Quan đông dã khách là ai

Cố nhân chỉ là hai từ đơn giản được ghép cạnh nhau cho tròn ngữ nghĩa. Để rồi khi thốt lên hai từ “cố nhân” ta nhìn thấy được cả một thời tuổi trẻ có hạnh phúc, có bi thương bên cạnh một người mình đã từng xem nhau là tất cả.

Đây là một quyển sách mà khi đọc xong sẽ nhận ra rất nhiều bài học. Những khía cạnh của cuộc sống, những tình huống về cách đối nhân xử thế hàng ngày. Và cả cách trân trọng cuộc sống mà chúng ta đang có.

“ Đôi khi lỡ hẹn một giờ

Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm”.

Và quan trọng nhất, những cung bậc cảm xúc, những câu chuyện, những nhân vật có đôi khi sẽ khiến bạn cảm thấy rơi nước mắt. Mình đã khóc khi thấy chính mình trong đó. Chúng ta chắc chắn đã từng là ai đó trong những nhân vật được mô tả ở Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần

Những dại khờ của tuổi trẻ, những cảm xúc nhất thời, những hành trình tình yêu và cả những cái kết “nhói lòng”.

Của ai?  Của bạn, của tôi, của chúng ta chứ không chỉ đơn thuần là của riêng nhân vật nào được tác giả Quan Đông Dã Khách đề cập trong tác phẩm này.

Cố nhân, quá khứ và lời tạm biệt

Mình quyết định mua quyển sách này vào một ngày đẹp trời. Đó là ngày sinh nhật mình. Mua cùng với rất nhiều quyển khác. Thế là em ấy yên vị trên kệ sách của mình đến mấy tuần sau.

Bản mình mua là bản đặc biệt có kèm theo một quyển bé bé xinh xinh mô phỏng quyển lớn. Bên trong ghi lại những câu nói/ trích đoạn hay của sách.

Vào một ngày theo mình là cực kỳ lãng mạn. Mưa lất phất ngoài cửa sổ rất đẹp, đường vắng tanh và ly cafe gần vơi hết cho một buổi chiều làm việc khá nhẹ nhàng.

//mayvublog.com/wp-content/uploads/2020/07/Mưa-1.mp4

Một cô gái sống nội tâm và hay khóc thầm là mình, giữa khung cảnh như thế bỗng nổi máu nghệ sĩ. Tâm hồn cũng bay bổng theo vũ điệu làn mưa :)))

Lúc đấy mình nghĩ:

“ Trời thế này mà có một quyển sách nào lãng mạn, vừa đọc vừa nhâm nhi ly cafe, vừa ngắm mưa thì còn gì bằng”.

Thế là mình dò xét hết trên kệ sách, và mình chọn em ấy. Nghe cái tên sách đã thấy rất “cảm” với cảnh, hợp với tâm.

Nhẹ nhàng và sâu lắng

Tôi có một chén rượu có thể xoa diệu hồng trần”. Nghe tên sách rất thi vị, cô đọng nhẹ nhàng. Như một người lãng khách ẩn mình giữa thế gian, không màng thế tục…phảng phất chút gì đó cô đơn.

Đây không phải là một quyển sách ngôn tình mà là thực tế

Mình thề mình đã liên tưởng ngay tới mấy quyển tiểu thuyết của cố nhà văn Kim Dung.

Những người giang hồ hiệp nghĩa hay mấy vị đại hiệp tung hoành ngang dọc. Dành cả đời làm bạn với gió trăng, ngẩng đầu nhìn mây, đưa tay là cầm bình rượu ngang hông tu “ừng ực”. Bước vào tửu lâu “ Tiểu nhị đâu, một bình nữ nhi hồng thượng hạng”. Tiêu sái biết bao, thảnh thơi biết nhường nào.

Bìa sách hai mặt đều được thiết kế rất tao nhã, phông nền màu xanh vừa dễ chịu, vừa tạo được cảm giác an yên. Một cảm giác vừa phóng khoáng như mây trời, vừa tĩnh mịch sâu lắng như đại dương. Lòng người sâu đến mấy, sao có thể tới cảnh giới trời không hay, đất không thấu.

