! Khúc Quân lớn tiếng nói.Con ăn đi, mẹ đã ăn rồi! Mau ăn đi kẻo trễ học, nếu không giáo viên chủ nhiệm của con lại gọi điện réo mẹ nữa!Khúc Quân thầm trợn mắt, từ trước tới giờ, kỷ luật và thói quen của cậu không cho phép cậu lãng phí thức ăn, cho nên trước tiên phải cấp tốc giải quyết tô mì.Cậu cúi đầu xuống, xì xà xì xụp, một hơi chén sạch.Thật ra thì lúc này đã no được một nửa, hơn nữa cũng cung cấp năng đủ năng lượng cho một cậu nhóc mười bốn tuổi. Cậu phải giảm bớt khẩu phần ăn để dạ dày nhỏ lại.Tiểu Bắc, sao con không ăn bánh bao và đậu xanh? Con không sao chứ? Có phải bị bệnh không?Lương Như đeo tạp dề từ phòng bếp chạy ra.Khúc Quân dừng một chút.Tiêu rồi tiêu rồi Nữ sĩ Lương Như là một người mẹ thương con bình thường như bao người mẹ khác, nhưng trong việc ăn uống của con cái, cô sẽ trở nên cực kỳ không bình thường.Dạ Con muốn học xong rồi mới ăn bánh bao. Buổi sáng ăn vậy là no rồi, no quá sẽ cảm thấy buồn ngủ. Khúc Quân thông minh đột xuất, nghĩ ra được một cái cớ vừa hợp lí vừa khoa học.Thì ra là vậy! Tiểu Bắc, con nghe mẹ nói nè, trước kia con lúc nào cũng có thể ăn thêm ba cái bánh bao nữa mà! Nếu không chưa đến giờ cơm trưa là con đã đói rồi! Con nhìn lại người mình đi, dạo gần đây gầy xuống nhiều lắm đấy!Nói xong, Lương Như lấy một cái hộp ra rồi bỏ ba cái bánh bao vào, sau đó nhét vào trong cặp sách của Khúc Quân.Mẹ con ơi, mẹ nhất định là mẹ ruột của con! Cho dù con trai mình có mập đến nỗi nhét không vừa cả vũ trụ này, mẹ cũng đều cảm thấy con trai mình vẫn quá gầy!Khúc Quân đeo cặp sách, cộng theo trọng lượng của ba cái bánh bao, hì hục đi bộ đến trường.Ây da Nghĩ lại lúc mà cậu vác 30 kg lương thực trợ viện cùng đồng đội của mình chạy như bay trong rừng rậm, nhưng mà bây giờ cậu lại không kham nổi trọng lượng của cơ thể mình a!Cậu nhất định phải nghiêm túc bàn bạc với cái người gọi là tiến sĩ Giang phụ trách hạng mục Tư duy thâm tiềm kia mới được, ít nhất phải cho người ta một cơ thể đáng tin cậy chứ!Khi Khúc Quân vào phòng học, rầm một tiếng ngồi xuống, tiếng chuông vào học cũng lập tức vang lên.Hôm nay là tiếng Anh, vừa vào lớp đã nhìn thấy Sở Ngưng, đại diện cho lớp Anh Ngữ vác cái mặt đầy kiêu ngạo đi lên bục giảng, yêu cầu cả lớp học từ đơn.Khúc Quân tùy tiện nhìn một chút, chợt phát hiện mấy đứa con trai cũng đặc biệt nghiêm túc học, cậu nhớ ra rồi, mấy đứa con trai ở lứa tuổi này có vẻ rất thích con gái học giỏi, càng không phải nói đến vẻ ngoài xinh đẹp của Sở Ngưng.Khi Sở Ngưng đọc xong ba từ đơn sẽ ngẩng đầu lên kiểm tra, mấy đứa con trai kia liền đặc biệt nghiêm túc. Nhưng mỗi lần tầm mắt của Sở Ngưng quét qua một vòng quanh lớp học, thù cuối cùng cũng sẽ dừng lại trên một người.