Đông cung truyện review

Nhân dịp tối nay chiếu phim Đông Cung sau bao ngày hóng chờ mòn mỏi, tiểu thuyết ngược tâm hay và đau lòng nhất đã lên sóng nên đọc lại truyện này.

Ba năm trước, cơn gió nhỏ đáng yêu Tiểu Phong tự do bay nhảy khắp Tây Lương, sống trong tình yêu thương bảo bọc của cha mẹ, ông ngoại, A độ, Hách Thất…. Nàng đã yêu Lý Thừa Ngân- Cố Tiểu Ngũ bằng một tình yêu chân thành và thiết tha nhất của một người con gái sống trên thảo nguyên, hoang dại và thuần khiết. Có lẽ thời gian hạnh phúc nhất của Tiểu Phong chính là khoảng thời gian ngắn ngủi bên Cố Tiểu Ngũ, là một đêm cùng bắt đom đóm vì Tiểu Phong đã nói “Vậy chàng gom đủ 100 con đom đóm cho ta, ta mới bằng lòng lấy chàng.”

Chắc chắn Tiểu Phong và cả Lý Thừa Ngân cả đời đều không thể quên được đêm hôm đó . “Tôi bảo mình vĩnh viễn cũng chẳng thể quên được buổi tối hôm ấy bên bờ sông, chúng tôi quây quần với hàng ngàn hàng vạn đom đóm, chúng khẽ khàng lướt qua, đom đóm lần lượt tỏa đi bốn phương tám hướng, tựa những ánh sao băng vạch sắc vàng vào màn đêm. Tôi nhớ trong lời bài hát có cảnh, thần tiên và người chàng yêu đứng giữa con sông, cảnh ấy rực rỡ hoa lệ nhường này chăng.”

Thế nhưng Cố Tiểu Ngũ, ngay trong đêm hai người thành thân, khi chưa trao cho Tiểu Phong dây lưng theo nghi thức để chính thức thành vợ chồng thì đã leo lên ngựa và ngay lập tức lột mặt nạ trở thành Thái tử Trung Nguyên thảm sát đồng bào, bức tử mẹ và ông ngoại, làm cho cha của người mình yêu thương phát điên. Người thanh niên yêu Tiểu Phong tha thiết tên Cố Tiểu Ngũ đó đã chính thức chết vào ngày hôm đó. Sau này chỉ còn là một Lý Thừa Ngân âm mưu, lạnh lùng và tàn nhẫn đến phát sợ.

Tiểu Phong đã đau đớn và hận Cố Tiểu Ngũ tới mức nào khi nàng lại yêu chính con người ác độc và tàn nhẫn đó. Bất lực và tê cứng người vì nỗi đau không thể chia sẻ, Tiểu Phong đã tuyệt vọng và cay đắng tới mức nào trước khi gieo mình xuống dòng sông Quên nhấn từng chữ: ‘“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”

Nàng từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, nàng từng tưởng thế là vĩnh hằng, nàng từng ngỡ, chính thánh thần se duyên cho nàng yêu con người này… Trước lúc chàng rời đám cưới lên đường ra trận, nàng từng tự tay thắt chiếc dây lưng ấy lên người chàng, lòng nhủ thầm vô vàn những yêu thương cùng lòng cảm mến, mong sao chàng sẽ bình yên trở về, rồi cũng chính tay chàng thắt cho tnàng dây lưng của mình… đến lúc ấy, hai người sẽ là một đôi vợ chồng dưới sự chứng giám của thánh thần…
“Nước sông Quên, đặng quên tình…”

Nàng chỉ không ngờ được rằng, con người đầy mưu mô và toan tính kia đã nhảy theo nàng xuống sông Quên và thì thầm vào tai nàng một câu trước khi cả hai cùng lao xuống” ta và nàng cùng quên”

Và Tiểu Phong càng không hề biết rằng, chẳng có nước sông nào có thể tẩy rửa được hết mọi nỗi đau. Tiểu Phong sau khi được Lý Thừa Ngân cứu, đã hoàn toàn mất trí nhớ. Nàng được phong là Thái Tử phi, lại một lần nữa dần dần yêu Lý Thừa Ngân đến chết đi sống lại.

Còn Lý Thừa Ngân- hắn chẳng bị mất trí, cũng chẳng quên gì cả. Nhưng hắn lớn lên trong quyền lực, trong nỗi hận thù người mẹ của mình bị chính Hoàng hậu giết hại, trong những tính toán hiểm độc và tàn ác tới lạnh lẽo của Đông Cung. Hắn từ lúc nào đã trở thành một con cáo già nguy hiểm khi tạo cho mình một vỏ bọc, một mặt nạ cực kì hoản hảo. Hắn toan tính, đi những nước cờ cao tay, lợi dụng tất cả những người xunh quanh mình từ hoàng hậu, Triệu lương đệ, Cố Kiếm, Nguyệt nương…ngay cả người con gái hắn yêu nhất- Tiểu Phong cũng bị hắn lợi dụng trong âm mưu chính trị và âm mưu trả thù một cách triệt để.

