Hemingway tiêu biểu cho giai đoạn nào romanticism hay realistic năm 2024

It’s doctor Ravic, somewhat cynical and disillusioned refugee from Germany. It’s not his real name but it has brought him luck for last two years so he sticks to it. He needs neither your support nor pity and tries to not become accustomed to anything, neither place nor people, things or love, not even to a body , after all you never know when you again will have to run away. It’s an old porter Boris, émigré from Russia driven by desire for revenge on executioners of his father. It’s a second-rate actress and singer Joan Madou, at first glance fragile and helpless poor thing. But that's an illusion. She is all primary strength and instinct.

She gave herself to whatever she did …Such women were nothing but drinking, when they drank ; nothing but love when they loved; nothing but desperation when they were desperate; and nothing but forgetfulness when they forgot .

Sometimes love catches us off guard and unsolicited falls in our arms. We can defend against it with harsh words and apparent indifference, though nothing works better than bottle of cognac or calvados, or both, and then one more bottle since night is still young, you can say whatever you want, nobody’s listening, pour me calvados, your place or mine ?, let’s drink, salute ! And sometimes it doesn't work.

Remarque masterfully rendered city at the brink of war, inhospitable hotel rooms like poor substitutes for homes, brothels with its makeshift love, sordid cafés you can hide in before loneliness. I’m not sure why this novel appeals to me that way. Am I attracted by that dark aura of pre-war Paris that still doesn’t believe that war it’s just at it gates, or that existential sadness that protagonists try to suppress in spouts of alcohol, or this impossible love and shared solitude, or that Ravic despite his skepticism, cynicism even remains so righteous and idealistic in his deeds, or perhaps these scenes like from kitschy melodrama and love words sometimes so clichéd that you eventually have no other choice like to believe them ?

2016 ebook i-saw-the-movie-too

568 reviews310 followers

May 24, 2023

از عشق با من حرف بزن نام کتابی از نویسنده آلمانی اریش ماریا رمارک است که بیشتر به خاطر رمان در غرب خبری نیست شناخته می‌شود. این رمان در سال ۱۹۴۵ منتشر شد و داستان راویک ، یک پزشک آلمانی که از آلمان نازی قبل از شروع جنگ جهانی دوم گریخته و ساکن پاریس شده را روایت می کند. در ادامه داستان راویک با یک زن به نام جوآن آشنا شده و عشق آنها محور داستان می‌شود. نویسنده در این رمان با ارائه یک داستان عاشقانه، تلاش کرده است تا خواننده را به تفکر درباره مسائلی مانند نابرابری اجتماعی، روابط انسانی، گسترش فاشیسم و مسائل مربوط به پناهندگی دعوت کند . رمارک به موضوعاتی مانند عشق، و دشواری‌های بقا در یک دوران نامطمئن و پرتلاطم پرداخته . به همین ترتیب او مسائل و دشواری هایی مانند پناهندگی، اخراج، و یافتن هویتی جدید با رویکرد و دیدگاهی برآمده از جنگ پیش رو را طرح کرده است . نویسنده زندگی پناهندگان در پاریس را با حساسیت و همدردی بیان کرده و تصویری واقع‌گرایانه از شهر و مردم آن ارائه داده . رمان تصویری واقع‌گرایانه از زندگی پناهندگان در پاریس را نشان می دهد که در آن ، پناهندگان ازسراسر اروپا از شوروی تا آلمان گرد آمده‌اند و در شرایطی از بی‌خانمانی، فقر و نابرابری زندگی می‌کنند. رمارک با بیان تجربیات این پناهندگان، به شکلی عمیق و البته پویا، چالش هایی همیشگی مانند روابط انسانی، فقر، و نابرابری را مطرح کرده است . رابطه بین راویک و جوآن یکی از محورهای اصلی رمان است. آنها هر دو تحت تاثیر تجربیات خود آسیب دیده‌اند، اما در یکدیگر آرامش می‌یابند. عشقشان شدید اما شکننده است، زیرا هر دو می‌دانند که زمانی که با هم هستند، احتمالا کوتاه است . رمارک در این رمان شکننده بودن عشق در شرایط سخت زندگی را نشان داده . رابطه بین راویک و جوآن، در برابر شرایط سختی که هر دو با آن روبرو هستند، به چالش کشیده می‌شود و نشان می‌دهد که عشق نمی‌تواند در برابر همه چیزو یا همه شرایط ایستادگی کند . از عشق با من حرف بزن گرچه سرشار از توصیفات قدرتمند رمارک است اما آنرا نباید داستانی هیجان انگیز با یک خط پررنگ داستانی دانست . شور بختانه کلام استاد گاهی کلیشه ای شده و گاهی همانند پند و نصیحت تکراری می شود . داستان به سختی و کندی جلو می رود و پایان آن قابل پیش بینی ایست . با این وجود نباید فراموش کرد که گرچه کتاب امروزه تکراری و کلیشه به نظر می رسد اما پیام قدرتمندی درباره‌ی ارزش عشق واقعی به خواننده می‌دهد .

e-m-remarque

828 reviews416 followers

November 26, 2017

Erich Maria Remarque is best known for his classic masterpiece All Quiet on the Western Front. Arch of Triumph may not be equal to that but it is very good, a beautifully written novel that stands on it's own merit and one that I enjoyed reading from start to finish. The setting is 1938 Paris, nervous about the unrest in Europe prior to the start of World War II, and filled with expatriates and refugees of many nationalities. Ravic is an accomplished German surgeon, and having fled Nazi Germany, he is living in Paris without passport or documantation. He finds work by performing surgery for two, less than average, French doctors. Really his main goal is to avoid capture and deportation, and survive the coming maelstrom of war. Amid all this turmoil, just when he should least expect it, he falls in love with Joan, an actress.

The characters are few in this novel, really Ravic and Joan drive most of the stories plot, so Remarque has time to fully develop these very interesting characters and this intriguing story line. The reader can feel the tension of the city and fear of it's people in the words of Remarque, and you are left with a feeling of hopelessness for everyone. Remarkable book, I loved it. 4.5 stars.

Review revised November 2017.

german historical-fiction rated-books

1,903 reviews16.7k followers

May 1, 2017

An exiled German doctor living in Paris in 1939.

