Bộ bộ kinh tâm truyện review năm 2024

Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng mình xem phim, kể từ lần cuối cùng mình mở từng trang sách mà tay cứ run mãi. Có lẽ trong rất nhiều tiểu thuyết Trung Quốc mình đọc, Bộ bộ kinh tâm là một trong những tiểu thuyết để lại trong mình dư âm không đổi.

Đến lúc này, khi đã xem đi xem lại không biết bao lần, yêu hận khóc cười không biết bao lần, mình mới đặt tay xuống viết từng chữ từng chữ một, cho những gì mình yêu.

————————————–————-

Vì yêu sinh sân, vì yêu sinh hận.

Vì yêu mà sinh si, vì yêu mà sinh niệm.

Tôi yêu thích những câu chuyện buồn, những cái kết không viên mãn, có lẽ bởi trong tôi, cuộc đời chẳng bao giờ có hai chữ “trọn vẹn”. Giống như Bộ bộ kinh tâm, có vui, có buồn, có hạnh phúc, có đớn đau. Tất cả hòa với nhau thành một giai điệu vang vọng, từng chút đau thương. Nhưng là hợp lý, là bởi vì quá hợp lý nên mới quá đau phải không?

Tôi từng nói tôi yêu Tứ gia, thương Thập tam gia và Thập tứ gia. Nhưng là đồng cảm với Nhược Hi. Có lẽ vì thế mà tôi mới có thể đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy thật lâu, xem mãi một đoạn phim mà không chán.

Tới giờ này vẫn văng vẳng bên tai lời cuối cùng của Nhược Hi. Đau đớn và ai oán biết mấy. Khi cuối cùng, khi tất cả mọi thứ đã có chỗ của nó, thì cô vẫn chỉ như một cánh hoa lưu lạc cuối trời.

Yêu là thế, giận là thế vì hận không đành. Tôi luôn tự hỏi liệu có thể có cái kết nào khác hay không. Nhưng cuối cùng, chỉ có thể trả lời là không. Bởi vì cho đến cùng, tình yêu của cô mang trong đó cả ích kỷ. Vì suy cho cùng, tình yêu mà Tứ gia dành cho cô vẫn còn lắm những toan tính. Và đến cùng, cô cũng chỉ là cánh chim lưu lạc vào lịch sử.

Tôi không định nghĩa được, cô gái ấy lưu lạc về một thế giới xa lạ ở quá khứ rốt cuộc là phúc hay họa. Chỉ biết, cô ấy đã sống, đã yêu, đã trải qua một quãng đời không thể quên được. Tình yêu ở đó, chờ đợi đến mỏi mòn, để đến cuối cùng chỉ còn nắm tàn tro trong tay người trong nỗi nhớ. Để mảnh chân tình chỉ còn trong tâm khản, len lỏi trong hơi thờ nơi Tử cấm thành. Ở nơi ấy, tình yêu, tình bạn, tình thân, cuối cùng chẳng có gì còn tròn vẹn. Một chữ “trọn” cũng là quá nhiều.

Với Nhược Hi mà nói, tình yêu bao hàm trong đó sự ích kỉ, sự toan tính nhưng cũng bao dung hết mực. Vì cô không muốn bản thân tổn thương nhưng lại lo lắng rằng người cô yêu đau khổ nhiều hơn thế. Một bên lý trí, một bên tình cảm, cán cân đó trong lòng Nhược Hi dường như chưa lúc nào thật sự vững vàng.

Đối với Dận Chân, yêu Nhược Hi chính là sở hữu chăng. Làm tất thảy vì cô, duy chỉ bên nhau là không thể. Hắn giữ cô bên cạnh, dù chẳng có lấy một danh phận, nhưng chỉ bên nhau có lẽ đã hạnh phúc. Tình yêu cua hắn vừa đủ, để ai đó đều nhận ra nàng là của hắn. Trên trường thành vắng lặng, hắn nhìn bóng lưng cô về xa, khuất dần…. Chẳng thể nắm tay gọi cô quay lại.

Hắn – cửu ngũ chí tôn. Nếu chẳng tranh quyền đoạt vị, chẳng thủ đoạn nơi Tử cấm thành, có lẽ hắn và cô đã hạnh phúc. Mảnh tình này, biết sao đây….

Hắn – một đứa con không có hạnh phúc tròn vẹn. Cả đời chẳng có được chút ôn nhu của mẫu thân. Cả đời vì tranh giành mà đau khổ. Vì tranh giành mà đánh mất tất cả.

Đến cuối cùng, vẫn là tay trắng

Chẳng thể cho cô thứ gì, duy chỉ có một trái tim đã toàn tâm trao cho nàng.

Tình yêu nơi cấm thành ấy, đẹp như một giấc mộng. Là khi cơn mơ chông chênh trên chiếc thuyền nhỏ giữa hồ sen, ở bên nhau trong im lặng. Một tình yêu – giống như đóa quỳnh hoa sớm nở tối tàn. Đẹp trong chốc lát, nhưng chỉ có thể đẹp trong bóng đêm, khi tất cả lặng lẽ và yên tĩnh. Là khi không còn gì có thể ngăn cản nó, tình yêu mới rực rỡ sắc màu.

