Em là mật Ngọt không thể cưỡng

Video mới

  1. Giải trí
  2. Tình yêu

“Mật ngọt chết ruồi”!

Chị Ngọc Mai thân mến!

Em là cô gái dễ thương, lại có duyên. Em được nhiều bạn trai để ý, theo đuổi, nhưng không hiểu sao em lại yêu người đã có gia đình nên lúc nào cũng lo lắng bất an, dù anh ấy nói yêu em mãi, không thay đổi.

Em gặp anh ấy trong một lần giao lưu đốt lửa trại giữa hai cơ quan. Anh nói chuyện rất duyên, có nhiều sở thích giống em nên chúng em thường xuyên liên lạc. Sau ba tháng làm bạn, chúng em đã yêu nhau.

Anh ấy kể, anh và vợ lấy nhau không có tình yêu mà chỉ là sự mai mối của hai gia đình. Là người con có hiếu, không muốn cãi lời cha mẹ nên anh đã nghe theo sự sắp đặt của gia đình. Nhưng chỉ đến khi gặp em, anh ấy mới hiểu thế nào là tình yêu!

Điều làm em lo nhất là giờ mình còn trẻ, xinh đẹp thì được anh ấy cưng chiều, nhưng khi mình có tuổi thì sao? Em gặp anh cứ phải lén lút, lo sợ và nếu cơ quan, dòng họ biết thì em chết mất. Nhiều lúc em cũng không hiểu bản thân sao lại tự làm khổ mình như thế?

Không ít lần em đề cập việc ly hôn nếu anh muốn gắn bó với em. Em chấp nhận lấy người đã li dị và không muốn mang tiếng là “giật chồng”! Anh bảo để anh làm công tác tư tưởng với con trai đã. Nhưng hơn 1 năm trôi qua, mọi việc vẫn như thế. Anh vẫn chăm sóc em chu đáo nhưng lảng tránh khi em nói nên dứt khoát chọn lựa giữa em và vợ. Anh luôn nói cho anh thời gian nhưng tuổi trẻ của em đâu có chờ đợi. Mỗi khi anh ấy về với vợ con lòng em lại trĩu nặng nỗi buồn. Nhưng không hiểu sao em không thể dứt khoát bỏ anh để tìm một người phù hợp với mình. Em lờ mờ nghĩ anh ấy chỉ gieo vào lòng em tia hy vọng ảo nhưng rồi lại tự gạt đi... Liệu em có nên tin vào tình yêu này không?           

X.C (Đồng Phú)     

X.C thân mến!

Em nói tâm trạng mình luôn bất an vì suy nghĩ, liệu anh ấy có dám bỏ vợ, con để chạy theo “tiếng gọi tình yêu”? Nhưng với những gì em tâm sự thì chị nhận thấy chính em đã có câu trả lời. Chỉ có điều em không dám chấp nhận sự thật! Vì nỗi sợ hãi khi phải rời xa anh ta khiến em luôn huyễn hoặc bản thân, mong chờ một điều không thể xảy ra.

Không dứt khoát với anh ta bởi vì trái tim khao khát yêu thương của em đã trót trao về người đàn ông đó. Hiện em đang rất mâu thuẫn: lý trí nói không được tiếp tục yêu mà trái tim em luôn hướng về người đó. Em nghĩ xem, liệu đó có phải là tình yêu chân chính để em đeo đuổi, nuôi hy vọng? Có đáng phải đau buồn vì một kẻ mượn vỏ bọc tình yêu để lừa dối một tâm hồn trong sáng như em? 

Anh ta dễ dàng hứa hẹn “anh yêu em mãi, không thay đổi” vì anh ta chẳng mất mát gì trong chuyện này. Nếu thật lòng yêu em cũng như không có tình cảm với vợ thì chẳng cần tới hơn một năm để dàn xếp việc li hôn (?!).

Nếu em không muốn tiếp tục sống trong dằn vặt, đau khổ thì hãy rời xa anh ta, coi đó là một cú ngã và mình phải tự đứng dậy.

Ngọc Mai

Em là mật Ngọt không thể cưỡng

Ý kiến ()

Em là mật Ngọt không thể cưỡng

Tác giả: Tư Không Vũ Tịch.
Bốn vị Đắng, Cay, Ngọt, Bùi trong đời chắc ai cũng sẽ trải qua.
Nơi thành phố tấp nập người qua lại, ở con hẻm nhỏ có tiếng ẩu đả đánh nhau, tiếng động rất lớn. Ai ai cũng có thể nghe thấy, nhưng lòng người đã lạnh, không ai muốn va vào rắc rối nên chỉ làm ngơ mà thôi.

Riêng cô gái nhỏ Dương Hi Văn này lại không làm được như thế, chân ướt chân ráo bước lên chỗ xa hoa này lại dám lao đầu vào đánh lừa bọn côn đồ.