This had all the indicia of a great novel and it was very good, I enjoyed reading it. The first half sets up the plot of a German, Ravic, though that is not his real name – he is literally a man without a country; Germany has exiled him and France will not recognize his medical license because of his political status. He earns a living “assisting” French physicians, though he does the surgeries for them and receives a quarter or a tenth of the pay treating prostitutes and performing abortions and forced to live in a shady hotel because of his legal status.

Set just before World War II, but with the specter of war shadowing everything, this also references his exile into Spain and there are many allusions to Franco’s autocratic reign and his affinity with German fascism.

Introspective and dark, Remarque’s prose is stark yet descriptive, reminiscent of Hemingway. His descriptions of 1930s Paris is noteworthy.

This is also in some ways antithetical to Donne’s famous notion that “no man is an island” as Remarque has cast his protagonist as a post-modern isolated man – separated from his nationality, and this then raises many questions about a person’s relationship with his country, his fellow man, his ideals, morals and religion.

Fans of his masterpiece All Quiet on the Western Front will want to read this to realize his considerable ability.

Author 153 books615 followers

December 10, 2023

One of his greatest works

🌳 I say nothing, I suppose, when I say this novel is sad, profound and beautiful. All Remarque’s works are that. However I can only emphasize all those elements are “in Extremis” with this novel. His most powerful and believable love story lies in these pages .. but once again there is no HEA, there never is a Happy Ever After with Remarque.

I struggled with tears at the end. A love that should have grown and thrived does not. Meanwhile there will not be a second Munich either, a second and lasting “peace in our time”; the Maginot Line will not hold back the German tanks; the refugees and Jews and Romani and handicapped and leftists and those who resist the swastika will not all survive almost 6 years of total war.

💀 The human race repeats inhumanity to man and woman and child and beast again and again and it repeats it in the 21st century and it will repeat it in the 22nd as well after we are all gone. We have a sickness. A recurring sickness of war and hate and power and destruction. Sometimes the better angels of our nature prevail. But never for long and never without sacrifice.

Heartbreaking. Yet certainly one of his best. It is epic and deep.

383 reviews77 followers

August 26, 2016

Trebala bi postojati neka kategorija za knjige koje su poput ove- van kategorije... Pet zvjezdica je ništa.. Oduševila me prije 20-ak godina, a oduševila me i sada.. Uživala u svakoj rečenici u dubokim mislima, opisima, samoj priči...i, naravno, calvadosu... ;) Ne znam jel' do mene, ali mi se čini da se ovakve knjige više ne pišu.. (ok, čast izuzecima.. )... Bila i ostala jedna od mojih omiljenih knjiga svih vremena..

54 reviews8 followers

December 14, 2023

هیچ مرضی به اندازۀ قدرت‌طلبی مسری نیست. و هیچ‌چیز به اندازۀ قدرت آدم‌ها را عوض نمی‌کند.

با وجود اینکه برای بسیاری از دوستداران کتاب و اریش ماریا رمارک اثر در جبهۀ غرب خبری نیست بهترین اثر این نویسنده است اما برای من از عشق با من حرف بزن اثری بهتر و ماندگارتری در ذهنم خواهد بود. داستانی با ترجمۀ خوب و به دور از اتفاقات کلیشه‌ای و غیر قابل باور که خواننده را ترغیب به ورق زدن صفحات داستان یکی پس از دیگری می‌کند.

داستان کتاب به روزهای آغازین جنگ جهانی دوم برمی‌گردد، شخصیت اول کتاب پزشک آلمانی و حاذق به نام راویک (نام خود را تغییر داده) است که از دست حکومت هیتلر گریخته و به طور غیرقانونی در پاریس اقامت دارد و به طبابت می‌پردازد. او که مجبور است برای پنهان ماندن شخصیت خود در تمام لحظه‌های زندگی خود زندگی مخفیانه برگزیند به دلیل چیره‌دستی خود در علم پزشکی انسان‌های زیادی رو می‌بیند که مدیون او باشند یا از طریق او کار و زندگی‌شان پیش برود، که همین امر سبب می شود نویسنده بتواند فضای عشق، دوستی، جنگ، انتقام و نیاز انسان‌ها به یکدیگر را در شرایط مختلف زندگی برای خواننده به نمایش بگذارد.

گفتگوهای کتاب مخصوصا در حضور شخصیت اول داستان راویک یکی از لذتبخش‌ترین‌ها گفتگوها و اظهار عقیده‌ها برای من بود و از برآیند آنها می‌توان به این نکته دست یافت که گاهی انسان حتی در پس سخت‌ترین شرایط نیز می تواند از بین خیر و شر راه درستی و نیکی را برگزیند. هرچند که در اواسط کتاب موضوع و تکرار اتفاقات شاید برای خواننده خسته کننده باشد اما پایان آن می‌تواند این اثر را در ذهن خوانندگان ماندگار کند.

2,811 reviews1,448 followers

August 24, 2014

My thoughts a bit into the book:

THIS is fantastic! What lines! Did you know that Remarque died in 1970? He didn't JUST write about WW1. Here the year is 1938. The Spanish Civil War, the build-up to WW2 and refugees in Paris are all part of this book. Interesting and exciting and marvelously written. And you want to know why the main character is as he is. You simply MUST understand. Slowly it unfolds. Good stuff. Me, I am enjoying myself as I read this.

And on completion?

Everything that I loved when I began the book remained valid through to the very end.

Ravic and Joan are the two main characters. Ravic is a stateless refugee and an accomplished German surgeon. He is not Jewish; he is not a supporter of the Nazi regime. He is living in Paris without papers and thus forbidden to preform surgeries. His surgical skills are excellent; he has to make a living so he performs surgeries for "acclaimed" French doctors who are inept. They get the acclaim of his prowess, but he survives. He is about 40. He is stateless because he is wanted by the Nazis for hiding two people - a Jewish writer and a man who saved his life fighting in WW1. He has been mercilessly tortured and sent to concentration camp, from which he escaped. All of this explains why at the beginning of the story he is stateless, without papers and living in France, Paris to be exact. The year is 1938 and the story continues through to 1939. Ravic has one aim beyond simply surviving, to get revenge on that Nazi who has tortured him and those he loved. Is it just revenge or is it his duty to shoulder punishment of crimes committed ? Doesn't each and every one of us have to share the burden of retribution? This theme turns the book into a crime novel and the tension mounts as you reach the end.

