Ánh trăngBản để in Ánh trăngMục lục 1. TÌM HIỂU CHUNG [edit] 1.1. Vài nét về tác giả 1.2. Tác phẩm 2. NỘI DUNG [edit] 3. ĐẶC SẮC NGHỆ THUẬT [edit] TÌM HIỂU CHUNG [edit]Vài nét về tác giảNguyễn Duy (1948)
Tác phẩmHoàn cảnh sáng tác
Xuất xứ Bài thơ được rút ra từ tập thơ Ánh trăng - tập thơ đạt giải A của Hội nhà Văn Việt Nam năm 1984. Đề tài Hoài niệm về vầng trăng trong quá khứ và viết về thái độ, suy nghĩ về vầng trăng, ánh trăng trong hiện tại. Chủ đề Hoài niệm về quá khứ đẹp đẽ, suy ngẫm về thái độ sống cần có trong hiện tại tương lai. Mạch cảm xúc Bài thơ là câu chuyện nhỏ được kể theo trình tự thời gian từ quá khứ đến hiện tại gắn với các mốc sự kiện trong cuộc đời con người. Theo dòng tự sự ấy mạch cảm xúc đi từ quá khứ đến hiện tại và lắng kết trong cái "giật mình" cuối bài thơ. NỘI DUNG [edit]1. Câu chuyện về mối quan hệ giữa nhà thơ và vầng trăng 1.1. Tác giả gợi lại những kỉ niệm đẹp và tình cảm gắn bó giữa con người và vầng trăng trong quá khứ
- Trăng là người bạn chia sẻ mọi vui buồn, đồng cam cộng khổ, xoa dịu những đau thương của chiến tranh bằng thứ ánh sáng mát dịu. - Trăng là người bạn đồng hành trên mỗi bước đường gian lao nên trăng hiện diện như là hình ảnh của quá khứ, là hiện thân của kí ức chan hòa tình nghĩa.
=> Hai khổ thơ cho thấy vầng trăng đã gắn bó thân thiết với con người từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, cả trong hạnh phúc và gian lao, không những trở thành người bạn tri kỉ, mà đã trở thành vầng trăng tình nghĩa biểu tượng cho quá khứ nghĩa tình. 1.2. Tác giả đưa người đọc trở về hiện tại với những đổi thay trong mối quan hệ của nhà thơ với vầng trăng
- Trước đây, con người sống với sông, đồng, bể, rừng, thiên nhiên. - Giờ đây, con người sống với cuộc sống đầy đủ, tiện nghi, khép kín trong những căn phòng hiện đại, xa rời với thiên nhiên được đề cập bằng lối nói hoán dụ ánh điện cửa gương.
- Sự bạc bẽo vô tình đến với con người một cách từ từ, kín đáo và khó nhận ra qua hình ảnh nhân hóa, so sánh: từ vầng trăng tri kỉ, tình nghĩa trở thành người dưng qua đường. - Vầng trăng vẫn đi qua ngõ, vẫn tròn đầy, thủy chung, tình nghĩa nhưng con người hờ hững, thờ ơ, không còn nhận ra trăng đã từng là người tri kỉ, tình nghĩa một thời. => Khi con người sống trong cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc và ấm êm dễ vô tình hay cũng có thể là cố tình quên đi quá khứ gian khổ, đau thương. 1.3. Một tình huống bất ngờ xảy ra làm chuyển mạch cảm nghĩ của tác giả. Tình huống xảy ra: mất điện, phòng tối om. Đây là một tình huống quen thuộc, rất thực, tạo bước ngoặt để tác giả bộc lộ cảm xúc và thể hiện chủ đề tác phẩm. - Đây là một sự việc bất thường, xảy ra đột ngột bởi cách đảo trật tự từ thình thình, đột ngột tạo nên nhịp thơ nhanh. - Tạo sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối: nơi thành phố hiện đại với ánh điện, cửa gương khiến người ta không mấy khi cần và ít chú ý đến ánh trăng, chỉ khi tắt điện mới có dịp đối diện với vầng trăng tròn. - Trong khoảnh khắc bất ngờ từ bóng tối bước ra ánh sáng, con người không khỏi ngỡ ngàng, bàng hoàng, thảng thốt khi nhận ra vầng trăng vẫn tròn như xưa, đẹp đẽ, nguyên vẹn. Việc bật tung cửa sổ chỉ là một việc làm theo thói quen. => Nhờ tình huống bất ngờ cảy ra, sự xuất hiện của trăng đã có sức rung động mạnh mẽ, làm thức tỉnh những cảm xúc và đánh thức lương tâm con người. 2. Hình tượng vầng trăng và cảm xúc, suy ngẫm của nhà thơ 2.1. Cảm xúc của nhà thơ trước vầng trăng
- Nhà thơ đối diện với mặt trăng người bạn tri kỉ đã lãng quên, vầng trăng đối diện với con người. Hay nói cách khác: quá khứ đối diện với hiện tại, thủy chung nghĩa tình đối diện với bạc bẽo, vô tình và lãng quên, từ đó để tự thú về sự bội bạc của mình. - Nhà thơ như thức tỉnh tình cảm, lương tâm, thấy hổ thẹn, ân hận về sự thay đổi của mình.
- Quá khứ vất vả gian lao nhưng tràn ngập niềm vui cùng với trăng, với thiên nhiên bấy lâu tưởng chừng lãng quên nay bỗng ùa về trong nỗi nhớ. - Cuộc sống hiện tại như ngừng lại để con người soi và quá khứ, soi vào chính mình. Quá khứ ấy là đất nước, quê hương, con người, cuộc sống, lao động, chiến đấu, tập thể và cá nhân qua một loạt các điệp từ như là cùng nhịp thơ dồn dập với các hình ảnh liệt kê đồng, bể, sông, rừng. => Những câu thơ đã khắc họa kí ức về thời gian gắn bó chan hòa với thiên nhiên, với vầng trăng lớn lao sâu nặng, nghĩa tình, tri kỉ. đánh thức bao tâm tình vốn tưởng chừng ngủ quên trong góc tối tâm hồn người lính. 2.2. Những suy ngẫm sâu sắc của nhà thơ
- Trăng biểu tượng cho sự bất biến, vĩnh hằng không thay đổi. Trăng cứ tròn vành vạnh biểu tượng cho sự tròn đầy, thủy chung, trọn vẹn của thiên nhiên, quá khứ. - Trăng được nhân hóa im phăng phắc gợi liên tưởng đến cái nhìn nghiêm khắc mà bao dung, độ lượng của người bạn thủy chung, tình nghĩa.
- Nhà thơ giật mình thức tỉnh bởi sự im lặng của ánh trăng. Đó là cái giật mình của lương tâm nhà thơ. Giật mình để không đánh mất quá khứ, để không chìm vào lãng quên, là sự thức tỉnh của nhân cách để trở về với lương tâm trong sạch, tốt đẹp. - Câu thơ cuối dồn nén biết bao tâm sự, lời sám hối ăn năn dù không cất lên nhưng chính vì thế càng trở nên ám ảnh, day dứt. => Qua những suy ngẫm sâu sắc của mình, nhà thơ muốn gửi đến mọi người một lời nhắc nhở về lẽ sống, về đạo lí ân nghĩa thủy chung. ĐẶC SẮC NGHỆ THUẬT [edit]
|