Ba năm, Tiểu Phong không biết rằng Lý Thừa Ngân cố tình cãi vã, vờ như không để ý tới nàng. Hắn cố tình sủng ái Triệu Lương Đệ, nói với nàng những câu độc địa chỉ vì thế lực của Triệu lương đệ rất lớn, nếu hắn tỏ vẻ sủng ái Tiểu Phong thì số phận của nàng sẽ bi thảm như Tứ nương. Chính vì vậy, hắn đã dùng cách ngược lại để âm thầm bảo vệ, che chở nàng. Hắn cảnh bảo Tiểu Phong không được tới gần Triệu Lương Đệ, thực ra vì muốn tránh mọi phiền phức cho nàng mà thôi. Lý Thừa Ngân biết con đường để thành hoàng đế, để trả thù cho mẹ đầy máu tanh và nước mắt, hắn đã dẫm đạp lên tất cả, kể cả tình yêu và ng yêu mình. Hắn có thừa xảo quyệt và tàn ác để làm chủ mọi tình huống, mọi con cờ trong ván cờ đánh cược quá lớn đó. Và hắn quá tự tin rằng, sau 3 năm, chỉ cần giết đc Triệu Lương đệ, lên ngôi hoàng đế hắn sẽ bù đắp cho Tiểu Phong của mình, sẽ yêu thương nàng lại và nàng cũng sẽ nhớ lại, sẽ tha thứ cho hắn.

Trong cuộc đời đầy những mặt nạ giả dối, lừa lọc, cảm xúc chẳng biết lúc nào là thật, là giả thì Tiểu Phong chính là thứ chân thật nhất của hắn
Trong những âm mưu, tính toán thâm độc của hắn Tiểu Phong lại là người hẳn chắng thể tính nối

Hắn có mọi thứ hắn muốn, nhưng thứ hắn muốn nhất thì hắn lại tự tay mình đánh mất và đập nát
Không chỉ một lần….

Đã một lần tưởng như đánh mất Tiểu Phong rồi mà hắn vẫn không dừng tay. Hắn cho đốt Thừa Thiên Môn chỉ vì sợ sẽ mất nàng nhưng hắn lại vờ như không biết gì khi Triệu lương đệ hãm hại Tiểu Phong. Hắn chỉ thị cho vệ quân không được bắn một mũi tên nào trúng vạt áo nàng. Nhưng hắn lại đem nàng là quân cờ nhử để giết Cố Kiếm và hoàn thành âm mưu hoàn hảo. Hắn đã giết cả A Độ.

Tiểu Phong khi nhớ lại tất cả đã từng run lên vì sợ khi mình đã yêu lại con người đã thảm sát cả nhà và bộ tộc mình như thế. Nhưng giằng xé và cay đắng hơn là nàng yêu hắn tới mức không thể xuống tay, khi chỉ cần cứa mạnh thêm con dao là Lý Thừa Ngân sẽ chết, nàng sẽ báo thù được cho toàn bộ nhân dân và gia đình của mình. Nàng cuối cùng đã chọn cách bỏ về Tây Lương để nỗi đau này mãi mãi chìm xuống. Để nàng được tự do, để về với cố hương của mình.

Nhưng Lý Thừa Ngân lại một lần nữa bức nàng vào chỗ chết. Hắn điên cuồng giữ nàng lại, hắn không thể mất nàng một lần nữa. Nhưng làm sao Tiểu Phong có thể quay đầu lại, chỉ còn cách chết đi để chấm dứt mối tình đầy thù hận, cay đắng này.

Lý Thừa Ngân đã quá tự tin vào tình cảm của Tiểu Phong dành cho mình, rằng mặc dù Tiểu Phong uống nước sông Quên nhưng rồi dần dần Tiểu Phong sẽ yêu lại chàng. Tiểu Phong sẽ không bao giờ rời bỏ chàng được. Chính vì thế, khi lần thứ 2 Tiểu Phong quyết liệt nhảy xuống tường thành, chàng mới hoảng hốt nhận ra rằng Tiểu Phong quan trọng đối với mình biết bao. Chàng mới thảm thiết hét lên: “Là ta… Tiểu Phong ơi… ta là Cố Tiểu Ngũ…”

Nhưng tất cả muộn.

30 năm dần dần trôi đi, hắn vẫn là một vị vua anh minh, chinh phạt Tây Vực, bình định Nam Di, đánh bại vô số thành trì lớn nhỏ, xây dựng cơ nghiệp bền vững với muôn đời. Hắn cũng chẳng phải mê muội lẩm cẩm, vẫn vô cùng anh minh khi chọn hiền tài, chuyện triều chỉnh giải quyết đâu ra đấy. Ai cũng nghĩ hắn đã quên Tiểu Phong, chẳng còn nhớ tới nàng khi gần 10 năm sau khi Tiểu Phong qua đời, dưới sự thúc ép của quần thần hắn mới phong nàng là Minh Đức Hoàng hậu. Thậm chí hắn không hề đến lễ truy điệu, cũng không hề ban chiếu xây tẩm lăng theo lễ chế của Hoàng Hậu, thậm chí không hề hạ chiếu nói sau khi mình tạ thế, sẽ để vị Hoàng hậu được truy phong này tuẫn táng tại Du Lăng.