Another central theme is how war forever alters those who living through them. Ravic took part in the Spanish Civil War too. The book is NOT about war experiences per se but rather about their personal consequences, and the larger perspective of the many who lived through the 20th Century. Through Ravic you see the consequences of history on an individual. I came to understand Ravic.

There is another central character - Joan, who he falls in love with. Joan is another completely different story and I felt the book did not explain as well why she was who she was. This is why my appreciation of the book was less than magnificent.

Really gorgeous writing. Remarque draws Paris superbly, Paris and how it looks and smells and the tension of those times. You follow the events of history through the life of Ravic, his one year hidden in France.

The narration by Ralph Cosham is totally fantastic. It was never

too exaggerated to increase tension, but boy does it mount. The excellence of the narration was a total surprise for me since when I listened to the sample I thought it would be way too old-fashioned. No, it was just perfect. And the voices of the women were perfect too. Smooth, calm, pitch-perfect! I loved the narration, and I highly recommend listening to this book rather than reading a paper copy.

And the ending? It fit; it ended as it had to end given Ravic's character and what he had lived through.

2014-read audible-us classics

394 reviews351 followers

January 22, 2021

This one is filled to the brim with melancholy. This story follows refugees in Paris in 1939 and especially Ravic, German refugee doctor. The war is coming and French are in denial.

“We have! We have one Hindenburg, one Kaiser Wilhelm, one Bismarck, and”—the landlady smiled—“even one of Hitler in a raincoat. It’s a pretty complete collection.[...] Do you want to see the picture? It is in the cellar.” “Not now. Not in the cellar. I’d rather see it when all the rooms in the hotel are filled with the same sort of pictures.” The landlady looked sharply at him for a moment. “Ah so,” she said then. “You mean when they come as refugees.” ***** Ravic drank his cognac. The Frenchmen at the next table were still talking about their government. About France’s failure. About England. About Italy. About Chamberlain. Words, words. The only ones who did something were the others. They were not stronger, only more determined. They were not braver, they only knew that the others wouldn’t fight. Postponement—but what did they do with it? Did they arm themselves, did they make up for lost time, did they pull themselves together? They watched the others going ahead arming themselves—and waited, passively hoping for a new postponement. The story of the herd of seals. Hundreds of them on a beach; among them the hunter killing one after the other with a club. Together they could easily have crushed him—but they lay there, watching him come to murder, and did not move; he was only killing a neighbor—one neighbor after the other. The story of the European seals. The sunset of civilization. Tired shapeless Götterdämmerung. The empty banners of human rights. The sell-out of a continent. The onrushing deluge. The haggling for the last prices. The old dance of despair on the volcano. Peoples again slowly being driven into a slaughterhouse. The fleas would save themselves when the sheep were being sacrificed. As always. **** “Everyone knows that there will be war. What one does not yet know is when. Everyone expects a miracle.” Ravic smiled. “Never before have I seen so many politicians who believe in miracles as at present in France and England. And never so few as in Germany.”

I loved to read about his life, work, playing chess with Russian. I loved everything except... Joan. Oh, Joan and this love story. She never felt like a human woman to me. Superficial, insufferable, obsessive, dependent, hysterical. I just never bought that she woke him up and made him want to live first time since the horrors in German camps. Not the way it was written. And I cannot ignore it because this love story was the main plot, book started with it and ended with it. So that's that, this was my top favourite novel of his when I read it first time in my teens, perhaps because of the melodrama, and now it's my least favourite on reread. But it is still Remarque and I can appreciate his sadness and feeling of doom.

1900-1949 suck-fairy translated

60 reviews6 followers

July 28, 2012

Самая тяжелая книга Ремарка для меня. Может потому что сейчас лето и читать грустные книги полные безнадежности особенно тяжело, когда на улице светит солнце и мир кажется прекрасным, но... такие книги нужно и хочется читать, чтобы ценить свою жизнь. Любимый Ремарк! Ты берешь прямо за сердце и не отпускаешь до конца.

Как всегда главный герой Ремарка и его друзья - люди высокоморальные и заслуживающие лучшей жизни. Беженец Равик (это его ненастоящее имя, но какая разница? он уже привык к выдуманным именам как к своим собственным) бежал из немецкого концлагеря за свое несогласие признать арийскую расу превосходящей другие на земле и поселился в Париже. Ранее он принимал участие в Первой мировой. Он, талантливый хирург, спасший не одну жизнь, не имеет права работать во Франции, т.к. у него нет хоть какого-нибудь удостоверения личности, которое он мог бы показать, чтобы получить визу. Поймают - выпрут из страны. Тем не менее он работает, нет, спасает жизни пациентов.

"Кто ничего не ждет, никогда не будет разочарован."

Это было про Равика, до тех пор, пока он не встретил Жоан. Посредственная актриса без особых талантов, она и в жизни не могла разобраться со своими желаниями, но Равика смогла вернуть к жизни, хотя вроде как он спасал ее. Он наполнился ожиданием, а значит надеждами, хотя даже себе он не мог в этом признаться.

Но любовь у них получилась сложная, ох какая сложная... И как обычно Ремарк не изменяет своим традициям - в его книгах много алкоголя. На этот раз это кальвадос, который стал своеобразным напитком любви. Из Википедии: "Кальвадо́с (фр. Calvados) — яблочный бренди, получаемый путём перегонки сидра, из французского региона Нижняя Нормандия. Крепость — около 40 градусов." Даже захотелось попробовать.

3 reviews4 followers

April 18, 2012

One of my favorite books. Remarque at it's best. This book transforms you back in time to post war Paris. You can small the dusty streets, cigars and Calvados in the air when you read it. It will leave you nostalgic and hungry for true love and romance straight from the vintage 30s.

211 reviews1,157 followers

November 2, 2023

Podobało mi się… ale nic poza tym, ale ocenę i tak zostawiam wysoką, bo nie zrozumcie mnie źle, ja naprawdę potrafię docenić dobrą książkę i ja wiem, że ta jest BARDZO dobra, ale nie każdy przeczytany tytuł jest w stanie do nas trafić, nawet jeśli jest arcydziełem.