Ở mặt sau của sách có một trích đoạn như thế này:

“ Cầu chúc cho bạn dù có đối diện với cố nhân lâu ngày không gặp, hay tình cờ gặp lại người đã từng yêu mà chẳng thể có được, cho dù trong lòng có trời rung biển động, thì ngoài mặt cũng không thể hiện dù chỉ là một chút gợn sóng.

Gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của bạn mới chính là gương mặt đẹp nhất.

Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thoả thích như một thời niên thiếu đã từng qua ”

            Chúng ta của ngày hôm nay có chắc đã là  chúng ta của quá                                                   khứ hay chăng?

Trích đoạn này khiến mình cảm thấy có sự rung động. Thật sự. Vì đời người chỉ có thể sống được một lần. Và từng khoảnh khắc trong đời cũng chỉ xảy ra một lần.

Nhưng lại có những người, một khoảnh khắc họ xuất hiện mang theo dấu ấn một đời. Và trong khoảnh khắc họ rời đi, mang theo tiếc nuối và đau thương cả một đời.

Khiến người hoài niệm chuyện xưa

Thời niên thiếu của mình cũng đã từng thích một chàng trai. Có thể nói là cả một biển trời thanh xuân. Vào những năm tháng ngọt ngào của tuổi trẻ với những rung động đầu đời, hạnh phúc với tình yêu, từng xem người đó là cả thế giới của mình.

Tưởng chừng đó là vĩnh viễn, cứ ngỡ là như thế. Bình yên một đời như thế!

Lúc đấy, thế giới của một cô bé mới lớn như mình thật nhỏ bé, cũng thật giản đơn. Sau đấy là mất mát, tuyệt vọng, bi luỵ rồi lại nhận ra sau đó. Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc đời của mỗi người. Và ngoài tình yêu, còn rất nhiều điều mà một cô gái càng cần đạt được….

Mối tình đầu, người yêu đầu, sự chia ly lần đầu, lần đầu buông bỏ bản thân, lần đầu đem hết tất cả những cảm xúc chân phương nhất….là cảm giác ai cũng đều trải qua trong hành trình cuộc sống.

Từng thân thiết đến như thế, nhưng lại “có duyên không phận” mà bỏ lỡ nhau.

Một đời người dài đến như vậy, chúng ta sẽ gặp qua vô số người. Cũng có thể yêu không chỉ một người.

Thế nhưng hình dung người mà hôm nay ta yêu sâu đậm, ngày mai có thể đã “ngoảnh mặt bước đi đầu không ngoảnh lại”, có thể cả đời không còn có cơ hội trùng phùng. Nhưng khi nhắc lại những xúc cảm và hồi niệm về ngày xưa, tránh không khỏi cảm giác nhói lòng.

Gặp lại cố nhân là cảm giác như thế nào?

Mình chưa từng tưởng tưởng sẽ gặp lại vị “cố nhân” đó như thế nào. Nhưng có lẽ tác giả nói đúng “gương mặt bình thản”, trái tim có chảy máu hay đau lòng ra sao thì chúng ta đều phải rõ ràng “đó là quá khứ”. Hiện tại và sự thật mới là điều mà ta cần tôn trọng.

Khi mình đọc tới đây thì đã hồi tưởng lại gương mặt của người yêu cũ. Nhưng đáng tiếc, mình lại phát hiện mình không thể nhớ rõ từng chi tiết trên gương mặt cậu ấy. Tụi mình đã rất lâu không gặp, và có thể cả đời không còn cơ hội gặp lại.

“ Thì ra cuộc đời của mình, thanh xuân của mình đã từng tồn tại một chàng trai như thế và chỉ đến thế mà thôi”.

Tới cuối cùng, quá khứ dẫu cho có đau lòng đến thế nào hay từng đau khổ vì vị cố nhân ấy đến bao nhiêu thì vẫn không thắng được thời gian. Và càng không thắng được sự trưởng thành của chính chúng ta trong hiện tại.

“ Không cần mỗi người nhất thiết phải trở thành một cây đại thụ, vì làm một đoá hoa nhỏ bé cũng chưa chắc đã có gì không tốt, lúc vui thì tự nở rộ, tự tán thưởng một mình, lúc buồn thì cứ lặng lẽ mà khép cánh lại thôi.

Khi còn trẻ, ai cũng cảm thấy ngoài tình yêu ra thì mình chẳng có gì trong tay, nhưng sau này nghĩ lại, chẳng có gì là không thể buông bỏ, bao gồm cả tình yêu”.