Không ai, ngoại trừ Bùi Chiếu, có thể hiểu được vì sao hắn lại như thế.
Hắn sống 30 năm dài đằng đẵng với ảo ảnh hắn tự nghĩ, tự huyễn hoặc mình Tiểu Phong của hắn chưa chết, nàng chỉ trốn về Tây Lương sống, chính vì thế hắn ko bình định Tây Lương. Trong đầu hắn vĩnh viễn là hình ảnh cùng nàng bắt đom đóm, là hình ảnh nàng vẫn còn sống và lộng lẫy rực rỡ trong sắc phục Thái tử Phi, là hình ảnh nàng mỉm cười rạng rỡ và hạnh phúc. Hắn nghĩ, nàng chỉ đang hờn dỗi, giận dữ mà trốn hắn thôi. Rồi sẽ có ngày nàng xuất hiện và hắn sẽ lại được ôm nàng trong vòng tay mình.

Vì thế, hắn không màng sắc giới, hậu cung trống không vì trong tim hắn Tiểu Phong vĩnh viễn là người vợ đầu tiên và cuối cùng của hắn, không một ai có thể thay thế được nàng.

Vì thế, hắn nổi trận lôi đình nay chưa từng có, hạ lệnh đánh chết toàn bộ người hầu bên cạnh Triêu Dương và phế truất Trần quý phi vì đã xui công chúa mặc sắc phục người Hồ.

Hắn tự lừa mình rằng Triêu Dương là con gái của Tiểu Phong và hắn, chính vì thế hắn coi Triêu Dương là một nguồn sống, là bảo bối để dồn hết yêu thương của mình vào.

Giờ đây hắn đã có quyền lực, hắn là hoàng đế nhưng trong lòng lại ôm một mối tương tư không thể nào giải nổi, thậm chí tới mức mù quáng. Hắn làm mọi thứ chỉ vì hắn cố tình đang lừa mình rằng Tiểu Phong vẫn còn sống. Xây lăng mộ nghĩa là phải chấp nhận Tiểu Phong đã chết. Không, hắn thà sống trong ảo ảnh hắn tự vẽ ra chứ không bao giờ hắn chấp nhận điều đó.
Sự đau khổ, tình yêu khắc cốt ghi tâm, sự dằn vặt của một con người lại có thể khổ sở, đáng thương và cùng cực tới mức này hay sao? Nếu biết mình yêu nàng tới mức này, tại sao 30 năm trước lại đành lòng làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Để rồi bây giờ, sống không bằng chết, tự giết mình chết dần chết mòn trong hối hận, nhớ nhung và đau khổ. Những gì hắn đã tàn độc với Tiểu Phong thì giờ nàng đã trả thù hắn bằng hình phạt đau đớn này. Cuối cùng, giang sơn quyền lực đã đạt được nhưng khoảng trống mênh mông trong tim kia ai sẽ là người lấp đầy?

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bệ Hạ khóc, giọt nước mắt to dần rồi trào ra, nhỏ xuống ngực áo bào trong câm lặng. Ngực áo bào thêu họa tiết tinh xảo, giọt nước mắt loang loáng trên đầu rồng, chực rơi mà lại không rơi. Cha tôi ôm gối người, dường như xoa dịu, dường như an ủi, mà lại như có nỗi cảm thông. Lúc bấy giờ, tiếng khóc của Bệ Hạ bật nấc lên như một đứa trẻ.

Hãy để cát vàng cuốn bay đi hết tất cả những cay đắng, thù hận. Chỉ còn lại Cố Tiểu Ngũ và Tiểu Phong lấp lánh hạnh phúc khi cùng bắt 100 con đom đóm tình yêu đó.

Có con cáo nhỏ bơ vơ

Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình

Nào đâu cáo muốn sưởi mình

Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi ngang

Đợi chờ năm tháng võ vàng

Người đâu chẳng thấy, cát vàng vẫn bay

– Trần Hồng Ngọc

“Có con cáo nhỏ cô đơn, ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình, cơ mà đâu phải ngắm trăng, cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê. có con cáo nhỏ bơ vơ, ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình, nào đâu cáo muốn sưởi mình, cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.”

Đông Cung – một tác phẩm ngôn tình được chắp bút bởi Phỉ Ngã Tư Tồn. Nhiều người thường nghĩ ngôn tình không phải là sách, chỉ là sản phẩm giải trí đánh lừa những trái tim thiếu nữ mới lớn, nhưng đối với tôi, Đông Cung còn hơn thế. Nó đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất nơi tâm hồn tôi, làm tôi say đắm cùng đoạn tình cảm nơi cung cấm ấy- hay cũng có thể gọi là mối nghiệt duyên chăng?