40 reviews102 followers

Read

November 4, 2023

E kam lexuar këtë libër kur isha në gjimnaz (besoj si shumica). Mbaj mend që më ka pëlqyer aq shumë, sa u betova se një ditë do të provoja pijen e famshme të dardhës, konjakun e Normandisë, Calvados-in. Nuk e dija se ishte një pije e njohur edhe në Shqipëri. E kam zbuluar një natë të ftohtë dimri të 2013-ës në Tiranë. E kisha librin me vete në një pijetore (te “Cheers” për të qenë m�� e përpiktë) se do ia jepja dikujt ta lexonte dhe pyes banakjerin: - Keni si ajo pija...? Edhe pse e kisha mbajtur emrin ndërmend për vite me radhë, aty për aty, si për dreq, nuk po më kujtohej, ndaj hapa librin dhe e rigjeta. - Po mo, tha banakjeri, pa të keq. Mua më ndritën sytë!

February 14, 2022

Истината е, че си поревах. 😐

На моменти ми ставаше лошо от Жоан и Равик. Лошо отвътре. Не харесвам любовните нишки, а тяхната не беше красива като другите, за които пише Ремарк.

Оставям цитати, които отговарят на 97% за моите схващания в тоя живот.

,,Има създания, които живеят вечно - помисли Равик, - животът не обича тия дървени души, затова ги забравя и ги оставя да си живеят."

- Да живееш, значи да вземаш от другите. Ние постоянно се ядем помежду си, затова не трябва да се отказваме сами от редките искрици доброта. Те ни дават сили в този тежък живот.

- Безсмислено е да се съжалява за нещо на тоя свят. Нищо на този свят не може да се върне и да се поправи. Иначе всички щяхме да бъдем светци.

,,Тогава беше съвсем отчаяна - помисли Равик, - а сега вече не е." Придобила бе внезапно топлота и самоуверено безразличие.

,,Странно колко мъртви изглеждат вещите, до които се е докосвало човешко тяло, когато то вече не ги топли..."

,,Моралът е измислица за слабите и погребална песен за живите."

,,Купил си бе едно време няколко тома на ,,История на света" и сега ги извади. Не беше много весело четиво. Единственото нещо, което му даваше, бе странното подтискащо съзнание, че днешните събития не са нищо ново. Всичко това е ставало десетки пъти досега. Лъжите, предателствата, убийствата, вартоломеевите нощи, покварата, вдъхната от жаждата за власт, непрекъснатият низ от войни - историята на човечеството бе написана с кръв и сълзи, между хилядите окървавени статуи на миналото само няколко имаха сребристото сияние на добродетелта! Демагози, измамници, отце- и братоубийци, опиянени от мрака, егоисти, фанатизирани пророци, проповядващи любов с меч в ръка. Всичко се повтаряше..."

253 reviews38 followers

February 20, 2019

از متن کتاب: اوژنی چینهای پیش‌بندش را صاف کرد و گفت: شما نمی‌توانید به من توهین کنید. شما به هیچ چیز اعتقاد ندارید. شکر خدا که من آدم باایمانی هستم! راویک که روی بیمار خم شده بود قد راست کرد و گفت: این گونه ایمانها آدم را به آسانی به تعصب می‌کشاند، به همین جهت است که مذهبها باعث این همه خون‌ریزی شده‌اند. لبخندی زد و ادامه داد: -چشم‌پوشی و گذشت فرزند تردید است، اوژنی‌. به همین جهت است که شما، با همه ایمانی که دارید، این همه نسبت به من ستیزه‌جو هستید، و من، -به قول شما آدم بی‌ایمان دوزخی،- نسبت به شما هیچ کینه‌ای ندارم.

به نظر من کتاب تا فصل چهارده پانزدهش کند پیش میرفت ولی از اون به بعد جالب تر شد، جوری که نشسته کتاب میخوندم:)) نویسنده های آلمانی بعد از روس‌ها جایگاه دوم موردعلاقه‌هام رو دارن(شاید هم موردعلاقه نباشن و صرفاً یه تجربه جدید باشن که آدم از حس کردنش لذت میبره؛ یه چیزی مثل اولین باری که آدامس جرقه‌ای میخوری). خیلی وقت ها کتاب رو میبستم و حس میکردم نویسنده من رو توی قالب ژان یا راویک به تصویر کشیده... حس عجیبیه که توی داستان خودت رو چندبار پیدا کنی.

239 reviews201 followers

November 3, 2023

Są takie historie, które pochłaniają do reszty, ściskają za serce i żołądek - jedną z nich na pewno jest Łuk Triumfalny - piękny, dojmujaco smutny melodramat, ale także traktat o bezsenoswności wojny, samotności i uchodźstwie. Niczego lepszego nie przeczytam już w tym roku.

PS. można sobie popłakać

77 reviews37 followers

April 25, 2022

Amazing how simple dialogue can be so captivating. Brilliant writer. I never saw the movie version, but now I don’t want to for fear that the beauty of the author’s writing could never be captured.

Author 2 books369 followers

April 21, 2023

if you like this review, i now have website: www.michaelkamakana.com

310514: this is a later addition: i think of books read this year, ones that might become rereads- become 'comfort reading'- and this is a prime candidate. why? i do not know, perhaps in clarity, in artlessness, i can concentrate on the characters. i tried one other book by remarque, very disappointed, and i have read All Quiet on the Western Front- but this was spoiled by having seen the old film. now i know the plot, but this is never important, this is bittersweet, romantic- yes it must be the romantic aspect that appeals. i cannot claim it is great art, only that it is the people i want to read about...

first review: now it has been a few days, a few books, since read and rated so the question is: why give this a five? why put it on the favourites shelf? thinking of it in comparison to llosa's The Feast of the Goat, which is perhaps more literary in shape, in writing, but this is the one better recalled and more likely to be read again. this one has somewhat more average characters, ordinary sort of plot- and i think this is why. this book, set in 1939 France, written in 1945, does not fail to recall the movie Casablanca. indeed, i can see Bogart as the protagonist, and in Paris, where everyone is waiting in disbelief that another war will come...

and character revealed simply, directly, in action, not introspection or close emotional reading, only gradually. i did not think to like this book, as it is long, it is not uniquely told or structured, not surprising characters or plot. i did not think i could be so attached to the man and woman, the world, the politics there but not too there. the young woman who knows she is not a good actor, but pretty enough to be a mistress, the good german doctor living and operating illegally, the petty conniving french doctor who depends on his skill to fix mistakes, the friendlier doctor who pays him better, who becomes something like a friend. the quiet satire of the hotel, the rotating pictures, the rotating refugees, the russian who uniquely does not claim aristocratic heritage...