Ờ hớ Người đó chính là Lăng Mặc.Chỉ tiếc Lăng Mặc luôn tập trung nhìn cuốn từ vựng tiếng anh trong tay, chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn cô một lần nào.Haizz, cô gái à, chờ đến khi bạn trưởng thành rồi thì bạn sẽ nhận ra rằng, một đứa con trai luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình như cậu ta sẽ không bao giờ hiểu được cách quyến rũ bạn đâu, sẽ không làm bạn vui vẻ, cũng không biết quan tâm chăm sóc bạn, bạn dành tất cả mọi thứ trong thế giới của bạn tặng cho cậu ta, cậu ta cũng sẽ không thèm đâu. Vẫn nên để mắt tới người đàn ông men lỳ như tui này, ôn nhu hiền lành, lại thân thiện nữa, xem bạn là trung tâm, toàn tâm toàn lực ủng hộ bạn, đội bạn lên đầu, tôn bạn làm một con khổng tước rực rỡ và đầy kiêu ngạo!Có lẽ là do ánh mắt của Khúc Quân quá thẳng thắn, Sở Ngưng hung ác trợn mắt nhìn cậu.Mạc Tiểu Bắc, trang ba mươi hai, từ đơn số ba đọc như thế nào?Hở?Khúc Quân vội vàng lật cuốn từ vựng, vừa rồi mới đọc đến trang hai mươi lăm, sao bây giờ đã nhảy tới trang ba mươi hai rồi?Ánh mắt của những học sinh khác đều nhìn sang, ngay cả mấy đứa con trai thích thầm Sở Ngưng cũng đang hóng chờ bộ dáng xấu hổ của cậu.Violinist.Cũng may là trước đó cậu được phái đi bảo vệ một dàn nhạc hòa tấu hải ngoại, nếu không thì cậu tạch cái từ đơn này rầu!Sở Ngưng ngẩn người.Giáo viên chưa có dạy tới từ đơn này, cô phải soạn bài trước ở nhà thì mới biết được, Mạc Tiểu Bắc ngay cả phát âm còn không giỏi, tại sao cậu lại có thể phát âm chuẩn xác từ đơn này như vậy, nhấn trọng âm cũng đúng, còn mang theo chút âm vị nước ngoài?Khúc Quân theo bản năng liếc nhìn Lăng Mặc, y vẫn an tĩnh như cũ, thật giống như không có liên quan gì đến thế giới này, nhưng lại có một loại cảm giác không cam lòng vì bị thế giới bỏ rơi.Ừm. Mạc Tiểu Bắc, sớm có chuẩn bị bài trước, nhưng đừng nhìn tớ nữa.Sở Ngưng vừa nói xong thì cả lớp cười ồ lên,Tớ không có nhìn cậu Khúc Quân nói.Vậy thì mới nãy cậu nhìn đi đâu?Tớ đang ngẩn người a. Khúc Quân trả lời.Trong lớp học đột nhiên trở nên yên tĩnh.Tầm mắt của Khúc Quân khẽ liếc nhìn Lăng Mặc, một giây kia, môi của y cơ hồ nhếch lên, một độ cong vi diệu như thế giống như một vết nứt đủ để cho một người lẻn vào, Khúc Quân lập tức nhìn thẳng tới nhưng phát hiện Lăng Mặc đã trở về biểu tình lạnh lùng không quan tâm ai như cũ, cho dù Khúc Quân có cố thế nào thì cũng không moi ra được manh mối nào.Òi Cậu quả nhiên rất ghét loại con nít như Lăng Mặc, thật giống như một viên đậu bằng đồng, đốt hoài không cháy, hầm hoài không nhừ.Tiết đầu tiên là môn ngữ văn, nói đến văn thơ cổ đại, không ít con trai trong lớp này muốn trốn tiết.Khúc Quân thì đang cố gắng chăm chú nhìn giáo viên môn văn, ghi nhớ những gì cô nói vào đầu, tuy vậy nhưng không tới năm phút cậu liền gật gù buồn ngủ.Trong lúc giáo viên cầm sách giáo khoa vừa giảng bài vừa đi xuống cuối lớp, dưới chân Khúc Quân đột nhiên khẽ đụng phải cái gì đó rơi xuống.Cậu mở mắt ra cúi đầu nhìn, phát hiện dưới chân có một quyển sách, bìa sách thoạt nhìn khá cũ, trên đó là một nhân vật giang hồ được vẽ tay, Khúc Quân khó khăn khom người xuống nhìn thì phát hiện đây là một cuốn tiểu thuyết, phiên bản cổ xưa, tên sách là

