Câu nói xa mặt cách lòng

Trong tình yêu, khoảng cách như con dao hai lưỡi - nó có thể thổi bùng lên ngọn lửa yêu thương - nhưng cũng có thể làm mai một dần tình yêu cho đến khi hủy hoại hoàn toàn.

Yêu và cưới nhau ở độ tuổi chín chắn, tôi và anh cũng đã có với nhau hai mụn con. Chồng tôi làm kế toán trưởng của một công ty khai thác khoáng sản. Với sự tín nhiệm của giám đốc, anh được đề bạt làm Phó giám đốc để vào phụ trách xây dựng và phát triển hệ thống khu vực phía Nam. Đó là năm tôi mới sinh đứa con gái đầu lòng. Buổi sáng ở nhà ga Hải Phòng, anh bịn rịn thủ thỉ lời hẹn ước sẽ sớm trở về chăm sóc hai mẹ con... 

Câu nói xa mặt cách lòng
Ngày anh đi, tôi phải một mình vừa làm bố, vừa làm mẹ để chăm lo cho con. (Ảnh minh họa.) 

Từ ngày anh đi, số lần vợ chồng tôi có thời gian riêng bên nhau có lẽ đếm được trên đầu ngón tay. Tôi mang thai đứa thứ hai vô cùng vất vả, nhưng anh còn mải mê sự nghiệp, bỏ mặc tôi, chửa thì tự đẻ. Thấy cuộc sống vợ chồng xa cách với bao vất vả, đã nhiều lần tôi tha thiết muốn anh quay về, nhưng anh không chịu vì "cơ hội thăng tiến của anh ở trong đó". Tôi bàn với chồng hay là tôi theo anh vào để gia đình được đoàn viên nhưng nghĩ lại cũng không xong. Trách nhiệm phải chăm sóc bố mẹ đã đành, tôi lại đang đứng trong hàng ngũ đội mũ đeo sao nên rất khó để có cơ hội chuyển đơn vị theo anh vào Nam cùng lập nghiệp. Tôi buộc phải ở lại. Trong tình yêu, khoảng cách như con dao hai lưỡi - nó có thể thổi bùng lên ngọn lửa yêu thương - nhưng cũng có thể làm mai một dần tình yêu cho đến khi hủy hoại hoàn toàn.

Xa vợ con, anh đã đánh mất vai trò làm chồng, làm cha. Tôi còn nhớ như in ngày con tôi khai giảng, đứa lớn thì phụng phịu: "Sao mẹ không đưa con tới trường trước?", còn đứa thứ hai mếu máo: "Con chẳng năm nào được bố đưa đi". Không phải các con tôi không thương bố, cũng không phải anh không quan tâm tới chúng. Anh vẫn thường xuyên liên lạc và gửi quà cho các con nhưng xa mặt cách lòng. Mỗi năm bọn trẻ lớn lên, tôi thấy chúng lại nối dài thêm khoảng cách với bố. Ngày con gái lớn thi Đại học, nó vùng vằng cả với tôi: "Ui mẹ, bố chẳng quan tâm đâu, nếu không thì đã về đưa con đi thi rồi. Khi nào có kết quả trúng tuyển, con gọi để bố thưởng tiền là được". Từ lúc nào, nghĩ tới bố là các con tôi nghĩ tới tiền thế chứ?

Còn tôi, bao ngày anh đi, tôi phải gắng lo liệu việc nhà chu toàn thay cả phần anh. Đã vậy tôi còn phải uất ức chịu đựng bao lời cay nghiệt của kẻ ác khẩu, nào là, "chắc nó bồ bịch hay gì đó nên chồng bỏ không thèm về", rồi "đứa thứ hai có khi là con của ai chứ chồng có nhà đâu mà bầu bí". Tới cả mẹ chồng, đôi lúc tôi cũng cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của bà. Anh cứ bao lần hứa hẹn: "Năm sau công việc ổn anh nhất định về". Bao nhiêu cái "năm sau" qua đi rồi, tới lúc con gái lớn thi đậu đại học Ngoại thương, tôi chẳng còn thiết tha sự chở che của anh nữa.

Tuần trước giỗ bố chồng, tôi gọi điện yêu cầu anh phải về vì trách nhiệm của anh. Tôi cũng nhân dịp này thẳng thắn nói về chuyện ly hôn. Ngồi đối diện tôi, anh chỉ tay giận dữ: " Anh thật thất vọng về em. Ngần ấy năm anh đi xa, hi sinh, lo lắng cho gia đình, còn em chỉ biết trách móc. Hay em vẫn chê ngần ấy tiền anh gửi về mỗi tháng chưa đủ? Anh yêu gia đình. Anh yêu công việc. Đàn ông phải có sự nghiệp, anh không có quyền phấn đấu cho sự nghiệp à? Anh không chấp nhận ly hôn". Tôi ngồi đó yên lặng nhìn vô định về phía trước, không còn gì để nói cũng chẳng muốn nói gì về sự "yêu" anh vừa thổ lộ. Đúng hơn, anh chỉ yêu bản thân mình. 