then, i like the occasional dash of mordant humor, i like the mundane, realistic, rather mature portrayal of romance. these are real people, good people, caught in a very bad time. would this work if set anywhere and -when else? made me also think of the stripped prose of Hemingway, how this is not his style but quieter, how this story is told without stylistic pyrotechnics, this story told directly, without excess of emotion or art... perhaps i would not have liked it so much if it was striving for effect. it is almost like reading two books, as the first half is heavy in dialog, thus easy to read, the second half more description, more thought... but in the end, this works. so maybe it is a bestseller of its time, maybe it is middlebrow, but the looming history is not overplayed, the story is ultimately down to a romance anyone can imagine, anyone could live, and an exactly right ending...

and why did i even read this book, as it is not from a rec, not immediately interesting me, not much liking longish books...well actually, because the last book on philosopher merleau-ponty quoted it at a significant point, quoted it at length, so i decided to read its context... and while looking for that passage, i got sucked into this book. remains a five...

aa-europelit aa-francelit aa-germanylit

62 reviews7 followers

June 24, 2011

Remarque has a great humanistic way to tell a simple story, while inspiring a greater idea or a state of mind. While Arch of Triumph is definitely mainly a love story between German refuge Ravic, and wannabe actress Joan Madou, it is also a dooming testament to the injustices of life. And it is also a stark witness to the tragedy of war, and the dark human instincts that precipitate it. Being a strong pacifist, Remarque, who served in World War I, tries once again to present not only the uselessness of war, but its inevitability too.

I really liked the characters in this one, which are mainly Ravic and Joan, since the plot is so centered on the love story. They felt so close to me, and even if Joan is made to look artificial at times, I could almost feel her inner instinct to charm and seduce, while posing off as innocent at the same time. But at the end, those people are just caught up in the turmoil of their times, trying their best to adapt and live their lifes. And be it the boy with the cut leg, or the American Kate who has incurable cancer, life keeps beating them up, but they never give up. Because the Arch of Triumph stands at the end, sometimes gloomy, but always magnificent.

266 reviews611 followers

October 17, 2019

To chyba naprawdę najlepsza powieść, którą przeczytałam w tym roku. Czytasz i wiesz, że obcujesz z czymś dużym, z dobrą, mocną prozą.

264 reviews27 followers

July 12, 2020

Wspaniale oddany klimat Paryza przed wybuchem II wojny swiatowej. Zycie elit i ukrywajacych sie uchodzcow. Ciekawa fabula (chociaz watek milosny podobal mi sie bardziej pod koniec, niz na poczatku ksiazki). Jednym slowem naprawde warto!

read-in-polish

88 reviews2 followers

December 8, 2009

I put this book aside to read A Lady's Life in the Rocky Mountains but I was already getting tired of it and I'm not in the mood to finish it right now. The story is about a German refugee living in Paris during WWII but before the Occupation. He had been a surgeon in Germany but as he is living illegally without papers, he has to take whatever work a few French doctors give him work that they don't want to do such as trying to save a woman's life after a botched abortion. I found this all very interesting, how he had to live a solitary life, on the fringe and under the radar. Then he falls in love and its just blah blah blah about what love really is and can we ever really be happy and who is going to leave the other one firt. I know Remarque is well regarded (All Quiet On The Western Front) and I feel a bit like "who am I to criticize" but these two characters just went round and round in circles and I lost interest.

52 reviews5 followers

August 21, 2021

Cudowna. Wywołała płacz i poczucie, że nie przeczytam już nic lepszego i piękniejszego.

967 reviews1,287 followers

July 10, 2017

Khi mới đọc những chương đầu của cuốn tiểu thuyết này, có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy có cái gì đó thiêu thiếu, hụt hẫng, không biết bắt đầu từ đâu, bởi bỗng dưng mà đùng một cái, tác giả đập ngay vào những dòng đầu tiên là hai nhân vật – bác sĩ Ravic và người thiếu phụ trẻ tuổi Jeanne Madou – mà không có bất cứ một lời mào đầu, dẫn dắt, miêu tả hay giới thiệu nào để tạo nên một sự chuẩn bị kỹ lư��ng cho người đọc. Thế nhưng, nếu có đủ kiên nhẫn và sự khoan thai, chậm rãi trong thưởng thức văn học để dần dần đọc đến những chương sau, những diễn biến tiếp theo của câu chuyện, thì chắc chắn độc giả sẽ có cái nhìn khác hơn về cuốn tiểu thuyết này. Bởi càng về sau, những mảng miếng, những mảnh ghép về cuộc sống, tình yêu, suy nghĩ, tâm sự của nhân vật chính và con người ở thủ đô Paris những năm sắp chiến tranh sẽ càng hiện lên rõ nét hơn, sống động hơn, xót xa hơn.

“Khải hoàn môn” là câu chuyện về một thời kỳ đen tối của châu Âu những năm 1938 – 1939 khi cựu lục địa đang phải đối mặt với nguy cơ chiến tranh đến gần, và một vài lát cắt sống động, chân thực của thời kỳ ấy, của cuộc sống nơi lục địa già, mà ở đây cụ thể là Paris, Pháp, đã được gói gọn lại trong hình hài cuộc sống tị nạn của một vị bác sĩ phẫu thuật tài hoa, mà thậm chí cái tên “Ravic” anh dùng để xưng hô với người khác cũng chỉ là cái tên giả thứ 3 anh sử dụng để che đậy thân phận thật của mình. Là một người con của nước Đức nhưng căm ghét chế độ độc tài phát xít đang nhiễm độc tràn lan ở quê hương, Ravic từ chối đi theo những lời mị dân tẩy não của Đảng Quốc xã, giúp đỡ những người Do Thái ở Đức, để rồi anh bị chế độ nghi ngờ là phản quốc, sau đó bị Gestapo bắt và tra tấn dã man. Người yêu của anh là Sybil cũng bị tra khảo, rồi sau đó phải treo cổ tự tử trong trại tập trung Đức quốc xã mà cô bị gửi vào. Ravic tìm đủ mọi cách để trốn khỏi nhà tù Gestapo, lang bạt khắp cùng ngõ hẻm ở châu Âu, không giấy tờ nhận dạng, không quốc tịch, không người thân thích, để rồi cuối cùng dừng bước tại Paris, thủ đô nước Pháp, diễm lệ và phồn hoa.

