Review gặp gỡ vương lịch xuyên năm 2024

Bây giờ là 2 giờ sáng, em vừa đọc lại “Chuyện cũ của Lịch Xuyên” sau gần 5 năm. Nói thế nào nhỉ, dạo gần đây có xem phim về anh, thấy được anh thực sự “sống” trên màn ảnh, cười với Tiểu Thu, yêu thương Tiểu Thu và cũng dằn vặt Tiểu Thu, em lại muốn viết gì đó.

Anh biết không, em chẳng bao giờ viết gì về anh, trong đám review ngắn, còn chẳng có câu chuyện của anh, vì không biết sao chứ với cuốn sách ấy, là cả yêu cả hận. Em đã từng nói với bạn em rằng, nếu là “Chuyện cũ của Lịch Xuyên” thì em sẽ không bao giờ đưa ra bất kì lời bình luận gì, em sẽ không nói yêu, nhưng em cũng sẽ không bao giờ tuyên bố ghét.

Em đã bao giờ kể cho anh nghe về cái kết gây tranh cãi nhất trong lòng em chưa? Đó là cái kết của manga “I give my first love to you”. Nam chính bị bệnh tim và có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng tác giả trêu ngươi em, kết thúc câu chuyện ở đoạn nam chính được đưa vào phòng phẫu thuật, sống chết thế nào chẳng ai hay, chỉ có nữ chính ngồi bên ngoài chờ đợi cùng với lá thư tuyệt mệnh của nam chính. Anh biết không, thà tác giả cho nam chính chết luôn, em còn hạnh phúc hơn. Cảm giác chờ đợi trong tuyệt vọng chắc hẳn đau khổ thế nào, anh phải rõ hơn em chứ, đúng không? Vậy nên dù anh và Tiểu Thu hạnh phúc ở cuối truyện, em vẫn luôn mơ hồ lo sợ, lo sợ rằng cái kết ấy không bao giờ có thể hạnh phúc cho nổi.

Thế nên, suốt rất nhiều năm qua, em thường hay trốn tránh anh. Dù khi em đọc câu chuyện về anh, chỉ nghĩ anh thật hạnh phúc, vì cuối cùng anh vẫn được sống và được yêu thương. Chính Đông, Lăng ca ca rồi Xi Vưu đều không có được may mắn như vậy, đều khiến em lúc đọc sống còn không bằng chết. Nhưng rồi càng lớn em lại càng nhận ra, vì sao em lúc nào em cũng trốn tránh anh, chứ không phải những người khác. Bởi vì em sợ, sợ rằng anh cũng là một cái kết mở đầy đau thương, sợ rằng anh không cho em nổi 5 năm như anh đã nói với Tiểu Thu ngày ấy, sợ rằng hạnh phúc trong câu chuyện chỉ mới là khởi đầu cho đau thương. Nói anh nghe này, em là một đứa rất dễ bị chi phối bởi cảm xúc của những câu chữ; nhớ có những lúc đọc một câu chuyện buồn, em lại thấy thế giới như sụp đổ, bản thân không còn muốn làm gì hay tin vào ai nữa. Dạo gần đây, anh biết không, em còn chẳng dám đọc truyện buồn nữa, vì trái tim em bây giờ không nhu trái tim em của 5 năm trước nữa rồi. Em của bây giờ sợ chia ly hơn rất nhiều em của lần đầu tiên biết anh. Anh à, em lớn rồi, nhưng không còn kiên cường như trước nữa. Trải qua vài lần chia ly, mới thấy Tiểu Thu yêu anh mới mạnh mẽ làm sao, em không thể so sánh nổi.

Lịch Xuyên, anh vẫn đang hạnh phúc chứ? Em dạo này vẫn đang ngoan ngoãn chờ phim về anh ra hàng tuần, để được nhìn thấy anh, ngó anh cười một cái thật tươi với Tiểu Thu. Anh biết không, phim hay lắm nhé, anh được khắc hoạ rất rõ nét với thật nhiều cảm xúc, em rất thích. Cảm thấy như được gặp lại anh, được anh nhìn với ánh mắt trìu mến như vậy. Em rất thích mỗi lần anh cười, bởi vì anh không mấy khi cười trong suốt cả mười năm ấy, chỉ trừ những lúc hiếm hoi bên Tiểu Thu, mà thật ra những lúc ấy cũng chứa quá nhiều dằn vặt.