, tác giả là Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh.

Lật mặt sau xem thì thấy giá của cuốn sách này là 1 đồng 98 xu, đúng là một quyển sách cũ.Ở lứa tuổi này của học sinh, không hiếm lạ học sinh thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, chẳng qua là Khúc Quân biết ai là Kim Dung, Cổ Long chuyên viết tiểu thuyết kiếm kiệp, nếu không thì cũng có Hồng Lâu Mộng. Nhưng còn tác giả Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh này thì cậu chưa từng nghe qua.Khúc Quân tùy tiện lật xem trang đầu tiên, bên trong là một bức tranh vẽ bằng tay nóng bỏng khiến cậu sửng sốt, còn trang chữ viết bên kia cũng khiến cậu đỏ tới tận mang tai, không hổ là mê tình nha, miêu tả một cách chi tiết tường tận các loại hình ảnh ướt át kiềm diễm, làm cho Khúc Quân suýt phụt máu mũi.Lúc này đứa con trai ngồi bàn sau lấy bút chọt chọt gáy cậu Thằng béo, trả sách lại đây!Khúc Quân kinh ngạc nhìn đối phương, trên mặt bạn học này tràn đầy vẻ uy hiếp.Chẳng lẽ tui không trả cho cậu là cậu làm thịt tui à?Cậu đó, lông còn chưa mọc đủ mà đi đọc ba cái thứ này, coi chừng sau này không cao lên được. Khúc Quân chuẩn bị ném trả quyển sách kia lên bàn đối phương.Cậu vừa mới xoay người thì giáo viên liền nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Khúc Quân.Mạnh Phi, mới vừa rồi em bỏ gì vào trong hộc bàn vậy?Không có gì Mới vừa rồi em làm rớt cuốn bài tập, nên nhặt lên bỏ vào hộc bàn thôi ạ.Lấy cuốn bài tập đó ra. Giáo viên môn văn gõ tay lên bàn.Các học sinh khác cũng nhìn sang.Mạnh Phi bất đắc dĩ lấy ra một cuốn bài tập tiếng anh từ hộc bàn đưa cho giáo viên.Giáo viên nhìn một cái rồi lạnh lùng nói Tiết sau không được làm việc riêng trong giờ học nữa, đừng tưởng cô không thấy được.Nói xong, giáo viên tiếp tục tụng bài thơ cổ ru ngủ cả lớp.Mạnh Phi hung hăng đá vào ghế Khúc Quân, nhỏ giọng nói Chút nữa hết tiết, xem tao có làm thịt mày không hả thằng béo chết tiệt.Khúc Quân xoa xoa chóp mũi, trong đầu nghĩ: Tới đê! Nhìn coi thằng nhóc mi có ném nổi ông đây xuống lầu không!Sau tiết ngữ văn, Khúc Quân muốn ra ngoài mua nước ấm uống, ai biết Mạnh Phi đột nhiên đứng lên chặn trước mặt cậu.Mà các học sinh sau lưng đã lui ra xa, đám Trần Kiều cũng vây lại, Khúc Quân biết mấy đứa nhóc này hẳn là fan của Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh đây mà.Thằng béo chết tiệt, đừng nói với tao là mày không cố ý?Các học sinh ngồi trong lớp cảm thấy tình huống không ổn, nhóm nhóc con này khá là bá đạo trong lớp, mà dáng vẻ mập mạp của Khúc Quân lại không phải là loại hình được nhiều bạn trong lớp thích, vì thế mọi người đều rối rít ra ngoài.Này, các cậu kêu tớ là thằng béo thằng mập thì không sao, cũng tại tớ vốn mập