Đoạn tình cảm ấy bắt nguồn từ Lý Thừa Ngân – chàng thái tử Trung Nguyên. Hắn lấy thân phận Cố Tiểu Ngũ lừa Tiểu Phong – Tây Châu cửu công chúa, ai ngờ được, hóa ra chàng thái tử trong mắt chỉ có danh vọng ấy lại có hình bóng người con gái chàng muốn che chở cả cuộc đời… chỉ tiếc….

“Ta là Tây Châu cửu công chúa, cha ta là quốc vương Tây Lương, mẹ ta là Yên thị, cũng chính là nữ vương của Đột Quyết, ông ngoại ta là đại Thiền Vu Thiết Nhĩ Cách Đạt quyền uy nhất Tây Vực”- ” Ta là Cố Ngũ Lang của trung nguyên cha ta là trang chủ gia trang chè mẹ ta là trang chủ phu nhân, ông ngoại ta là người trồng chè”. Hai câu thoại, bắt đầu một bi kịch, cũng bắt đầu một tình yêu. Tiểu Phong yêu rồi, nàng đã biết khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long. “Cố Tiểu Ngũ, chàng bắt cho ta 100 con đom đóm, ta sẽ đồng ý cưới chàng”. Nàng từng ngỡ thế là vĩnh hằng, vốn tưởng có thể cũng nhau trải qua thiên trường địa cửu, nàng từng ngỡ…..
nhưng chữ “yêu” ấy, nặng nề quá! Chữ “yêu” ấy đẩy cho nàng cái danh “cõng rắn cắn gà nhà”, khiến nàng mất đi gia đình, mất người thân, cũng mất Cố Tiểu Ngũ của nàng. Vốn đã nhảy xuống sông Quên, ngỡ là có thể trọn đời trọn kiếp quên đi hắn. Trớ trêu thay, tại nơi Đông Cung đẫm máu ấy, nàng lại một lần nữa yêu Lý Thừa Ngân. 3 năm trước cũng vậy, 3 năm sau cũng vậy.

“Nước sông quên quên đặng quên tình…cho ta 3 năm quên lãng, thế mà không cho ta cả đời được quên” Con tạo cứ trêu ngươi nàng, vốn đã quên rồi, bây giờ lại nhớ hơn bao giờ hết. Đau khổ không phải là lãng quên, mà là nhớ mãi. Nàng quyết định “về” Tây Châu, về cùng A Độ. Trong thời khắc trước khi nàng ra đi đó, nàng thấy Tiểu Ngũ cưỡi ngựa đi về phía nàng, cười như ánh dương sáng rọi, trong mắt người con trai ấy, chỉ có nàng, chỉ có Tiểu Phong, chứ không phải Tây Châu Công chúa. Cuối cùng, nàng quên được rồi….

Tiểu Phong đi thật rồi, A Độ, Cố Kiếm cũng đi nữa. Còn ai đến tìm Mễ La uống rượu bây giờ? Minh Nguyệt biết đàn cho ai? Còn Vĩnh Nương, hẳn sẽ nhớ người Thái Tử Phi mà bà luôn đau đầu lắm! Nhưng đau hơn hết, có lẽ là Lý Thừa Ngân hắn.