Đứng ở một góc, cô dùng sức la lên:" Cảnh sát có đánh nhau".

Nhưng cô nào biết, người mình cứu chính là Mộ Tần - người đứng đầu trong giới hắc đạo, ai ai cũng biết cái tên này.

Có người còn nói, thấy Mộ Tần chính là thấy ma.

Truyện này do Tư Không Vũ Tịch cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon

Bạch Tuấn Nam thích Phó Thư Nghệ cũng không phải là nói suông, mấy hôm nay anh đã nói với mẹ mình sẽ về Tập đoàn Bạch Thị, tháng sau anh sẽ đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc trong tập đoàn một lần nữa

Trước kia, Bạch Tuấn Nam từ bỏ là vì anh không để ý đến những thứ danh lợi đó, bây giờ có mục tiêu, lại muốn chống đỡ cả bầu trời cho người con gái mà mình yêu, cách tốt nhất chính là mình phải đủ mạnh.

“Vậy chờ cậu tiêu diệt xong lại nói tiếp.” Vẻ mặt của Phó Thần Hiên rất hờ hững, nói hay đến mấy cũng không bằng hành động

Không dọn sạch sẽ nhà họ Bạch, anh cũng đừng hòng kết hôn với Phó Thư Nghệ.

“Người tên Phùng Thiên kia có quan hệ gì với cậu?” Phó Thần Hiên vẫn chưa quên chuyện hai người họ ăn cơm với nhau trong nhà hàng, hai người này còn nói chuyện rất vui vẻ nữa.

“Đối tác thôi.” Nói một cách chính xác hơn thì hợp tác với Phùng Thị chính là lợi thế để Bạch Tuấn Nam trở lại Tập đoàn Bạch Thị

Có vụ hợp tác này, anh có thể ngăn chặn miệng của những người mang ý đồ riêng

“Không phải là quan hệ liên hôn thương nghiệp sao?” Phó Thần Hiên nhướng mày hỏi ngược lại.

Bạch Tuấn Nam bật cười: “Nghĩ gì vậy

Phùng Thiền biết tớ có bạn gái, tớ và cô ấy chỉ có thể xem như bạn bè.”

Phó Thần Hiên không tỏ rõ ý kiến, bạn bè hay không không phải là một mình anh nói là được: “Tuấn Nam, hai chúng ta là bạn thì là bạn, nhưng nếu cậu dám lén lút làm chuyện gì ở sau lưng em gái tớ, đến lúc đó chúng ta không thể tiếp tục làm anh em được nữa đâu.” Nếu là chia tay một cách hòa bình, anh sẽ không nói nhiều, thế nhưng nếu Bạch Tuấn Nam dám làm chuyện có lỗi với Phó Thư Nghệ, nắm đấm của anh cũng không phải là thứ để trang trí.

“Thần Hiên, cậu xem tớ là ai chứ.” Bạch Tuấn Nam quăng cho anh một ánh mắt trợn trắng, sau đó cầm bình rượu lên cùng một cái: “Uống.” Dù bình rượu trên bàn khá nhiều, thế nhưng hai người họ cũng chẳng uống bao nhiêu

Vừa uống được một bình, Phó Thần Hiên đã nhận được cuộc gọi của Cố Thanh Trúc

Cố Thanh Trúc lo anh làm khó dễ Bạch Tuấn Nam, thế nên mới cố ý gọi điện thoại đến để hỏi han

“Bên anh sắp xong rồi, lát nữa sẽ về

Em đi ngủ sớm đi.” Phó Thần Hiến căn dặn, giọng nói rất dịu dàng

“Ừm, anh sẽ về chỗ của ba mẹ..

Không đâu, anh sẽ gọi người đưa mình về.” Cúp điện thoại, Phó Thần Hiên cất điện thoại lại cẩn thận rồi mới cầm cái áo khoác của mình lên: “Hôm nay đến đây thôi, không uống nữa.” Bạch Tuấn Nam cười như không cười: “Còn chưa kết hôn đã biến thành thê nô rồi à?”.

Phó Thần Hiên vô cùng thản nhiên: “Thế nô chính là lời khen ngợi cao nhất dành cho đàn ông.” Bạch Tuấn Nam: “...” Đây là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm sao? Còn vừa nói vừa tự hào nữa chứ

Thế nhưng sau này, khi Bạch Tuấn Nam cũng biến thành thê nô, bây giờ anh mới biết, đây thật sự là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.

Phó Thần Hiên không về thẳng nhà họ Phó mà đến chỗ của Cố Thanh Trúc, còn ở đó rất lâu.

Anh buông Cố Thanh Trúc ra, lúc này cô mang khuôn mặt cười ửng đỏ, thở gấp, môi đỏ căng mềm và tươi đẹp, trông như vừa được tắm gió xuân

Phó Thần Hiên vùi đầu vào cổ cổ, đợi cho luồng dục vọng kia chìm xuống.