Ravic của ngày hôm nay, của thời điểm mà câu chuyện trong “Khải hoàn môn” diễn ra, là một Ravic đã sống qua 5 năm tại Pháp, đã quen dần với cuộc sống của một kẻ tha hương tị nạn, bị chính đất nước mình sinh ra và lớn lên hắt hủi, muốn cắt đứt quan hệ với dĩ vãng, muốn quên đi những ký ức đau thương về những ngày bị tra tấn kinh hoàng, cùng hình ảnh những người bạn tù Do Thái với cơ thể bị dập nát, biến dạng dưới bàn tay tra khảo nhẫn tâm của Gestapo, và cái chết tức tưởi của người phụ nữ đã đầu ấp tay gối với anh suốt 2 năm trời. Ấy vậy mà, dĩ vãng có bao giờ buông tha cho anh, có bao giờ để anh yên ổn cả một ngày dài đằng đẵng, khi mà màn buông xuống, khi mà cả Paris lên đèn, thì cũng là lúc những ký ức đớn đau và đầy ám ảnh ấy lại hiện lên rõ mồn một, như những lát cắt của cuộc sống cũ mà anh buộc phải sống lại hằng ngày.

Và lẫn lộn trong từng chùm những hình ảnh ghê sợ minh chứng cho sự bạo tàn của Đức Quốc xã đó, còn là những ký ức cũng không kém phần đau thương về những ngày Ravic tham gia làm bác sĩ trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha, với cảnh phát xít Tây Ban Nha mà đứng đầu là tên Franco trùm sỏ đã ra tay giết hại nhiều người dân vô tội – những người lính yêu hòa bình và phản đối chế độ phát xít cầm quyền. Những ký ức của Ravic là tiêu biểu cho hình ảnh của châu Âu thời đó, châu Âu của chế độ phát xít lên ngôi, của sự bạo tàn không thứ tha của con người. Và bản thân Ravic cũng là một người châu Âu tiêu biểu cho thời kỳ hỗn mang và loạn lạc, khi mà con người ta, vì sống đúng với căn cốt đạo đức của bản thân mình, đã phải chịu cảnh bị ném vào những đau thương mất mát, những nỗi đau thể xác và trên hết là ám ảnh về tinh thần không sao vơi dịu nổi, dù có cố gắng quên đi theo cách nào.

Ravic đã sống qua nhiều năm trời tại Paris với nỗ lực đoạn tuyệt với quá khứ, tự làm khô hóa mình, biến mình trở thành một kẻ lãng du của cuộc đời, với tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh cũng lãng du, vô định, bấp bênh như thế. Ravic không hy vọng, không mong chờ một điều gì, cũng không níu kéo tình yêu hay vật vã vì toan tính. Anh sống qua ngày với những ca mổ chui thực hiện cho những bác sĩ khác, để ăn lại vài trăm quan tiền công. Thế nhưng cái thế giới lãng du, vô định, bấp bênh và không níu kéo ấy của Ravic, bỗng chốc bị đảo lộn hoàn toàn, khi cuối cùng anh đã yêu trở lại, đã rơi vào lưới tình vấn vít như tơ nhện với người thiếu phụ trẻ tuổi Jeanne Madou.

Gặp nhau trong hoàn cảnh tình cờ, để rồi từ cái điếu thuốc lá người thiếu phụ trẻ xin anh trong một đêm tối trời trên một cây cầu ở Paris, là cái cảnh Ravic giúp Jeanne giải quyết những vấn đề hậu sự cho cái chết của người đàn ông mà trước đây cô đã từng yêu. Nếu Ravic đến Paris để trú chân, để tiếp tục cuộc đời của một kẻ tha hương cầu thực, thì Jeanne lại đến thành phố hoa lệ diễm tình này để chia tay người yêu của mình. Hai kẻ cô đơn giữa một Paris lấp lánh ánh đèn và phù hoa trong một lối sống về đêm đậm chất ái tình Pháp, một cách thật tự nhiên, đã lao vào nhau như hai con thiêu thân khát thèm một thứ gì đó không thể gọi tên. Đó là kiểu tình yêu đắm say dục vọng đã khiến Ravic ban đầu phải tự vấn lại về bản thân mình, về tình trạng mà bỗng dưng thứ cảm xúc kỳ lạ ấy đã khiến mình mắc phải. Anh đã cố gắng từ chối tình cảm ấy, từ chối sự kết hợp thể xác và tâm hồn bỗng dưng khuấy động cuộc sống vốn đã có quá nhiều thứ bấp bênh và vô định của một kẻ lãng du như anh, bởi trong anh hiện nay còn quá nhiều điều để suy nghĩ, bởi một vị bác sĩ tài hoa, đồng thời là một kẻ sống sót sau thảm họa tra tấn kinh người của Gestapo, luôn nghĩ rằng có nhiều thứ đáng để quan tâm trước mắt hơn là chỉ chút ái tình tầm thường nhỏ bé.

Ấy vậy mà thứ ái tình ấy, thứ ái tình mà người thiếu phụ trẻ hơn anh tới 15 tuổi, đã dùng để ôm ấp anh hằng đêm bên ly rượu calvados trứ danh, đã lôi cuốn anh hết lần này đến lần khác trong mật ngọt đắm say của có, lại không phải là một thứ ái tình tầm thường. Ravic, dù nhiều lần tỏ rõ rằng mình không cần Jeanne, mình không yêu cô và không muốn dính dáng quá nhiều, lún quá sâu vào cõi lòng của người đàn bà này, cuối cùng cũng phải chấp nhận đầu hàng tất cả và để thứ ánh sáng tình yêu mới mẻ, chói lòa và nồng say cuốn anh vào những đam mê.