Nhiều người đối với Lý Thừa Ngân là căm hận, còn tôi, nhiều hơn là thương xót. Hắn từng lừa nàng đổi lấy cả thiên hạ, đến khi quay đầu lại, dùng cả thiên hạ vẫn không đổi được nàng… Tôi vẫn thường thắc mắc, tại sao Tiểu Phong lại hận Lý Thừa Ngân chứ không phải Cố Tiểu Ngũ, trong khi Lý Thừa Ngân đã làm mọi thứ để đổi lấy 3 năm yên bình của nàng tại Đông Cung sặc mùi máu tanh ấy. Nhưng có lẽ đó là chấp niệm, chấp niệm quá lớn, Tiểu Phong ép mình phải hận, ép mình phải tin, vì không dám đối diện với tình yêu của mình- cũng chính là kẻ thù của nàng. Vậy hắn có yêu nàng không? Hắn có quên như nàng không? Yêu! Tôi có thể khẳng định hắn yêu nàng! Nếu không yêu, hắn đã không phải che chở nàng như vậy, nếu không yêu ắt hẳn sẽ không lao mình xuống sông Quên. Thời khắc hắn nói với Phong “Ta và nàng cùng quên, tôi có thể khẳng định, hắn yêu Tiểu Phong còn nhiều hơn hắn nghĩ, nhưng buồn ở chỗ, hắn yêu sai cách rồi. Còn việc hắn có quên hay không, Phỉ Ngã Tư Tồn đã để lại câu hỏi, mối băn khoăn trong lòng mỗi người đọc, vì dù sao câu chuyện khiến người ta suy nghĩ bao giờ cũng để lại ấn tượng hơn tất thảy. Còn tôi, tôi tin, hắn quên. Rồi thời khắc trước khi nàng đi, hắn mới vỡ lẽ ra “là ta, ta là Cố Tiểu Ngũ…” Tiếc là muộn rồi. Cái chết của Tiểu Phong có lẽ là cái kết hợp lí nhất, bởi nàng đâu thể sống với người đã hại cả gia đình nàng. Hắn là một bậc quân vương, chí lớn bình định thiên hạ, mọi việc hắn làm tôi có thể hiểu. Nhưng điều khiến tôi day dứt, tại sao hơn 30 năm qua đi, hắn vẫn không thể để cho nàng cũng như chính hắn một lối thoát? Tự đánh lừa mình rằng Tiểu Phong chỉ về Tây Châu thôi, rằng Triều Dương là con gái của Tiểu Phong dù một chút cũng không giống. Hắn như một cái xác không hồn lạnh lẽo nơi hoàng cung rộng lớn ấy. “Ngũ Lang à, nàng ấy đã chết lâu rổi! Mười mấy năm trước thần có đi viếng, cỏ đã xanh mộ rồi…” Hóa ra cái chết cũng chỉ đổi lại cho Tiểu Phong một dòng mười chữ trong sử sách, một phong vị, một lăng tẩm không hơn không kém. Người đời liệu ai có nhớ đến một nàng Tây Châu cửu công chúa rạng rỡ hơn ánh mặt trời ấy chăng? Có hắn! Nàng là thiên đường của hắn, là người con gái duy nhất khiến hắn biết yêu thương. Chỉ tiếc duyên vốn mỏng. Hoa rơi đã bay trước gió, nước chảy như cũ về đông Suốt đời hắn, hắn sẽ mang mãi chấp niệm đó, sống mà hối hận. Tôi cho rằng cũng đáng lắm, đúng là quả báo mà. Nhưng thời khắc hắn khóc òa lên như một đứa trẻ, tôi cũng cứ vậy mà òa lên, khóc cho một cuộc đời đầy bi ai của hắn, của nàng, của Cố Kiếm, Bùi Chiếu, còn có A Độ và hàng vạn kiếp người khác nữa…

Giá như nàng không phải Tây Châu Cửu Công chúa, giá như hắn không phải thái tử, giá như…..
_____________
Hóa ra, chờ mãi, chờ mãi, con cáo nhỏ ấy cũng không chờ được cô nương nữa rồi…
_____________
Đông Cung là thế, chẳng phải một cuốn sách đầy tính nhân văn, khiến con người ta thay đổi bản thân mình. Cũng chẳng phải cuốn sách triết lí kéo tôi ra khỏi vực thẳm hay lôi tôi trở lại từ cái chết. Nó đơn giản chỉ là một câu chuyện, với những kiếp người. Nó khiến tôi biết yêu thương, biết cảm nhận, biết đau khổ. Hỉ nộ ái ố của tôi trải qua cùng Đông Cung. Cảm ơn Đông Cung, cảm ơn Tiểu Phong, cảm ơn Tiểu Ngũ, và cảm ơn tất cả các bạn đã đọc đến dòng cuối cùng này!

Good bye, my princess

– Đỗ T. Thùy Dungg

Lần đầu tiên nàng gặp hắn, là do sư phụ mai mối. Nàng theo lời hẹn đợi ba ngày ba đêm ngoài quan ải rồi bực tức vứt ngọc bội bỏ về, hắn đuổi theo, nở nụ cười thư sinh phong nhã quỷ quyệt quyến rũ nàng từ ngày đó. Hắn là Đông cung thái tử Lý Thừa Ngân, nàng là Tiểu Phong công chúa Tây Lương. Hắn một mặt sai sứ giả sang cầu thân ép nàng lấy hắn, một mặt âm thầm đến tận nơi, nhìn nàng xốn xang tìm cách thoái thác vì không muốn lấy thái tử Trung Nguyên, liền lợi dụng sự nôn nóng ấy mà nhờ sư phụ nàng làm mai nàng với hắn. Phải, sư phụ nàng cũng là nội gián của hắn luôn.

