Đam mỹ xinh đẹp thụ cao H

Lần đầu gặp mặt liền bị chơi tiểu kê kê!!

Nhắc tới thương gia giàu có nổi tiếng trong thương giới Châu Á - Chung Nhữ Sơn, phản ứng đầu tiên của mọi người trong ngành không phải là hắn có bao nhiêu tài sản, mà là hai đứa con trai tài hoa hơn người, dung sắc khuynh quốc của hắn. Theo câu nói quen thuộc chính là "không thấy hối hận cả đời, thấy rồi cả đời hối hận". Thật sự có thể nói rằng "tằng kinh thương hải nan vi thủy" (*), bị mỹ nhân của Chung gia mê hoặc cả đời.

(*) (câu đó có nghĩa: đã thấy qua biển cả thì những nơi khác không đáng gọi là nước. Ý chỉ đã thấy qua anh em Chung gia rồi thì không ai có thể được xem là mỹ nhân nữa.)

Lại nói đến con người Chung Nhữ Sơn, tác phong nhanh nhẹn, lịch sự nho nhã, rất có phong lưu của danh sĩ Ngụy Tấn, được ca tụng là­ dù ở nơi cám dỗ tiền tài nhưng vẫn giữ được thanh liêm chính trực của mình. Hắn sống bốn mươi mấy năm, chuyện hối hận nhất từng làm là đem con trai lớn ra nước ngoài tham gia chương trình giáo dục tốt nhất mà ông bạn già không đáng tin cậy của mình xúi giục. Mười lăm năm dùi mài tôi luyện, con trai trưởng Chung Dục quả thật trở nên vô cùng nổi bật, chắc chắn là người được chọn để thừa kế sự nghiệp của gia tộc. Cơ mà... không biết làm sao mà cực kỳ tàn bạo và dũng mãnh, tuyệt đối là phần tử bạo lực chả hợp gì với cái mặt xinh đẹp  kia.

Còn như con trai nhỏ Chung Nhược, do anh hai thường xuyên không có ở nhà nên giành được hết quan tâm cưng chiều của cha mẹ. Quý công tử chưa thấy qua nhân gia hiểm ác ngoài ý muốn vẫn duy trì được trong sáng chất phác của trẻ con không rành thế sự, ngốc ngốc moe moe dễ bị lừa vcl. (⸝⸝⸝ᵒ̴̶̷̥́  ᵒ̴̶̷̣̥̀⸝⸝⸝) Điều này khiến vợ chồng Chung gia hết sức lo lắng, rất sợ con trai cực kỳ xinh đẹp mềm mềm của mình bị người xấu lừa đi nhốt lại XX.

Sự thật chứng mình, hai bác già Chung gia mắt vẫn rất sáng thấy trước tương lai. Vưu vật xinh đẹp phong nhã như vậy, là tuyệt thế mỹ thụ giới đam mẽo gặp được mà cầu không được, sao có thể không bị bá đạo tổng tài phúc hắc công mang đi 'gặm' đây? (。v)

-----

Vào một ngày hè nào đó, ánh nắng mặt trời rực rỡ, trăm hoa nở rộ, người nắm quyền trẻ tuổi của thế gia tài chính số một Châu Á trong truyền thuyết, nhân vật quan trọng trong hắc bạch lưỡng đạo Hoắc Mộ Vân được bạn tốt nhờ đến Chung gia viếng thăm đại công tử. Đáng tiếc Chung Dục đang cãi nhau với người nào đó, cho nên vị Hoắc thiếu gia là bạn bè đi nữa cũng bị cho ăn bơ.

Nhưng mẹ Chung đối với vị Hoắc thiếu gia cao quý ưu nhã, khí độ phi phàm này hết sức thưởng thức, vội vã kêu Chung Nhược ra, hy vọng hai người có thể tiếp xúc nhiều thêm, cho Chung Nhược có thể hưởng được khí chất tinh anh làm người ta hâm mộ.

Chung Nhược không giải thích được bị mẹ vén chăn lên, lập tức bị lôi đến phòng khách, mắt lim dim buồn ngủ, đôi mắt hoa đào câu nhân dập dờn ngập nước, đôi môi đỏ mọng như hoa hồng không tình nguyện bĩu ra, trong không khí cũng phiêu tán một mùi thơm. Điểm chết người đó là, đồ ngủ rất ngắn và nhỏ, bờ vai cùng bắp đùi đều lộ ra bên ngoài không nói, ngay cả hai điểm hồng hồng trước ngực cũng như ẩn như hiện.

Mẹ Chung đem con trai đẩy lên ghế salon liền vui vẻ đi ra ngoài cùng các chị em đi dạo phố làm đẹp, bỏ lại Chung Nhược một mình ở với Hoắc Mộ Vân ánh mắt như sói đói không biết làm sao...

Hoắc tiên sinh tiếng lòng lúc này là như thế này: Ốiiiii zồi ôi đại mỹ nhân. Đây chính là bà xã trong tưởng tượng của mình a a a!!!!. Chẳng trách tự giữ mình tốt như vậy nhiều năm, dạo này lúc nào cũng thấy đói khát dễ sợ, thì ra là bà xã xuất hiện. Hoắc Mộ Vân phát huy bản sắc lưu manh của mình, tay bắt đầu di chuyển lên bắp đùi trắng tuyết, sau đó không có ý tốt chen vào giữa lại bị Chung Nhược kẹp chặt không cách nào nhúc nhích.

