Mạt thế chi trọng sinh review

Có thể nói đây là bộ truyện được nhiều người đánh giá tốt, chính vì thế tớ mới lò mò xem thế nào. Ban đầu đọc văn án của nó đã thấy hơi ko thích vì vừa có trọng sinh, tương lai, xuyên qua, kiếp trước kiếp này cả nùi, lẩu thập cẩm quá nên ko có ý định coi. Nhưng thấy review bảo là bộ đáng xem nhất trong thể loại Mạt thế mới nhảy hố 1 phen. Trước giờ tớ cứ tưởng nv9 có không gian có thể trữ đồ, trồng trọt, linh tuyền các kiểu đã là bàn tay vàng rồi, ko ngờ truyện này còn bàn tay vàng hơn cả thế, đúng là núi cao còn có núi cao hơn…

Tớ là dân hỗ sủng, thiên về sủng công, nhưng đọc truyện chủ yếu là vì thụ ( truyện giờ toàn chủ thụ còn gì), nếu thụ ok thì mới đọc tiếp, còn như chán quá thì phải xách dép 1 đi ko trở lại, mà bộ Vật Phản Kích này tớ ko nhá nổi bạn thụ. Cậu này trời phú cho cái mặt moe trẻ con nên tích cực giả bán manh ( mà nội tâm thì phúc hắc) để sống sót trong thời đại mạt thế. Ko nói tới việc cậu này trong những lúc quan trọng mà hay suy nghĩ từa lưa( phát bực) ra sao, thì cái việc tính toán chi li ôm đùi bự anh công khiến tớ ko cảm thấy chút tình yêu nào từ cậu ta cả. Có thể là cậu ta có yêu đó, nhưng cái việc tính toán thiết kế anh công đi vào bẫy của mình vì mục đích “ko thể rời bỏ mình” để cho độc giả thấy cậu ta là người thông minh khiến tớ cảm thấy nản. Ừ thì cậu ta thông minh, nguy hiểm, nhưng tình yêu mà tính toán chi li như vậy thì đâu phải là tình yêu. Tớ cảm thấy cậu ta vì đảm bảo cái mạng + cuộc sống tốt đẹp của mình thời mạt thế nên mới ở bên cạnh anh công thôi chứ chả yêu đương gì sất. Bạn thụ đã vậy, bạn công còn chán hơn. Ban đầu bạn công rất tỉnh táo, lạnh lùng, cường đại, có thể trấn áp được bạn thụ, còn sau khi yêu rồi quay ngoắt thành thê nô, vợ nói gì nghe nấy, khiến tớ vô cùng thất vọng vì hình ảnh sụp đổ trầm trọng. Đến chương cuối, chắc tác giả thấy bạn công theo đuổi vật vã quá nên bố thí cho vài dòng gọi là thụ cảm động ngọt ngào tào lao bí đao các kiểu, rồi “cậu yêu Sở Chích Thiên” chứng tỏ thụ cũng có yêu chứ ko phải ko càng khiến tớ muốn chửi vì bực mình.

Tớ ghét nhất là mấy bạn thê nô. Công có thể sủng ái, cưng chiều thụ, nhưng phải có cái uy riêng của mình với thụ, chứ để thụ trèo lên đầu lên cổ, liếc mắt cái là chân chó chạy lại, hoặc cái kiểu vợ nói thì tâm tâm niệm niệm phải nghe thì thôi vứt quách đi. Thụ sai thì phải sửa lại cho đúng, chứ đừng dung túng như vậy, coi mà tức ọc cả máu, bên ngôn tình sợ nhất dạng sủng vô pháp vô thiên này, sang đam cũng chả khác gì, thế có chán ko.