Tiểu quốc Nguyệt Thị bên cạnh bỗng nhiên cũng dở chứng đòi cầu thân với nàng, hơn nữa còn to gan xua quân đuổi theo bắt nàng, hại nàng chạy tới gần chết trong sa mạc, những người thân bên họ ngoại của nàng vì bảo vệ nàng mà bị vây khốn ko biết sống chết. Hắn xuất hiện như giấc mơ cứu nàng giữa chốn khô cằn. Với tấm lòng thuần lương nhiệt thành, nàng yêu hắn từ lần cứu mạng ấy. Có ngờ đâu quân Nguyệt Thị chính là do hắn chỉ đạo tấn công, hắn nhìn nàng bị đuổi khốn cùng rồi xuất hiện kịp thời đóng vai ân nhân, lại lợi dụng nỗi lo lắng của nàng với người thân mà dụ dỗ nàng đi gọi cứu binh Trung Nguyên. Quân Trung Nguyên tràn sang, đám quân Nguyệt Thị rõ ràng do hắn giật dây, vậy mà trước mặt nàng, hắn chỉ đạo quân Trung Nguyên tiêu diệt sạch quân Nguyệt Thị, ra lệnh chém đầu tướng Nguyệt Thị ko mảy may thương xót. Rồi quân Trung Nguyên rút về, nhưng trong mấy ngày chiến đấu đó, có trời mới biết họ đã kịp xem xét địa hình địa thế, đã kịp lẩn đi chỗ này chỗ khác thám thính tình hình đối phương, đã kịp cài cắm nội ứng trà trộn lại địa phương như thế nào rồi.

Hắn theo nàng về đại dinh của ông ngoại nàng – cũng là Đại thiền vu của bộ tộc Đột Quyết, bắt đầu màn kịch theo đuổi nàng, bắn cung, giết sói, bắt đom đóm, cốt chỉ để lấy được nàng. Nàng vì những nỗ lực của hắn mà cảm động, có biết đâu đối với hắn, lấy được nàng không quan trọng, quan trọng là trong mấy ngày theo đuổi nàng, hắn đã kịp kết thân với Hách Thất, đã kịp chinh phục sự tín nhiệm của Đại thiền vu, chắc hẳn cũng đã thu thập không ít thông tin về quân sự, chiến thuật, ưu nhược điểm của quân Đột Quyết, để rồi vào đúng ngày lễ cưới của hai người, hắn tự tin dẫn theo ba ngàn quân Đột Quyết ra đi chiến đấu với quân Nguyệt Thị, để rồi ba ngàn người đó không một ai quay về, chỉ thấy quân Nguyệt Thị tràn lên, tiêu diệt cả đại dinh lẫn dân thường Đột Quyết. Hơn hai mươi vạn người Đột Quyết đã chết trong biển máu đó, bao gồm cả ông ngoại nàng, cả Hách Thất, tất cả.

Ba năm trời tại Đông cung, hắn ngày ngày diễn ra bộ mặt chán ghét Tiểu Phong, nàng ốm thậm chí ko cho gọi Thái y, hắn sỉ vả nàng, thậm chí tát nàng sưng cả mặt. Ta còn tưởng hắn ghét nàng thật, ngờ đâu hắn vốn ko ghét nàng, chỉ cố tình ra vẻ để đánh lừa Hoàng hậu và Triệu lương đệ. Hắn âm thầm bảo hộ cho nàng ngây ngô ngồi vững trên ngai Thái tử phi suốt ba năm, sắp xếp cho cung nữ Vĩnh Nương đặc biệt khôn ngoan sắc sảo ở bên cạnh nàng, sắp xếp cho tướng quân Bùi Chiếu theo bảo vệ nàng. Nàng ốm, hắn ko cho gọi thái y, nhưng Vĩnh Nương ở bên túc trực cứu chữa nàng đến chết đi sống lại. Ta không nghĩ nàng mới vào cung mà Vĩnh Nương lại kịp yêu mến nàng đến thế đâu. Nàng ngây ngây ngô ngô nhưng Vĩnh Nương giúp nàng xử trí Đông cung đâu ra đó, khiến Triệu lương đệ phải thốt lên ghen tị “Tỷ tỷ thật may mắn vì có cung nữ lợi hại như vậy”. Ta không nghĩ nàng may mắn đến thế đâu. Nàng hay trốn ra ngoài cung gây chuyện, mỗi lần gặp họa đều tình cờ gặp Bùi Chiếu giải nguy. Ta cũng không nghĩ đó là tình cờ đâu.

Sau này biết được hắn vốn không hề yêu thương gì Triệu lương đệ, chỉ lợi dụng nàng ta để lôi kéo nhà họ Triệu, ta đọc lại đoạn đầu khi hắn vì Triệu lương đệ mà tát Tiểu Phong nảy lửa, vì Triệu lương đệ mà giam mình uống rượu bí tỉ 3 ngày 3 đêm đến đổ bệnh, vì Triệu lương đệ mà sang phòng Tiểu Phong nằm với tâm trạng đầy ấm ức. Thì ra đều là đóng kịch cả ư. Con người này, liệu có thể nào giả trá hơn được nữa không?