Thế nhưng đam mê tình yêu của Ravic không phải là thứ đam mê bình thường, không phải là thứ đam mê trọn vẹn, bởi giữa lúc đắm say mật ngọt, giữa lúc nếu ở thời bình thì đáng lẽ con người ta đã mở rộng trái tim, hoàn toàn hiến dâng tất cả cho tình yêu, thì ngập ngụa trong đầu óc luôn nghĩ suy của Ravic là những chiêm nghiệm về cuộc đời, về tình hình châu Âu hiện tại, về số phận của anh và những người tị nạn khác. Đó có thể xem là trách nhiệm của Ravic – trách nhiệm của một người lính thực thụ - hoặc đó cũng có thể, như Ravic nói, là căn bệnh chung của châu Âu lúc bấy giờ, là cái nỗi oan nghiệt mà thời thế và tình hình chiến sự thời đó phủ bóng lên những cặp tình nhân. Tình yêu của Ravic dành cho Jeanne bị che mờ và bao phủ bởi một vấn đề lớn hơn: nỗi lo về chiến tranh sắp sửa nổ ra, về một châu Âu rồi đây sẽ tham chiến, những người tị nạn tiếp tục trở lại với kiếp sống vất vưởng lất lây mà họ đã vất vả lắm mới thoát ra được phần nào, và cả cái thái độ tự lừa bịp mình của các nguyên thủ châu Âu về một tương lai chiến tranh không bao giờ có, để rồi họ chẳng có động thái gì cả để ngăn chặn cuộc chiến sắp sửa nổ ra.

Tình yêu bị thời thế che mờ ấy của Ravic đã đụng độ một cách mãnh liệt và đau thương với tình yêu đầy mong muốn chiếm hữu của Jeanne. Cô gái trẻ, đúng với cái tuổi của cô, không mong muốn gì khác hơn là một người đàn ông yêu mình cuồng si, tôn thờ mình đến mức điên loạn, suốt cuộc đời chỉ có mỗi mình cô trong trái tim và tâm trí. Đó là đòi hỏi đơn giản với những tên đàn ông tình si mỏi mệt, nhưng là một đòi hỏi khó khăn đối với một người mà chính những trải nghiệm kinh hoàng trong quá khứ đã hình thành một người lính đau đáu vì sinh mệnh của con người trong bản thân anh. Ấy thế mà bất chấp việc nhận ra con tim Ravic sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn dành cho cô, hướng về cô một cách trọn vẹn, Jeanne vẫn lao đến bên Ravic như một con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa chói lòa, thậm chí ngay cả khi – xa mặt cách lòng trong 3 tháng khi Ravic bị trục xuất sang Thụy Sĩ – cô đã là vợ của người đàn ông khác.

Cuộc hôn nhân của Jeanne đã khiến cái phần biết đến ái tình nam nữ của Ravic bị tổn thương, đã khiến anh nhận ra có cái gì đã vỡ tan giữa hai người mà không bao giờ có thể hàn gắn lại nổi. Ravic đã yêu và đã đau khổ; anh đã biết cách duy nhất để anh có thể thực sự sống, và giờ đây anh chỉ cần sống thôi cũng đã đủ hạnh phúc lắm rồi, đó là dứt khoát chia tay Jeanne. Anh yêu cô và cũng vì yêu cô vô cùng, mà anh nhận ra mình và tình yêu của mình sẽ không bao giờ là đủ cho Jeanne, cho một cô gái luôn hừng hực lửa sống, lửa yêu và tham lam vô độ thứ ái tình mật ngọt. Thế nhưng cái sợi dây tình ái tưởng chừng như lỏng lơi nhưng thực ra lại vô cùng bền chặt giữa hai người đã khiến Ravic không thể nào chối từ dứt khoát những lần Jeanne lại lao vào anh như con thiêu thân lao vào chỗ chết. Hai con người quá khác nhau về tuổi tác, tính cách, quan niệm sống, lại có thể cuốn hút nhau đến vô cùng. Và Jeanne, nàng Jeanne tham lam mà tội nghiệp, vì tình yêu mà nàng đã sống, giữa sự giằng xé nội tâm và tình cảm của Ravic, giữa cái cảnh bị chối từ hàng loạt bởi người đàn ông duy nhất mà nàng yêu suốt cả cuộc đời này; và cũng vì tình yêu không được đáp lại đó mà nàng đã chết, trong vòng tay và những lời yêu thương hấp hối cuối cùng nàng trao gửi đến Ravic bằng thứ tiếng Ý mẹ đẻ nàng đã chôn chặt trên đầu lưỡi suốt bao năm qua…

Phần lớn nội dung câu chuyện là về mối tình bi ai giằng xé của Ravic và Jeanne, khiến đôi lúc độc giả có thể hiểu nhầm “Khải hoàn môn” là một câu chuyện tình thời chiến. Ấy vậy mà không phải, bởi dù tình yêu có rất nhiều đất diễn trong câu chuyện này, thế nhưng nó cũng chỉ là yếu tố phụ để làm nổi bật thêm sự ám ảnh quá khứ và chất tự sự hiện thực chủ nghĩa đầy cảm xúc gói gọn trong hình ảnh nhân vật bác sĩ Ravic của chúng ta. Sự ám ảnh quá khứ càng được nhấn mạnh thêm bằng một diễn biến ngầm khác, không nổi bật bằng câu chuyện tình trái ngang của nhân vật chính, nhưng lại chạy xuyên suốt tác phẩm và trở thành sự giải thoát cuối cùng dành cho nhân vật này. Đó là khi Ravic phát hiện ra Haake – tên lính Gestapo đã tra tấn anh và nhiều người vô tội khác nữa năm xưa trong chốn tù ngục – hiện đang ở Paris và không hề nhận ra anh là ai. Nung nấu ý định trả thù từ bao năm nay, Ravic dõi theo đường đi nước bước của Haake như thể không còn gì quan trọng hơn với anh trong cõi đời này nữa. Để rồi khi Ravic đếm ngược tới thời điểm hạ sát Haake, khi độc giả cuối cùng cũng thấy anh có được công lý cho riêng mình, thì cũng là lúc hình ảnh Sybil – cái xác xám ngoét, treo cổ tự vẫn trong trại tập trung Đức Quốc xã – siêu thoát trong cõi lòng anh. Cái chết của tên Haake tàn độc, mỉa mai thay, lại mang đến sự sống tiếp theo cho linh hồn người đàn bà mà cái chết đã ám ảnh anh trong từng giấc ngủ, đồng thời giải thoát Ravic khỏi cái sức nặng vô hình mà nghẹt thở của quá khứ, của dĩ vãng tuy xa mà thật gần đã phủ cái bóng mờ lên cuộc sống của Ravic suốt bao năm qua.