Câu nói xa mặt cách lòng
Nếu như đã " một duyên hai nợ âu đành phận" thì tôi giữ cái sự "có chồng hờ hững cũng như không" ấy để làm gì? (Ảnh minh họa). 

Anh coi nhà mình như nhà trọ, chỉ cần hàng tháng gửi đủ tiền. Điều đó được gọi là "yêu" sao? Sau gần hai mươi năm vừa làm mẹ, vừa làm bố, sự xa cách đã cắt đứt sợi dây tình cảm và trách nhiệm giữa vợ chồng tôi. Sự xa cách đã khiến tình cảm, trách nhiệm vợ chồng vơi cạn.

Anh đã không còn cần thiết trong cuộc sống của tôi, nhưng anh lại không muốn ly hôn, anh nói vẫn luôn yêu thương gia đình mình.Thực ra, tôi với anh giờ chỉ như hai mái chèo bị cột chung trên một chiếc thuyền mang tên con cái, chỉ đợi khi chiếc thuyền ấy đủ sức chèo lái là sợi dây cột chèo sẽ được tháo ra.

Thiết nghĩ, nền tảng vững chắc của một gia đình không phải là tiền bạc, mà là sự đồng thuận, yêu thương, vui buồn bên nhau. Nếu quá cách xa và xa nhau quá lâu thì tình cảm sâu đậm tới đâu cũng sẽ dần phai nhạt. Để tới giờ, dù cùng chung trên một con đường nhưng tôi và anh dường như đang ngược chiều hun hút. Tôi vẫn chưa đệ đơn ra Tòa bởi nghĩ tới mong muốn của con gái: "Xin mẹ hãy để em con thi đại học xong rồi quyết định". Nhưng trong lòng tôi đã nguội lạnh, việc ly hôn chắc chắn chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Đỗ Vũ Thu Thảo

Chuyện tình yêu lứa đôi đâu ai hiểu được, người hôm trước còn nói yêu mình bạn thì hôm sau có thể đã tay trong tay một người khác. Người ta nói, khoảng cách sẽ giết chết tình yêu nên những mối tình yêu xa khó mà bền lâu theo thời gian. Chỉ có người đủ kiên định, đủ tình cảm mới có thể thắng được khoảng cách. Thế nên, người ta mới nói “Xa mặt cách lòng”.

Bạn đang xem: Xa mặt cách lòng là gì


“Xa mặt cách lòng”

Hiểu một cách đơn giản, “Xa mặt cách lòng” chính là khoảng cách mặt càng xa thì lòng cũng khó thể gần nhau. Câu này thường dùng để chỉ các mối quan hệ trong cuộc sống, nhất là tình yêu. Những người yêu nhau, đến với nhau và rời xa nhau cũng vì rất nhiều lý do. Trong đó, lý do về khoảng cách cũng chiếm vị trí không nhỏ. Hiếm có ai chịu được cảnh yêu xa vì yêu xa phát sinh ra rất nhiều vấn đề. Đó là chuyện về lòng tin, cảm giác, sự chăm sóc,…


Xa mặt cách lòng


Cô bạn của mình và người yêu tình cảm rất tốt, hai người hiểu nhau và luôn hướng về nhau. Sau bốn năm đại học, anh bạn trai lãnh được học bổng qua Mỹ. Hai người chia tay trong lưu luyến, động viên cố gắng chờ nhau trong ba năm. Những tưởng chuyện tình yêu sẽ đẹp và cho ra một cái kết như mơ. Thế nhưng, lòng người có mấy ai hiểu được.

Anh bạn có người khác bên Mỹ, lạnh lùng nói lời chia tay với bạn mình. Anh bảo rằng, anh cũng cần một người chăm sóc nơi đất khách quê người. Nhìn lại cô bạn của mình, ngày đi học, đêm làm thêm chỉ mong cuộc sống khá hơn để sau này không làm gánh nặng cho anh. Cô ấy nơi này cũng chỉ có một mình. Tình yêu chính là như vậy, mới làm bạn vui đó rồi lại khóc đó. Chúng ta không thể nào chống lại vận mệnh tàn khốc.

Lòng người dễ thay đổi

Đừng nói là tình yêu, cả tình cảm bạn bè cũng thế. Rõ ràng, năm thi cuối cấp lớp mười hai. Tất cả chúng ta đều nức nở, sụt sùi ôm nhau. Đứa này chuyền tay đứa kia số điện thoại của nhau để biết đường mà liên lạc. Nhưng sau đó thì thế nào? Lên môi trường mới, bạn mới và niềm vui mới? Mấy ai trong chúng ta còn mở cái danh bạ để liên lạc với đám bạn xưa.