Những câu chuyện vẽ nên cuộc đời

Quyển sách “ TÔi CÓ MỘT CHÉN RƯỢU CÓ THỂ XOA DỊU HỒNG TRẦN” có 343 trang, chia làm 13 câu chuyện nhỏ.

Mỗi câu chuyện đề cập tới những nhân vật mà tác giả từng gặp, từng tiếp xúc. Như một mô hình xã hội được lồng ghép khéo léo và linh hoạt.

Đây là một quyển sách đã lấy đi nước mắt của mình. Mình không hay khóc, nhưng khi mình thấy mình trong đó, mình không muốn khóc nước mắt cũng tự rơi.

       Có người từng nói khi bạn bắt đầu hồi tưởng có nghĩa là bạn đã già

GIANG PHONG- DƯ HOẢ

Mình nhìn thấy một chàng trai si tình, một cô gái cố chấp, nhưng may mắn là họ có một tình yêu chân thành với kết thúc viên mãn. Cảm thấy hạnh phúc của họ có thể “lây” sang cả mình.

“ Ngoài ở bên cô ấy, tao chẳng có nơi nào để đi”.

Tình yêu làm người ta cứ như một con người cái gì cũng không sợ mất, chỉ sợ mất người mình yêu. Cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần mỗi người mình yêu.

Cái gì cũng không tiếc chỉ tiếc không thể cùng người mình yêu bách niên giai lão. Cái gì cũng có thể đánh rơi nhưng tuyệt nhiên người yêu là phải “cắp nách” mang theo kè kè trong tim.

“ Chuyện mà tao cảm thấy tiếc nuối nhất chính là không thể vun đắp nổi một mối tình tử tế thời sinh viên, không thể biến cô gái tên Dư Hoả đó thành mẹ của con tao”.

Sao có thể cảm động được như thế nhỉ? Trái tim một bà cô già như mình bất giác cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau lòng sau khi đọc xong câu này.

Khi chàng trai trong câu chuyện đã dùng hết những năm tháng sinh viên tốt đẹp chỉ để năm lần bảy lượt theo đuổi cô gái ấy. Và bị từ chối rất phũ phàng. Chàng trai tên Giang Phong vẫn là không cam lòng mà từ bỏ, tin chắc đó không chỉ dừng lại ở cảm giác tiếc nuối.

May mắn là họ chỉ lạc nhau nhất thời chứ không lạc nhau muôn đời. Hay lắm tác giả. Tác giả mà đưa cặp TOANG từ đầu chắc không còn sức đọc tiếp những chương sau nữa.

XUÂN THỤ- MỤC VÂN

“ Có lẽ con người ai cũng đều mù quáng như vậy, người mà bạn càng quan tâm, có thể sẽ không càng để ý đến bạn, người mà bạn xem là báu vật, đứng trước mặt người khác lại chẳng có giá trị gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mà cái móng tay thật sự bạc tình”.

Đây là câu “đúc kết” mở màn cho câu chuyện. Đọc đến đây thì mình đã “nghi ngờ” cặp đôi này sẽ không có một kết cục vui vẻ. Chàng trai trong câu chuyện này quả thật đã cho mình biết được thế nào là một người đàn ông chân chính thực sự.

Lúc yêu, chiều chuộng người yêu đến tận trời.

Lúc bị thương tổn tới tơi tả vẫn “ Đừng nói những điều không tốt về cô ấy, cô ấy chẳng có gì không tốt cả”. Cho đến tận khi cô ấy đi lấy chồng….

Mình đã đọc chương này rất nhiều lần, nhiều nhất trong tất cả các chương, và cũng khóc nhiều nhất trong tất cả các chương. Mình thích tính cách người con trai tên Xuân Thụ này. Tin chắc là sau này sẽ có người con gái tốt trân trọng anh ấy. Người tốt chắc chắn sẽ nhận được hạnh phúc.

“ Có những lúc yêu nhau, em lúc nào cũng thích tranh cãi đúng sai với anh, có những khi anh không buồn nói lý với em, bởi vì đối với phụ nữ chẳng có cái lý lẽ nào hết.