Tình yêu sâu đậm nhất đời Nhược Hi dành cho Tứ gia. Cũng như cách Tứ gia dành trọn con tim mình cho cô vậy. Một tình yêu không chỉ đơn thuần là lời nói. Nó là đợi chờ, là sự mòn mỏi nhớ mong, là những nỗi đau dằng xé con tim đến rỉ máu từng hồi nhưng vẫn cứ mãnh liệt và sâu đậm như thế.

Tôi đặc biệt ấn tượng với đoạn cuối cùng, khi bên cạnh Ung Chính không còn Nhược Hi. Tất cả chỉ là hoài niệm, là hối hận, là những kỉ vật cuối cùng. Biết bao tình cảm ùa về, bật ra thành những giọt nước mặt, nước mặt của một vị vua, một đấng cửu ngũ chí tôn. Âu cũng chỉ là con người mà thôi.

Một câu chuyện không chỉ có một tiếc nuối. Tôi nuối tiếc thay cho Thập tam gia và Lục Vu. Một đoạn tình đẹp nhưng dang dở. Một đoạn tình mà chỉ cần bên nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm cũng đã là hạnh phúc. Thế nhưng ông trời thật biết trêu đùa con người. Hay chính Đồng Hoa cũng thực biết trêu lòng người khác.

Tôi tiếc cho tình cảm của Thập tứ. Vì một cảm tình đặt lên người con gái mang tên Nhược Hi. Nửa thậ nửa không, mơ mơ hồ hồ không rõ. Là yêu hay chỉ là bạn. Chẳng ai rõ. Chỉ biết cho đến tận cùng, người anh quan tâm nhất vẫn là cô. Dù cô mãi không thuộc về anh, nhưng một đoạn thời gian bên nhau có chăng cũng là đủ.

Dận Chân:

Ngay từ lúc đọc truyện, Dận Chân là người khiến trái tim mình trải qua nhiều cung bậc cảm xúc nhất. Từ yêu, đến hận, đến thương rồi ghét. Tình cảm anh dành cho Nhược Hy, không quá lộ liễu, đủ để người ta hiểu, người ta cảm. Ai mà nghĩ được, một Ung Chính tàn nhẫn lại có thể yêu sâu sắc, yêu đến điên cuồng và si ngốc như thế. Trái tim Nhược Hy quá lý trí, nhưng vì lý trí mà phần nào nó dừng chân nơi anh.

NKL đã làm mình nhìn thấy một Dận Chân bước ra từ truyện, từ những suy nghĩ của mình về Ung Chính. Có thể, người đứng trên cả thiên hạ, thu trong tay vạn vật thế gian, thì cũng chỉ có một trái tim. Mà Ung Chính đã trao nó cho Hy Hy rồi. Câu nói của Dận Chận :”Ta chỉ có thể cho nàng duy nhất trái tim mình” làm mình cảm động tận tâm can. Có thể không có gì cả, Hy Hy cũng mong chỉ có tấm chân tình này.

Ung Chính yêu Nhược Hy. Chẳng ai phủ nhận. Chỉ là nếu cả hai đừng quá nghe theo lý trí, chắc kết cục sẽ khác đi

Cuối cùng là có yêu nàng hay không. Là vì quá yêu sinh ghen, quá yêu sinh hận.

Thập tam gia

Từ đầu đến cuối, mình luôn dành một tình cảm đặc biệt cho Thập tam. Tình cảm huynh đệ, hay tình tri kỷ thâm giao của anh đều rất trong, không hề pha lẫn chút toan tính. Tất cả xuất phát từ tận con tim. Mỗi câu chuyện anh tâm sự cùng Nhược Hy, mỗi suy nghĩ anh chia sẻ cùng ca ca của mình, đều là do yêu thương mà thành. Vì Tứ ca, chịu 10 năm gian khổ. Vì Tứ ca, anh bỏ một chút thân thiết ngày xưa làm tròn đạo quân thần. Vì Tứ ca, anh đã đưa Người đi gặp Nhược Hy lần cuối, nắm tay người cùng khóc, cùng đau. Vì Nhược Hy, anh làm tất cả những gì cô căn dặn, bất chấp Tứ ca của mình. Vì Nhược Hy, anh ngồi tâm sự với cô đến sáng. Chỉ là thâm tình quá sâu nặng, quá chân thành phải không?

Ai yêu Nhược Hi trong Bộ bộ kinh tâm?

Lúc đầu, tưởng là Nhược Hy có tình cảm với mình, Tứ A Ca mới chấp nhận cô. Nhưng khi biết, tất cả chỉ là hiểu nhầm, lúc này đây, anh đã bắt đầu yêu cô. Hai người cô yêu nhất là Bát A Ca và Tứ A Ca Khi ấy cô vì phật lòng Khang Hi đế không đồng ý gả cho Thập tứ A Ca, bị phạt vào Hoán Y Cục.

Bộ bộ kinh tâm có bao nhiêu tập?

35