Thậm chí, họp lớp mỗi năm năn nỉ muốn gãy lưỡi mới thấy mặt được vài đứa. Chẳng phải, chúng ta đã hứa hẹn cùng nhau đấy sao? Cuối cùng, mọi chuyện cũng chỉ còn là những lời hứa. Có thể, chúng ta không thay đối nhưng biết bao nhiêu khó khăn mệt nhoài cuốn mình đi. Bạn rơi vào vòng xoáy không lối thoát, đến thời gian dành cho bạn bè cũng trở nên xa xỉ.

Rồi năm năm hay mười năm nữa, chúng ta vô tình gặp lại nhau. Liệu có ai còn nhớ về người bạn năm xưa? Đứa ngồi cùng bàn với mình bấy giờ sao nay khác quá. Người thành công, kẻ thất bại kéo theo khoảng cách càng thêm xa. Rồi thêm một thời gian, bạn bè chỉ là những cái tên xa lạ, những gương mặt bị thời gian làm nhòe đi mất. Chúng ta của những năm tháng sau này đã quên hết tất cả kỷ niệm ngày xưa.

Không phải là tất cả

Tất nhiên rằng, chúng ta vẫn tìm thấy được những câu chuyện có cái kết viên mãn hơn so với chuyện buồn như thế. Rằng nếu niềm tin đủ lớn, con người ta đi một vòng rồi cũng sẽ về lại bên nhau.

Xem thêm: Cái Beep Là Gì - Làm Thế Nào Để: Mã Beep Là Gì


Xa mặt cách lòng


Mình có đứa bạn học chung từ năm lớp sáu, lên đến lớp chín thì bắt đầu ít gặp nhau hơn. Vì mình tiếp tục học lên nữa, còn cô ấy vì hoàn cảnh gia đình nên phải nghỉ học. Suốt những năm tháng ấy, mình đi học và cô ấy đi làm. Một năm, chúng mình chắc chỉ gặp được nhau hai đến ba lần nhưng hai đứa thường xuyên gọi điện thoại. Bất kể chuyện gì, tụi mình cũng kể cho nhau nghe. Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi.

Sang năm mình ra trường, cô ấy có gia đình. Nhìn cô ấy cười hạnh phúc, mình cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ không thôi. Có gia đình rồi thì khác, hai đứa không thể tám chuyện điện thoại hàng giờ, không thể cùng nhau rong ruổi mỗi lần gặp mặt nữa. Những cuộc điện thoại thưa dần, tin tức về nhau cũng chỉ là vài trạng thái trên mạng xã hội. Thế mà, mình có chuyện buồn liền gọi cho cô ấy, chúng mình lại trò chuyện như chưa từng có cuộc chia ly. Lúc đó, mình mới nhận ra khoảng cách địa lý không là gì so với tình bạn chân thành.

Tùy vào sự kiên định của mỗi người

Thật ra, “Xa mặt cách lòng” không hẳn đúng với tất cả mọi người và nó cũng không nên là cái cớ để người ta cách xa nhau. Nhiều người vốn muốn thay đổi lại đổ thừa hoàn cảnh, viện đủ lý do. Khoảng cách không phải là lý do, vì bạn thay đổi chứ mọi chuyện vẫn còn đó.

Tôi vẫn luôn ý thức được rằng, việc gì không thường xuyên nhắc tới sẽ khiến mình dễ bị lãng quên. Các mối quan hệ cũng vậy, chúng ta muốn bản thân đừng quên thì hãy tự nhắc nhở mình. Luôn khiến bản thân ghi nhớ rằng, mình có người yêu ở xa, mình có bạn thân nơi quê nhà,….mình không được phép thay đổi. Thời gian thật sự rất tàn nhẫn, cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế và cuốn trôi tất cả ký ức của chúng ta.

Đời người gặp được nhau là duyên, cái duyên nên trân trọng và gìn giữ. Nhiều năm sau, chúng ta chắc chắn không muốn mình phải hối tiếc vì đã bỏ lỡ những mối quan hệ trong ký ức cũ. Chúng ta đã từng thân thiết, đã từng bên nhau thì chuyện đó cũng sẽ được tiếp nối như vậy.

Lời kết

Chúng ta luôn sợ hãi bị lãng quên, sợ người mình yêu mến lại quên mất mình. Chúng ta luôn cố gắng níu giữ, cố tạo ra mối liên hệ để họ nhớ đến mình. Suy cho cùng, chúng ta cũng chẳng thể hiểu hết lòng người. Khi người ta muốn đi, lý do có thiếu gì. Dù thế nào, bạn cũng hãy mạnh mẽ vì biết đâu tương lai, bạn sẽ gặp những người còn đặc biệt hơn.