mà. Nhưng các cậu lại kêu tớ là thằng béo chết tiệt, có phải là quá ác độc rồi không? Tớ còn sống sờ sờ ra đây này! Hơn nữa tớ cũng không có cố ý, tớ đâu biết các cậu đọc sách đen trong giờ học rồi ném tới chân tớ chứ? Khúc Quân trả lời.Mạnh Phi đứng sau lưng Trần Kiều hừ lạnh một tiếng Mày không xem thì sao biết đó là sách đen? Nói trắng ra là mày đang nghĩ bậy trong đầu, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra đứng đắn, đúng là cái thứ biến thái!Khúc Quân ngẩn người, á đù! Thật lợi hại nhoa!Học sinh trung học ở thời đại này mà cũng có thể mắng chửi người có câu có cú như thế à!Sau đó, nhóm nhóc con này há miệng cười ngặt ngoẽo.Thằng béo chết tiệt kia, thật ra thì mày rất thèm muốn chứ gì? Cho nên mới giữ khư khư không chịu trả cho bọn tao! Mạnh Phi liếc mắt khinh bỉ.Bọn họ đều muốn nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ tía tai, xấu hổ nghẹn họng của Khúc Vân.Ai ngờ Khúc Quân sờ cằm, cười nói Các cậu nói tớ bỉ ổi, biến thái! Nhưng tớ cũng không có cách nào chứng minh bản thân trong sạch được, nhưng mà bị người ta vu oan chuyện mà bản thân không hề làm thì có thể làm cho tâm lý trở nên uất ức, thế nên cũng chỉ có cách trực tiếp làm lun cho rồi!Giề?Mạnh Phi còn chưa kịp phản ứng, Khúc Quân liền lấy quyển sách tiểu thuyết kiếm hiệp kia từ hộc bàn của mình ra.Mày làm gì đó!Mạnh Phi tính vươn tay cướp lại nhưng Khúc Quân nhanh chóng lui về sau.Làm một thằng béo bỉ ổi nè! Biến thái nè!Khúc Quân vừa lùi về sau vừa đắc ý cười.Mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa bọn bây mà đòi đấu với anh à!Bắt nó lại!Nó nhất định sẽ cầm sách đưa cho giáo viên!Lũ ngốc, hàng cổ hiếm như vậy, anh đây phải giữ lại để học tập chứ, sao có thể nộp cho giáo viên được?Đánh chết nó!Khi Mạnh Phi tung một cú đấm vào ngực Khúc Quân, cậu bỗng nhiên ý thức được, bây giờ cậu đang là một nhóc béo Mạc Tiểu Bắc, không đủ nhạy bén nha!Chọc không nổi thì đành ba mươi sáu kế chạy là thượng sách thôi!Khúc Quân lập tức xoay người, nhưng chưa kịp bước được một bước thì liền đụng vào một người.Rõ ràng da thịt rất dày nhưng cảm giác xương cốt run lên như vậy làm cho Khúc Quân phải ngẩng đầu lên, liền chống lại một đôi mắt trong trẻo nhưng lại sâu không thấy đáy.Còn mũi của Khúc Quân thì ngửi thấy hương thơm xà phòng thoang thoảng, và với mùi vị đã được phơi khô dưới nắng.===Hết chương 3===Tác giả có lời muốn nói: DAY 3.Khúc Quân: Một cuốn sách đen giá 1 đồng 98 xu này là tui tìm được dưới giường của ba tui đó! Chắc chắn là một vật rất quý giá!Lăng Mặc: Cùng nhau xem đi.Khúc Quân: Có quỷ mới xem chung với anh.Lăng Mặc: Vậy thì cùng nhau học tập.Khúc Quân: Tui dốt toán quá, mau dạy cho tui đi!Lăng Mặc: Tôi nói là cùng nhau học tập