Chung Nhược còn không biết mình bị tên đàn ông này khiếm nhã, chỉ cảm thấy người này có chút kì quái, sao lại sờ lên trên vậy, hơn nữa còn làm cho cơ thể mình nóng lên một chút, còn rất nhột, vì vậy không hiểu hỏi: "Anh... anh làm gì?"

Hoắc Mộ Vân bị mỹ nhân ánh mắt thuần khiết vô tội giết chết trong nháy mắt, còn có tiếng nói chuyện kia... tùy tiện nói một câu làm sao có bao nhiêu yêu kiều dâm đãng, thật giống như đang trên giường rên rỉ, thật sự là một nhân nhi tuyệt diệu a.

Hoắc Mộ Vân bắt đầu dụ dỗ: "Muốn biểu đạt thành ý với bạn tốt thì không thể nào keo kiệt được. Ừm, phải đem đồ chơi tốt nhất của mình ra chia sẻ với bạn tốt nha."

Chung Nhược chớp mắt: "Nhưng em không có đồ chơi nha."

Hoắc Mộ Vân nghiêm túc nói: "Bảo bối em có mà. Nghe lời, dang chân ra, chính là vật nhỏ đáng yêu ở giữa đó. Bình thường tự mình có chơi qua sao, hửm?"

Chung Nhược nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, có chút tò mò chỗ dùng để 'pi pi' có thể chơi qua sao, thế là xoay người về phía nam nhân, hào phóng mở ra hai chân, đem chỗ kín kia hoàn toàn bại lộ trước mắt Hoắc Mộ Vân.

Hoắc Mộ Vân lúc này say mê đến mức hồn phi phách tán, tính khí phấn nộn ngon miệng biết bao a... Âm mao màu nâu nhạt, thưa thớt nhưng mảnh dài, yếu ớt dường như hơi bồng bềnh, xuân ý dồi dào, hoạt sắc sinh hương.

Chung Nhược đem địa phương bí mật chưa bao giờ cho người xem qua dâng lên để Hoắc Mộ Vân chơi, nhưng người nọ chỉ lo ngẩn người, chẳng lẽ đối với đồ chơi của cậu không hài lòng sao? Ô ô, thật ra cậu cũng muốn mời người bạn này, đẹp trai lại uy mãnh, có hương vị của đàn ông. Chung Nhược nhích về trước một tí, ủy ủy khuất khuất hỏi: "Người ta đều đã chuẩn bị xong, sao anh còn không chơi?"

Hoắc Mộ Vân nhất thời mất bình tĩnh, một tay cầm tiểu kê kê yếu ớt thưởng thức đùa giỡn từ trên xuống dưới, một tay khác lại xoa loạn thể mao bồng bềnh xốp xốp, thỉnh thoảng lại bóp bóp hai quả trứng xinh xắn lả lướt.

Chung Nhược nhạy cảm, thân thể lại chưa từng trải qua việc kia sao có thể chịu được bị kỹ xảo như vậy trêu chọc, bị nam nhân bóp bóp xoa xoa khóc không ra tiếng, hu hu thút thít khóc, rên rỉ nhưng khó nhịn thốt lên: "Oa a... Tiểu kê kê trướng quá, có phải bị bệnh rồi không... Ô ô... Sao nó cứng vậy nha... Em... em cả người mềm nhũn, muốn chết... Nhưng mà thật thoải mái quá... Ưm... đừng làm nữa, xin anh đừng chơi nữa... Em muốn đi tiểu một chút..."

Hoắc Mộ Vân nghe cậu rên rỉ không giúp, cũng biết mỹ nhân là đứa nhỏ ngay cả tự an ủi qua cũng chưa làm, hơn nữa ở phương diện này là trắng bóc như tờ giấy. Tốt quá, Hoắc tiên sinh trong lòng mừng rỡ, giống như đã sớm thấy được mỹ nhân trong tương lai, bị hắn dụ dỗ phải dâng lên từng chỗ của cơ thể, sau đó hoàn toàn trở thành người của hắn. Đúng là một quá trình tuyệt vời thú vị.

Đứa nhỏ ngốc, lại có thể đem bắn tinh nhầm thành muốn đi tiểu. Ể, đây chính là sơ tinh của bà xã mình nha. Hoắc tiên sinh chớp thời cơ vội vã bỏ tay ra, cúi người ngậm tiểu nhục bổng hồng hồng ướt đẫm, đem sơ tinh trân quý của mỹ nhân toàn bộ nuốt vào bụng.

--------------------

Nói không edit cao H nữa nhưng vẫn đâm đầu làm =))))))

Tui chọn bộ này do văn án đọc có vẻ manh, công thụ đều khiết và không có song tính nữa oa oa oa ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Vậy thôi, chúc mọi người đọc vui vẻ ヘ(= ̄ ̄)ノ