Hắn đổ bệnh, Tiểu Phong sang chăm sóc, hắn ba năm nay tỏ vẻ hận nàng thấu xương đột nhiên lúc đó lại giữ rịt tay nàng ko cho rời đi, lại còn cùng nàng diễn 1 màn cào cấu vật lộn, còn trêu tức nàng, ban tặng đai lụa uyên ương, biết thừa với tính cách nàng tối hôm đó sẽ tự dẫn xác đến chỗ hắn để “trả đũa”. Rồi đột nhiên thích khách xông vào, 1 kiếm đâm tới, hắn đẩy nàng ra, tự mình hứng trọn mũi kiếm đó găm sâu vào lồng ngực. Tiểu Phong đáng thương đã đem lòng yêu hắn vì hành động xả thân đó. Lúc đó ta còn nghĩ Phỉ Ngã à Phỉ Ngã, dù biết nam nữ chính sớm muộn cũng phải yêu nhau nhưng làm ơn xây dựng truyện hợp lý chút chứ, đang ghét đùng cái chuyển sang yêu như vậy, lại còn liều mạng cứu nhau có phải quá coi thường người đọc không? Sau này ta mới biết, thích khách đó vốn là người của hắn, màn ám sát đó là vở kịch do hắn dựng ra để đổ tội cho Hoàng hậu. Hắn giữ rịt lấy Tiểu Phong là vì cố ý muốn nàng ở lại chứng kiến màn ám sát đó, biến nàng thành nhân chứng của hắn, cũng mượn tay nàng để dâng “chứng cớ” ngụy tạo kia lên hoàng thượng. Bởi 3 năm nay ai cũng biết hắn và nàng ghét nhau, nàng lại nổi tiếng ngây ngô ko có tâm cơ, dùng nàng làm nhân chứng là đáng tin cậy nhất. Chứ giả thử người chứng kiến vụ ám sát và dâng chứng cớ là Triệu lương đệ, chỉ e hoàng thượng cũng ko tin ngay tắp lự như thế. Hắn đẩy nàng ra hứng trọn mũi kiếm, nào phải vì lo cho tính mạng nàng, mà vì mũi kiếm đó dành cho hắn, hắn dựng ra màn kịch ám sát này, hắn phải hứng mũi kiếm đó, chứ nếu để nàng hứng thì còn nghĩa lý gì. Hắn thừa biết mũi kiếm đó tuy sâu nhưng tuyệt đối sẽ ko hại tính mạng hắn, chứ nào phải xả thân vì nàng.

Hắn sai Cố Kiếm đi uy hiếp hoàng thượng, cố ý tung hỏa mù giá họa cho nhà họ Cao. Cố Kiếm làm việc ko cẩn trọng bị phát hiện, ngự lâm quân đã bao vây chật kín. Sự việc đã kinh động như vậy, hắn buộc phải giết người diệt khẩu. Hắn vốn đã định, chỉ cần dụ Cố Kiếm buông Hoàng thượng ra, sẽ lập tức cho người giết Cố Kiếm ngay tại chỗ, nhưng Cố Kiếm cũng đâu có ngu, nên nhất định giữ rịt lấy hoàng thượng ko buông. Hắn lại đề nghị thế chỗ Hoàng thượng làm con tin, may mắn thì trong lúc Cố Kiếm ko đề phòng hắn sẽ đánh lén giết luôn, mà ko may mắn thì có thể cùng nhau diễn kịch chạy thoát rồi tính tiếp. Chẳng ngờ Tiểu Phong ngốc nghếch lại đứng ra tự nguyện làm con tin. Hắn biết rõ Cố Kiếm là người của hắn, tuyệt đối chẳng làm hại đến Tiểu Phong, vậy mà trước mặt nàng vẫn diễn ra bộ mặt lo lắng phẫn nộ, bẻ tên thề thốt, mỗi lần ta nghĩ đến, gai ốc tức thì lại nổi lên.

Đêm Nguyên tiêu, hắn cho người lén đốt cổng Thừa Thiên để có cớ đóng cổng thành. Bùi Chiếu nói rằng vì sợ thích khách mang Tiểu Phong đi mất mà hắn liều mạng làm thế. Nhưng về sau đã biết thích khách Cố Kiếm là người của hắn, Tiểu Phong hiển nhiên ko gặp nguy hiểm, hắn liều mạng tìm cách đóng cổng thành ko phải vì lo cho Tiểu Phong, mà là sợ Cố Kiếm trốn thoát. Cố Kiếm đã bị bắt quả tang uy hiếp nhà vua, lại là do hắn chỉ đạo, hắn phải giết Cố Kiếm, giết bằng được.

Triệu lương đệ giở trò vu vạ hòng hạ bệ Tiểu Phong, hắn biết rõ mười mươi mà bàng quan nhìn nàng hàm oan, tống nàng vào lãnh cung lạnh lẽo để làm mồi nhử Cố Kiếm. Trong buổi tối ác nghiệt đó, giữa mưa tên làn đạn, Cố Kiếm cùng A Độ như hai con kiến tuyệt vọng quằn quại, xương tan thịt nát từng chút một dưới móng vuốt của con sư tử tàn ác quyết nghiền chúng thành cát bụi.