.

Khúc Quân: Nói thiệt, anh thích hợp đọc sách sinh học hơnChú thích chương trước: Xếp chăn hình đậu hũ là kiểu xếp chăn trong quân độiTàu hũ (tào phớ)

Sau lưng bị Mạnh Phi cấp tốc thụi cho một quyền, nhóm của Mạnh Phi cũng xông tới.


Khúc Quân không chịu nổi bọn họ đánh liên hoàn vào lưng như thế, trực tiếp ngã nhào về trước, đụng ngã luôn người đứng trước mặt mình.


Đối phương định bấu vào bàn học bên cạnh nhưng cũng vô ích, bàn học phát ra tiếng cót két, cả hai người đều té xuống.


Lúc té xuống kia, mắt thấy gáy của đối phương sẽ đụng đất, trái tim của Khúc Quân như vọt tới cổ họng, lập tức chìa tay ra đỡ lấy đầu đối phương, khẽ rên ai da một tiếng, ngón tay của Khúc Quân đau đến muốn rớt nước mắt.


Nó Hình như đè lên Lăng Mặc rồi thì phải Mạnh Phi nhìn một màn trước mắt, có chút lơ mơ.


Lăng Mặc? Cậu ta vào lớp rồi? Trần Kiêu đứng sau lưng Mạnh Phi liền chen tới.


Lý Viễn Hàng kéo lại Mạnh Phi và Trần Kiều Hai đứa bây sợ cái gì?


Lăng Mặc đang được Khúc Quân bảo vệ đầu liền co gối, hung hăng thúc vào bụng của Khúc Quân, đến nỗi cậu muốn ói ra hết lục phủ ngũ tạng, Khúc Quân ho khan đứng dậy.


Chòi má! Tớ là sợ cậu bị đập đầu! Bộ cậu có lương tâm không vậy!


Mọe, bây giờ không chỉ có ngón tay bị đau, mà bụng cũng bị đau nữa, đúng là xui xẻo mà!


Tại cậu đè lên người tôi.


Giọng nói của Lăng Mặc cực kỳ lạnh lùng, nói thay cho sự vô nhân tính của y.


Còn cuốn sách tiểu thuyết kiếm hiệp bị Khúc Quân và Mạnh Phi tranh đoạt trước đó hiện đang nằm chỏng chơ bên cạnh Lăng Mặc.


Này, Lăng Mặc! Mau trả sách lại cho bọn tao! Lý Viễn Hàng lạnh lẽo nói.


Khúc Quân nhớ ra Lý Viễn Hàng là em họ của Lăng Mặc, nhưng nhìn qua thái độ của cậu ta thì có vẻ giống như không đội trời chung với Lăng Mặc.


Lăng Mặc đứng dậy, phủi bụi trên đồng phục của mình, không hề có ý định nhặt lên cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp kia, chỉ nhặt lên bình nước bị rớt xuống đất rồi trở về chỗ ngồi của mình.


Tỏ vẻ cái gì! Lý Viễn Hàng hừ một tiếng, đi đến nhặt quyển sách kia lên, ném trả lại Mạnh Phi.


Còn Lăng Mặc thì ngồi ở chỗ của mình, giở sách để trên bàn, y hơi nghiêng mặt, trông rất bình tĩnh.


Đó là một loại ung dung không để mọi thứ vào mắt.


Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám nhóc Mạnh Phi trở về chỗ ngồi, còn Khúc Quân thì giật giật ngón tay của mình.


Giời ạ, đau quá đi!


Nhưng trong lòng cậu càng đau hơn, bởi vì cậu có dự cảm xấu Lăng Mặc có lẽ là loại người cho dù cậu có tan xương nát thịt thì cũng không thể nào xông vào thế giới của y được.


Tiết thứ hai kết thúc, tiếp theo là tập thể dục giữa giờ mà Khúc Quân cậu cực kỳ không thích.