Về mặt ngôn từ, lúc nào em cũng áp đảo anh, nhưng em có biết không, điều đó không có nghĩa là em đã thắng, cũng không có nghĩa là em đúng, mà là vì anh tình nguyện để em thắng, vì anh yêu em,…,

Anh tình nguyện làm tất cả mọi thứ cho em, vì em là người con gái của anh, anh muốn chiều chuộng em,…, bởi vì anh yêu em nên anh tình nguyện làm tất cả mọi thứ, anh mong em bên anh sẽ mãi mãi kiêu hãnh, mãi mãi được làm công chúa.

Anh mong em có thể ở bên anh mãi, cả đời như thế anh cũng tình nguyện”.

Những cái kết trở thành hoài niệm cả đời

“ Em là báu vật Tiểu Vân Vân mà anh yêu mù quáng, còn anh chỉ là Tiểu Thụ Thụ trong giấc mộng Hoàng Lương của em”

Một cái kết buồn, thật buồn.

Nhưng lại là một cái kết xứng đáng…

Trong cuộc sống của chính chúng ta, không nói bàn về tình yêu mà còn ngay cả tình thân hay tình bạn. Chúng ta mặc định việc người khác yêu quý mình là việc cực kỳ hiển nhiên, và mặc nhiên nhận sự yêu thương đó mà không nghĩ đến mình cũng nên cho đi ít nhất là sự chân thành và lòng biết ơn.

Cho đến một lúc nhìn lại, giật mình hối hận. Có những mối quan hệ có thể xây dựng lại, nhưng có những người trong mối quan hệ đó đã không còn.

Có thể họ không còn ở đó để chúng ta quan tâm, bù đắp. Cũng có thể họ đã không còn cần chúng ta nữa, hoặc là họ không còn thiết tha gì trong mối quan hệ với chúng ta nữa rồi.

Chúng ta thì tất nhiên vẫn là chúng ta. Nhưng “chúng ta” đã không còn là “chúng ta” một cách trọn vẹn sau từng ấy những cảm xúc hời hợt và không “vì chúng ta”.

Thế nên, hãy trân trọng và vun đắp cho những mối quan hệ xứng đáng.

Bạn làm họ tổn thương, họ có thể không chấp bạn, sẵn sàng bỏ qua cho bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn và họ quay lại được như thuở ban đầu. Nước mắt đã rơi, trái tim đã đau nhói, tình cảm đã nhiều mỏi mệt đến thế thì liệu rằng có gì có thể chữa lành được đây?

NHỮNG TRÍCH ĐOẠN HAY

“ Một số người có thể đem đến cho bạn một giấc mơ tươi đẹp, giấc mơ đó có thể kéo dài hoặc ngắn, kéo dài dăm bảy năm hay chỉ qua được bốn mùa. Bất kể tỉnh mộng vào lúc nào, bạn cũng đừng buồn, bởi giấc mơ đó đã cho bạn những năm tháng mãi mãi là duy nhất” ( NƠI ĐÂU)

“ Không phải vì cô ấy tốt đến mức nào, mà là vì tuổi trẻ của mày chẳng thể nào đến thêm một lần nữa, còn cô ấy chỉ tình cờ trở thành nỗi tiếc nuối của mày mà thôi” ( NƠI ĐÂU)

“ Trong lòng mỗi người đều có một số chuyện, hoặc đẹp đẽ ngọt ngào, hoặc tàn khốc tuyệt vọng. Nhưng sẽ có một vài chuyện mà cả đời này bạn chẳng bao giờ muốn nhắc lại, tựa như một hạt giống chôn vùi trong lòng.

Nó chỉ có thể tiếp tục lớn lên, thời gian càng lâu nó càng cắm rễ càng sâu, đến khi bạn muốn nhổ nó ra thì nó đã bám chặt vào tim bạn rồi, chỉ cần khẽ chạm vào thôi là đau đến nhói lòng” ( QUẢ NHI CỦA CHỊ)

“ Sự tàn nhẫn của sinh mệnh nằm ở chỗ, lúc phải đến ta không thể không đến, mà lúc phải đi ta cũng không thể không đi” ( QUẢ NHI CỦA CHỊ)

“ Không phải tất cả những cuộc trùng phùng sau một thời gian dài li biệt đều sẽ là khóc lóc bi thương, cũng không phải mọi nhớ nhung đằng đẵng đều trở thành cái ôm hay những bầu tâm sự…,

Có những tiếc nuối sẽ biến thành ký ức theo thời gian. Khi phải đối mặt với nó vào đúng lúc bạn không có sự chuẩn bị nhất, sự bình thản hay buông bỏ mà bạn tưởng rằng mình đã làm được chẳng qua chỉ là ảo tưởng do thời gian tạo nên.