Cái chết của Haake dưới bàn tay đao phủ của Ravic, bất ngờ thay, cũng không gây ra cho Ravic bất cứ một sự dằn vặt lương tâm nào, bởi có lẽ, với hành động tàn bạo ngày xưa Haake đã từng thực hiện, không chỉ trên Ravic mà còn nhiều người vô tội khác với khuôn mặt bị biến dạng nham nhở, thì hắn ta đã không còn là con người nữa. Hắn ta đã trở thành một con quỷ, trở thành hiện thân cho cái ác, và Ravic giết hắn ta chính là giết chết cái ác, giết chết bóng ma quá khứ và tiêu diệt bớt cho cuộc đời một con quỷ đội lốt người. Đó là hành động mang đến công lý và bình yên cho nhân loại, thế thì có phải là tội lỗi đâu mà Ravic phải dằn vặt, có phải không?

Làm nên phông nền hoàn hảo cho câu chuyện mang đậm dấu ấn hiện thực chủ nghĩa của Ravic là hình ảnh một Paris cuối những năm 30s của thế kỷ 20 với đầy đủ những mảng tới của nó – một Paris cũng đầy ắp tự sự hiện thực chủ nghĩa như chính nhân vật Ravic của chúng ta. Đó là Paris của khách sạn (hay nói đúng hơn là nhà lưu trú) International – nơi mà những người tị nạn, tha hương vất vưởng như Ravic có được một nơi chốn trú chân tạm thời, nơi mà bà chủ thức thời đến mức đáng ngạc nhiên, khi luôn luôn thay đổi hình ảnh và tranh treo tường cho phù hợp với đảng phái chính trị và chế độ cầm quyền của những vị khách tướng lĩnh mới chuyển đến. Đó là Paris của những quán bar mở cửa thâu đêm, đi kèm với hoạt động mại dâm với những cô gái hành nghề phải kiểm tra bệnh phụ khoa liên tục – những người mà sự vô tư, tinh khôi, trong sáng chỉ có quyền được bộc lộ vào những giờ nghỉ hiếm hoi trong ngày, trước khi lại bị che lấp đi bởi chất dâm dục lấm bụi trần mà bản chất công việc của các cô đã quyết định. Đó còn là Paris với những cô gái trẻ người non dạ, mang thai khi chưa kết hôn, phá thai chui để rồi phải chuyển đến bệnh viện nơi Ravic làm để cứu chữa – những cô gái mà việc mất khả năng sinh con mỉa mai thay lại là một điềm may, khi giờ đây các cô có thể thoải mái làm gái bán dâm mà chẳng phải sợ lãnh hậu quả. Đó còn là Paris của những mảnh đời nghèo khó mà việc tồn tại, chứ chưa nói đến sống, đã là một quá trình khó khăn dịu vợi; Paris của một cậu bé 13 tuổi lớn sớm, người lấy việc mình bị cưa chân quá đầu gối là điềm may, bởi tiền bảo hiểm và tiền từ việc bán chân giả của cậu sẽ giúp đỡ mẹ cậu rất nhiều trong việc tậu một cửa hàng làm ăn để trang trải cuộc sống.

Tên của tiểu thuyết là “Khải hoàn môn”, thế nhưng hình ảnh Khải hoàn môn của thủ đô Paris hoa lệ lại hiện lên không nhiều như cái tên thể hiện. Và nhìn chung là các địa danh nổi tiếng khác của thủ đô Paris cũng thế. Tuy nhiên, trong những dịp hiếm hoi mà tác giả tập trung vài câu từ hay một đoạn văn miêu tả những công trình này, thì chúng vẫn hiện lên thật lộng lẫy và lấp lánh ánh đèn đúng với chất của Kinh đô Ánh sáng, để rồi như một sự trớ trêu đến nhói lòng, cái lấp lánh ánh đèn ấy dần dần tắt lụi theo lệnh ban bố chiến tranh của châu Âu, như thể một hình ảnh cáo chung và suy sụp cho không chỉ Paris phồn hoa và dung thứ – nơi nuôi dưỡng và là mái nhà cho đủ các loại người với đủ xuất thân và quốc tịch khác nhau – mà còn cho cả châu Âu trước tình trạng chiến tranh, trước “Buổi hoàng hôn của chư thần” như tác giả thường gọi. Và hình ảnh Khải hoàn môn được dùng để đặt tên cho tác phẩm, dường như cũng là một sự ẩn dụ mỉa mai đầy xót xa, bởi không có cái gì gọi là khải hoàn cho nước Pháp tại thời điểm đó cả, thời điểm mà Paris – biểu tượng của nước Pháp – cùng nhiều vùng khác của châu Âu sắp bị Đức Quốc xã chiếm đóng, thời điểm mà mạng người sắp phải chùn bước trước sự đày đọa tiếp theo của chiến tranh.

Câu chuyện được kể ở cả ban ngày và ban đêm, nhưng bao phủ và nổi bật trên tất cả vẫn là chất bàng bạc của buổi đêm dịu vợi, thấm đẫm mùi rượu vang, khói thuốc lá và ánh đèn, tiếng nhạc, chất thác loạn xập xình của những quán bar mại dâm mở cửa thâu đêm suốt sáng. Và cũng chính buổi đêm mới là thời điểm cho Paris thực sự sống cuộc sống của nó, cuộc sống của một kinh đô ánh sáng, nơi đàn ông tìm đến đàn bà, đến rượu và những cuộc chơi; mới là thời điểm để những mảng tối cùng với chất tự sự hiện thực thấm đẫm nhân sinh của nó hiện lên rõ nét nhất, sống động nhất. Và buổi đêm cũng chính là thời điểm để Jeanne tìm đến Ravic, để Ravic giằng xé giữa bóng ma của quá khứ và tình yêu khó lòng chối bỏ với Jeanne. Đơn giản đây là một cuốn tiểu thuyết đáng để đọc, để nhâm nhi và cảm thụ từng chút một, không chỉ những triết lý về cuộc sống, tình yêu, thời thế, nhân sinh mà Ravic đưa ra, hay đắm mình giữa một trong những thủ đô nổi tiếng nhất thế giới ở thời điểm suy sụp và chiến tranh đến gần, mà còn là để trải nghiệm một câu chuyện tình ray rứt, thiết tha, vướng vít không sao dứt bỏ, giữa cái chốn phồn hoa đô thị mà cũng thật lắm sự đời.

Chủ đề