Nếu là cơ thể săn chắc trước kia của cậu thì cậu sẽ không ngại ăn mặc giống như super man, sau lưng khoác áo choàng, cả người mặc bộ đồ bó sát kèm theo cái quần lót ở bên ngoài, biểu diễn một phen. Nhưng còn bản thân cậu bây giờ, cho dù làm động tác gì thì cũng giống như quả banh lắc qua lắc lại


Khúc Quân đi theo các bạn học đến sân tập thể dục, mọi người xếp thành từng hàng.


Dựa theo quy định của lớp, mỗi ngày sẽ có một bạn đại diện lên hướng dẫn cả lớp tập thể dục.


Hôm nay vừa vặn tới lượt Lăng Mặc.


Khúc Quân đứng ở hàng đầu tiên, nhìn bóng lưng của Lăng Mặc ở trước mặt mình, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi vui vui.


Tập thể dục giữa giờ cũng không làm người ta thấy chán ghét lắm!


Tiếng nhạc thuở xưa tràn đầy cảm giác quen thuộc vang lên, Khúc Quân ngây ngốc nhìn bóng lưng của Lăng Mặc.


Động tác của Lăng Mặc rất tiêu chuẩn, nhưng là loại tiêu chuẩn này mang theo chút tùy ý phóng khoáng.


Khúc Quân cứ như vậy ôn lại bài thể dục giữa giờ theo động tác của Lăng Mặc mà cậu đã quên sạch từ đời nào rồi.


Tay chân của Lăng Mặc vốn dài, nên đứng làm mẫu tập thể dục giữa giờ cho cả lớp cũng rất là có khí chất, Khúc Quân tập theo y, các cử động tay chân cũng dần trở nên nhuần nhuyễn tự nhiên hơn.


Sau vài động tác, cả người đổ không ít mồ hôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ai mà ngờ rằng tới động tác căng ngực, Khúc Quân tập theo Lăng Mặc dang rộng hai chân, ưỡn người và căng ngực, chỉ nghe roẹt một tiếng, Khúc Quân cảm thấy phần đùi bên trong đột nhiên man mát!


Xong đời!


Ngay sau đó sau lưng truyền đến một trận cười vang.


Khúc Quân sắp điên rồi! Cái quái gì mà tập thể dục cũng rách quần nữa hả! Đồng phục học sinh tuyệt đối là hàng chất lượng kém!


Cậu yêu cầu được bồi thường!


Khúc Quân không thể không rời khỏi sân tập để đi đến phòng y tế, mượn kim chỉ, cởi quần, ngồi trên giường bệnh nhỏ, bắt đầu vá chỗ rách lại.


Ôi chao, không ngờ Mạc Tiểu Bắc còn biết vá quần nữa cơ đấy! Y tá nhấp một ngụm trà nói.


Dạ, em biết!


Khúc Quân thành thạo vá xong chỗ rách, mũi chỉ cũng rút xong, y tá nhìn vết khâu của Khúc Quân, cười nói Sau này nếu có ai bị rách da thì đến nhờ em nha.


Tất nhiên là được. Khúc Quân cười híp mắt mặc quần vào, rồi leo xuống giường.


Đừng có nói giỡn, cậu thật sự biết khâu vết thương đấy.


Khi cậu đi tới cửa lớp thì trùng hợp thấy Lăng Mặc đang cầm bình nước đi vào lớp.


Nếu là chạm trán nhóm Mạnh Phi và Lý Viễn Hàng, Khúc Quân sẽ hếch mặt chen vào trước, nhưng còn Lăng Mặc


Cậu sẽ gắng gượng đi sau lưng y a!


Khúc Quân muốn lui về sau hai bước để Lăng Mặc vào trước, ngay tại bọn họ cách nhau không tới 50 cm, giọng nói của Lăng Mặc vang lên Đây coi như là trực đảo Hoàng Long sao? Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh.


Khúc Quân ngước mắt lên nhìn, cậu cảm thấy có phải mình bị lãng tai không?


Nhưng Lăng Mặc đã đi vào lớp ngồi xuống chỗ của mình rồi.