Cái cảm giác đau nhói trong tim ập đến khi đó, nó đan xen với quá khứ, đè nặng lên bạn, khiến bạn không sao thở nổi” ( THẬP CỬU VÀ TIỂU HÀN)

“ Làm gì có chuyện buông bỏ, tất cả đều vì không thể có được, nên đành bịa ra một lời nói dối, bảo rằng mình chẳng cần nữa thôi” ( THANH LAM)

“ Nếu như chó cũng có linh hồn và có luân hồi chuyển kiếp, tôi hi vọng kiếp sau Lưu Lạc sẽ không phải làm chó nữa. Có nhiều khi con người thật sự không xứng đáng có được lòng tin của một con chó” ( LƯU LẠC)

         Đôi khi con người thực sự không xứng đáng có                       được lòng tin của một con chó

“ Có những nỗi nuối tiếc và sai lầm giống như đã được định sẵn…., chúng đã có sẵn kết quả, cho dù nhiều năm về sau bạn muốn viết lại cái kết, thì cũng là chuyện không thể” ( THANH LAM)

“ Có người từng nói, khi bạn bắt đầu hay hồi tưởng có nghĩa là bạn đã già. Người trẻ chẳng có thời gian mà dừng lại hồi tưởng.

Những sự việc mới mẻ nhiều quá, hôm nay còn chưa kịp tiêu hoá hết, ngày mai lại có chuyện mới….cuộc đời mỗi người đều có vài đoạn hồi ức…Cho dù bạn có muốn quên đi chăng nữa, chúng vẫn sẽ khiến bạn khắc ghi sâu hơn…” ( ANH PHONG)

…………………..

KẾT

Có những câu chuyện, mình sẽ thấy cực kỳ ấn tượng và cực kỳ sâu sắc. Vì bản thân ít nhiều đã từng đi qua những cảm xúc ấy. Do tương đồng nên thấu hiểu, do thấu hiểu nên yêu quý nó.

Bài viết này hoàn toàn mang cảm xúc cá nhân và đánh giá cá nhân của mình.

Trong quyển sách này, cũng không phải mình ấn tượng với toàn bộ 13 câu chuyện. Không hẳn vì nó không hay, hoặc không đủ trau chuốt, hoặc không đủ mộc mạc chân thành.

Có thể với mình nó không khơi dậy được cảm xúc. Nhưng cảm xúc của mỗi người đều linh hoạt như chính cuộc sống và trải nghiệm của họ vậy.

Dù sao thì đây cũng là một quyển sách rất đáng giá để đầu tư cho cảm xúc.

“ Cho dù cuộc sống hiện tại của bạn phũ đầy sóng gió hay gai góc, thi bạn cũng sẽ vượt qua thôi. Những ngày tháng mà bạn thấy vô vọng nhất cuối cùng sẽ trở thành ký ức chỉ mình bạn biết rõ sau này….

Trong cuộc đời mỗi người đều sẽ có một người mà ta không sao quên được, chuyện nhấc lên được không đặt xuống được thực ra chẳng có gì đáng xấu hổ, nhưng phải biết khi nào cần buông tay…..

Những chuyện trong nhân gian có rất nhiều điều hối tiếc, nhưng tôi mong bạn có thể bốn mùa vô lo

Đoạn trích này nằm trong phần “ Kính gởi độc giả” của tác giả Quan Đông Dã Khách. Cảm ơn tác giả đã đóng góp một quyển sách dưới góc nhìn đa chiều và đem lại nhiều xúc cảm.

Mình cũng cảm ơn bạn đang đọc bài này ở Blog của mình.

Hãy chia sẻ vài dòng dưới bài viết về cảm nhận của bạn với bài viết của mình hay với quyển sách này ( nếu bạn đã đọc).

Hôm nay là một ngày rất tuyệt vời vì thế hãy sống một ngày ý nghĩa nhé ^^!!!

Đọc thêm sách khác cùng tác giả nhé ^^! Tôi có câu chuyện bạn có rượu không_ Đông Quan Dã Khách

Link mua sách:

Mua quyển sách này nhé ^^!

Video liên quan

Chủ đề