Về sau, hắn nói hắn giết Cố Kiếm vì ghen, vì nghĩ Cố Kiếm chính là Cố Tiểu Ngũ. Tôi không tin, tôi không thể tin. Con người hắn trước nay vốn chưa từng tháo mặt nạ, hắn đã bao lần trơ tráo nói dối trước mặt Tiểu Phong như thế, chẳng lẽ lần này lại ko thể trơ tráo nói dối hay sao? Hắn ko đổ tội ghen, chẳng lẽ lại thừa nhận hắn giết Cố Kiếm để diệt khẩu? Hắn là Đông cung thái tử, một chiến dịch bình định Tây Vực huy hoàng như thế, dù hắn có nhảy xuống sông Quên mà quên đi thật, thì cũng khắc có các thuộc hạ nhắc hắn nhớ lại. Có thể vì hắn thấy Tiểu Phong nói Cố Tiểu Ngũ tốt hơn hắn, thì lại ko hiểu ý nàng, nghĩ rằng nàng chưa khôi phục hết trí nhớ nên chỉ biết có 1 người tên Cố Tiểu Ngũ mà ko biết Cố Tiểu Ngũ chính là hắn, vì thế hắn cứ tiếp tục giả ngây giả ngô diễn bài ghen để thao túng nàng, mãi đến khi bên bờ vực nàng nói ra những lời định mệnh ấy, hắn mới biết nàng đã nhớ lại hết rồi, nên đành phải đánh bài ngửa. Khoảnh khắc ấy, khi lưỡi dao bén ngọt cắt đứt sợi đai lưng níu giữ nàng với hắn, khi nàng thanh thản gieo mình xuống vực sâu hoang hiểm vạn trượng, khi bao nhiêu quyền lực, cơ trí, sức mạnh cũng không thể giúp hắn chạm tới nàng được nữa, khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn mới chịu thú nhận với nàng trong tiếng gió xé lòng: “Là ta! Tiểu Phong ơi… Cố Tiểu Ngũ là ta…”

Con người ấy lì lợm đến thế, chỉ đến khi không thao túng được cuộc chơi nữa, hắn mới chịu thành thật một lần. Từ đầu đến cuối, hắn không quên. Dù tác giả không khẳng định, thì tôi vẫn nói, hắn nhất định là không hề quên. Chính vì không quên, nên Lý Thừa Ngân càng bội phần phi thường, cũng bội phần đáng sợ.

Thế nhưng, dù Lý Thừa Ngân từ đầu đến cuối đều là giả trá, đều là toan tính, tại sao và bằng cách nào mà Phỉ Ngã Tư Tồn vẫn khiến tôi cảm nhận được con người đáng sợ đó yêu thương Tiểu Phong thật lòng, dù nàng chỉ là một con tốt trên bàn cờ của hắn đi nữa, thì hắn vẫn tìm cách bảo vệ con tốt nhỏ đó, pháo, xe, hậu trên bàn cờ đều đã bị đánh ngã, con tốt nhỏ vẫn bình bình an an. Những lời nói dối của hắn tuy vô sỉ, nhưng lại ẩn chứa nỗi mong muốn điên cuồng đến đáng thương hòng giữ nàng lại bên hắn. Hắn yêu nàng thật lòng, nhưng lại không thể yêu nàng một cách vô tư, chỉ có thể mộng tưởng dùng những lời nói dối đó bao bọc lấy nàng, để nàng sống an lành trong thế giới đẹp đẽ giả tạo đó, để nàng bình yên làm một cô ngốc vĩnh viễn bị che mắt, tin rằng tất thảy những việc hắn làm đều là vì nàng, để tình yêu ngây thơ của nàng không bị tổn thương.

Khổ nỗi hắn có thể dùng quyền lực bảo vệ thân xác nàng không bị tổn thương, nhưng chẳng cách nào ngăn được tâm hồn chính trực, thiện lương của nàng vỡ vụn trước những tâm kế cung đình. Hắn có thể cưng chiều nàng, nhưng không thể cho nàng tự do. Nàng liều mạng bỏ trốn khỏi Đông cung âm hiểm, rời xa khỏi hắn, tìm về với đất mẹ Tây Lương hồn nhiên thuần hậu. Hắn điên cuồng đuổi theo nàng, vì hắn là đế vương, hắn quyết có mọi thứ, hắn càng quyết không để mất nàng. Rút cục chỉ vì sự cố chấp ấy, hắn đã không chỉ một lần mà hai lần – tự mình xiết chết nàng trong tay.

Thương nàng vùi thân nơi vực thẳm, thương hắn chết lặng trên ngai vàng. Lỗi không phải tại ai, chỉ trách số phận sao nỡ để một chúa sơn lâm dũng mãnh bá chủ nơi đồng cỏ, đem lòng yêu một chú chim nhỏ sải cánh giữa bầu trời bao la. Để rồi cuối cùng chú chim nhỏ vô tình bị giày xéo mà chết, còn chúa sơn lâm vĩnh viễn chỉ có thể giương mắt ngơ ngẩn nhìn bầu trời cô tịch mà nhớ tiếc hình bóng chim nhỏ ngày nào.

– CASSY THE CAT