Trực đảo Hoàng Long? (Một kiếm xuyên tim kẻ thù, nghĩa bóng: đi sâu vào lỗ:)))))


Đúng rồi! Đó Đó là văn án của quyển sáchkia, cái gì mà song long hí châu (quan hệ 3P 2nam x 1 nữ) Trực đảo Hoàng Long


Còn có Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh Điều này nói rõ Lăng Mặc đã thấy quyển sách kia, cũng khẳng định là y đã đoán được nội dung trong sách.


Ôi chao Thật là mất mặt!


Chẳng lẽ trong lòng Lăng Mặc cũng nghĩ cậu là một thằng béo thô bỉ?


Khúc Quân lại một lần nữa tổn thương sâu sắc.


Lũ con nít ranh mới tí tuổi đầu mà đã đọc mấy cái thứ này! Cái gì mà Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh chứ!


Đám nhóc tụi bây biết trực đảo Hoàng Long có ý nghĩa là gì không?


Được rồiSách cũng đã xem, không biết mới lạ


Học cả ngày ở trường đối với Khúc Quân thì chả khác gì đang ngồi trên phi cơ, cậu chỉ để ý đến điểm cuối, không thèm phân biệt đông tây nam bắc.


Cũng may là tiết Toán có chăm chú nghe giảng nên hiểu được chút chút, nhưng còn định lý chứng minh mệnh đề bla bla, cậu liền bó tay, một khi đã không nghe kịp giáo viên giảng bài là cậu liền bắt đầu mệt mỏi ngay.


Vất vả lắm mới giờ tan học, nhưng ngoài trời lại đổ mưa lớn.


Khúc Quân lục cặp nửa ngày, phát hiện nữ sĩ Lương Như đúng là túi thần kì của Doraemon, ngay cả dù che mưa cũng chuẩn bị cho cậu.


Cậu vừa mới liếc qua chỗ ngồi của Lăng Mặc thì thấy người đã sớm về.


Cậu nhớ Lăng Mặc không có đem dù theo, chẳng lẽ muốn dầm mưa một đường về nhà?


Khúc Quân vội vàng ra đeo cặp lên rồi ra khỏi lớp.


Mưa như trút nước, rất nhiều giáo viên và học sinh quên mang dù phải đứng đợi mưa tạnh bớt rồi mới về.


Nhưng Khúc Quân nhón chân lên là có thể thấy được bóng người của Lăng Mặc ở phía bên kia đường đối diện cổng trường.


Tên nhóc này, không sợ bị ướt thành chuột lột à!


Khúc Quân vội vàng bung dù ra, chạy tới bên kia đường đối diện trường học.


Nhưng mà với tốc độ của cậu thì sao có thể đuổi kịp bước chân dài của Lăng Mặc.


Con đường phía trước bị ngập.


Rốt cuộc Lăng Mặc cũng dừng lại.


Khúc Quân chạy hồng hộc tới, nhưng theo bản năng dừng lại cách Lăng Mặc khoảng hai ba bước.


Lăng Mặc!


Cậu gọi tên y, sau khi gọi xong, Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn cậu, Khúc Quân liền cảm thấy mình thật ngốc, bởi vì cậu không biết nên nói gì tiếp.


Lăng Mặc ngồi xổm xuống, vén quần lên, lộ ra mắt cá chân và bắp chân.


Mắt cá chân của y rất đẹp, Khúc Quân vốn nghĩ rằng bắp chân của y rất nhỏ, nhưng không ngờ đường cong trên đó lại thon dài săn chắc và mơ hồ mang theo sức mạnh, tuyệt đối thuộc về loại hình đạp một cước mang theo nỗi đau cả đời khó quên.


Mắt thấy Lăng Mặc sắp lội vào trong nước, Khúc Quân cảm thấy mình thật không còn sức lực để đuổi theo y nữa, thuận miệng nói Cậu đừng nên lội xuống! Lỡ như đạp phải miệng cống không đậy nắp té xuống thì làm sao!


Chẳng phải phía trước có để cái bảng cấm đi qua à?


Nếu không thì cậu lên dò đường.



Đây chẳng phải là muốn cậu chết trước à?


Khúc Quân có loại cảm giác bản thân trở thành bia đỡ đạn đầy bi tráng.