Lúc này em cũng vẫn đang dằn vặt, vì không ngờ cuối cùng em cũng chịu viết chút gì cho anh. Thật ra mấy hôm nay trên facebook và instagram của em, đều ngập tràn hình ảnh của anh, đều đầy ắp những câu nói năm xưa. Em thiếu điều muốn hét lên cho cả thế giới thấy, Lịch Xuyên em yêu năm ấy, chưa bao giờ thay đổi, vẫn hoàn mỹ và thâm tình như vậy, vẫn khiến em thổn thức không nguôi. Nhưng để viết được ra bài này mà đăng lên blog, em đã phải lấy không biết bao nhiêu dũng khí, tự an ủi rằng khi em đọc lại, nhất định phải biết rằng anh vẫn đang hạnh phúc. Em đã chôn vùi anh quá lâu rồi, cũng đã đến lúc em trực tiếp đối mặt với nỗi sợ hãi mơ hồ ấy. Em vẫn nhớ khi em đọc lại “Giai Kỳ Như Mộng”, em thấy thế giới như sụp đổ, vì Chính Đông vẫn chết và em vẫn chỉ là một đứa bé không sao tìm được lối ra trong thế giới ấy, vẫn cứ dằn vặt bản thân rất nhiều lần, vẫn cứ không hiểu tại sao Chính Đông phải khổ như thế. Em sợ anh cũng như Chính Đông, trở thành một nỗi ám ảnh thường trực trong em mỗi khi nhắc đến những câu chuyện về bệnh tật, đặc biệt là ung thư, mỗi khi nhắc đến nam chính thầm lặng yêu thương. Dù kì thực, nào có tệ như thế, phải không anh? Anh với Tiểu Thu vẫn đang sống hạnh phúc với hai cô con gái nhỏ cơ mà? Sao em ngốc thế, anh nhỉ?

À đúng rồi, em còn đang xem một bộ phim có tên “Uncontrollably Fond” nói về một chàng trai mắc bệnh hiểm nghèo chỉ còn sống được 3 tháng cùng một tình yêu mãnh liệt với một cô gái. Phim không quá xuất sắc, rating thì kém, diễn xuất cũng tầm tầm, tình tiết mỗi tập cũng chẳng có gì. Ấy vậy mà em vẫn cứ xem. Anh nghĩ em có hi vọng gì không? Quả thật, đến hơn một nửa tế bào não của em đều mách bảo là nam chính nên chết ở cuối phim để em được nhẹ nhõm, nhưng trái tim em thì cứ liên tục cầu khấn rằng “hãy sống đi”. Anh thấy em có mâu thuẫn không? Lịch Xuyên, một bộ phim khác của Hàn Quốc mà em vô cùng thích là “Sorry I love you”, nam chính chết ở cuối phim, nữ chính vì thế cũng chết theo nam chính bởi vì cô đã cả đời sống vì người khác, chỉ duy nhất được chết vì mình, vì nam chính đã phải cô đơn quá lâu rồi. Cả một bộ phim là một chuỗi thảm kịch đầy nước mắt mà em chỉ muốn chết theo. Nhưng cuối cùng, nó lại không ám ảnh em đến thế, dù thật ra nam chính của phim khắc một tấm bia mộ có rất nhiều nét tương đồng với tấm bia mộ anh định khắc. Đấy anh thấy không, kể ra em cũng mạnh mẽ lắm, đọc và xem không biết bao nhiêu thứ đả kích tâm hồn như vậy.

Nói ra thì cũng buồn cười, lí do tại sao em lại đọc lại truyện sau bao nhiêu năm cũng rất lãng xẹt, em chỉ muốn biết chắc chắn một lần nữa là anh sẽ không chết, anh sẽ hạnh phúc. Bởi không biết vì sao, chứ em luôn thấy anh mơ hồ tựa như không tồn tại, cảm thấy mọi thứ về anh cứ như một giấc mơ không thực. Vậy nên đọc để khóc, đọc để biết rằng anh vẫn đang hạnh phúc.

Em viết mấy dòng này cho anh, mục đích khác là vì muốn PR cho bộ phim về anh, muốn nhiều người xem phim và ủng hộ anh. Anh không phiền đâu, đúng không nhỉ? Lá thư này thì đương nhiên không là gì so với hàng nghìn lá thư Tiểu Thu đã viết cho anh, nhưng coi như là em cầu chúc anh được hạnh phúc một lần nữa. Vậy hen! Em sẽ xem phim thật ngoan ngoãn, anh nhé. Biết đâu lại có thêm vài phần dũng khí mà viết review phim ấy chứ hì.

Chủ đề