Lại thêm có review bảo truyện này hay nhất trong các truyện thể loại Mạt thế, nhưng với tớ thì ko phải. Đọc truyện tớ ko cảm nhận được sự tối tăm tuyệt vọng của mạt thế, ko cảm nhận được sự đấu tranh giành quyền sống của con người. Khi pháp luật đã sụp đổ, đứng bên bờ diệt vong, đạo đức biến chất, con người lộ ra bản tính ích kỷ và tàn nhẫn vì miếng ăn, với tớ đó mới chính là mạt thế. Bên cạnh đó, chắc truyện muốn đề cao tình cảm con người, đồng đội với nhau nên thấy người tốt nơi nơi, lòng tốt bay phấp phới. Ừ thì vậy cũng tốt, nhưng tốt quá thì như tớ nói đó —-> hơi ảo, ko có cảm giác của mạt thế.

Đời trước thụ khi mạt thế ập đến thụ vẫn là một người bình thường, vật vã sống sót, nhưng vì trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, vì cứu 1 đứa trẻ nên thụ bị tang thi cào bị thương => tự tử chết.

Hệ thống là hệ thống mầm non của thế giới cao cấp hơn, được thả ra ngoài tìm người có thể ‘chăm trẻ’, và lúc đi tìm kiếm gặp tai nạn vũ trụ, thế là rụng xuống thế giới của thụ, cũng nhờ có giá trị yêu thích cảm kích từ đứa trẻ thụ cứu mà khởi động được, chẳng qua lúc này thụ đã chết, nên nó chỉ có thể dùng hết năng lượng đưa thụ về trước mạt thế 1 tháng, đồng thời trong vòng 7 ngày, nếu thụ ko thu được giá trị yêu thích cảm kích tin cậy của bọn trẻ thì thụ sẽ chết =.=.

Em được sống lại, cũng vô tình kích hoạt lại hệ thống nhờ cô bé con nhà chủ trọ, cũng biết nguyên do sao mình được sống và gốc gác của hệ thống, thế là ẻm nhờ hệ thống đổi dị năng + hốt vật tư dím vào không gian hệ thống, và trong vòng 1 tháng đó, em cũng vô tình cứu được cháu trai của anh công =))) từ đó khiến anh công để ý, chẳng qua lúc này ko có yêu thôi. Có điều thụ rất không tiền đồ nhé, mới ngay lần đầu gặp mặt công đã tim đập thình thịch, cơ mà ẻm chỉ nghĩ là sùng bái ảnh thôi, chẳng biết thật ra mình đã tình như bình rồi.

Sau thì công đưa thụ về căn cứ cha mình, trên đường dần dần bị độ moe của ẻm thu hút, dần dần thành yêu =))) cơ mà ẻm thì vẫn ko có nghĩ đến vấn đề này, trong khi trong mắt người ngoài 2 người đã có tình ý với nhao rồi, mãi đến khi chụy hủ nữ từ bé đã sùng bái anh công khai sáng cho + mấy cái ‘gà vàng’ hệ thống thả cho ẻm xem, thành ra hai đứa nó xác định quan hệ luôn. Còn về vấn đề gia đình công thì công đã come out trước mạt thế rồi nên chẳng sao cả. À thụ có nhận nuôi một bé cưng nhé, dù bé đến cuối truyện cũng chưa kịp lớn nhưng cũng đáng yêu lắm.

Túm lại thì truyện cũng ok, vụ nhà trẻ thì có nhưng ko chuyên bên nhà trẻ như đề, mà chuyên bên mạt thế với những vấn đề lặt vặt giữa người người nhiều hơn, nói chung thì ko thấy nhấn mạnh chủ đề nào lắm. Tính ra bộ này đọc cũng ổn, nội dung cũng ok, chỉ có điều kết nhanh gọn quá, đọc xong lại nghĩ ‘là hết rồi đó hả’ =))) bé con nhà thụ chưa kịp lớn mà =))) mạt thế chưa kịp thấy ánh rạng đông mà, tác giả quá đáng vỡi =))) chẳng qua thì tóm cũng đề cử bộ này nhé