Bởi vì cho dù cậu có đạp phải miệng cống không đậy nắp thì sẽ bị kẹt lại, không té lọt nổi.


(皿) 凸


Lăng Mặc không để ý tới Khúc Quân, chuẩn bị lội xuống.


Mắt thấy y cách mình ngày càng xa, Khúc Quân lại đuổi sát theo, giơ dù che lên đỉnh đầu của Lăng Mặc.


Tớ có dù nè, để tớ đưa cậu về.


Dù của cậu cũng không che hết cái thân của cậu.


Trong giọng nói của Lăng Mặc mang theo vài phần hừ lạnh, nhưng bị Khúc Quân mặt dày ngó lơ.


Cậu không nghĩ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian ở thế giới của Lăng Mặc, mặc dù Giang Thành nói thế giới này trải qua hai tháng thì cùng chỉ là hai, ba phút ở hiện thực, nhưng vì còn vấn đề vi khuẩn lây lan nên cần tranh thủ thời gian.


Vì thế cậu không thể dè dặt mãi được, phải nhanh chóng lấy lại tiến trình!


Có thể che đủ cậu là được rồi. Khúc Quân nói.


Bộ cậu có bệnh hả? Lăng Mặc lạnh lùng hỏi lại.


Rõ ràng tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng giọng nói của y giống như có thể xuyên thấu mọi khẽ hở, nghe rõ từng chữ một.


Tớ có bệnh nhưng cậu lại nói nhiều lời với tớ như vậy. Có phải cậu rất cô đơn?


Ây da, ây da, phiên bản nhóc con láo toét thích tỏ vẻ cao lãnh của giáo sư Lăng nói chuyện với cậu kìa, hơn nữa còn nói rất dài Khúc Quân cậu luôn lạc quan bỗng cảm thấy đắc ý.


Cậu mau gầy xuống đi. Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Mặc kéo cậu về thực tế.


Không ngờ học thần như cậu cũng tục tằng giống bọn họ!


Cái xã hội coi trọng mặt mũi này là sao đây!


Cậu mà gầy xuống là tôi có thể đạp cậu lọt xuống ống cống. Lăng Mặc nói xong liền nhanh chóng lội vào nước đi đến bên kia đường.


Đờ phắc (皿)!


Bỏ lại một mình Khúc Quân đứng trơ trọi giữa làn mưa.


Chòi má! Mi dám đạp ta à, có tin là ông đây làm mi khóc òa lên không!


Khúc Quân liếc nhìn bả vai của mình, đúng là cái dù này không che vừa người cậu thật.


Lăng Mặc trở về nhà, quần áo y giặt tối qua phơi trong sân quả nhiên bị gió thổi bay hết xuống đất, hiện đã ướt sũng.


Y yên lặng nhặt quần áo lên rồi trở về phòng.


Bởi vì y chạy nhanh trở về nên bây giờ dì và dượng còn chưa về, coi bộ em họ Lý Viễn Hàng của y cũng đang đợi mưa tạnh ở trường.


Đồng phục học sinh ướt nhẹp dính sát vào người, Lăng Mặc cởi ra rồi vào phòng tắm.


Mới vừa vặn nước thì liền nghe thấy tiếng nói của dì và em họ.


Mẹ Trên người con ướt dính khó chịu quá! Con muốn đi tắm nước nóng! Lý Viễn Hàng tính đẩy cửa phòng tắm thì nghe tiếng nước chảy, lập tức mất hứng Gì chứ hả! Sao cái thằng mặt đơ này lại về trước?


Lăng Mặc không thèm để ý, tiếp tục tắm.


===Hết chương 4===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 4.

Khúc Quân: Hôm nay anh đạp tôi xuống ống cống, ngày mai tôi sẽ khiến anh khóc lóc cầu xin tôi vớt anh lên!

Lăng Mặc: Ngày mai cậu sẽ khóc lóc cầu xin tôi dạy kèm cậu Toán Lý Hóa.

Khúc Quân: Tức chết!

Video liên quan

Chủ đề