“Đợi đến lúc vết thương ở chân em khỏi thì chúng ta đính hôn nhé.” Phó Thần Hiên chậm rãi nói.

Cố Thanh Trúc hơi ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười: “Được.” Thật ra vết thương ngay chân cô đã đỡ hơn rất nhiều, cũng bỏ thạch cao ra rồi, chỉ tạm thời chưa đi nhanh được thôi.

“Anh nên đi rồi đó.” Cố Thanh Trúc nhẹ giọng nói, cô vỗ vào bàn tay đang đặt trên eo mình, tay của người này thật sự rất không thành thật, cứ nhích tới nhích lui

Phó Thần Hiên cảm nhận được cảm giác bóng loáng và trơn mịn đó vẫn còn lưu luyến: “Đêm nay anh ở lại đây nhé.” Cố Thanh Trúc đẩy anh ra: “Mau về nhà đi.”

Cảm giác dưới bàn tay biến mất, Phó Thần Hiến tiếc nuối nhìn tay mình, sau đó cảm thán một câu: “Thật muốn cưới em về nhà ngay.” Như thế thì anh không cần phải kìm nén sự yêu thích của mình dành cho cô nữa.

Cố Thanh Trúc lườm anh.

Phó Thần Hiên cũng không ở lại lâu nữa, nhanh chóng ra về.

Sáng hôm sau, Phó Thần Hiên kết thúc công việc buổi sáng xong thì định đón Cố Thanh Trúc đi ăn cơm trưa chung

Nhưng vừa ra khỏi văn phòng, Phó Thần Hiên lại nhận được điện thoại của Lâm Tĩnh

Khi anh nhìn thấy màn hình biểu hiện như vậy còn sửng sốt một lát

Cẩn thận suy nghĩ lại, đã lâu rồi hai người họ chưa liên lạc với nhau, lúc Tết đến, quả thật anh cũng nhận được tin nhắn chúc Tết của Lâm Tĩnh, hai người còn nói mấy câu.

“Tĩnh Tĩnh.”

Lâm Tĩnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong đôi mắt tràn ngập sự bị thương: “Thần Hiên, buổi trưa cậu có rảnh không, tớ muốn mời cậu ăn một bữa.” “Tĩnh Tĩnh, xin lỗi

Trưa nay tớ đã có hẹn với người khác rồi, mai được không?” “Hẹn với bạn gái?” Lâm Tĩnh dò hỏi.

Phó Thần Hiên đáp lời: “Ừm.” Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy miệng mình đắng chát, cô mỉm cười: “Vậy trưa mai đi, tớ đến tìm cậu

Chúng ta tìm một nhà hàng gần công ty cậu là được, tớ có một số chuyện cần nói với cậu.” “Được.” Phó Thần Hiên đồng ý, anh không hỏi Lâm Tĩnh muốn tìm mình là vì chuyện gì

Nếu phải gặp mặt trực tiếp để nói, vậy thì chuyện này không thích hợp thảo luận qua điện thoại

Trưa hôm sau, lúc Lâm Tĩnh đến công ty, Phó Thần Hiên vẫn còn đang họp

Phó Thần Hiên ra khỏi phòng họp thì liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã muộn hơn thời gian hẹn nhau nửa tiếng: “Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, khiến cậu phải đợi lâu rồi.” Lâm Tĩnh mỉm cười: “Cũng chưa chờ bao lâu, cậu làm việc xong rồi à? Nếu còn chưa kết thúc thì tớ có thể chờ thêm một lát, dù sau bây giờ tớ vẫn chưa đói lắm.”

Đã kết thúc rồi, tớ cất tài liệu xong là chúng ta có thể đi.”

Lâm Tĩnh gật đầu, đưa một cái túi trong tay mình cho anh: “Đây là đặc sản mà ba tớ bảo tớ mang cho cậu

Vốn tớ định đưa sớm rồi, thế nhưng vẫn không có thời gian rảnh.”

Phó Thần Hiên hơi khựng lại, sau đó mới nhận lấy: “Lần sau bảo chú không cần khác sáo làm gì, một mình cậu mang đến đây cũng nặng.”

“Cũng không nặng bao nhiêu

Ba đưa tớ đến nhà ga, đến đây thì tớ lại gọi xe, hoàn toàn không cần tớ phải cầm

Tớ nhớ lần trước cậu bảo vị này khá ngon.”

“Vậy giúp tớ nói một tiếng cảm ơn với chủ nhé.”

Phó Thần Hiên cầm đồ vào trong văn phòng, người ta đã mang đến rồi, lý nào lại bắt người ta phải mang về chứ

Lâm Tĩnh không vào trong, chỉ ở bên ngoài chờ anh.